Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Đêm đó, Y Minh Trạch có một giấc mơ.

Anh và Lâm Tiểu Mãn hôn nhau trong nhà, quyện lấy nhau từ cửa trước đến phòng khách, lại hôn một đường đến phòng ngủ, cuối cùng song song ngã xuống giường.

Lâm Tiểu Mãn lăn lộn trong ngực anh như chú chó con, nghịch ngợm lấy mũi chân vẽ vẽ lên đùi anh.

Anh lên tiếng cảnh cáo, muốn Lâm Tiểu Mãn ngoan một chút, nhưng cậu không nghe, còn đắc ý cười hì hì, khiến anh hơi căm tức.

Thế là, anh xoay người đặt Lâm Tiểu Mãn xuống dưới thân, giam cầm tay chân cậu, sau đó… Sau đó không biết phải làm gì nữa.

Tuy trong mơ anh rất rất muốn tiếp tục.

Sáng sớm tỉnh dậy, Y Minh Trạch cảm thấy rất nặng, cúi đầu nhìn, hóa ra Lâm Tiểu Mãn nằm sấp trên người anh, ngủ rất ngon, bụng dưới mềm mại còn vừa hay đè lên chỗ nào đó của anh.

Đầu lông mày Y Minh Trạch giật giật liên hồi, con thỏ này, rất biết tìm nơi làm ổ.



Thứ bảy tuyệt vời, Lâm Tiểu Mãn ngủ nướng đến hơn 9 giờ mới dậy.

Cơm trưa là ra ngoài ăn, anh họ còn muốn ăn đồ Lâm Tiểu Mãn nấu, nhưng bị Y Minh Trạch từ chối thẳng, cùng nhau đi ăn món Nhật.

Mà “Lâm vợ hiền” tối qua được anh họ khen tự dưng hôm nay biến thành “Lâm tiêu chuẩn kép”.

Cả ngày như chim sẻ ríu rít bên người Y Minh Trạch, về phần anh họ Y Thiệu, thì về cơ bản là kệ tự sinh tự diệt.

Anh họ chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc dậy, tất cả đã thay đổi.

Sau bữa tối, Lâm Tiểu Mãn tới phòng sách viết luận văn.

Y Thiệu kéo Y Minh Trạch ra phòng khách chơi game, tiện thể hàn huyên về quy hoạch tương lai của anh, sau khi biết anh quyết định tiếp nhận sản nghiệp gia đình thì hơi sốc.

Thật ra, vốn Y Minh Trạch không có ý tiếp nhận, anh muốn tiếp tục đi con đường thể thao. Nhưng từ khi bệnh của ông nội trở nặng, ông nội năm lần bảy lượt gọi anh tới trước giường bệnh, cầm tay anh thuyết phục, tình cảm tha thiết, cuối cùng anh vẫn quyết định thử xem, trước tiên sẽ tới công ty của ông học tập.

Ông nội còn muốn đưa anh đi du học, anh nhớ Lâm Tiểu Mãn từng nói muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, nếu hai người có thể tới cùng một quốc gia, thì cũng là lựa chọn tốt.

Chơi chán, anh họ cầm hộp thuốc và bật lửa ra ban công hút thuốc, vừa châm lửa, sau lưng truyền đến tiếng Y Minh Trạch: “Chừng nào thì anh đi?”

Y Thiệu quay lại đáp: “Anh cảm thấy Tiểu Mãn rất thích anh, nên đang muốn ở chơi thêm mấy hôm.”

“…” Y Minh Trạch đen mặt đi tới, “Ảo giác thôi, anh biến sớm đi.”

Y Thiệu ra vẻ thương tâm: “Không chào đón anh? Trước kia cậu chưa từng đuổi anh đi như thế này đâu đấy.”

“Anh quấy rầy việc học của Tiểu Mãn.” Y Minh Trạch chững chạc đàng hoàng nói.

“Sinh viên đại học rồi, học gì học cả ngày?” Anh họ rít một hơi thuốc, lộ ra nụ cười ẩn ý.

Y Minh Trạch tiếp tục vô cảm: “Em ấy là sinh viên đứng đầu chuyên ngành, học tra như anh còn lâu mới hiểu.”

Y Thiệu phun ra một vòng khói, kinh ngạc quá đỗi, không ngờ lời này lại được thốt ra từ cậu em vốn là sinh viên thể dục này, mà giọng điệu với vẻ mặt chẳng khác gì học sinh tiểu học khoe mình được 100 điểm.

Trong phòng sách.

Lâm Tiểu Mãn viết luận văn xong, hơi đói, muốn nấu sủi cảo ăn.

Cậu khép máy tính lại đi ra ngoài, không thấy hai người kia ở phòng khách, đi qua ban công thì thấy hai người đang dựa vào rào chắn nói chuyện.

Cậu hỏi: “Anh Y, anh họ, mọi người ăn khuya không ạ?”

Chuyện tốt thế, đương nhiên là Y Thiệu vui vẻ nhận.

Lâm Tiểu Mãn đi tới phòng bếp, nhưng cậu vừa buộc tạp dề lên, lấy sủi cảo đông lạnh trong ngăn đá ra, thì nghe thấy tiếng chốt cửa ngoài. Cậu ra xem, phòng khách chỉ còn lại một mình Y Minh Trạch, va li hành lí ở cửa cũng biến mất.

“Anh họ đâu?” Lâm Tiểu Mãn hỏi.

“Bị anh đuổi đi rồi.” Y Minh Trạch đáp.

“Cái gì???” Lâm Tiểu Mãn sững sờ, nâng cao âm lượng, “Đã muộn thế này rồi, sao anh lại đuổi anh họ đi thế!”

Dáng vẻ Lâm Tiểu Mãn mặc tạp dề thở phì phò quả thực quá phạm quy.

Y Minh Trạch nhịn cơn xúc động muốn nhào tới: “Lão mà không đi, thì chúng ta không thể yêu đương được.”

Lâm Tiểu Mãn nghe vậy, nghĩ đến gì đó, đột nhiên trầm mặc, quay người về phòng bếp, bỏ sủi cảo vào tủ.

Cậu vừa gỡ tạp dề xuống, đã bị Y Minh Trạch ôm từ phía sau.

Y Minh Trạch gác cằm lên vai cậu, hỏi: “Anh Tiểu Mãn, giận hả?”

“Không mà.” Lâm Tiểu Mãn quay đầu, thấy Y Minh Trạch rũ mắt thuận theo, cực kỳ giống một chú cún bự mong lấy lòng chủ nhân.

Tim Lâm Tiểu Mãn nhũn ra, vội xoay người, hai tay bưng lấy mặt Y Minh Trạch: “Em không giận thật mà! Vừa nãy em chỉ lo anh họ không có chỗ ở chỉ có thể ra khách sạn, nhưng em nghĩ lại cẩn thận rồi, giường ở khách sạn dễ chịu hơn ghế sô pha nhiều.”

Cậu cũng ngại nói, thật ra cậu cũng thấy anh họ hơi kỳ đà cản mũi thật.

Cậu sợ Y Minh Trạch hiểu lầm cậu giận, bèn rướn tới hôn một cái lên môi anh, sau đó bị ghìm lấy hôn lưỡi.

Lâm Tiểu Mãn dựa vào tường, răng môi bị cạy ra, đầu lưỡi bị quấn lấy, nhanh chóng chìm vào nụ hôn cuồng nhiệt với Y Minh Trạch trong thế giới chỉ có hai người.

Cậu mặc áo bằng sợi bông, cọ qua cọ lại, vạt áo từ từ xốc lên để lộ mảng lưng trắng như tuyết.

Làn da tiếp xúc với gạch men sứ lạnh ngắt, trong nháy mắt nổi lên tầng da gà, nhưng một giây sau, một bàn tay to lớn ấm áp thay thế bức tường, còn bóp bóp mấy cái.

Lâm Tiểu Mãn không kịp chuẩn bị, thân thể hơi run rẩy, phát ra tiếng nức nở như mèo con kêu, phá vỡ sự im ắng của nụ hôn.

Như áo, quần mặc ở nhà cũng rất rộng rãi, tay Y Minh Trạch tìm kiếm quanh thắt lưng cậu, thậm chí ngón út còn vạch xuống, xuống một chút nữa chính là hõm eo, Y Minh Trạch dừng lại một giây, sau đó lần lên lưng theo cột sống, nhào nặn rất mạnh, mang theo dòng điện tê dại.

Nụ hôn này khác với thường ngày, trước kia lời yêu thương khó nói lên lời chỉ đành mượn cách quấn quýt răng môi để thể hiện, rất thuần túy, nhưng hôm nay, dường như có thêm thứ gì đó.

Anh Y của hôm nay, hơi hung hăng.

Chân Lâm Tiểu Mãn đã mềm nhũn, muốn vươn tay ôm lấy lưng Y Minh Trạch, chợt bị anh đẩy ra.

Lâm Tiểu Mãn đang đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt, ngớ người.

Y Minh Trạch thở hổn hển nhìn cậu, mãi sau mới nói: “Hôm nay hôn tới đây thôi.”

Dứt lời vọt vào nhà vệ sinh, sau đó đi thẳng đến phòng tập thể thao.

Lâm Tiểu Mãn cũng bình tĩnh lại, không rõ cho lắm, nhưng có điều, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, hình như ban nãy cậu nhìn thấy thân dưới Y Minh Trạch gồ lên một bọc.



Y Minh Trạch nói không hôn là không hôn, Lâm Tiểu Mãn hơi giận dỗi, mà càng khiến cậu bất mãn chính là, Y Minh Trạch nói đêm nay anh sẽ ngủ ngoài sô pha.

Lâm Tiểu Mãn hỏi vì sao, anh nói anh muốn xem một trận bóng rổ rất quan trọng, Lâm Tiểu Mãn nghĩ nghĩ, thấy mình không có lý do bác bỏ, thế là đồng ý.

Nửa đêm, phòng khách lớn như thế tối om om, chỉ có góc sô pha phát ra ánh sáng le lói.

Y Minh Trạch đang đeo tai nghe, ngồi nghiêm chỉnh, cau mày nhìn màn hình điện thoại.

Anh tranh thủ sau khi Lâm Tiểu Mãn ngủ lén xem mấy thứ, định nghiên cứu cẩn thận một chút.

Xác nhận Lâm Tiểu Mãn đã ngủ say, anh mở “tư liệu học tập” ra.

Video thứ nhất là Âu Mỹ, gã cơ bắp trong video tiến vào vấn đề chính sau vài phút, phát ra tiếng kêu như quỷ khóc sói gào, Y Minh Trạch vã cả mồ hôi, chỉ xem một lúc là không chịu nổi.

Anh giật phăng tai nghe xuống, úp điện thoại lên bàn, hít thở sâu vài lần, sau đó đổi sang loại châu Á.

Châu Á thì nhu hòa hơn, hình thể của thụ tương đối thon gầy tinh xảo, Y Minh Trạch kiên trì xem hết, nhưng cả quá trình hệt như cụ già ngồi trên tàu điện ngầm xem phim.

Y Minh Trạch mang theo thái độ học tập xem hết hai ba video, trong lòng hơi có chút khó tiếp nhận.

Nhưng nếu đổi người trong phim thành anh và Lâm Tiểu Mãn…

Anh thử tượng tượng một chút, hình như đã có thể tiếp nhận, không chỉ thế, tự dưng anh còn dâng lên một nỗi xúc động khó lòng kiềm chế, so với nụ hôn ban nãy còn mãnh liệt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui