Ánh mắt của Diệp Chi Lan dừng lại ở đĩa thịt gà, sau đó thì không di chuyển nữa.
Thấy vẻ do dự của con mèo nhỏ, Thẩm Dật Thành cho rằng nó không hiểu.
“Nhóc chỉ cần nằm bên cạnh tôi và kêu thôi.”
“Meo!”
Diệp Chi Lan ra vẻ ngờ nghệch, không hiểu chuyện, nhưng đâu đó vẫn có ý tứ đồng ý.
Có trời mới biết, cô chứng kiến cảnh đó có một lần thôi mà muốn mù mắt mèo luôn rồi.
Tuy hơi đau mắt nhưng Thẩm Dật Thành đã nói vậy, cô dại gì mà từ chối. Cô vẫn chưa quên cái đức hạnh của nhân vật phản diện đâu, chẳng may anh ta phật lòng thì chẳng những không có đùi gà để ăn mà vẫn phải ‘làm’.
“Đúng rồi đấy.”
Thẩm Dật Thành hài lòng gật đầu. Anh coi tiếng kêu đó của Diệp Chi Lan như một lời đồng ý rồi cầm cái đùi gà nhỏ nhất trong đĩa lên rồi bỏ vào bát cô.
Cô nghiêng đầu, có vẻ hơi bất mãn.
Ít nhất phải chọn cái cỡ vừa chứ, sao lại chọn cái nhỏ? ‘Công việc’ mà cô phải làm cũng đâu có dễ dàng.
“Có ý kiến?”
Nghe tông giọng trầm nguy hiểm vang lên phía đối diện, Diệp Chi Lan liền thành thật cúi đầu xuống gặm.
Thẩm Dật Thành có cần phải tinh như thế không? Đến xúc cảm của một con mèo anh ta cũng nhìn ra. Đúng là biến thái có khác.
Cùng lúc đó, trong không gian hệ thống, Mao Mao tựa ghế nhếch mép cười.
Mới đó mà Diệp Chi Lan đã coi là biến thái thì không biết sau này sẽ như thế nào.
Nhìn phong thư màu đỏ của hệ thống gửi tới, nó cảm thấy có chút không nỡ nhưng phần nhiều là mong chờ. Nó muốn biết Diệp Chi Lan sẽ phản ứng thế nào khi chuyện này xảy ra, dù sao, tương lai sắp tới của cô không phải là thứ cô có thể dự đoán được như khi ở sáu thế giới lúc trước.
***
Trải qua ít ngày ở cùng Thẩm Dật Thành, Diệp Chi Lan đã quen với lối sống của một con mèo. Cô phát hiện anh dường như rất thích cà khịa mèo nhưng lại không thích chăm sóc lắm.
Trừ công ty, Thẩm Dật Thành dường như đi đâu cũng mang theo cô. Mặc dù cùng ăn, cùng ngủ nhưng những vấn đề như vệ sinh, tắm rửa cho mèo đều do người làm tên Liễu Ly làm hết. Đối với chuyện này, Diệp Chi Lan chẳng những không để ý mà còn rất vừa lòng. Bởi lẽ, Thẩm Dật Thành không làm, vậy nên anh sẽ ném tiền để Liễu Ly làm. Cô được Liễu Ly chăm như chăm con, hết bồi dưỡng, tắm rửa, chơi đùa đến spa, đi dạo.
Vừa được tận hưởng lại không phải lo lắng ‘giống đực’ nào đó chạm vào người, Diệp Chi Lan mừng còn không hết. Vậy nên, sau những khoảng thời gian làm thú tiêu khiển cho Thẩm Dật Thành thì cô rất thích được ở trong lòng Liễu Ly.
Một ngày mới lại đến, khác với mọi ngày, hôm nay Thẩm Dật Thành bất ngờ nảy sinh ý tưởng đưa Diệp Chi Lan tới công ty.
Cô rất muốn phản đối nhưng phận là con boss chỉ biết ‘meo’, cô không thể làm trái lời con sen phản diện.
Hơn nữa, một phần cũng do Mao Mao bắt đầu nhắc nhở cô về chuyện kết hôn.
Tuy cô không được biết thời điểm kết thúc trừng phạt nhưng Mao Mao nói nếu cô thành công thì có thể cần ở lại cỡ hai mùa, nửa năm thôi, may mắn thì có thể trở về luôn.
Biết được điều này, Diệp Chi Lan cao hứng không thôi, cô nhân cơ hội tới công ty để tìm hiểu thêm về Thẩm Dật Thành luôn. Phần lớn thời gian của anh là làm việc nên cô chắc chắn khi tới công ty Siêu Ảnh của anh, cô sẽ có thu hoạch.
Khoảnh khắc Diệp Chi Lan xuất hiện ở đại sảnh của công ty, không ít ánh mắt hướng về phía cô.
Có bất ngờ, có tò mò, có hiếu kỳ.
Có thể không sao?
Theo lý mà nói, làm sao một con mèo được phép xuất hiện ở đây chứ.
Nhưng có kim bài là Thẩm Dật Thành, Diệp Chi Lan không gặp bất cứ cản trở nào.
Anh không để ý ánh mắt người khác, để Lâm Siêu ôm cô đi đằng sau.
Mà sắc mặt Lâm Siêu thì vô cùng đặc sắc, lý do là bởi anh chàng thư ký này sợ mèo nhưng lại không dám làm trái ý sếp. Lúc trước cô ở trong lồng thì không sao, nhưng hiện tại phải ôm cô trong lòng, Lâm Siêu đã sớm sởn gai ốc.
Biết ý, Diệp Chi Lan không quậy, chỉ nằm im trên cánh tay Lâm Siêu, như vậy mới khiến anh ta an tâm ôm cô một đoạn đường dài như vậy.
“Thẩm tổng, chào buổi sáng.”
Một người rồi lại một người, mỗi nhân viên đi qua, trước chào Thẩm Dật Thành, sau là bất ngờ nhìn Diệp Chi Lan. Trở thành tâm điểm không phải thói quen của cô, sau vài lần, cô liền quay mặt vào trong lòng Lâm Siêu.
Đúng lúc đó, cô nghe thấy Thẩm Dật Thành hừ lạnh một câu.
“Mèo con nhát chết.”
Hai tai mèo dựng lên, tỏ ý mình có nghe thấy rồi lại cụp xuống.
Thẩm Dật Thành nhìn mèo con, không nói thêm nhưng khóe môi lại hơi kéo lên.
Lâm Kiêu đứng cạnh không khỏi dụi mắt.
Chỉ là một con mèo thôi mà, có gì mà khiến sếp anh cao hứng vậy?
Thời gian di chuyển khá nhanh, tới tầng 21, trái với suy nghĩ của Diệp Chi Lan, Thẩm Dật Thành đi thẳng vào văn phòng của mình mà chẳng thèm nhìn cô một cái.
Liễu Ly hay nói anh ta sủng cô, rồi sủng đâu? Nào thấy đâu?
Lâm Kiêu bất đắc dĩ nhìn mèo con trong tay, đang định tiến lên hỏi Thẩm Dật Thành thì cánh cửa phòng đóng sập lại. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh mang nó vào phòng thư ký.
Vừa trông thấy con mèo nhỏ bằng hai nắm tay, một phòng toàn nữ như vớ được vàng.
“Oa, Lâm Kiêu, anh kiếm con mèo ở đâu vậy? Xinh quá đi.”
“Nó nhỏ thật, dễ thương quá.”
“Cơ mà không phải công ty không cho mang động vật tới sao? Anh mang nó tới đây làm gì?”
Bốn cặp mắt cùng lúc đổ dồn vào Lâm Kiêu chẳng có chút căng thẳng nào, anh còn tỏ vẻ ghét bỏ đưa con mèo ra trước.
“Mèo của sếp đấy, các cô chăm giúp tôi một lúc.”
Một thư ký tên Vân Vãn lập tức đỡ lấy mèo con.
“Đáng yêu thế này thì chăm cả ngày luôn cũng được. Phải không bé con?”
Diệp Chi Lan thuận theo Vân Vãn, cố tình nằm xuống để cô nàng vuốt khiến mấy cô gái xung quanh càng thêm thích thú.
Lâm Kiêu thả được Diệp Chi Lan thì thở phào một hơi rồi quay người rời đi luôn.
Cô híp mắt nhìn lướt qua anh ta.
Tưởng cô là ôn dịch hay gì?
Có điều, vậy cũng tốt, phòng thư ký toàn là mấy cô gái thích động vật nhỏ. Tuy họ nắm, sờ, vuốt cô hơi nhiều nhưng vẫn thoải mái hơn việc nằm trên cánh tay run rẩy của tên sợ mèo nào đó.
Trong lúc Diệp Chi Lan chơi đùa cùng các thư ký, giọng nói của Mao Mao bất ngờ vang lên trong đầu cô.
[Chi Chi, chú ý chút, nữ chính đang ở đây.]
Nữ chính? Lục Thủy Tinh.