Thu Dĩ Vi Kỳ

Hắn cũng không vạch trần Lâm Gia Ngạn, chờ y cười đủ thì hai người lại hàn huyên vài chuyện khác, Lâm Gia Ngạn nói y còn phải về nhà, mẹ y còn đang chờ y về ăn cơm.

Kha Minh Hiên gật gật đầu, vào lúc Lâm Gia Ngạn xuống xe, nói cho y rằng mình phải kết hôn.

Tay mở cửa xe của Lâm Gia Ngạn dừng một chút, sau đó nhe răng cười lên: “Đúng là tin tức tốt mà. Chúc mừng anh nha.”

Nói xong cạch một tiếng đóng cửa xe lại, đi về phía xe mình.

Kha Minh Hiên bất đắc dĩ cười cười, khởi động xe rời khỏi đại viện.

Lâm Gia Ngạn đương nhiên biết Kha Minh Hiên kết hôn vì điều gì, cho nên câu “chúc mừng” một chút khoái cảm vì trả được thù cũng không có.

Y ngồi trên xe, nhìn xe của Kha Minh Hiên dần dần rời khỏi tầm mắt của mình, bi ai cùng khó chịu cơ hồ bao phủ khắp trong lòng. Vì Kha Minh Hiên, cũng vì bản thân mình.

Kha Minh Hiên vừa mới trở lại Quân Lâm Thiên Hạ, lại nhận được điện thoại của Phùng Thục Nhàn.

Hắn vào cửa một bên đổi giày, một bên nghe mẹ hắn dùng ngữ khí hưng phấn oán trách hắn tại sao chuyện kết hôn lớn như vậy cũng không nói trước với bà, hại bà trở tay không kịp.

Kha Minh Hiên nói: “Muốn cho mẹ một chút kinh hỉ.”

Phùng Thục Nhàn cười đến thập phần vui vẻ, sau đó lại nói với hắn một đống việc cần phải chú ý khi kết hôn, phải mở bao nhiêu tiệc rượu, mời bao nhiêu khách, trước tiên phải chuẩn bị cái gì, lại hỏi hắn khi nào thì dẫn Trần Phỉ về nhà, khi nào thi đi chọn nhẫn, khi nào thì đi chụp ảnh cưới, chuẩn bị chỗ nào để hưởng tuần trăng mật…

Kha Minh Hiên mệt mỏi cắt ngang lời bà: “Mẹ, con chỉ muốn một cái hôn lễ, thời gian càng nhanh càng tốt, nghi thức càng đơn giản càng tốt, không cần phải làm phức tạp như vậy.”

Phùng Thục Nhàn lập tức không vui: “Như vậy sao được? Mẹ thật vất vả mới chờ được ngày con kết hôn, nhất định phả làm hết sức long trọng, vô cùng náo nhiệt mới được.”

“Mẹ, bối cảnh hai nhà chúng ta, làm lố quá cũng không hay.”

Phùng Thục Nhàn ngẫm lại, nhưng vẫn như cũ kiên trì những cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải làm hết, không thể ủy khuất, thất lễ với Trần Phỉ.

Kha Minh Hiên xoa xoa mi tâm, nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, Phùng Thục Nhàn mới bịn rịn tắt điện thoại, cao hứng cùng với em dâu thương lượng chi tiết hôn lễ.

Thời gian diễn ra hôn lễ được đặt sau đó hai ngày, tức ngày 23 tháng sau.

Kha Minh Hiên nhìn nhìn lịch, còn xấp xỉ một tháng.

“Không thể sớm hơn được sao?”

Phùng Thục Nhàn nói: “Đây là mẹ tìm chuyên gia chọn ngày hoàng đạo, ngày này là thích hợp nhất. Nguyên bản đại sư nói ngày 9 cũng rất tốt, nhưng thời gian rất gấp, nên mẹ chọn ngày 23….”

Kha Minh Hiên nói: “Ngày 9 đi mẹ.”

Phùng Thục Nhàn nhíu mày: “Con cái thằng nhỏ này gấp cái gì, thời gian có nửa tháng, làm sao chuẩn bị kịp?”

“Dùng nhiều tiền mời người, mười ngày là đủ rồi.” Kha Minh Hiên nói xong cũng không chờ Phùng Thục Nhàn đáp lại. nói với bà mình phải họp ngay lập tức, nói phải làm phiền bà rồi, sau đó tắt điện thoại.

“Alo, Minh Hiên, Minh Hiên?” Phùng Thục Nhàn nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng nhất thời không nghĩ được chỗ nào không đúng, đành phải đổ lỗi cho cảm giác này do thấy con trai cuối cùng cũng kết hôn, bản thân vì quá hưng phấn mà suy nghĩ quá độ.

Hà Tự cùng lão Mạnh tự mình đi một chuyến đến nhà mẹ đẻ của vợ Chu Minh là Tào Vân, ngay từ đầu Tào Vân đối với bọn họ còn cố kỵ, tỏ vẻ từ năm ngoái sau khi rời khỏi thành phố Z cũng không liên lạc với Chu Minh, chuyện của hắn ta cái gì cô cũng không biết, kêu bọn họ không cần quấy rầy cuộc sống của mình. Sau đó lại biết được Chu Minh đã chết, mới giật mình mặt xám xịt như tro tàn, bụm mặt khóc.

Bởi vì Hà Tự cùng lão Mạnh đều là bạn bè, đồng nghiệp của Chu Minh, trước kia Tào Vân có biết bọn họ, hai người tỏ vẻ lần này đến đây là muốn tìm ra hung thủ hại chết Chu Minh, hơn nữa với thân phận của Hà đại luật sư cũng làm cho cô dần dần không đề phòng nữa, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi bọn họ có biết một người tên Kha Minh Hiên hay không.

Hà Tự, lão Mạnh nhìn nhau, hỏi cô tại sao lại biết Kha Minh Hiên?

Tào Vân lắc đầu: “Tôi không thể nói với hai người, tôi chỉ có thể nói với anh ta.”

Hà Tự lập tức gọi điện cho Kha Minh Hiên, đem Tào Vân cùng Hiểu Vũ là con gái của Chu Minh cùng nhau quay về thành phố Z.

Hai nhà Kha Trần tuy đã cố gắng hết sức để chuẩn bị hôn lễ thật kín kẽ, nhưng với thân phận của cả hai bên, tin tức thông gia vẫn rất nhanh đã lan truyền nhanh chóng trong giới thượng lưu. Mấy người bạn tốt biết tin tức lo lắng, mập mạp thấy hắn câu đầu tiên nói chính là: “Đm, cậu đúng thật là dùng chủ ý thối của tôi!”

Kha Minh Hiên cười khổ: “Đây cũng không phải là người tôi chọn.”

Phương Duệ cau mày nhìn hắn: “Trần gia không phải gia đình bình thường, cậu kết hôn rồi còn có thể thoát thân sao?”

“Tôi chỉ nghĩ muốn nhanh chóng cứu Biên Dĩ Thu ra ngoài. Em ấy đã qua vòng thẩm vấn đầu tiên của tòa án, tôi bên này nếu không nhả ra, tiếp theo có thể sẽ trực tiếp tuyên án.” Một khi tuyên án thành kết cục đã định, nếu muốn lật bản án so với bây giờ càng phiền toái hơn.

Tất cả mọi người đồng thời thở dài, Sở Dịch nói: “Lục Tiêu biết cậu phải kết hôn, tức giận thiếu chút nữa muốn đánh nhau với tôi, kiên quyết không cho tôi đi tham dự hôn lễ của cậu.”

Kha Minh Hiên liếc hắn một cái: “Vậy cậu tới không?”

Sở Dịch hỏi lại: “Tôi có thể không tới sao?”

Kha Minh Hiên nghĩ nghĩ: “Kỳ thật đúng là các cậu không cần đến, chờ đến lúc tôi cùng Biên Dĩ Thu kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho các cậu.”

Mập mạp vui vẻ: “Quao, còn có ngày đó à? Lúc nào đấy?”

Kha Minh Hiên nheo mắt, khóe môi khẽ cong cong: “Nói không chừng sẽ rất nhanh.” Nếu kế hoạch thuận lợi.

Vào tháng sáu, nhiệt độ ở thành phố Z ngày càng cao. Hôn lễ của Kha Minh Hiên khua chiêng gõ mõ, hừng hưc khí thế chuẩn bị, Biên Dĩ Thu đang ở trong trại tạm giam, không có việc gì làm, rảnh đến đau cả trứng.

Bởi vì còn trong thời gian thẩm tra, Biên Dĩ Thu, Tiễn Thắng đều là “Tội phạm tình nghi”, không cần tham gia lao động cải tạo, mỗi ngày phần lớn thời gian đều là để nghiên cứu luật và các quy định hoặc tiến hành giáo dục tư tưởng và chính trị dưới sự tổ chức của quản giáo cùng cảnh ngục, chuyện này đối với Biên lão đại từ nhỏ đã đọc không nhiều sách mà nói quả thật so với cho y lên núi lao động mấy tiếng còn khó chịu hơn. Bất quá phụ trách ở Nhị Khán tương đối có tính người, ngoại trừ nửa tiếng đi tản bộ hóng gió vào buổi sáng và buổi chiều, sau cơm chiều còn có 2 tiếng có thể hoạt động tự do. Bình thường trong khoảng thời gian này các phạm nhân sẽ đến phòng cờ để chơi cờ, hoặc là đến sân bóng rổ chơi bóng.

Biên lão đại bây giờ đang dẫn theo mấy tên đàn em trong phòng giam của mình ngồi bên ngoài sân xem người ta chơi bóng.

Chỗ phòng giam của y, trừ y còn có 6 người, cũng không phạm trọng tội gì, hai người đánh nhau gây rối, hai người trộm cắp, còn có một tên khác cướp bóc, cùng với một người tham ô công quỹ.

Hai tên đánh nhau kia đều là côn đồ trên xã hội, luận cấp bậc, hai người bọn họ ở bên ngoài phấn đấu cả đời cũng không gặp được Biên lão đại dù chỉ một lần. Cho nên kể từ khi Biên Dĩ Thu vào trại giam đến nay, hai người này một chút lại kêu “lão đại”, một chút lại kêu “Thu ca” để nịnh bợ.

Biên Dĩ Thu ngoài mặt hưởng thụ loại đãi ngộ này, vô cùng vui vẻ để người ta hầu hạ, quần áo, vớ thậm chí quần lót cũng có người giặt giúp, mà y chỉ cần bỏ thêm tiền để thưởng cho họ một món xào nhỏ khi nhà ăn bình thường không cung cấp món thịt heo, hai người này đối với y có thể hết lòng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Một trong hai tên trộm là nhân viên kho hàng của một công ty nọ, trong lúc trông coi đã lấy trộm mấy con chip điện tử trị giá hàng trăm nghìn đô la ra ngoài bán, tên còn lại là một công nhân tạm thời tại một công trường xây dựng ở ngoại thành. nghe nói là do trộm một khoản không nhỏ tiền mua tư liệu —– bất quá hắn ta nói là mình bị oan, hắn kỳ thật chỉ ngủ với vợ của quản đốc, sau đó bị trả thù hãm hại.

Biên Dĩ Thu nghe xong yên lặng hết hai giây, này mẹ nó không phải đáng lắm sao.

Tên cướp còn vui hơn, lần đầu ra ngoài cướp bóc đã gặp bất lợi, gặp được một cô gái còn phát rồ hơn cả mình, người kia thét chói tai đến mức bây giờ nhớ tới tim hắn còn run lên. Tân tân khổ khổ ngồi chồm hổm hai tiếng, toàn thân bị mũi cắn mấy chục đốt, thật vất vả mới cướp được, tiền mặt bên trong không đến hai trăm nhân dân tệ, ngay cả điện thoại cũng không có — điện thoại còn trên tay cô gái kia, quay đầu liền báo cảnh sát.

Cái người tham ô công quỹ kia thoạt nhìn là một người đàn ông trung niên trung thực, nguyên bản là kế toán của một công ty nhỏ, bởi vì đã chiếm đoạt 100.000 nhân dân tệ để trả tiền phẫu thuật cho mẹ già bệnh nặng, bị ông chủ công ty tố cáo lên tòa án.

Biên Dĩ Thu rất đồng tình với gã, mỗi khi đến nhà ăn đặt đồ ăn đều sẽ gọi nhiều thêm một phần cho gã, người đàn ông này liền giúp y rửa bát để báo đáp.

Trại giam kỳ thật chính là một xã hội thu nhỏ có cấp bậc rõ ràng, cùng với thế giới bên ngoài không có gì khác biệt, mặc kệ bạn phạm tội gì, có tiền có quyền sống qua ngày là tốt rồi, không có tiền thì phải có một nắm đấm thật cứng, nếu cái này cũng không có, nằm sấp lấy lòng, khoe mã cũng chính là kỹ năng sinh tồn bậc nhất.

Biên Dĩ Thu tuy rằng không thể gặp người khác, nhưng tiền trong tài khoản chưa bao giờ ít đi. Hơn nữa y đối với người khác luôn luôn hào phóng, có những người ở các nhà tù khác cố tình chạy đến tìm y để thể hiện sự ưu ái, thậm chí có mấy người bộ dạng không thừa dịp đang tắm mà công khai dụ dỗ y. Nhưng trong lòng Biên lão đại chỉ chứa độc nhất vô nhị một mình Kha đại thiếu gia, tim không lay động như bàn đá, nếu đổi thành vài năm trước ở nhà tù Đồng Sơn, khẳng định không nói hai lời đã bắt đáp ứng.

Nghĩ đến khuôn mặt, dáng người kia của Kha Minh Hiên, trong ngục giam này còn có ai có thể lọt vào mắt y? Y tình nguyện ở nơi không có ánh sáng nghĩ đến dáng vẻ kia của hắn mà dùng tay tuốt súng….

Trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh đầy màu sắc kia, một quả bóng rổ từ trong sân bay tới, đối diện với mặt y.

Những người khác theo phản xạ tránh về phía bên cạnh, đầu Biên Dĩ Thu cũng chưa nhích một chút, giơ tay ném bóng rổ, chuyền ngược lại.

“Biên lão đại, kỹ thuật không tồi.” Tiễn Thắng nhận được banh, cười hì hì đi về phía y.

“Lão tử tốt xấu gì cũng ở Đồng Sơn bốn năm năm, không có gì làm thì đánh bóng rổ.”

Nhà tù Đồng Sơn hoàn cảnh hẻo lánh, phương tiện thiết bị tự nhiên không so được với Nhị Khán, trừ bỏ có mấy sân bóng rổ miễn cưỡng có thể chơi, cũng không có hạng mục giải trí gì khác, cho nên ở tù thời gian dài không có gì để làm liền đánh một trận bóng rổ, cứ một thời gian lại phân khu giam, phân phòng giam, biến y nguyên bản từ một người không có hứng thú với bóng rổ luyện thành một vận động viên chuyên nghiệp tiêu chuẩn.

“Đánh một trận?”

“Không đánh.”

“Sao vậy?”

“Lười.”

“Đm.” Tiễn Thắng nhịn không được mắng một câu, “Lười là bệnh nan y, phải trị.”

“Tôi đã từ bỏ trị liệu rồi.”

“….” Tiễn Thắng ngồi xổm xuống, chỉ vào một người khác ở đội kia, “Thấy cái vóc dáng kia không? Bộ dáng té ngã như con gấu kia kìa.”

Biên Dĩ Thu nhìn thoáng qua: “Làm sao?”

“Người cầm đầu khu C, lần trước đánh với tôi xin thua, vẫn không phục, quấn lấy tôi đòi đánh một trận, lão đại khu A như anh sẽ không muốn giảm bớt uy phong của hắn ta à?”

Biên Dĩ Thuu nhàm chán giở giọng xem thường: “Lão đại khu A không phải là cậu à?”

“Đó là trước khi anh tới thôi, anh già hơn tôi m….” Tiễn Thắng thấy ánh mắt Biên Dĩ Thu không đúng lắm, lập tức sửa miệng, “Lớn hơn tôi vài tuổi, tôi không chừa mặt mũi cho anh sao được?”

Biên Dĩ Thu cười ha hả hai tiếng, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

“Được rồi, kỳ thật tên tiểu tử phù hợp với tôi đã ra tù vào tuần trước, tôi một chốc cũng không tìm được người thích hợp…”

“Cho nên tôi mẹ nó vẫn là hàng dự bị?”

Tiễn Thắng tiếp tục cợt nhã: “Đừng nói khó nghe như vậy, nếu anh nguyện ý, tôi cho anh làm vợ lớn.”

“Cút đi.”

Tuy nói như vậy, Biên Dĩ Thu cuối cùng vẫn đứng dậy, đi tới sân bóng. Trại tạm giam không có phòng gym, nếu không chơi bóng hoạt động gân cốt, tay chân của y quả thật sẽ thoái hóa mất.

Nhưng mà y không nghĩ tới đánh một trận bóng mà còn xảy ra sự cố.

Tiễn Thắng từng đại diện cho đội của trường tham gia European University League khi đi học ở Ý, tính toàn bộ các phạm nhân cùng cảnh ngục ở Nhị Khán, cũng không ai chuyên nghiệp hơn hắn. Kỹ năng chơi bóng của Biên Dĩ Thu cũng tương tự như kỹ năng đánh nhau của y, cả hai đều là tự học mà thành, không được đào tạo bài bản, lúc ở Đồng Sơn cũng không có gì khác để giải trí, bất đắc dĩ phải chơi bóng rổ. Nhưng vào thời điểm đó, một cai ngục nhỏ rất chuyên nghiệp đã dạy y rất nhiều kỹ năng. Cả hai thường xuyên thi đấu, phối hợp ăn ý, mấy năm nay tập luyện vô cùng thành thạo. Cho nên hai người vừa vào sân đã dùng khí thế nghiền áp đối phương hơn 20 điểm, tên gấu lớn tức giận suýt ói máu.

Cái kết cuối cùng không có gì phải lo lắng, tên đầu gấu ở khu C bị đánh thua thê thảm như hoa rơi nước chảy, hơn nữa Tiễn Thắng cùng Biên Dĩ Thu cũng không có tất xấu, thi đấu xong còn không quên tạo dáng, các phạm nhân xem bên ngoài hưng phấn đến quên hết mọi thứ, liên tục huýt sáo.

Biên Dĩ Thu bỏ bóng vào rổ, cũng không quan tâm đến quả bóng còn rơi bịch bịch bịch trên sân, cúi đầu kéo áo từ nhân lên lau mồ hôi, chuẩn bị kết thúc, lúc ngẩng đầu lên cảm giác có một ánh mắt cực kỳ không tốt xuyên qua đám người rơi xuống trên người y.

Y quay đầu qua xem, tên buôn ma túy mà trước đây từng gặp qua đứng cách y không xa, tay ôm ngực, băng qua đám đông ồn ào, nở một nụ cười thập phần hung ác, nham hiểm đối với y, ánh mắt kia làm cho người ta phi thường không thoải mái.

Biên Dĩ Thu nhíu nhíu mày, không đợi y phản ứng lại, sau lưng đột nhiên bị người nào đó chạm mạnh, xung lực cực mạnh làm cho y hoàn toàn không phòng bị, hơn nữa một đám người chạy trên sân nửa ngày, sàn nhà đọng không ít mồ hôi, hắn dưới chân vừa trượt, cả người trực tiếp lao ra ngoài, ngã đến hoa mắt chóng mặt.

“Tao đcm mày!” Tiễn Thắng nổi giận rống lên một tiếng xông lên, một cước đạp vào thắt lưng tên đầu gấu kia, một người đàn ông cao gần 1m9 cùng chiếc khăn trên vai nhất thời còn bay xa hơn cả Biên Dĩ Thu.

“Đm!” Biên Dĩ Thu nhe răng nhếch miệng quay đầu lại nhìn Tiễn Thắng lên cơn thịnh nộ, dựng ngón tay cái với hắn, “Tiễn thiếu gia lợi hại!”

Tiễn Thắng nhịn không được rống lên: “Tên đầu gấu to xác như mày mà còn đánh lén, mày mẹ nó nhìn tên tiểu bạch kiểm nào mà hồn bay phách lạc vậy hả!”

“Tôi nói này cậu….Cẩn thận!” Biên Dĩ Thu vừa dứt lời, Tiễn Thắng cực kỳ ăn ý quay đầu lại đưa một quyền, đem người đánh lén sau lưng hai mắt bầm đen, “Anh mẹ nó giả chết gì chứ còn không mau đứng lên hỗ trợ!”

Phạm nhân khu C thấy lão đại bị đánh như vậy, làm sao nuốt được khẩu khí này, trực tiếp ùa lên, cùng với khu A trên sân bóng thành lập một trận hỗn chiến trại giam lớn nhất từ khi Nhị Khán thành lập tới nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui