CHƯƠNG 24
Tên thật của Đa Đa là Vương Thiến Thiến, ngay lập tức đã được đưa đến Bệnh viện nhân dân số 1.
Cố Tiểu Khả kết hợp các triệu chứng của Bánh Bao Đậu Đỏ và Đa Đa lại với nhau, cuối cùng đưa ra một phán đoán rất táo bạo.
Cô lập tức tìm bác sĩ Trang để nói lại suy đoán của mình, bác sĩ Trang vội vàng tìm phương thức liên lạc của mẹ Đa Đa và nhanh chóng gọi cho chị ta.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, bác sĩ Trang không nói một lời vô nghĩa nào mà yêu cầu được nói chuyện với bác sĩ điều trị chính của Đa Đa.
Bác sĩ điều trị họ Lý, vừa mới nhận điện thoại và 'a lô' một tiếng đã bị những gì bác sĩ Trang nói làm cho choáng váng.
"Cậu nói sao?"
Thanh âm của bác sĩ Trang không lớn, nhưng từng câu từng chữ lại như một quả bom lớn đang trực tiếp oanh tạc trong lòng bác sĩ Lý.
"Tôi nói là, Vương Thiến Thiến có khả năng mắc bệnh tương tự với chú chó dẫn đường labrador của nhà bọn họ."
"Triệu chứng ban đầu của labrador là sốt cao, ho khan, phát ban, huyết áp thấp, buồn nôn muốn ói, bụng đau dai dẳng, hơn nữa huyết áp không có phản ứng với dịch truyền tĩnh mạch."
"Vương Thiến Thiến sao rồi, có phải đều có những triệu chứng tương tự hay không?"
Bác sĩ Lý: "..."
Ông ấy trầm mặc khoảng ba giây mới nghiêm túc gật đầu: "Toàn bộ đều tương tự."
Bởi vì triệu chứng của Đa Đa và Bánh Bao Đậu Đỏ giống nhau toàn bộ nên rất có khả năng có một căn bệnh truyền nhiễm nào đó không rõ nguồn gốc nhằm vào động vật có vú, nếu không có biện pháp xử lý kịp thời thì hậu quả sẽ không dám tưởng tượng đến.
Viện trưởng Tăng lập tức đóng cửa phòng kính lại, cách ly Bánh Bao Đậu Đỏ.
Sau đó yêu cầu bác sĩ Trang và Cố Tiểu Khả rửa tay thay quần áo, rồi bắt đầu sắp xếp khử trùng toàn bệnh viện.
Không bao lâu sau, bác sĩ Lý lại chủ động gọi cho bác sĩ Trang, vừa kết nói liền nói thẳng: "Cậu đã dùng phương pháp điều trị gì cho chú chó kia rồi, hiệu quả thế nào?"
Triệu chứng của Đa Đa tuyệt đối không thường thấy ở những căn bệnh thông thường, bác sĩ Trang đoán rằng bác sĩ Lý chắc cũng gặp phải chướng ngại như anh ta.
"Ban đầu tôi chọn phương pháp điều trị bằng kháng sinh phổ rộng, xuất hiện tình huống huyết áp giảm đột ngột, tích dịch trong phổi, creatinin tăng lên và thận bắt đầu suy yếu."
"Sau đó, tôi lại điều trị bằng Ulixin và tiêm levothyroxine vào tĩnh mạch."
"Lúc đầu tình trạng của labrador rõ ràng đã cải thiện đáng kể, tôi cho rằng điều trị có hiệu quả rồi.
Nhưng mà không duy trì được quá một buổi chiều, nó lại xuất hiện triệu chứng bạch cầu giảm mạnh, tức là hệ miễn dịch của nó đã bị tổn thương."
"Đến giờ nó vẫn còn đang nằm trong phòng vô khuẩn và bệnh tình vẫn không thuyên giảm chút nào.
Tôi đã tiến hành chọc lấy tủy cho nó, vẫn còn chưa có kết quả."
Sau khi bác sĩ Lý nghe xong thì trầm mặc thật lâu.
Mãi một lúc sau, ông mới thở dài, mặt lạnh và tĩnh như nước: "Tôi cũng điều trị cho bệnh nhân bằng kháng sinh phổ rộng, kết quả là cô bé cũng bị tuột huyết áp đột ngột, tích dịch trong phổi, creatinin tăng lên và chức năng thận bắt đầu suy yếu."
"Phản ứng về cơ bản là nhất quán với thú cưng của con bé, cho nên rất có khả năng chúng mắc cùng một căn bệnh, bây giờ chúng tôi đã cách ly người bệnh rồi."
Bác sĩ Trang hỏi bằng một giọng nặng nề: "Bên phía các người có manh mối gì không?"
Bác sĩ Lý lại thở dài lần nữa, bất lực thú nhận: "Thành thật mà nói, tôi đã tham khảo ý kiến hội chẩn của rất nhiều trưởng khoa khác, nhưng vẫn chưa thể đưa ra được bất kỳ giải pháp nào tốt."
"Cậu cũng biết mà, việc trị liệu cho con người khắt khe hơn so với trị liệu cho động vật nhiều.
Chúng tôi căn bản là không dám sử dụng thuốc lung tung cho đến khi tìm ra nguyên nhân gây bệnh.
Chỉ cần chúng tôi bất cẩn một chút thôi sẽ phải đối mặt với những tranh cãi về y tế, vì vậy..."
Bác sĩ Trang bĩu môi, "Cho nên đến bây giờ Vương Thiến Thiến chỉ có thể tự mình chống chọi sao?"
Đầu dây bên kia im bặt, đồng nghĩa với việc đồng ý.
Tình huống hiện giờ rất tồi tệ, bởi vì rất có thể Đa Đa và Bánh Bao Đậu Đỏ mắc một căn bệnh truyền nhiễm nào đó không rõ nguyên nhân, phát bệnh rất nhanh.
Hơn nữa, một khi phát bệnh thì căn bản không có phương pháp điều trị.
Cả hai bên đầu dây đều im lặng, nếu phát hiện ca bệnh thứ ba tương tự thì nhất định phải báo cáo lên Sở y tế để triển khai công tác cách ly những người đã tiếp xúc.
Đến lúc đó, trong lòng mỗi người đều rất rõ ràng sẽ gây ra hoang mang đến cỡ nào.
Điều khiến người ta tuyệt vọng nhất chính là phải đối mặt với loại bệnh không rõ nguồn gốc, nhóm bác sĩ cũng đành bất lực, nghĩa là nếu chẳng may nhiễm bệnh thì chỉ có thể nằm chờ chết.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Trước áp lực sinh tử, bác sĩ Lý bất lực mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng và cúp điện thoại.
Bác sĩ Trang lắc đầu với Cố Tiểu Khả, Cố Tiểu Khả thất vọng quay trở về phòng kính, lẳng lặng mà nhìn Bánh Bao Đậu Đỏ đang thở thoi thóp.
Chú chó liên tục ho một cách đáng thương...!
Nhưng chính tiếng ho khan rất dễ bị người khác bỏ qua này đột nhiên khiến cho Cố Tiểu Khả nảy ra một ý tưởng.
Dường như cô đã nắm được một điểm rất mấu chốt...!
Cố Tiểu Khả vội vàng lấy di động ra làm bộ như đang gọi điện thoại, nhưng thực tế là đang nói chuyện cùng chú chó.
"Bánh Bao Đậu Đỏ, có phải tất cả những chỗ khó chịu trên người em đều bắt đầu từ ho khan không?"
Chú chó gần như không mở mắt ra, từ lúc bị tách ra với cô chủ nhỏ, nó vẫn luôn từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Cho đến khi nghe Cố Tiểu Khả nói nếu nó ngoan ngoãn trả lời câu hỏi mới có thể giúp cho Đa Đa nhanh chóng khỏe lên, lúc này nó mới nỗ lực lấy lại tinh thần.
Cố Tiểu Khả mở to đôi mắt chó trong veo, nghiêm túc trả lời câu hỏi của Cố Tiểu Khả: [ Đúng vậy.
]
Cố Tiểu Khả lại nói: "Em nói cho chị biết những chuyện xảy ra vào ngày em vừa bị ho đi.
Đừng gấp gáp, cứ từ từ, càng chi tiết càng tốt."
Hai bàn chân trước lông của Bánh Bao Đậu Đỏ chồng lên nhau, nó gác cằm lên trên đó, khẽ thở hổn hển rồi ngoan ngoãn gật đầu.
[ Được thôi.
]
–Wattpad: Autumnnolove–
Dù không có tinh thần nhưng chú chó vẫn dùng hết sức để nhớ lại những chuyện đã phát sinh ngày hôm đó.
Mấy ngày trước, ba mẹ của Đa Đa không muốn cùng cô bé đi dã ngoại ở công viên, rõ ràng là đã hứa với cô bé rất nhiều lần vậy mà cuối cùng đều nuốt lời vì lí do này lí do nọ.
Đa Đa tức giận nên mang theo hộp cơm trưa của mình và Bánh Bao Đậu Đỏ, một mình đi đến công viên Hậu Sơn, dự định tổ chức một buổi dã ngoại cho bản thân và anh chó của mình.
Bọn họ đi và đi, chạy vòng vòng, chơi thật sự rất vui.
Đáng tiếc chẳng bao lâu thì trời sập tối, khi ánh đèn cam ven đường bật sáng lên thì Đa Đa mới phát hiện cô bé bị lạc đường.
"Đậu Sa Bao, em mệt mỏi quá à, em đi không nổi nữa."
"Gâu gâu!" [ Đa Đa cố lên, còn một chút nữa, một chút nữa thôi! ]
"Có đúng là đường này không?"
"Gâu gâu gâu!" [ Gâu nhớ rõ đường về nhà, chỉ cần đi nhanh một chút là sẽ nhanh chóng có thể về nhà rồi! ]
"Không được rồi, em thật sự đi không nổi nữa...Bánh Bao Đậu Đỏ, anh nói xem nếu ba phát hiện hai chúng ta lén đi ra ngoài dã ngoại thì có đánh chúng ta hay không.
Hay là ba em vẫn thật sự...chẳng quan tâm gì cả?"
Đôi mắt của Đa Đa không có tiêu cự, ngơ ngác nhìn vào khoảng không vô định.
Cô bé nghĩ về việc mỗi ngày ba đều đi sớm về trễ, cuối cùng sẽ thường xuyên đi công tác, một tháng cô bé cô bé muốn gặp ba vài lần cũng khó.
Nói không chừng ba thực sự thích những đứa con khỏe mạnh hơn, mà cô bé thì...!
Hai mắt bị mù.
Chính là một đứa con bị khuyết tật.
Thảo nào không có ai thích cô bé, không phải là chuyện bình thường sao?
Đa Đa mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, cúi đầu, cả người mệt mỏi và buồn ngủ, nước mắt không khống chế được mà tuôn rơi trên mặt đất.
Bánh Bao Đậu Đỏ muốn tự mình chạy về nhà kêu mẹ tới cứu cô chủ nhỏ, nhưng từ trước đến nay nó luôn được huấn luyện là không được rời khỏi cô chủ nhỏ bất cứ lúc nào dù chỉ là nửa bước.
Vì vậy, chú cho vô cùng rối rắm, nó điên cuồng vẫy đuôi, không ngừng cọ mặt vào cánh tay của Đa Đa.
Đa Đa khom lưng vuốt ve đỉnh đầu của chú chó, đột nhiên cười: "Nhưng mà thật may vì vẫn có anh chó luôn ở bên cạnh em, như vậy là đủ rồi! Bánh Bao Đậu Đỏ có thích em không?"
"Gâu!"
"Ừm, em cũng rất thích Bánh Bao Đậu Đỏ.
Chỉ cần có anh chó bên cạnh, em không sợ gì hết! Chúng ta phải ở bên cạnh nhau mãi mãi, không bao giờ tách rồi được không?"
"Gâu!"
"Tới đây, bắt tay móc tay nào."
Chú chó nghe hiểu hai chữ 'bắt tay', thấy cô chủ nhỏ vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, nó vội vàng nâng chân phải trước ra để vào lòng bàn tay của cô bé.
Đa Đa nắm lấy cái chân lông xù xù của nó, lắc lên lắc xuống rồi thể: "Chúng ta đã móc ngoéo rồi, một trăm năm cũng không được thay đổi, ai mà thay đổi chính là chó con!"
"Ha ha ha, Bánh Bao Đậu Đỏ vốn dĩ chính là chó rồi mà, vậy phải làm sao bây giờ, ha ha ha ha..."
Đa Đa ngồi xổm xuống, ôm labrador cười rộ lên.
Cô bé gạt đi sự suy sụp trước đó, dùng khuôn mặt cọ vào đầu chú chó, nắm chặt tay và hét lên: "Chúng ta không bỏ rơi không buông tay nhau, tiến lên..."
"Gâu!"
Một người một chó đi dọc theo quốc lộ, vừa đi vừa ca hát líu lo.
Bánh Bao Đậu Đỏ hòa theo từng nhịp hát của cô chủ nhỏ, thỉnh thoảng lại 'hum..hum' vài tiếng, giống như một bản song ca phối hợp rất ăn ý.
Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đang dạo chơi ngoại thành.
–Dịch: Autumnnolove–
Đang trong giờ làm việc nên người trên đường rất ít, xe cộ cũng thưa thớt.
Cuối cùng cũng gặp được một ông chú trung niên, ông ta đang muốn đến gần hỏi thăm xe có phải Đa Đa lạc đường hay không thì nhìn thấy con labrador trước người cô bé đang rất cảnh giác nhìn chằm chằm mình.
Dường như chỉ cần ông ta hành động nông nổi một chút thôi sẽ bị nó quật ngã và cắn xé bất cứ lúc nào.
Ông chú trung niên vội vàng lùi về sau một bước, tỏ vẻ ông ta không hề có ý xấu.
Thấy ông ta lùi cũng đủ xa, Bánh Bao Đậu Đỏ thả lỏng cảnh giác một chút, nhưng nó vẫn luôn kè kè canh giữ bên cạnh cô chủ nhỏ, một tấc cũng không rồi.
Ông chú trung niên đi theo phía sau Đa Đa với một khoảng cách nhất định, tuy rằng ông ta không tới gần nhưng vẫn chưa từng rời đi.
Suốt đoạn đường Bánh Bao Đậu Đỏ rất cảnh giác mà quan sát ông chú, không dám lười biếng dù chỉ là một giây.
Không lâu sau, Đa Đa lại gặp được một cô xinh đẹp khác, cô ta hơi sợ chó nên chỉ đứng xa nói chuyện với Đa Đa.
Sau khi nhận được số điện thoại của ba mẹ cô bé thì vội vàng gọi báo cho bọn họ đến đây đón người.
Ông chú khẽ 'chà' một tiếng.
Cô xinh đẹp còn có việc gấp, thấy bên cạnh Đa Đa có thêm một ông chú làm bạn cũng yên lòng hơn cho nên vội vã rời đi.
Ông chú cười nói với Đa Đa: "Chú sợ con gặp chuyện gì ngoài ý muốn nên mới đi theo con từ nãy giờ, chú sẽ ở đây cùng còn chờ ba con tới đón nha."
"Cảm ơn chú!".
Đa Đa ngoan ngoãn nói cảm ơn.
Ông chú thấy cô bé đã dần dần buông lỏng cảnh giác, lập tức nhân cơ hội làm quen với Đa Đa.
"Cô bé, chú chó này của con thật giỏi.
Bộ lông óng ánh, thân hình cường tráng, còn rất trung thành và tận tâm.
Thấy người lạ thì vô cùng cảnh giác, nhưng lại không tùy tiện tấn công người."
"Quan trọng là nó tràn đầy năng lượng và rất tập trung, chú ngồi ở chỗ này ngây ngốc chưa tới mười phút đúng không? Vậy mà nó chưa hề thả lỏng dù chỉ là một giây."
"Tất nhiên rồi, Bánh Bao Đậu Đỏ là anh trai của con".
Đa Đa vuốt ve cái đầu to của chú chó, kiêu ngạo nói: "Anh trai của con chính là chú chó giỏi nhất trên thế giới!"
Ông chú lại ra vẻ tò mò hỏi: "Có phải nó rất nghe lời con hay không?"
Đa Đa gật đầu: "Đúng vậy, Bánh Bao Đậu Đỏ nhà con là ngoan nhất."
Ông chú cười: "Chú không tin đâu, sao con không thử cột dây dắt chó vào chiếc cọc gỗ nhỏ bên cạnh thử xem? Giả bộ không cần nó, xem thử nó có phản ứng gì?"
"Không được!".
Đa Đa lập tức lắc đầu: "Mẹ nói con không thể buông dây dắt chó của Bánh Bao Đậu Đỏ ra."
"Hơn nữa, con không muốn làm cho anh trai buồn đâu."
Ông chú cười sang sảng, móc trong lồng ngực ra một cây xúc xích giăm bông rồi chậm rãi tới gần.
Bánh Bao Đậu Đỏ dũng cảm không chút sợ hãi che Đa Đa ở phía sau mình, cảnh giác đối mặt với ông chú, tấm mắt của nó chưa bao giờ rời đi.
Vết bớt lớn trên bàn tay phải của ông chú như ẩn như hiện dưới ánh đèn u ám.
Đúng lúc này, sắc trời đột nhiên thay đổi.
Mây đen bị gió xé toạc nhanh chóng tụ lại một lần nữa, thoạt nhìn giống như một đoàn quỷ hồn đang giương nanh múa vuốt, mà tiếng sấm kinh thiên động địa kia chính là tiếng thét của đoàn quỷ hồn này....