Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi


Dưới sự nghiêm túc của ‘thầy giáo’ Hổ Nha, ‘học sinh’ Mạc Thần Trạch học tập tăng vọt, tiến bộ gọi là một ngày ngàn dặm, thật sự rất xứng đáng với việc giáo sư Cún không tiếc hy sinh thời gian vui chơi để ôn tập cho anh.

Một tuần sau, Mạc Thần Trạch hoàn toàn nắm vững, đọc chính xác những con số từ 1 đến 10.

Hổ Nha tỏ vẻ rất hài lòng với học sinh của mình, còn từng lén lút cảm khái mình quả nhiên rất có năng khiếu làm giáo viên.

Đây thôi, lớp học nhỏ của giáo viên cần mần mỗi ngày đều đúng giờ lên lớp.

Hổ Nha: “Gâu!”
Mạc Thần Trạch nhân sinh không còn gì luyến tiếc: “1.


Hổ Nha: “Gâu Gâu!”
Mạc Thần Trạch bây giờ trả lời câu hỏi của giáo viên đã không dám có bất kỳ ngập ngừng nào, lập tức trả lời: “2.


Chỉ cần anh im lặng một giây, giáo sư Cún này sẽ cho rằng anh còn chưa nắm vững kiến thức, sẽ bắt anh luyện tập thêm vài lần.

Cho nên tổng tài cao lãnh đã học được rồi, câu trả lời phải nhanh, gọn, dứt khoát.

Kiến thức mà cún con học được càng ngày càng nhiều, Mạc Thần Trạch càng ngày càng cảm thấy anh có thể nghe hiểu ngôn ngữ của bé dễ thương nhà mình.

Bọn họ thậm chí có thể tiến hành giao tiếp đơn giản, điều này làm cho Mạc Thần Trạch có loại ảo giác, cảm giác như ngoại ngữ của mình được thêm một môn cẩu ngữ.

Hổ Nha: “Gâu gâu gâu gâu!”
Mạc Thần Trạch trả lời theo phản xạ: “4.



Giáo viên Cún gật đầu, rất hài lòng, tiếp tục kiểm tra, hét lên: “Yo!”
Mạc Thần Trạch sửng sốt một chút, phản ứng lại, “5.


Sau đó, giáo viên nhỏ đặt các con số trước mặt học sinh, trước khi kỳ thi cũng cố tình đảo loạn thứ tự các con số để ngăn chặn học sinh gian lận.

Hổ Nha: “Yo gâu gâu gâu!”
Mạc Thần Trạch không dám dừng một dây, lập tức nhặt con số “8” ra đưa cho giáo sư Cún kiểm tra.

Hổ Nha hài lòng gật gật đầu, đưa nửa đoạn dưa chuột mình đã chuẩn bị trước cho đệ tử của mình, làm phần thưởng cho anh khi đạt điểm tối đa.

Mạc Thần Trạch nắm lấy nửa đoạn dưa chuột nhỏ trong tay, mặt trên rõ ràng còn có mấy dấu Hổ Nha lưu lại, có chút dở khóc dở cười, trong lòng còn rất cảm động.

Giải thưởng mà giáo sư nhỏ chuẩn bị cho anh, tất cả đều là nó dựa vào bản lĩnh kiếm về, tiểu tử kia không dám ăn hết, vụng trộm mang về để làm phần thưởng cho anh.

Trái tim Mạc Thần Trạch mềm nhũn, cúi đầu hôn tiểu dễ thương Hổ Nha.

Hổ Nha nâng móng vuốt ấn bả vai anh.

Mạc Thần Trạch sửng sốt nhìn thấy từ trong mắt đôi kia nhìn thấy đầy… niềm tự hào và… sự vui mừng.

Mạc Thần Trạch: “………”
Cái gọi là cảm động, trong nháy mắt toàn bộ biến mất.

Cố Tiểu Khả dạy tất cả kỹ năng sinh hoạt hàng ngày cho các bé cún, bắt đầu tiến hành kế hoạch tiếp theo —— thăm nhà.


Đối tượng đầu tiên đến thăm nhà là Đao Đao – lớp trưởng nhỏ.

Cố Tiểu Khả đã liên lạc trước với chủ nhân của chú, hai bên ước định sáng thứ bảy gặp mặt.

Thứ sáu trước khi tan học, Cố Tiểu Khả thông báo trước cho Đao Đao, “Là lớp trưởng lớp mầm hoa hướng dương, Đao Đao, cậu là tiểu khả ái đầu tiên được tôi đến thăm nhà.


Đao Đao nghiêm túc gật gật đầu, thận trọng trả lời: [Cô giáo, cô yên tâm, tui nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, làm gương cho các bạn nhỏ!]
Cố Tiểu Khả xoa xoa cái đầu to lông xù của cún con, bị dáng vẻ đáng yêu của nó làm cho không chịu được.

Thứ bảy, Đao Đao tỉnh dậy từ sớm, cũng không dính giường, xoay người từ trong đệm đứng lên, vọt vào phòng ngủ của chủ nhân nhà mình.

Chủ nhân của Đao Đao họ Nhâm, tên là Nhâm Tinh Vũ, là một anh chàng lập trình viên.

Nhâm Tinh Vũ đang ngủ say trong chăn, đột nhiên có cảm giác như Thái Sơn đè đầu, anh ta bị bé mập nhà mình đè ép đến không thở nổi.

Đao Đao liếm liếm cằm chủ nhân, ngao ô ô không ngừng thúc giục: [Sâu lười dậy đi, mau dậy đi, cô giáo sắp tới thăm nhà, mà cậu còn chưa dọn dẹp gì!]
Nhâm Tinh Vũ: “…”
Anh ta xoa xoa dụi mắt ngồi dậy, mơ mơ màng màng thần trí không rõ.

Đao Đao như bình thường chạy xuống cuối giường, giúp chủ nhân lấy áo choàng tắm nằm trên sofa cuối giường, sau đó nhảy xuống giường, đem dép lê mà chủ nhân vứt lung tung đặt xuống bên giường.

Sau đó cún con vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, đi vào toilet, đứng thẳng lên, đem công tắc vòi sen kéo sang bên trái, sau đó mở nước, nhanh chân chạy ra ngoài, để mình không bị nước làm ướt lông.

Đao Đao biết sáng nào chủ nhân cũng có thói quen tắm sớm, cho nên đi chuẩn bị nước nóng trước giúp chủ nhân.


Sau khi xả xong nước tắm, cún con trở lại phòng ngủ, thấy chủ nhân vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.

Đao Đao tức giận không chịu nổi, nhảy lên giường, nghiêm túc nhìn chằm chằm chủ nhân ba giây, thấy anh ta vẫn như cũ không chịu rời giường, cún con quyết định sử dụng tuyệt chiêu.

Nó xoay người, nhắm ngay mặt chủ nhân đang ngủ, đặt mông ngồi xuống.

Nhâm Tinh Vũ: “…”
Trời ạ, không thể thở được.

Anh ta mở mắt ra, đẩy cún con nhà mình nằm xuống giường, nghiêng đầu cầm lấy điện thoại di động nhìn một chút, có chút kích động mà hét lớn: “Đao Đao, bây giờ mới năm giờ!!!”
Đao Đao, nó chỉ là có chút mong ngóng thôi mà.

“Gâu gâu gâu!” [Nước tắm đã mở xong rồi, cậu mau dậy đi, nhanh lên!]
Nhâm Tinh Vũ thật sự không may khi có một con boss như vậy, chỉ có thể nhận mệnh rời giường đi tắm rửa.

Sau khi rửa mặt xong, còn chưa tới năm giờ rưỡi, một chó một chủ mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết nên làm cái gì.

Nhâm Tinh Vũ thở dài, khó khăn lắm mới có được một ngày cuối tuần không tăng ca, vì sao anh ta lại phải dậy sớm hơn cả khi đi làm!
Anh ta vừa ngáp vừa chuẩn bị thức ăn và nước sạch cho Đao Đao, sau đó nấu cháo luộc trứng gà cho mình, còn xào một chút rau xanh.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Tinh Vũ ăn sáng vào thứ bảy, bình thường anh ta đều là ngủ đến trưa rồi trực tiếp dậy ăn trưa.

Sau khi ăn sáng xong, Đao Đao chủ động chạy tới ngậm bàn chải đánh răng của mình, đặt ở trong tay chủ nhân, để cho anh giúp nó đánh răng.

Đừng nói chứ, khó lắm mới gặp một chú cún thích sạch sẽ.

Nhâm Tinh Vũ ngáp dài nghiêm túc đánh răng cho tiểu khả ái, sau khi đánh xong không cần Đao Đao nhắc nhở, anh ta cũng nhớ rõ phải đánh dấu trong nhật ký của nó.

Lần trước vội đi làm không chú ý nên quên đánh dấu, sau khi về nhà, tên này cãi nhau với anh ta ước chừng năm phút, ầm ĩ đến cuối cùng cho đến khi Đao Đao ném nhật ký vào mặt anh, anh mới hiểu được, thì ra là mình đã đắc tội với tiểu khả ái rồi.


Sau đó Nhâm Tinh Vũ nghiêm túc xin lỗi cún con, tiểu khả ái ngạo kiều mới miễn cưỡng tha thứ cho anh ta.

Sau khi đánh răng xong, một cún một chủ tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm cái gì.

Nhâm Tinh Vũ bất lực hỏi Đao Đao: “Dậy sớm như vậy, bây giờ chúng ta làm gì?”
Bởi vì ở chung với Cố Tiểu Khả một thời gian khá dài, nhiều từ ngữ của con người nó cũng có thể hiểu được đại ý trong đó, cho nên nó cũng đoán được một chút ý của chủ nhân.

Bởi vậy cún con này lạch cạch chạy về phía tủ, cắn một gói giấy hút bụi tĩnh điện bên trong ngăn kéo ra đặt ở bên chân chủ nhân.

Nó đã nhìn thấy chủ nhân sử dụng cái này để dọn dẹp nhà, mặc dù không thường xuyên, bởi vì chủ nhân quá lười… Nhưng tiểu khả ái vẫn nhớ kỹ thứ này có thể làm cho nhà trở nên sạch sẽ.

Trong nhà cô giáo đều rất sạch sẽ, Đao Đao quay đầu nhìn nhà mình, lại quay đầu nhìn chủ nhân.

Nhâm Tinh Vũ khom lưng nhặt giấy hút bụi tĩnh điện lên: “…”
Không biết vì sao, anh ta có cảm giác nhìn thấy sự khinh bỉ cùng… ghét bỏ trong mắt của tên cún con này.

Nhâm Tinh Vũ nhận mệnh xắn tay áo lên, bắt đầu chuẩn bị quét dọn vệ sinh, trong miệng thì thầm: “Đao Đao, hôm nay rốt cuộc mày làm sao vậy? Mày điên à? Vì sao năm giờ lại gọi tao dậy quét dọn vệ sinh…”
Đao Đao không để ý tới chủ nhân đang lầm bẩm, chạy tới bên cạnh ổ của mình, nghiêng đầu nhìn một chút…
Ừm, sạch sẽ, gọn gàng, vô cùng hoàn mỹ.

Quay đầu lại nhìn, chủ nhân lại lười biếng! Lau nhà cũng lau không cẩn thận!
Đao Đao tức giận không chịu nổi, chính mình giẫm lên giấy hút bụi tĩnh điện, từng tấc từng tấc chậm rãi cọ xát trên sàn nhà, dọn một lần nữa chỗ chủ nhân bỏ qua.

Lúc này, đồng hồ báo thức của Nhâm Tinh Vũ vang lên.

Anh ta cầm lấy điện thoại di động nhìn, phần nhắc nhở ghi hôm nay cô giáo Cố tới nhà thăm.

Nhâm Tinh Vũ khiếp sợ nhìn về phía Đao Đao.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận