Thư Đến Từ Một Người Đàn Ông Xa Lạ

Hắn mở cửa phát hiện ra người bên ngoài là Kinh Linh. Dưới thời tiết lạnh như băng anh chỉ mặc duy nhất bộ đồ ngủ, đầu anh đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ bừng. Chương Hồi kéo anh vào trong nhà, Kinh Linh nặng nề nhào vào trong ngực hắn.

Chương Hồi có thể đoán được Kinh Linh chưa hề ngủ và đã đọc được thư hắn gửi, nhìn dáng vẻ của anh trông như không nghĩ ngợi gì mà ngay lập tức chạy tới, hắn nhíu mày hỏi anh. “Em đến đây kiểu gì?”

Truyền đến chính là giọng nói rầu rĩ của Kinh Linh từ trong ngực hắn. “Em chạy đến.”

Từ nhà Kinh Linh đến nhà Chương Hồi cũng phải mất nửa tiếng lái xe, mà khi Chương Hồi trả lời thư đã gần 3 giờ sáng, hắn nghĩ anh đã ngủ, không ngờ đứa ngốc này không chỉ ngốc mà còn điên nữa.

Hắn dùng sức xoa mái tóc mướt mồ hôi mà lại lạnh băng của anh, thở dài nói. “Sao em lại ngốc như vậy chứ?”

Kinh Linh trong lòng đột nhiên đẩy hắn ra, anh nắm tay đánh vào ngực hắn, mặc dù anh chẳng dùng nhiều sức lực nhưng Chương Hồi vẫn sợ tay anh đau, một tay hắn nắm lấy tay anh, tay kia lại ôm lấy eo đối phương kéo người trở lại vào trong lồng ngực mình.

Giọng nói Kinh Linh vừa yếu ớt lại vừa tủi thân. “Anh phát hiện ra lúc nào thế?”

Chương Hồi vừa xoa xoa an ủi vừa nhẹ nhàng nói bên tai anh. “Ngay sau khi anh vừa về nước.”

Thanh âm của Kinh Linh lại mang theo vài phần nức nở hỗn loạn. “Anh có cảm thấy em như kẻ biến thái không?”

Bỗng nhiên Chương Hồi bật cười, cả lồng ngực chấn động bên tai Kinh Linh.

Kinh Linh ngẩng đầu lên từ trong ngực rồi dùng đôi mắt ướt nước trừng hắn, mà đó không phải điều hắn chú ý đến, hắn thấy một giọt nước mắt chảy xuống để lại một vệt nước trên khuôn mặt trắng không tì vết của Kinh Linh, giọt nước mắt kia dừng lại trên môi anh khiến Chương Hồi cảm giác như thấy một loại vẻ đẹp động lòng người.

Dù Kinh Linh khóc hay cười thì đối với hắn đó đều là những cảnh đẹp đẽ nhất, chỉ là hắn không muốn anh phải khóc vì những cảm xúc tiêu cực, hắn hy vọng đối phương chỉ rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, hoặc là khóc vì bị hắn trêu chọc về chuyện đó.

Chương Hồi cúi đầu hôn đi giọt lệ bên khóe miệng kia, sau đó lại an ủi một chút mà hôn lên môi anh, hắn dán trán hai người lại với nhau rồi cười bất đắc dĩ. “Đồ ngốc, có phải em không hiểu câu trả lời của anh không?”

Sau đó hắn lại hôn lên môi anh, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn đối phương. “Chương tiên sinh nói rằng, hắn rất yêu đứa nhỏ biến thái này.”

Kinh Linh chủ động kiễng chân hôn lại lên môi hắn, nước mắt thấm ướt môi của hai người, Chương Hồi cảm giác được hơi nóng khác thường nơi đầu lưỡi của Kinh Linh, hắn hơi tách ra cảm nhận nhiệt độ trên trán mình rồi lại sờ trán Kinh Linh, phát hiện ra người anh nóng đến bất thường.

Hắn bế ngang Kinh Linh lên đặt trên sofa, dùng chăn nhung bọc lấy anh rồi đi tìm nhiệt kế, phát hiện ra Kinh Linh hơi sốt một chút.

Hắn bất đắc dĩ xoa xoa tóc anh. “Tại sao em lại không biết chăm sóc tốt cho bản thân thế này chứ?”

Mặt Kinh Linh chôn trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt sáng trong sau khi khóc, Chương Hồi không có cách nào mắng anh bèn thở dài. “Không sao, sau này cứ để anh chăm sóc cho em.”

Chương Hồi tìm thuốc hạ sốt cho Kinh Linh uống, sau đó lại đút cho anh canh gừng tự nấu, cho đến khi dỗ được Kinh Linh đi ngủ thì trời cũng trở sáng, Kinh Linh được bọc kín trong chăn ngoan ngoãn rúc đầu vào trong ngực hắn.

Đã nhiều ngày không đến công ty nên việc tồn lại rất nhiều, thời điểm Chương Hồi xử lý xong cũng đã đến giờ cơm trưa, khi ra khỏi văn phòng có tốp ba tốp năm đồng nghiệp hỏi hắn. “Chương tổng, anh muốn đi ăn cùng bọn tôi không?”

Chương Hồi lắc đầu cười nói. “Các cậu đi đi, tôi về nhà ăn.”

Về nhà ăn.

Khi lời này được thốt ra bao nhiêu trái tim của các thiếu nữ đều vỡ vụn.

Vị sếp thẳng tắp có mị lực dễ nói chuyện duy nhất đã có gia đình rồi, chưa đến nửa tiếng sau thông tin này đã được truyền khắp toàn bộ công ty.

Trái tim mơ tưởng đến Chương Hồi của các thiếu nữ đã chết đồng loạt, mà các cô không hề biết rằng điều khiến các cô càng tan nát nữa là vị sếp thẳng tắp có mị lực dễ nói chuyện duy nhất thực ra lại cong veo.

Chương Hồi còn ghé vào một nhà hàng Quảng Đông mua một ít canh và cháo cùng với vài món điểm tâm, đến khi đi ngang qua tiệm thuốc lại mua ít thuốc, sau đó suy tư gì đó lại mua thêm vài thứ không thể nói, dù sao sớm muộn cũng sẽ dùng đến.

Khi hắn mở cửa bước vào nhà lại ngửi được một mùi hương khác lạ, loại cảm giác xa lạ này khiến hắn sửng sốt, sau đó đáy lòng như được một dòng nước ấm chảy vào.

Đi vào trong nhà, khi thấy khung cảnh trong bếp, đôi mắt hắn nóng lên.

Phòng bếp ngập tràn ánh mặt trời, Kinh Linh có vẻ như vừa tắm gội xong đang mặc áo sơ mi trắng của hắn, vạt áo vừa vặn che khuất mông anh, phía dưới là đôi chân trắng nõn thon dài.

Tóc của anh vẫn ướt, bọt nước ở đuôi tóc rơi vào trong áo sơ mi làm lộ ra màu da đằng sau lớp vải.

Mà khuôn mặt Kinh Linh lại vô cùng trong sáng ngây thơ như không hiểu chuyện đời, anh cầm thìa muốn nếm thử hương vị, khi nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn chậm rãi quay đầu lại, khoảnh khắc chạm vào đôi mắt Chương Hồi anh hoảng sợ đến cả đồng tử cũng run rẩy.

Kinh Linh ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ rằng buổi trưa Chương Hồi sẽ về, sau khi tắm gội xong anh không thấy áo ngủ bèn mặc tạm một chiếc áo sơ mi, khuy áo cũng chẳng được cài cẩn thận.

A, bộ dạng này của anh đã bị Chương Hồi nhìn thấy, anh không còn mặt mũi để gặp người nữa.

Chương Hồi đi đến trước mặt Kinh Linh, ấy vậy mà hắn lại phát hiện ra khuy áo không được cài tử tế, bọt nước dính trên xương quai xanh, làn da trên cổ anh trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ màu sắc của động mạch.

Hầu kết hắn khẽ động một chút, thanh âm khàn khàn nói. “Đút cho anh.”

Kinh Linh vội cầm cái thìa trong tay đưa đến bên miệng Chương Hồi, không ngờ hắn uống vào rồi lại không nuốt xuống mà giữ chặt lấy gáy Kinh Linh không cho anh tránh thoát, sau đó bá đạo lấp kín miệng anh, Kinh Linh bị dọa đến mức rên rỉ ra tiếng.

Hắn đè anh dán sát vào bệ bếp, tay đỡ eo sợ anh bị vướng, đút toàn bộ canh trong miệng trở lại cho Kinh Linh, Kinh Linh đỏ mặt bị động nuốt xuống, anh cảm thấy Chương Hồi ngày càng xấu xa, nhưng như vậy ngược lại càng làm cho anh không thể rời khỏi.

Sau khi Kinh Linh nuốt hết toàn bộ canh, môi lưỡi Chương Hồi vẫn không rời đi mà còn tiếp tục trao đổi nước bọt một cách bá đạo, hắn hôn Kinh Linh đến khi không còn không khí để thở mới chậm rãi tách ra.

Sau đó hắn cười đầy ẩn ý. “Ngon ghê.”

Ngón tay Kinh Linh vẫn nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, anh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, dần dần anh cảm thấy một Chương Hồi thế này cũng chẳng đáng ghét tí nào, thậm chí còn khiến đôi chân anh tê dại.

A, có lẽ anh thực sự là một kẻ biến thái mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui