Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

“Ngồi đây ủ cho ấm.”

***

Từ văn phòng của huấn luyện viên Ngô về, Lâm Tiểu Mãn bị giội nước lạnh, ủ rũ gục đầu quay lại sân bóng rổ.

Trên sân bóng, mọi người chia làm 2 đội, đang sục sôi khí thế luyện tập, tiếng giày ma sát xuống nền vang vọng khắp sân vận động trong nhà rộng lớn.

Chưa thi đấu đã bị chính huấn luyện viên của mình coi thường, cho rằng đi chơi cho vui, đáng thương biết bao…

Lâm Tiểu Mãn để ba lô xuống, lấy sổ ghi chép ra, thở dài có chút khổ sở.

Trên sân, Y Minh Trạch lắc vai một cái tạo động tác giả, đột phá tầng phòng thủ, xoay người lên rổ.

Lúc Y Minh Trạch đánh banh có một loại sát khí sắc bén, khác một trời một vực với hình tượng soái ca ăn nói thận trọng bình thường. Được ánh đèn phác họa, tay chân với đường cong cơ bắp mượt mà bộc phát sức mạnh khổng lồ, chạy hay nhảy đều mang theo sự kiêu ngạo phách lối bá chiếm toàn sân.

Dù vậy, các thành viên khác cũng không vì thực lực mang tính áp đảo của Y Minh Trạch mà nản lòng nhụt chí. Ai cũng nghiêm túc tấn công phòng thủ, tận hết sức lực.

Dù họ không được coi trọng, nhưng vẫn cố gắng như thế!

Lâm Tiểu Mãn siết chặt hai tay, nhớ lúc lên tiểu học, có công ty chào hàng sách thông minh điện tử ở ngoài cổng trường, nhưng vì giá quá đắt, nên cậu nhịn không đòi cha mẹ. Kết quả là một tuần sau bạn cùng lớp ai cũng có, còn cậu chỉ biết hâm mộ không thôi. Sau đó cha mẹ cậu biết được, muốn mua cho cậu, nhưng công ty kia đã dọn gian hàng đi, cha mẹ cậu phải chạy mấy chỗ mới mua được cái giống với các bạn cậu. Tinh thần kiên quyết dứt khoát đó, cậu muốn cản cũng không cản được.

Bây giờ, cuối cùng thì Lâm Tiểu Mãn cũng hiểu nỗi lòng của bậc phụ huynh —— Con nhà khác có, con nhà mình cũng phải có!

Khuôn mặt nhăn nhíu của Lâm Tiểu Mãn bị Y Minh Trạch phát hiện ra, cánh tay đang ném bóng của anh ngừng lại giây lát, trái bóng vốn phải hùng hổ xông vào rổ bị Tôn Ninh cản phá dễ như trở bàn tay.

Tôn Ninh: “?”

Đến lúc nghỉ giải lao, Y Minh Trạch đi tới trước mặt Lâm Tiểu Mãn, ngửa đầu tu nước, rồi cúi xuống hỏi: “Sắc mặt cậu hơi là lạ, sao thế?”

Lâm Tiểu Mãn lắc đầu, “Không có gì không có gì, có thể là gió bên ngoài lớn quá, nên lạnh.”

Cậu nói rồi xoa xoa cánh tay, bên ngoài đúng là lạnh thật.

Y Minh Trạch túm lấy Lâm Tiểu Mãn, kéo cậu đến chỗ gần máy điều hòa, “Ngồi đây ủ cho ấm.”

Lâm Tiểu Mãn nghe lời ngồi lên ghế, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện đội cổ động viên, ngay cả khi Y Minh Trạch ngồi xuống bên cạnh cậu cũng không nhận ra.

Mãi cho đến khi cơ thể hấp thu đủ hơi nóng tỏa ra trên người anh, xua đi khí lạnh.

Cậu ngạc nhiên quay đầu lại, “Anh Y, anh vừa đánh bóng xong, ngồi đây không nóng hả?”

Cậu lanh miệng quá, nói xong lại hối hận.

Y Minh Trạch hỏi: “Cậu còn lạnh không?”

Lâm Tiểu Mãn không rõ chuyện mình có lạnh không với chuyện Y Minh Trạch có nóng không thì liên quan gì, nhưng vẫn thật thà lắc đầu.

Sau đó, Y Minh Trạch liền đi.

“…”

Sau khi kết thúc huấn luyện, mọi người cười đùa ầm ĩ ra khỏi sân bóng rổ, thời gian kế tiếp chính là cuộc sống về đêm của các sinh viên, nên tạm biệt nhau ở ngay cổng sân vận động.

Đi về phía Tây viên chỉ có Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch.

Trên đường đi, Y Minh Trạch dốc sức biểu dương Lâm Tiểu Mãn đã làm tốt công tác hậu cần, rồi lại uyển chuyển tiết lộ anh em đội bóng rất hài lòng với đẳng cấp của cậu, cái trước là Tôn Ninh bàn giao cho anh truyền đạt, cái sau là chính anh muốn nói.

Anh vẫn nhớ lúc Lâm Tiểu Mãn mới tới, cậu rất để ý cái nhìn của các thành viên trong đội.

Đêm mùa thu lạnh căm, nửa khuôn mặt của Lâm Tiểu Mãn rụt trong cổ áo, một đôi mắt to lóng lánh chớp chớp với anh.

Y Minh Trạch cảm thấy Lâm Tiểu Mãn có lời muốn nói, anh rút tay khỏi túi quần, làm động tác “Mời”.

“Anh ——” Lâm Tiểu Mãn vội vàng thốt ra, xong nhìn dòng người tới lui xung quanh, kéo dài giọng, không dám nói chữ tiếp theo.

Y Minh Trạch ra hiệu cho cậu tiếp tục.

Cậu nói giòn tan: “Anh ơi, em thấy anh đánh bóng rổ siêu cấp đỉnh cao, thật đấy!”

Y Minh Trạch còn tưởng Lâm Tiểu Mãn có chuyện quan trọng gì muốn nói, hóa ra lại là nịnh nọt, anh khẽ cười: “Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“…” Lâm Tiểu Mãn gãi đầu, lời cổ vũ bị nghẹn về bụng, cậu còn một rổ lời muốn tung hô Y Minh Trạch nữa kìa, nhưng kết quả hình như chỉ là vẽ vời thêm chuyện mà thôi.

Nhưng, điều cậu thích nhất, chính là sự tự tin bẩm sinh này của Y Minh Trạch. Tự tin khác với tự phụ, là biết mình biết ta, luôn giữ được bình tĩnh, phát huy hết các ưu thế sẵn có.

Trước khi ngủ, Lâm Tiểu Mãn mở app Tìm Bạn đã lâu không đụng.

Từ sau khi cậu quen biết Y Minh Trạch ngoài đời thật, cậu không vào app này nữa.

Cậu vào trang chủ của “Y Minh Trạch” theo thói quen, sau khi ấn mở, cậu nhìn thấy góc bên phải có một dòng thông báo “Đã follow lẫn nhau”.

Cậu xoa xoa mắt, nhìn lại lần nữa, đúng là “Đã follow lẫn nhau” thật!!!

Lâm Tiểu Mãn hớn hở quay cuồng chọt vào khung chat với Trần Văn Kỳ.

M.A.N: Kỳ Kỳ, Y Minh Trạch follow tớ trên Tìm Bạn!!! 【không hổ là mình.jpg】

Tiểu Trần Vô Giá: Ồ.

M.A.N: Ồ?

Tiểu Trần Vô Giá: Không thì sao? Cậu có wechat có số điện thoại của anh ta còn làm bạn với anh ta rồi, cái này còn quan trọng nữa à?

M.A.N: Cũng đúng nhỉ… Theo cậu tớ có nên nói cho anh ấy biết, tớ chính là Lâm Tiểu Mãn không?

Tiểu Trần Vô Giá: Tớ cảm thấy sao cũng được, vì bọn cậu đã làm bạn bè ngoài đời thực, có nói hay không cũng không sao cả.

Lâm Tiểu Mãn ngẫm lại thấy đúng, thế là, cậu quyết định không nói trước, đợi đến khi theo đuổi được Y Minh Trạch rồi, sẽ cho anh một bất ngờ —— Nói cho anh biết, hạt giống tình yêu tuyệt mỹ của bọn họ đã được gieo từ app Tìm Bạn.

Cậu đổi từ “theo dõi bí mật” Giọng Ấm Cô Độc sang “theo dõi bình thường”, rồi thoát khỏi app.

Phòng ngủ tắt đèn, Lâm Tiểu Mãn nằm xuống, nghĩ đến chuyện đội cổ động, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, trong mơ còn cười thành tiếng.



Năm nhất Lâm Tiểu Mãn trôi qua giống học sinh cuối cấp ba, cả năm không tham gia hoạt động câu lạc bộ nào, bây giờ đột nhiên muốn xây dựng một đoàn đội, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Có điều, không tham gia câu lạc bộ không có nghĩa là không có nhân mạch, cậu tìm đàn chị cùng khoa của mình, hội trưởng hội sinh viên Hạ Oánh Oánh.

Skill được các chị gái yêu mến của Lâm Tiểu Mãn có đất dụng võ, Hạ Oánh Oánh sảng khoái đồng ý với lời xin giúp đỡ của cậu.

“OK, em giúp chị diễn kịch, chị giúp em tập hợp đội cổ động viên, cho chị thời gian một ngày, tối mai chị sẽ đưa các cô ấy đến sân vận động số 5.”

Hôm sau trời nhá nhem tối, Lâm Tiểu Mãn mời Hạ Oánh Oánh ăn bánh ngọt sau bữa cơm chiều, tranh thủ tìm hiểu đội cổ động viên như thế nào.

“Hôm qua đã chọn xong thành viên, đều là các bé ở câu lạc bộ thể dục nhịp điệu, hôm nay đã tập thử một đoạn ngắn, tối nay lúc tụi em tập luyện, chị sẽ dẫn mọi người qua xem sao.”

Tuy Hạ Oánh Oánh nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khí thế mạnh mẽ, rất già dặn, tóc đuôi ngựa buộc cao, chỉ trong chốc lát đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, cực kỳ đáng tin. Lâm Tiểu Mãn biết, nhờ cô nhất định là đúng đắn.

Lâm Tiểu Mãn hút một ngụm sữa lắc, ca ngợi tự đáy lòng: “Chị Oánh Oánh, chị thật sự vừa đẹp người vừa đẹp nết.”

“Nếu nam sinh khác nói thế, chắc chắn chị sẽ thấy hắn đang nịnh nọt chị, nhưng em nói thì chị ngỡ là thật luôn.” Hạ Oánh Oánh cười cười, duỗi bàn tay có bộ nail đỏ ra, thân mật sờ đầu Lâm Tiểu Mãn, yêu thích không nỡ rời.

“Lời thật lòng trăm phần trăm mà.” Lâm Tiểu Mãn ngoan ngoãn cho sờ, cười ngọt lịm.

Lúc này, cửa lớn thình lình mở ra, một luồng gió thu xộc vào cửa hàng đồ ngọt đẫm mùi sữa, Lâm Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thấy Y Minh Trạch đang đứng ở cửa nhìn cậu, nhưng không vào.

Mấy thành viên của đội bóng rổ nối đuôi nhau vào trong, trong nháy mắt bổ sung thêm vẻ mạnh mẽ rắn rỏi cho không gian hường phấn thiếu nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui