Thứ Đế


Lê Băng không hài lòng quá lâu với sự trả thù nho nhỏ của mình, nàng rất nhanh nghe được những lời "rỉ tai" không cần che giấu tại tiệc rượu, rất nhiều người đã không còn e dè mà bàn luận viển vông, nàng không muốn nghe cũng thật khó.
"Thì ra vị được an bài ngồi ở bên tay trái hoàng hậu là Phượng Toàn hoàng tử của Cao Dương, chính là người đượcThánh thượng lựa chọn làm Thân vương !"
Danh tự Phượng Toàn khiến Lê Băng như bị sét đánh. Khuôn mặt trắng bệch, nàng tìm kiếm một khuôn mặt trong đám nam nhân kia, từng người bọn họ đều ở đây nhìn nàng, nhưng nàng lại vô tâm học theo dáng vẻ giả dối của Mộ Dung Sương Hoa, mặt không biến sắc che giấu tâm ý hoảng loạn.
Cho đến khi nàng rốt cuộc cũng tìm được khuôn mặt đã khiến nàng len lén nhớ nhung. Mặc dù hắn là một trong số ít nam nhân không nhìn đến nàng, nhưng nàng vẫn nhận ra hắn, người thanh niên năm ấy đã là nam nhân trưởng thành, mà người thiếu nữ nhút nhát năm xưa thì. . . . . .
Cái ước định kia thì tính là gì chứ ? Những thứ nhớ nhung ấy thì được coi là cái gì chứ ? Có lẽ ngay cả tình yêu cũng không được tính tới, nhưng lại là niềm an ủi duy nhất trong những năm gần đây của nàng. Nhánh chong chóng kia, nàng cẩn thận từng li từng tí, cất kỹ như châu báu trân quý trong bảo khố. Người thiếu nữ năm đó còn có mộng đẹp cùng với sự thiện lương, luôn luôn nắm chặt nhánh chong chóng, mặc dù cô độc bất lực, mỗi lần khép lại hồi ức về chong chóng, lại có thể khiến cho nàng vương lệ châu, đôi khi đang lúc khóc đếnngủ thiếp đi vì mệt lại có thể len lén tạo ra mộng đẹp trong chốc lát.
Phượng Toàn, vị hoàng tử Cao Dương kia, chính là người đượcThánh thượng lựa chọn vào vị trí Thân vương. . . . . .
Nàng chưa từng nghĩ tới phải lấy được, dù cho chỉ có thể để ở trong lòng hoài niệm cả đời. Nhưng tại sao, ông trời lại luôn bất công như thế ?
Lê Băng thất hồn lạc phách trở về cung Trường Lạc, cả đêm không chợp mắt nổi, cứ nhìn chong chóng đến ngẩn người. Ma ma cũng không dám lắm mồm hỏi bất cứ thứ gì.
Nàng lúc này mới phát hiện ra, nàng thế nào mà ngay cả khóc cũng không ra nổi một giọt, đây có được coi là chuyện tốt không ? Lê Băng cười nhạt, vậy mà vòng quanh một hồi, lần này dường như cái mặt nạ của nàng đã rạn nứt mất một góc rồi, xóa đi nụ cười lạnh trong những năm gần đây nàng càng ngày càng thường xuyên đeo ở trên mặt, thì lại xuất hiện một tia yếu ớt đã biến mất nhiều năm qua.
Hành động của nàng tại tiệc rượu, rất nhanh đã rước lấy sự chú ý của hoàng hậu, khiến nữ nhân kia giá lâm cung Trường Lạc —— dĩ nhiên là trong lúc Hi hoàng loay hoay vì chính vụ, không thể phân thân.
"Đại công chúa hiếu thuận như vậy, để ngươi gả đến đất khách, chẳng phải là phân tán hai mẫu - tử các ngươi sao, vậy không khỏi quá tàn nhẫn đi. Không bằng Bổn cung đề nghị với hoàng thượng, sẽ để Đại công chúa xuất gia làm ni, cầu phúc vì mẫu thân của ngươi và Đại Thần thôi!"
Lê Băng nhìn nữ nhân ở trước mặt đã phí hết tâm tư giữ vững tuổi thanh xuân, mỉm cười ưu nhã từ ái, luôn biểu diễn không hề sơ hở, hết sức cố gắng không hiển lộ ra tâm tình chân thật của mình.
Nữ nhân này đang cảnh cáo nàng, nàng vốn cho rằng mình có thể có ưu thế và thắng lợi. . . . . . Thân là Đại công chúa vẫn còn sót lại chút giá trị đối với Đại Thần —— hóa ra không có chút nào tồn tại, bà ta tùy thời có thể phá hủy nó, thật vậy sao?
"Băng nhi cám ơn sự từ ái của hoàng hậu nương nương, nhưng Băng nhi vẫn muốn tận một phần tâm lực vì Đại Thần. Băng nhi tin là phụ hoàng sẽ không để cho sau khi Sương Hoa muội muội lên ngôi trong tương lai lại thiếu đi một phần trợ lực !" - Nàng bình tĩnh trả lời.
"Ta thấy Sương Hoa không cần phần trợ lực này của ngươi —— có trời mới biết đó là trợ lực hay là lực cản đây ?" - Hoàng hậu vừa cười vừa lấn ép đến sát người nàng. "An phận chút đi. Thật ra thì xuất giá chưa chắc đã tốt, hoàng triều Đại Thần có lẽ không yêu cầu nữ nhân tuân theo tam tòng tứ đức, nhưng một nữ nhân danh tiếng bại hoại, hoặc là một nữ nhân có chứng bệnh không thể cho ai biết, vẫn là sự cố kỵ kiêng dè đối với nhà vi phu, nếu như đến lúc đó nghe thấy tin đồn có chút không tốt được truyền đi, khiến phụ hoàng ngươi không thể không tùy tiện để cho ngươi xuất giá rồi, xem ra gả cho tiểu thương nhân hay một tên ăn xin, vô luận là đối với ngươi, hoặc với mẫu thân đã chết của ngươi, đều không dễ chịu, đúng không ?"
Mộ Dung Lê Băng nhìn chằm chằm vào hoàng hậu, giọng nói của nữ nhân này mềm tựa gió xuân dễ dàng kích thích nàng phẫn nộ ngập trời, cũng đập tan tất cả tự tin cùng ý chí chiến đấu của nàng nát bấy hầu như không còn, nàng lại chỉ có thể cắn chặt răng đè nén."Băng nhi ghi nhớ lời dạy bảo của hoàng hậu nương nương!"
Hoàng hậu biết rằng cảnh cáo đã có hiệu quả, lại không khỏi khinh miệt, chán ghét mà nhìn cung Trường Lạc bốn bề quỷ khí âm u dày đặc, dương dương đắc ý, hả hê bỏ đi.
Quỳ xuống đất cung tiễn hoàng hậu rời đi, toàn thân Lê Băng run rẩy, tay nắm quyền khớp xương trắng bệch.
"Điện hạ. . . . . ." - Lý mama có phần lo lắng nhìn Lê Băng ở phía trước. Trên dưới cung Trường Lạc đều biết, giờ đây, chút tôn nghiêm còn sót lại của họ, tất cả đều buộc chặt vào hôn sự của Lê Băng.
Cặp mắt đẹp đã từng khảm ở trên mặt Lan phi kia, tràn đầy những giọt lệ oán giận và uất ức, khi nâng mi lên chợt trở nên lạnh lẽo vô tình, cùng với. . . . . . Căm Hận.
Nàng không muốn hận, ông trời không nên ép nàng hận.
Nếu ai cũng không công bằng với nàng, nàng cũng chỉ còn cách tự mình đi giành!
Chém giết đoạt lấy tất cả những gì nàng mong muốn! Tất cả những gì thuộc về Mộ Dung Sương Hoa!
"Điện hạ, người ngàn vạn phải nhớ, trước khi rời khỏi thành Phong Vân nếu không tìm được Ưng quân, xin người hãy quay lại ! Đi về phía đông thành Phong Vân chính là khu vực mà Phụ Lan quốc, Vĩnh Tế quốc và Đại Thần đều không quản lí, tùy tiện đi tới đó quá nguy hiểm !" - Câu nói lo lắng trùng trùng của Lý ma ma còn văng vẳng bên tai, nhưng chưa tới chỗ Ưng quân mà nàng hỏi thăm được trước khi rời khỏi thành Phong Vân, Lê Băng thật sự không cam lòng.
Lý mama bảo một nữ hài tử tên là A Bối đi theo nàng. A Bối vừa là điệt nữ (cháu gái), vừa là nghĩa nữ thu nuôi của Lý Ma Ma. Những cung nữ giống Lý ma ma, phải có sự tính toán cho tương lai của mình; có vài cung nữ sẽ nhận nuôi đứa bé mà thân thích không nuôi nổi, hi vọng tương lai khi về già, trong cung không cần họ nữa thì sẽ có một nơi để nương dựa. A Bối chính là như vậy. Thì ra, cha mẹ của A Bối lưu lạc giang hồ diễn xiếc, A Bối lại đủ linh hoạt, Lý ma ma vốn muốn huấn luyện A Bối vào cung, nhưng A Bối từ nhỏ giống như con khỉ hoang, vào cung khó bảo đảm sẽ không gây họa, Lý ma ma không thể làm gì khác hơn là sai người tìm phần công việc ở tại Thiên Kinh cho A Bối, sau đó A Bối liền nữ giả nam trang, đi theo làm người học việc bên cạnh Ngỗ tác của phủ nha Thiên Kinh
(Ngỗ tác: tên chức quan làm nhiệm vụ khám nghiệm tử thi)
Suốt dọc đường đi, A Bối nói rất, rất nhiều. Lê Băng mặc dù làm ra vẻ một chút hứng thú cũng không có, tuy vậy, thủy chung trong lòng nàng vẫn là cái người thiếu nữ hết sức chú ý tới thế giới bên ngoài dãy tường thành kia, mặc dù khuôn mặt lạnh, nhưng chung quy cũng không mở miệng ngăn cản A Bối không ngừng nói về những thứ cô nàng đã trải qua từ nhỏ. Vậy là Lê Băng đã được nghe ít nhiều những chuyện không thể tưởng tượng nổi, tỉ như tại sao cô nàng sùng bái Dư ngỗ tác của phủ nha Thiên Kinh, cho nên từ nhỏ đã lập chí làm đồ đệ của hắn.
Thỉnh thoảng nàng làm bộ như không có hứng thú, cố ý chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ của xe ngựa, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà cong lên, lúc này A Bối đã nói càng thêm hăng say. Lê Băng không nhịn được cảm thây có phần bội phục A Bối.
"Tiểu thư, chúng ta quay trở về thôi!" - A Bối chưa từng quên lời nghĩa mẫu dặn dò, thấy Lê Băng nhìn chằm chằm ngoài cửa thành, xem ra là hận không thể chắp cánh bay đi tìm Ưng quân mà Đại Thần phái đến biên cảnh càn quét địa bàn không ai quản lí, trong lòng không ngừng kêu hỏng bét rồi. Người ta là kim chi ngọc diệp nếu thật không nghe theo lời khuyên cứ muốn xông vào, nàng chỉ là nha đầu lỗ mãng làm sao có biện pháp ngăn trở đây?
Tuy nhiên, Lê Băng không xông vào, nàng cuối cùng cũng mở miệng trò chuyện đối đáp cùng A Bối, khiến A Bối vừa mừng vừa lo.
A Bối hoàn toàn không ngờ rằng nàng sẽ bị Lê Băng thuyết phục. Hai người thay đổi xiêm áo, Lê Băng che đậy diện mạo đóng giả làm đầy tớ, còn A Bối đóng giả làm chủ tử. Lê Băng chỉ nói với A Bối: nếu như chuyến này nàng thất bại, Lý ma ma sẽ bị đuổi ra khỏi thành Viêm Đế mà không có đồng nào. . . . . .
Đương nhiên là Lê Băng lừa nàng. Nàng muốn tới tìm Phượng Toàn, Lý ma ma cũng không tán thành việc này. Đến gần Phượng Toàn cũng không thay đổi được mối quan hệ bị động và vị trí quẫn cảnh của cung Trường Lạc khi đối mặt với cung Thái Bình, bất kỳ một hoàng tử nào có thể thừa kế vương vị đều có điều kiện tốt hơn Phượng Toàn, vậy mà mặc kệ có phải là vì kỷ niệm năm xưa thúc giục nàng hay không, Lê Băng vẫn kiên trì muốn đoạt lấy.
Cướp Phượng Toàn từ bên cạnh Mộ Dung Sương Hoa, là bước trả thù đầu tiên của nàng đối với cung Thái Bình, đối với hai mẫu – tử kia —— nàng nhấn mạnh như vậy với Lý ma ma, Lý mama thật sự không lay chuyển được nàng, Lan phi không còn nữa, nàng chỉ là một nô tài, ngoại trừ tuân theo ý tứ của công chúa điện hạ ra, còn có thể làm được gì đây?
Thậm chí ngay cả đoạn đường xóc nảy và khắc khổ này, Lê Băng đều nhẫn nhịn chịu đựng. Có lẽ chân chính làm cho nàng không thể chịu nổi, đó là Mộ Dung Sương Hoa dễ dàng có thể lấy được chút an ủi duy nhất của nàng trong những năm gần đây. Điều này càng khiến nàng nhất định không thể không cướp Phượng Toàn vào tay mình!
Mặc dù A Bối vỗ ngực bảo đảm sẽ chăm sóc nghĩa mẫu, dù sao theo như trước kia, nàng ở bên cạnh cha mẹ chỉ có thể giành thức ăn còn thừa cùng với huynh đệ tỷ muội, thường thường đói đến nỗi ngực lép kẹp dán dính vào bụng, là nghĩa mẫu đã nhận nàng đến Thiên Kinh, để từ đó nàng không còn phải lo ngại miếng cơm manh áo, nhưng lương bổng học việc của nàng căn bản chỉ đủ để nàng không chết đói mà thôi, nghĩa mẫu già rồi, già rồi thì sẽ ốm đau nhiều hơn, người bị đuổi ra ngoài mà không có đồng nào, đó là chuyện bi thảm biết bao nhiêu đây? A Bối chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Lê Băng mà thôi.
A Bối và Lê Băng, vốn đi tìm theo dấu vết vó ngựa dọc đường. Lê Băng mặc dù biết cởi ngựa, nhưng từ sau khi mẫu phi bị bệnh, nàng đã không luyện tập nữa, cộng thêm mấy ngày liên tiếp hành quân gấp rút lên đường, từ trước đến giờ vốn sống an nhàn sung sướng, giờ phút này nàng toàn dựa vào lực ý chí để trụ vững. Thuật cưỡi ngựa, bắn tên và môn Po – lo, là hạng mục mà hoàng tử, hoàng nữ trong cung đình và con em quý tộc phải học, lúc nhỏ có thời kỳ nàng ngày ngày khổ luyện, chỉ vì muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt phụ hoàng —— nàng cười khổ mà nghĩ, sợ rằng ngay từ lúc bắt đầu, chút ý định của nàng nhất định đều là uổng công mà thôi.
Họ truy đuổi tới địa phương ngoài thành mười dặm, đã là một mảnh man hoang*, cỏ cây sum suê che kín cả vùng đất rộng, sao có thể tìm được dấu vết vó ngựa đây ?
(*man hoang: hoang sơ chưa được khai phá, vắng vẻ hiu quạnh)
Đang lúc Lê Băng ở thời khắc tuyệt vọng, từ hướng rừng bạch dương phía trước mặt truyền đến tiếng vó ngựa lộn xộn, nàng còn chưa kịp mừng rỡ, đã phát hiện ra cũng không phải là tiếng vó ngựa của quân đội Đại Thần. A Bối mặt trắng bệch, biết rằng họ rõ ràng đã gặp phải tình huống tồi tệ nhất, đó là lũ thổ phỉ thường xuyên lui tới đánh cướp thương lữ dọc theo quốc cảnh ! Ra khỏi quốc cảnh, nếu xảy ra vấn đề về trị an, phần lớn thói quen giữa hai nước là đùn đẩy lẫn nhau, cũng vì vậy thổ phỉ càng ngày càng ngông cuồng.
(Thương lữ: các thương nhân đi buôn bán ở xa)
Điều đầu tiên A Bối nghĩ đến chính là dung mạo của Lê Băng, bị thổ phỉ phát hiện tuyệt sẽ không có kết quả tốt đẹp. Mặc dù nàng giúp Lê Băng tiến hành dịch dung đơn giản, nhưng sợ rằng không dễ dàng lừa gạt được bọn thổ phỉ, thế là nàng lập tức quất cho ngựa của Lê Băng một roi.
"Chạy mau, chạy về thành Phong Vân !"
Nào biết con ngựa bị hù dọa kinh sợ, ngược lại xông về phía đám thổ phỉ, A Bối thật muốn bổ ình một chưởng, không thể làm gì khác hơn là giục ngựa đuổi theo Lê Băng.
"Tiểu. . . . . ." - Không đúng, A Bối ngừng nói, suy nghĩ trở nên nhanh nhậy, hô lớn: "Thiếu nhiều tiền của lão tử như vậy còn muốn chạy sao? Quay trở lại cho ta!"
Lê Băng nguyên vốn cũng đang hoảng loạn, nhưng nghe thấy A Bối kêu gọi đầu hàng, hình như hiểu ra ý gì đó, nàng tỉnh táo lại an ủi con ngựa, để cho nó quay về hướng ngược lại.
Con ngựa của Lê Băng chạy vào phía bên kia rừng bạch dương, nhưng bọn thổ phỉ cũng đuổi theo, rõ ràng là A Bối kêu gọi đầu hàng không có nhiều tác dụng lắm —— người nghèo đến đâu vào địa bàn của bọn họ, cũng phải giao nộp phí bảo hộ!
Lê Băng cố hết sức né tránh đám người gia hỏa đến mà không có ý tốt kia, còn A Bối càng không ngừng kêu gọi đầu hàng: "Ngươi coi như nghèo đến mức chỉ còn cái khố cũng phải trả tiền cho ta! Tưởng là lão tử làm việc từ thiện sao ?"
Nàng biết A Bối muốn dẫn dắt thổ phỉ rời đi, nói thế tức là dù tiếp tục đuổi theo một con quỷ nghèo túng cũng không có lợi gì, nhưng bọn thổ phỉ hiển nhiên không dễ dàng bị lừa như vậy, bọn chúng sau khi vây quanh A Bối, vẫn có không ít kẻ đuổi theo Lê Băng.
Nên làm cái gì đây ? Lê Băng trên người đem theo pháo khói của A Bối cho nàng, nếu như hai người phân tán, nàng ấy sẽ nhờ vào phương hướng của pháo khói để tìm được nàng, nhưng lúc này chính A Bối có mọc thêm cánh cũng không chạy thoát được.
Đang lúc sợ hãi thì ở bên trong rừng bạch dương, nàng lại phát hiện ra trên đất bùn có dấu vết vó ngựa và dấu chân đi bộ. A Bối từng nói với nàng phương pháp đơn giản để phân biệt dấu chân cũ mới, xem ra những thứ này vẫn còn mới. Mặc dù nói không biết có phải là quân đội Đại Thần hay không, nhưng cũng khẳng định - có dấu chân đi bộ, nên không phải là đám thổ phỉ kia.
Nàng men theo dấu chân giục ngựa chạy băng băng, vừa cưỡi ngựa vừa đưa tay tìm kiếm pháo khói cùng cái đánh lửa trong bao quần áo, kết quả tất cả những đồ vật lớn nhỏ trong bao quần áo đó đều lăn xuống mặt đất, thật may là nàng túm được cây đánh lửa và pháo khói, vội vã đốt lên.
Đám thổ phỉ kia phát hiện thậm chí có cả ngân phiếu rơi rớt ra từ trong bao quần áo, hơn nữa là một xấp thật dày! Có người xuống ngựa đoạt lấy, cũng có người tiếp tục truy đuổi Lê Băng, bọn họ tin là mình bắt được một con dê béo.
Trong rừng cây, ánh nắng lúc sáng lúc tối, Lê Băng đã sớm lạc mất phương hướng, chỉ có thể càng không ngừng chạy, nhưng không ngờ cánh rừng gập ghềnh trơn trợt, con ngựa không cẩn thận đạp lên cái bẫy được phủ đầy rêu xanh, quẳng Lê Băng ngã xuống sườn núi. Con ngựa kia cứ ở trong cái bẫy mà hí vang không ngừng, dẫn hướng cho bọn thổ phỉ xông tới, Lê Băng đành phải chịu đựng đau đớn, nép mình ẩn núp trong hốc cây mạng nhện giăng đầy lại còn ươn ướt.
Ở một phương hướng khác lại truyền tới tiếng vó ngựa, Lê Băng không biết đi tới là địch hay bạn, đầu của nàng đã trống rỗng, thậm chí cũng không cảm thấy sợ nữa. Nàng lục lọi trong ngực, thật may là thanh chủy thủ vẫn còn đây, nàng rút ra lưỡi đao sáng choang thì cơ hồ có chút buồn cười.
Không biết tại sao, kết thúc như thế này ở tại đây so với ôm hận chết già ở trong cung, ngược lại làm cho nàng cảm thấy thoải mái.
Tiếng đánh nhau ở trong rừng khiến nàng chần chờ. Nàng xoay ngược lại lưỡi đao, nín thở tập trung tư tưởng để lắng nghe, lại nghe thấy được tiếng A Bối hô to cứu mạng! Lê Băng nắm chặt chủy thủ, chỉ sợ A Bối gặp bất trắc, thời điểm nàng lao ra khỏi hốc cây, lại thiếu chút nữa đụng vào một nam nhân đang lúc sục sạo lùng tìm ở cánh rừng, cực kỳ kinh hãi mà đem chủy thủ chỉ về hướng người đi tới.
"Đừng sợ ! Ta là quân nhân Đại Thần, không phải thổ phỉ !" - Nam nhân ấy có vẻ là bộ binh không vì vậy mà đem vũ khí nhắm thẳng vào nàng. Ưng quân được Hoắc Thanh Vân giao cho Phượng Toàn và Lam Phi để huấn luyện tinh binh, mục đích là chỉnh lý biên cảnh Đại Thần, không chỉ nghiêm khắc huấn luyện, kỷ luật càng thêm nghiêm ngặt, Phượng Toàn không cho phép các huynh đệ Ưng quân dùng vũ lực đe doạ dân chúng, hơn nữa Ưng quân phải chạy dọc theo biên cảnh của Đại Thần với nước láng giềng, điểm này càng cần phải nhấn mạnh, bởi vậy lúc tình huống xảy ra, bọn họ quả nhiên tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.
Lê Băng vừa nghe thấy là quân đội Đại Thần, lập tức an lòng, chân thiếu chút thì mềm nhũn. Nàng kéo xuống mũ trùm đầu của áo choàng, người lính kia nhất thời mở to mắt, không ngờ mình cứu được đại mỹ nhân.
"Xin cứu, cứu ta. . . . . . Cứu bằng hữu của ta!"
Binh lính bên cánh phải của Ưng quân dễ dàng chế phục thổ phỉ, đội trưởng không biết nên đối xử với Lê Băng và A Bối như thế nào, Lê Băng đưa ra lệnh bài trong cung, kiên trì muốn gặp thủ lĩnh của Ưng quân, đội trưởng không thể làm gì khác hơn là hộ tống họ tiến về nơi đóng quân của Phượng Toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui