Răng Nanh đã nghe hai chữ "đánh răng" này cả ngày rồi, nó lập tức hiểu được chủ nhân đang nói gì.
Để đạt được phần thưởng đệm gối hoa hướng dương siêu to khổng lồ, nó cần phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ mới được.
Vì vậy Răng Nanh vừa nghe thấy câu hỏi của chủ nhân thì vội vàng nhảy xuống ghế, lại đẩy đẩy bàn chải đánh răng đến trước mặt Mạc Thần Trạch lần nữa.
Nó ngửa đầu há miệng ra, vẻ mặt lấy lòng, ý đồ thật sự rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Mạc Thần Trạch vẫn luôn lo lắng vì Răng Nanh rất nhạy cảm với âm thanh, bình thường cũng không thể dùng máy sấy mà phải để cho lông tự khô.
Lúc này chú chó trước mặt lại chủ động yêu cầu được đánh răng khiến cho anh rất bất ngờ, dù sao thì âm thanh ong ong ong trong miệng không phải là một thử thách nhỏ đối với Răng Nanh.
Răng Nanh nhìn thấy động tác chậm chạp của chủ nhân thì có chút bất mãn.
Nó dùng ánh mắt trông ngóng nhìn chằm chằm bàn chải đánh răng, chân nhỏ không ngừng đập đập lên đùi của Mạc Thần Trạch.
Ý tứ thúc giục lộ liễu, nó sợ chủ nhân sẽ bỏ gánh giữa chừng không đánh răng cho nó.
Mạc Thần Trạch dùng động tác nhẹ nhàng đánh răng cho bạn nhỏ, Răng Nanh vẫn còn hơi lo lắng nhưng vẫn ngoan ngoãn há to miệng mà không hề nhúc nhích, ánh mắt kiên định.
dường như nó chính là một chiến sĩ nhí.
Mạc Thần Trạch cẩn thận chải răng cho chú chó xong thì đứng dậy đến toilet rửa sạch bàn chải đánh răng.
Truyện Phương Tây
Răng Nanh liếm liếm hàm răng của nó, biểu tình có chút đắc ý.
Nó đi theo phía sau chủ nhân, anh đi toilet nó liền đi theo đến toilet, anh trở lại sô pha ngồi xuống đọc sách thì cậu bé liền ngồi xổm bên chân chủ nhân chăm chú nhìn.
"Sao vậy?".
Mạc Thần Trạch khó hiểu.
Răng Nanh ngửa đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm chủ nhân nhà mình.
Ánh sáng mong đợi tỏa ra trong mắt của nó khiến cho đôi mắt chó ướt dầm dề trở nên sáng lấp lánh, đặc biệt chói mắt.
Nhưng Mạc Thần Trạch cũng không phải là Cố Tiểu Khả, anh căn bản không có cách nào tâm ý tương thông cũng bạn nhỏ, chỉ có thể xoa xoa đỉnh đầu của nó rồi cúi xuống tiếp tục đọc sách.
Răng Nanh an an tĩnh tĩnh chờ đợi năm phút, thấy chủ nhân vẫn không có bất kỳ động thái nào, nó đành phải hất đuôi quay đầu lọc cọc chạy đi tìm cặp sách nhỏ của mình.
Mất hơn nửa ngày nó mới ngậm sổ nhật ký chạy về, nhẹ nhàng đặt quyển sổ nhỏ lên đùi chủ nhân.
Mạc Thần Trạch: "?"
Răng Nanh nhìn về phía sổ nhật ký rồi sủa hai tiếng gâu gâu.
Mạc Thần Trạch mở sổ ra, lúc này mới nhìn thấy bảng chấm công đánh răng mà Cố Tiểu Khả kẹp vào sổ nhật ký, mỗi chú chó hoàn thành nhiệm vụ đánh răng chỉ cần đánh dấu vào chỗ tương ứng.
Mạc Thần Trạch hết nhìn chó nhà mình lại nhìn vào bảng chấm công đánh răng, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Rất rõ ràng, nếu hôm nay anh không đánh dấu cho Răng Nanh, cậu bé này tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
Mạc Thần Trạch đứng dậy đi thư phòng lấy bút, quả nhiên chú chó cũng đi theo tò tò bên chân anh, không hề buông lỏng cảnh giác dù chỉ là một giây.
Răng Nanh giám sát chủ nhân đánh dấu cho nó xong mới bằng lòng bỏ qua, lúc đánh dấu còn phải làm trước mặt nó mới được.
"Mày cũng quá thông minh rồi."
Mạc Thần Trạch có chút tâm trạng, gãi cằm của chú chó.
Lúc này anh mới hoàn toàn hiểu được câu nói mà Cố Tiểu Khả từng nói: "Chỉ số thông minh của chó sẽ tương đương với chỉ số thông minh của một bé trai 7 tuổi" là có ý tứ gì.
–Dịch: Autumnnolove–
Sau khi Răng Nanh hoàn thành xong nhiệm vụ đánh răng thì không thèm dính chủ nhân nữa mà tự chơi đồ chơi nhỏ của mình ở cách chỗ anh không xa.
Lâu lâu Mạc Thần Trạch lại nhìn về phía cậu bé, cảm giác rất rõ ràng tâm tình cực kỳ tốt của nó.
Nó rất hăng hái, như thể tràn ngập hy vọng vào tương lai, anh cũng không tự giác mà nở một nụ cười.
Vừa mới cười xong, đột nhiên Mạc Thần Trạch nhớ ra chuyện gì đó, anh vội vàng khôi phục lại biểu tình nghiêm túc, tiếp tục đọc sách.
Nhưng mà lực chú ý của anh lúc này đã không còn tập trung trên trang sách nữa.
Hôm nay anh đã hoàn thành một nhiệm vụ đọc lời kịch, không biết có kiếm đủ đồng JJ để xem tiếp truyện hay không.
Mạc Thần Trạch ngước mắt nhìn đồng hồ, vẫn còn chưa đến 9 giờ.
Nhưng anh đã chờ không kịp, khép sách trên tay lại, đứng dậy đi rửa mặt.
Trông anh không khác gì một cụ ông mới 8 giờ 50 phút liền trèo lên giường nằm chuẩn bị tiến vào giấc ngủ.
Quả thật sau khi đi vào giấc ngủ anh liền thấy kịch bản đang treo lơ lửng ngoài không trung, mặt trên hiển thị...
[ Dịch dinh dưỡng: 0 bình ]
[ Nguyệt thạch: 1 viên ]
[ Đồng JJ: 10 đồng ]
Mạc Thần Trạch sửng sốt, 10 đồng JJ này hẳn là do anh làm nhiệm vụ kiếm được.
Nhưng 1 nguyệt thạch này từ đâu ra? Còn dịch dinh dưỡng là thứ gì nữa?
Anh liền hỏi hết những thắc mắc của mình, nhận được đáp án là...
[ Mỗi lần nằm mơ được tính là điểm danh thành công, có thể nhận được 1 nguyệt thạch ]
[ Mua thành công nội dung truyện 10 lần, có thể nhận được 10 bình dịch dinh dưỡng ]
"Nguyệt thạch và dịch dinh dưỡng có tác dụng gì?"
Kịch bản trả lời: [ Dịch dinh dưỡng có thể cải thiện thể chất, chữa trị thương tích trên thân thể hoặc tinh thần ]
Mạc Thần Trạch lập tức liên tưởng đến bệnh tâm lý của Cố Tiểu Khả, ánh mắt anh sáng lên.
"Nguyệt thạch thì sao? Dùng để làm gì?"
Không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều hay không mà Mạc Thần Trạch luôn cảm thấy kịch bản rõ ràng ngưng lại một chút, sau đó mới từ từ hiển thị...
[ Đừng nhìn thấy cái tên nguyệt thạch hay ho mà mắc lừa, thật ra nó căn bản chẳng có tác dụng gì cả.
Nó giống như những thứ râu ria thôi, cậu hoàn toàn có thể bỏ qua nó ]
Mạc Thần Trạch: "...."
Anh rất nhạy bén phát hiện ra hình như những gì kịch bản nói cũng không hoàn toàn là sự thật, mà đang cất giấu bí mật nào đó.
Nếu đã hỏi không ra sự thật, Mạc Thần Trạch cũng không miễn cưỡng nhưng sẽ ngầm lưu ý chuyện này rồi tự mình tìm ra cách sử dụng nguyệt thạch.
"10 đồng JJ có thể xem tiếp truyện không? Tôi muốn biết rốt cuộc là Cố Tiểu Khả mắc bệnh gì và chữa trị như thế nào."
[ Xác nhận mua chương vip của truyện? ]
[ Vui lòng trả lời: Có/Không ]
Mạc Thần Trạch trả lời không chút do dự: "Có!"
[ Dịch dinh dưỡng: 0 bình ]
[ Nguyệt thạch: 1 viên ]
[ Đồng JJ: 0 đồng ]
–Wattpad: autumnnolove–
Ba giây sau đó, cuối cùng Mạc Thần Trạch cũng xem được nội dung tiếp theo của truyện:
[Cô lén đi tìm bác sĩ tâm lý tiến hành rất nhiều buổi thôi miên, muốn đánh thức ký ức bị vùi lấp trong tiềm thức.]
[Hiệu quả thôi miên không tệ, ít nhất Cố Tiểu Khả hồi tưởng được trong số bọn buôn người bắt cóc cô năm đó có một người có một vết bớt rất lớn trên bàn tay phải của hắn.]
[Nhưng tác dụng phụ của thôi miên lại rất hại.]
[Không biết do lúc đó ký ức có vấn đề hay kỹ thuật của vị bác sĩ kia không ổn mà lần cuối cùng Cố Tiểu Khả tình lại từ thôi miên, cô phát hiện bản thân mắc phải một loại tâm lý bệnh tật...]
[Phản ứng cụ thể chính là chỉ cần cô tiếp xúc trực tiếp tay chân với con người, cho dù là bắt tay hay ôm, đều sẽ sinh ra một dục vọng muốn ăn.]
[Muốn...ăn luôn đối phương!]
Đọc xong nội dung truyện, Mạc Thần Trạch ngẩn người thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Bởi vì chỉ vỏn vẹn mấy dòng ngắn ngủi mà lại hàm chứa lượng tin tức quá nhiều.
Lúc còn nhỏ Cố Tiểu Khả đã từng bị bọn buôn người bắt cóc.
Trong số đó có một tên trên tay phải của hắn có vết bớt to.
Cô ấy đã tiến hành thôi miên, tác dụng phụ của thôi miên chính là sau khi tỉnh lại cô ấy bắt đầu có chướng ngại tâm lý.
Cô ấy không thể tiếp xúc trực tiếp với người khác, nếu không sẽ muốn...
Ăn luôn đối phương!!!
Không phải là loại "ăn" để thỏa mãn ham muốn, mà là ăn thật.
Mạc Thần Trạch học y nhiều năm, chưa từng nghe qua loại chướng ngại tâm lý nào giống vậy.
Khó trách lúc đó Cố Tiểu Khả lại to tiếng hét lên anh đừng đụng vào cô ấy.
Ánh mắt anh khóa chặt kịch bản, đầu ngón tay đã có chút run rẩy...
Không phải vì sợ hãi, mà là đau lòng.
"Chứng bệnh này...phải trị như thế nào?"
Kịch bản trả lời: [ Có thể sử dụng dịch dinh dưỡng để trị liệu, cũng có thể dùng tâm dược để trị tâm bệnh ]
Tạm thời vẫn chưa có được dịch dinh dưỡng, Mạc Thần Trạch chỉ có thể chuyển hết lực chú ý sang cách còn lại.
"Tâm dược là gì?"
Kịch bản trả lời: [Tìm ra chân tướng năm đó Cố Tiểu Khả bị bắt cóc, tìm ra tâm bệnh của cô ấy sẽ biết tâm dược là gì ]
[ Lời khuyên chân thành: Thông tin về bọn buôn người sẽ xuất hiện trong các chương tiếp theo của truyện, mời người đọc tiếp tục mua sắm ]
Mạc Thần Trạch nghĩ về số dư 0 đồng JJ của mình, lại nghĩ tới lời thoại lúc làm nhiệm vụ thì cảm thấy có chút khó chịu.
"Lúc cung cấp lời thoại có thể bình thường hơn một chút được không?"
Cái gì mà [ Tôi chỉ muốn mỉm cười trước mắt em, còn muốn dựa vào nhan sắc này khiến em rơi vào bẫy ], cũng quá cợt nhã rồi.
Kịch bản ngừng một chút, lại dường như có chút không phục mà hiện ra: [ Lời thoại hoàn toàn là dựa trên ý nghĩ chân thật nhất từ nội tâm của cậu, tôi chỉ giúp cậu trau chuốt lại một chút mà thôi...!]
Mạc Thần Trạch: "...trau chuốt một chút?"
Kịch bản có chút chột dạ: [Phải, đúng vậy!]
Mạc Thần Trạch: "Lúc đó tôi chỉ muốn cười một cái để không khí bớt căng thẳng thôi, còn giới thiệu công việc là muốn cho Cố Tiểu Khả có thêm một lựa chọn."
"Sao lại biến thành [Tôi chỉ muốn mỉm cười trước mắt em, còn muốn dựa vào nhan sắc này khiến em rơi vào bẫy]?"
Kịch bản: [Ý tứ chẳng phải là không có khác biệt nhiều lắm sao? Để cho thuận tai, cậu không cần phải kén cá chọn canh.]
Mạc Thần Trạch: "..."
"Tôi thực sự nghi ngờ kịch bản này cố tình chơi tôi."
Kịch bản lơ lửng ở không trung đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, Mạc Thần Trạch càng khẳng định nó đang chột dạ mà bỏ trốn.
Kịch bản biến mất được mấy giây thì Mạc Thần Trạch cũng thức giấc.
Anh đứng dậy đi vào toilet rửa mặt, trên cằm còn đọng lại vài giọt nước, anh nghiêng người lẳng lặng nhìn về phía chân trời xa xa bên ngoài khung cửa sổ.
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Trời vẫn còn chưa sáng.
Đào Viên Cư nằm ở phía nam của dãy núi Tây Sơn, mà phía bắc của dãy này lại chính là vườn bách thú Vân Đài.
Có một con hổ Đông Bắc* thuộc vườn bách thú không cẩn thận xổng ra ngoài, đang âm thầm chạy trốn về phía Đào Viên Cư....