Có lẽ vì mới thành mèo, Diệp Chi Lan còn chưa thích ứng được nên ngủ dậy khá muộn. Lúc cô mở mắt, mặt trời đã gần chạm đỉnh rồi, ấy vậy mà anh trai phản diện nào đó vẫn nhàn nhã ngồi bàn máy tính thưởng trà.
Thẩm Dật Thành đi mua thú nuôi vào một ngày ngẫu nhiên trong tuần, theo lý mà nói, hôm sau anh vẫn phải đi làm mới đúng, nhưng không. Vừa thấy Diệp Chi Lan tỉnh, anh liền ngoắc ngón tay.
“Chi Chi, lại đây.”
Diệp Chi Lan mơ màng quan sát, thấy có góc chăn gần chạm đất, cô bám vào đó để trượt xuống rồi, bốn chân bất quy tắc bước đến gần Thẩm Dật Thành.
Nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô tỉnh ngủ hẳn.
Rõ ràng hôm qua đã đi bằng bốn chân ổn rồi vậy mà mới ngủ một giấc, cô suýt chút nữa thì quên rằng mình là mèo.
Khi Diệp Chi Lan đã tới đủ gần, Thẩm Dật Thành nhấc cô lên bàn, trước mắt là một cái ipad to hơn cả người cô, và phía sau cái ipad là cái laptop to gấp hai lần nó.
Nhìn vào hình phản chiếu của mình, cô mới nhận ra vùng lông dính máu không biết đã được làm sạch từ lúc nào.
Màn hình sáng lên, hiện ra một loạt đồ dùng cho mèo, Diệp Chi Lan không khó để biết Thẩm Dật Thành muốn làm gì nhưng cô vẫn quay lại nhìn anh ngỏ ý không hiểu.
Thẩm Dật Thành đương nhiên không cho rằng một con mèo có thể hiểu được đồ điện tử, anh để ipad nằm xuống trước mặt cô.
“Thích cái nào thì đặt chân vào cái đó, tôi mua cho nhóc.”
Có thể mèo đọc không hiểu nhưng mèo nhà anh đã được nhận nuôi mấy lần rồi, anh tin là nó có ấn tượng về hình ảnh, hoặc không thì chỉ bừa cũng được.
Diệp Chi Lan quay lại nhìn màn hình ipad, ánh mắt có chút mông lung. Trước đây cô chưa từng nuôi mèo, càng chưa bao giờ hóa thành mèo, cô không biết một con mèo cần những thứ gì. Nhưng để Thẩm Dật Thành không nghi ngờ, Diệp Chi Lan không do dự lâu, cô tiến lên một bước rồi bắt đầu chỉ. Mỗi một lần cô giơ chân lên, anh sẽ ấn cho vào giỏ hàng mà không hỏi một câu.
Cảm giác làm boss của con sen có tiền thật không tệ nha.
Diệp Chi Lan cũng không mua quá nhiều, cô chỉ chọn những vật cô mà cô cảm thấy quen mắt và hiểu được cách sử dụng thôi. Mắt thấy ở phần đề xuất có ổ đệm cho mèo, cô liền hướng móng vuốt tới thì bất ngờ Thẩm Dật Thành nhấc ipad lên.
Cô quay lại nhìn anh.
Anh ngồi dựa vào lưng ghế, nhàn nhạt nhìn cô.
“Nhóc quên là hôm qua mình ngủ ở đâu rồi à? Không cần thiết.”
Diệp Chi Lan không ngờ Thẩm Dật Thành sẽ để mình ngủ trên giường của anh thật … nhưng cô không muốn.
Thẩm Dật Thành giống như đọc được suy nghĩ của Diệp Chi Lan, ý nghĩ của cô chỉ vừa mới xuất hiện, anh đã trầm giọng.
“Sao? Không muốn?”
Cảm giác được cái nhìn đe dọa, cô lập tức lắc đầu, sau đó khựng lại, quay sang một hướng bất kỳ như không hiểu lời anh nói.
Tuy Diệp Chi Lan giả ngơ nhưng thái độ của Thẩm Dật Thành vẫn vì phản ứng nhỏ đó mà thay đổi, anh cong môi, cầm ipad ấn thanh toán.
“Tốt. Thế là đủ rồi nhỉ? Trong ngày hôm nay nhóc sẽ nhận được chúng.”
Diệp Chi Lan nghe Thẩm Dật Thành nói vậy thì nhảy dựng lên.
Đủ? Nào đã đủ? Cô còn chưa chọn đồ ăn mà.
“Meo!”
Diệp Chi Lan kêu lên một tiếng để gọi Thẩm Dật Thành, cái chân nhỏ liên tục vỗ vào bụng.
Thẩm Dật Thành quay sang nhìn cô, ánh mắt chuyển xuống cái bụng nhỏ.
“Tôi không biết nhóc thích ăn gì nên bảo Lâm Kiêu mua cả rồi. Đồ ăn ở dưới nhà.”
Nghe vậy, Diệp Chi Lan liền nhìn ra cửa.
Thẩm Dật Thành thanh toán xong thì không nói thêm lời nào, đứng dậy, nhấc cô ôm vào trong lòng rồi ra khỏi phòng.
***
Một người một mèo cùng nhau dùng bữa trưa.
Nhìn bát thức ăn cho mèo trước mặt, Diệp Chi Lan đã nghĩ rằng mình khó mà ăn được, nhưng cuối cùng thì vị nó không tệ như cô nghĩ, có lẽ vì cô là mèo.
Thẩm Dật Thành mua đến sáu loạt hạt khác nhau cho cô ăn, mỗi bữa cô sẽ ăn một loại, loại nào ăn được thì giữ lại, không thích thì bỏ.
Diệp Chi Lan rất hài lòng với sự phóng khoáng này của nhân vật phản diện, nhưng chung quy cô vẫn là con người, ngối đối diện Thẩm Dật Thành với một bàn mĩ vị nhân gian kia, nói không thèm là nói dối.
Dường như ánh mắt của Diệp Chi Lan thể hiện quá rõ ràng, Thẩm Dật Thành không thể không chú ý đến cô.
“Sao thế? Muốn ăn?”
Diệp Chi Lan không dám gật đầu, tiếc nuối cúi xuống ăn bát thức ăn riêng của mình.
Mèo cũng biết thèm đúng không nhỉ?
Thấy Diệp Chi Lan không phản ứng, Thẩm Dật Thành không nói nữa mà bắt đầu dùng bữa.
Những tưởng bữa ăn sẽ như vậy mà trôi qua, nhưng không, cô không chống đỡ được ‘cơn thèm muốn’ này.
[Mao Mao, mèo có ăn được thịt gà không?]
Vừa hỏi, Diệp Chi Lan vừa nhìn chằm chằm đĩa đùi gà gần cô nhất.
Mao Mao dường như đang bận gì đó nên không cười nhạo cô như mọi khi mà chỉ nói.
[Có thể, thịt gà còn khá tốt đối với mèo.]
Nhận được câu trả lời ứng ý, đôi mắt Diệp Chi Lan liền sáng lên, cô hướng Thẩm Dật Thành kêu nhỏ một tiếng.
Anh nhìn cô rồi lại nhìn đĩa đùi gà, chớp mắt đã hiểu, nhưng anh không lập tức đưa cho cô mà nở một nụ cười ranh mãnh.
“Sao lúc nãy tưởng không muốn?”
“Meo!”
Cô muốn mà, chẳng qua là nghĩ không ăn được thôi.
Diệp Chi Lan liên tục hướng ánh mắt đáng thương tới Thẩm Dật Thành, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Anh đặt đũa xuống, im lặng nhìn con mèo nhỏ.
Xem ra tiếng kêu của nhóc này đúng là có ảnh hướng với ảnh, chỉ là vào ban ngày thì tác dụng nhẹ hơn thôi, vẫn để lại chút cảm giác ngứa ngáy.
Thấy Thẩm Dật Thành không nói gì, Diệp Chi Lan lại ‘meo’ một lần nữa, bấy giờ anh mới phản ứng.
“Nhóc có thể ăn, nếu tối nay nhóc giúp tôi ‘ra’”
Nếu không phải nhờ có lông mèo thì giờ Thẩm Dật Thành đã có thể thấy được gương mặt đỏ ửng của Diệp Chi Lan rồi.
Tên đàn ông này đúng là không biết xấu hổ mà, đến mèo cũng không tha.
[Tôi vẫn còn nhớ ai đó đã bảo anh ta sẽ không động vào mèo đấy, giờ nhìn xem, haha.]
Tiếng cười hả hê của Mao Mao vang lên bên tai Diệp Chi Lan.
Cô cố tình ngó lơ nó, ánh mắt hết nhìn Thẩm Dật Thành lại nhìn xuống đĩa thịt gà, giống như chỉ quan tâm đến để ăn, không hiểu lời anh nói.
Tính theo thời gian Diệp Chi Lan trải qua thì đã gần một tuần cô không được ăn đồ ăn ngon rồi. Lần cuối cùng cô ăn là ngày cuối cùng ở thế giới thứ sáu, khi đó cô đang tận hưởng bữa buffet cùng nhân vật phản diện thì thế giới bất ngờ xụp đổ vì nam chính mất mạng.