Thủ Hộ Thần


“Thứ đó có liên quan đến Chấn Thiên Cung.” Vũ Tiên nói nhỏ với Long.
Long không bất ngờ cho lắm, bởi vì thứ trên đó có tản mát năng lượng rất rất mỏng manh.

“Từ từ lên giá, trước tiên xác định bao nhiêu đứa muốn nhắm vào thứ đó đã.”
“Anh khuyến mãi cho tụi em mấy thằng kia còn chưa đủ hở?” Vũ Tiên nghiến răng với Long, nàng làm sao không biết được ý đồ cái lão này kia chứ, ngày nào không hành nàng lên bờ xuống ruộng là lão này ăn không ngon mà.
“Chưa!” Long cười đáp lại.
Lúc này trên đài đấu giá Trúc Phương bắt đầu giới thiệu sản phẩm: “Kính thưa quý vị vật trước mắt mọi người chính là dây chuyền của Salazar Slytherin, vật bị nguyền rũa nổi tiếng nhất trong lịch sử thế giới.

Kể từ khi ông trùm Salazar Slytherin bị ám sát sợi dây truyền này cũng mất tích một thời gian dài, khoảng hơn 200 năm trước nó lại xuất hiện trong một buổi đấu giá ở Egyptoria và lọt vào tay một nhà tài phiệt lớn ở đây.

Chỉ vài ngày sau cuộc đấu giá, nhà tài phiệt kia đã tuyên bố ông ta đã có được kho báu lớn nhất của gia tộc Slytherin, tuy nhiên chỉ sau hai ngày cả gia tộc ông ta biến mất một cách bí ẩn, và dây chuyền này cũng mất tích, không một cuộc điều tra nào làm rõ được nguyên nhân.”
“Mười năm sau nó lại xuất hiện một lần nữa ở Cao Lầu, thái tử Toushida là người có được nó.

Và thật đáng tiếc, chỉ sau hai ngày thân vệ đã tìm thấy ngài thái tử chêt trong tư thế treo cổ tại biệt viện, trên tay ngài ấy còn cầm bức di thư chỉ vỏn vẹn vài chữ “lời nguyền Salazar Slytherin”.

Tất nhiên dây truyền này cũng lại mất tích bí ẩn, từ đó biết bao nhiêu câu truyện được thêu dệt xung quanh dây truyền này được lan truyền rộng rãi.”
“Liệu nó có phải là vật mang lời nguyền chết chóc của Salazar Slytherin, hay là vật dẫn đến kho báu vĩ đại của ông ta, hoặc chỉ là một móm trang sức bình thường.” Nói đến đây Trúc Phương nhìn quanh khán phòng nở nụ cười ma mị.

“Bí mật của nó cần các vị ở đây khám phá rồi, giá khởi điểm không đồng.” Nàng đập búa tuyên bố cuộc đấu bắt đầu.
Ở đây không thiếu người có kiến thức, bọn hắn biết đến truyền thuyết về thứ này nhưng đa phần cho rằng con hàng kia chính là một sản phẩm của truyền thông bơm đểu...
“Một trăm ngàn.” Người ra giá đầu tiên là tủ lạnh Bạch Thành Trung.
“Năm trăm ngàn.” Những tay chơi đồ cổ bắt đầu hành động, giá đấu bắt đầu tiến vào con số triệu.
“Mười triệu.” Yao lên tiếng, nàng liếc mắt nhìn qua chổ Long, thấy bọn này im lặng chấp tay cầu khuấn tổ tiên tổ tiên độ giúp kèo này, kiếm con hàng này là xong nhiệm vụ rồi.
Lúc này Long đang âm thầm kiểm tra con hàng này.
“Slytherin này có phải một trong bốn đại gia tộc năm xưa theo phò tá Tử Thần Thần Vương đúng không?”
“Chính là bọn chúng, nhưng mà sau trận chiến đó nhà Slytherin bị diệt hoàn toàn.”
“Lúc đó ai ra tay?”
“Quân của Yuel cân hết.”
“Vậy là để xót một con chuột à?”
“Thứ đó thật sự của chúng sao?” Tên áo choàng bạc nghi ngờ hỏi Long, hắn cũng đang dùng thần thức quan sát dây chuyền nhưng không thể nào biết được tường tận như Long.
“Trên sợi dây chuyền có khí tức nguyền rũa khá tương đồng với hắn, còn mặt phỉ thúy kia ta nhìn không ra.”
“Ta từng nghe nói một trong bốn gia tộc phò ta hắn có sở hữu một Thần Bảo nguyền rũa cực mạnh được hắn truyền thừa xuống, tuy nhiên trong trận đó Yuel không thấy bọn chúng lấy ra dùng, nên thông tin gần như là không.”
“Ta lấy thứ này.”
“Cứ tự nhiên, ta không có thời gian ở đây lâu.

Nếu đúng là thứ này có liên quan đến Thần Bảo kia thì ngươi lời rồi còn gì.”
“Ta không thích dùng thuật nguyền rũa, thứ đó quá ngu ngốc và không hợp với ta.”
“Cũng chỉ có duy nhất Tử Thần mới có thể luyện thuật nguyền rũa đến cấp bậc đó mà thôi, nghe nói năm xưa ngươi xém bị hắn giết?”
“Cũng may lúc đó ta đã hoàn thiện tầng thứ 9 của Không Thần Tháp nếu không thì chắc chắn ta đã chết.”
“May mà kẻ đánh với hắn là ngươi nếu đổi lại đứa khác thì phe liên minh đi bụi rồi.” Áo choàng bạc nhớ lại khả năng của Tử Thần Thần Vương mà phát khiếp, một kẻ khi giết chết được kẻ thù có thể nguyền rũa lên thân thể của hắn mà điều khiển kẻ đó với gần như sức mạnh lúc còn sống, nếu để hắn giết một Thần Vương trong chiến tranh thì sẽ có thêm một Thần Vương bị hắn điều khiển.
“Ngươi thật sự chỉ lấy cây trâm này về cho con ả kia sao?” Long hỏi, hắn vẫn không tin một tên Thần Vương chịu khó chiu xuống đây chỉ để đi đấu giá một con hàng rồi về.
“Vẫn còn một thứ nữa, nó sắp xuất hiện rồi, lấy xong ta sẽ về.”
“Thứ gì?”
Tên áo choàng bạc hơi trầm ngâm một tí rồi truyền âm: “Tử Sắc LiênHoa.”
Lúc này cuộc chiến tranh giành chỉ còn lại ba người đua nhau, Bạch Thành Trung, một tay chơi đồ cổ và Yao.
“Tám mươi triệu.” Yao hét giá, cô nàng đang rất hưng phấn, nhiệm vụ sắp thành rồi.
“Tám mươi mốt.” Bạch Thành Trung quyết không thua, tiền bán gờ rúp nhiều lắm.
“Tám mươi tám.” Lão già kia cắn răng.
“Một trăm.” Kai hét lên, lụm con hàng này một trăm có khi được xài một trăm còn lại.
“Một trăm lẽ con mẹ nó, tao té.” Lão già hậm hực rút lui, đâu phải thằng nào cũng như Long.
“Sao ông anh?” Kai hất càm hỏi Bạch Thành Trung.
“Chơi không?” Lão Trung hỏi thằng kế bên.
“Té thôi tủ lạnh, một trăm củ để đi mát xa ngon hơn.” Thằng đệ kế bên đáp lại.
“Âu cơ!” Lão Trung gật đầu rồi hét lớn.

“Một trăm mười.”
“Một trăm hai mươi.” Yao giơ ngón giữa với lão Trung.
Lão Trung cười lớn: “Một trăm ba mươi.”
“Một trăm rưỡi.” Kai trực tiếp giơ lên hai ngón giữa chỉ thẳng mặt lão kia.
Đám quan khách thấy màn pk này mãn nhãn thật sự, con hàng cuối cùng này ít lão chịu đầu tư mà không ngờ leo được lên một trăm rưỡi rồi.
“Một trăm rưỡi ok cho mày luôn!” Lão Trung cười khà khà, hắn là cố ý chơi mấy thằng kia.
“Con mẹ nó, chắc tao khuyến mãi thằng này vài viên quá.” Kai nghiến răng nhìn tên kia.
Yao nắm tay hắn lắc đầu: “Đợi lấy xong hàng thì đốt nhà nó.”
“Chốt!” Kai gật đầu.
“Một trăm năm mươi triệu lần thứ nhất.” Trúc Phương hô to.
“Một trăm năm mươi triệu lần thứ hai.” Trúc Phương nhìn toàn trường bàn tay cầm búa gỗ.
“Đập đi, đập đi, đập đi,...” Cả Kai và Yao giờ đây đang mong chờ tiếng gõ búa...
“Ba Trăm triệu.” Âm thanh êm ái vang vọng toàn trường.
Kai và Yao gương mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lùng truy tìm thanh âm kia.
Vũ Tiên một mặt bình thản đánh giá xung quanh, nàng và tụi Hoàng Yên vừa mới đi thay đồ trở lại lập tức trả giá ngay, vì đã xác định đêm nay bi Long cho ăn hành nên cả bọn đành phải mặc lại đồ chiến vậy.
Cộp.
“Ba trăm triệu lần thứ ba.

Thành Giao.” Trúc Phương gõ búa xác nhận.
“Kế hoạch B.” Yao lạnh lẽo nói, tay cầm điện thoại gữi đi dòng tin nhắn.
“Chân thành cám ơn các vị đã giành thời gian quý giá tham dự buổi đấu giá tập đoàn chúng tôi tổ chức, số lợi nhuận đến từ buổi đấu giá hôm nay sẽ được chúng tôi gữi đến các làng trẻ em SOS, viện dưỡng lão và tổ chức giáo dục.

Mọi thông số sẽ được chúng tôi liên tục cập nhật và sao kê theo đúng pháp luật, hứa không ăn chặn xây nhà.” Trúc Phương cuối chào toàn trường.

Cô nàng vỗ tay lập tức rất nhiều mĩ nữ từ trong cánh gà đi ra, mỗi người đều cầm lấy một mâm vàng, bên trên là các vật phẩm đã được đóng gói kỹ càng, Hạ Thảo cùng Trúc Phương đích thân mang đến từng chổ quan khách trao vật phẩm cho họ.
Chính vì điều này mà Yao dù hack được vào hệ thống của tập đoàn Phương Thảo cũng không thể tổ chức một cuộc đánh cướp được, bỏi vì cô nàng không thể biết đâu là vật phẩm gì.
“Cám ơn các vị đã đến với buổi đấu giá chúng tôi.” Hạ Thảo cùng Trúc Phương cúi người cảm tạ gia đình của Long, đám này chịu chi nhất, đấu giá nhiều vật phẩm nhất.
“Không có gì, có chổ giải trí cũng vui phết.” Long cười cười nhận lấy mớ vật phẩm.
“Miện Hạ xin ngài hãy cẩn trọng, ở đây không ít người có ý đồ với ngài đâu.” Hạ Thảo nhăc nhở Long, tuy có chút chán ghét nhưng thấy Long thương yêu Vũ Tiên và cô công chúa bé bỏng mà nàng có chút không nỡ thấy hắn bị người khác đánh chết, nên nhắc nhở để hắn lên kế hoạch ứng phó.
“Cám ơn cô đã quan tâm, ông xã tôi còn sợ không ai đến làm phiền chúng tôi đấy chứ.” Vũ Tiên mĩm cười đáp lễ với Hạ Thảo.
Hạ Thảo gật đầu.

“Xe đã chuẩn bị xong, các vị có thể khởi hanh bất cứ lúc nào hoặc có thể ở lại đây để chúng tôi tỏ lòng thành chủ nhà.”
“Không cần phiền phức thế đâu.” Long nựng má Ngọc Hân cười cười.

“Chúng tôi sẽ đi bộ ngắm biển đêm.”
“Nhưng mà...” Hạ Thảo giật mình, đang tính can ngăn thì lại bị Trúc Phương kéo tay ra hiệu.
Trúc Phương nháy mắt với Hạ Thảo rồi mĩm cười với Long: “Nguyễn Hoàng gia tộc chúng tôi sẽ rất vinh dự khi được miện hạ ghé thăm.”
“Một ngày không xa.” Long gật đầu với hai nàng, sau đó dẫn cả nhà rời đi.
“Chị à hắn làm vậy chẳng khác nào trườm mặt ra cho người ta đánh.” Hạ Thảo quay sang nhìn Trúc Phương.
Trúc Phương nhìn nàng mĩm cười bí hiểm: “Em vẫn còn non lắm.” Nói xong cô nàng rời đi, đêm nay vẫn còn một cuộc chiến nữa đấy.
“Mọi người đứng đây đợi anh một chút.” Long vừa đưa mọi người đến bờ biển thì mĩm cười rồi biến mất.
“Lão này lại giở trò gì nữa đây?” Vân khó hiểu lắc đầu.
“Làm sao chị biết được.” Vũ Tiên nhún vai.
Vị trí của đám Vũ Tiên lập tức rơi vào tầm ngắm của rất nhiều người, hai lão già tông chủ Bách Hóa Tông, băng đảng của Kai và Sadaru.
Cách đó một đoạn khá xa.
Tên áo choàng bạc đang đứng trên một ngọn tháp cao: “Chuyện gì nữa?”
Long xuất hiện từ nhẫn trữ vật lấy ra một cuộn thư án ném cho hắn.

“Mang thứ này về cho ả kia phân tích.

Tuyệt đối đừng để bất cứ kẻ nào biết về sự tồn tại của nó.”
Tên áo choàng bạc nhận lấy thư án lại nhìn thấy sự nghiêm túc của Long biết chuyện này quan trọng lập tức giấu nó vào nơi tận cùng của giới chỉ.

“Ta nhất định sẽ đưa tận tay bà chị.”
“Đi đi.” Long để lại một câu lập tức biến mất ngay.
Lần nữa trở lại bãi biển nơi bon Vũ Tiên đang đợi, Long nhìn đội hình rồi bế lấy Ngọc Hân.

“Anh với con gái và Vũ Hà sẽ đi một đường, em dắt ba đứa kia chạy hướng đó trở về.”
“Con muốn đi với mẹ cơ.” Ngọc Hân làm nũng.
“Ngon ngon, con đi với baba trước đi lát nữa về phòng ngủ với mẹ.” Vũ Tiên vuốt tóc dổ dành con bé.
“Tụi em đi trước đây.” Vũ Tiên dẫn bọn kia đi trước, cả đám đã bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
“Ê khoan! Sợi dây chuyền đấu giá lúc sau đâu?” Long bất chợt hỏi.
“Ờ đây.” Vũ Tiên lật bàn tay, sợi dây truyền lập tức xuất hiện.
Long cầm lấy dây chuyền, lập tức vận lực.
Rắc!
Dây chuyền tách làm hai phần, Long cầm lấy mặt phỉ thúy rồi bóp nát, lớp phỉ thúy lập tức bị trấn thành hư vô, trong nắm tay Long chỉ còn lại một vật như đồng xu vàng, hai mặt nó trơn nhẵn, Long liền đưa nó cho Vũ Tiên.
Vũ Tiên cầm đồng xu vàng trong tay, vòng tay của nàng lập tức chiếu một tia sáng vào nó, trong phút chốc một mặt xu xuất hiện một ký hiệu cánh cung, mắt còn lại là một ký tự đặc biệt.

“Dias?” Vũ Tiên đọc được ký tự này mà có chút khó hiểu.
“Cái này chắc chắn liên quan đến Chấn Thiên Cung của em, còn thứ này của anh.” Long hài lòng với suy đoán của hắn, sợi dây kia lập tức bị hắn thu giữ rồi phong ấn ngay, lực lượng nguyền rũa trên sợi dây không phải đùa.
“Giải táng được rồi!” Long cười cười nhìn cả đám.

“Cố lên, đứa nào chết thì chôn, ta không có rãnh mà đúc thể lại đâu.”
Hoàng Yên, Lưu Ly cùng Vân nghiêm túc gật đầu.
“Lát nữa gặp lại con gái yêu của mẹ.” Vũ Tiên hôn lên má Ngọc Hân rồi quay người dẫn đám kia chạy theo đường biển.
Long vẫn đứng đó khi thấy họ đã đi rất xa rồi thì hắn bế Ngọc Hân trên vai rồi bước đi, Vũ Hà lẽo đẽo theo sau hắn.
“Đội bà chị ổn không anh?” Vũ Hà ngắm nhìn Long say mê.
“Mười thằng Ngân Huyền, một con Orphenoch cấp 5 và một tổ sát thủ ba đứa Thiên Thanh.” Long nói buâng quơ.
“Kèo khó thế mà ông để bà chị tự sự là sao?” Vũ Hà gãi đầu.
“Không khó! Tụi Ngân Huyền bình thường tuyệt đối không phải đối thủ Vũ Tiên và Hoàng Yên.” Long phán chắc nịch.
“Ờ!” Vũ Hà khoác lấy tay Long cùng sánh bước.
Đội Vũ Tiên vừa chạy được một đoạn thì nghe âm thanh xào xạc, cả nhóm đứng lại đâu lưng vào nhau, Ma Thần Kiếm và Yêu Đao được gọi ra.
Rất nhanh một nhóm mười tên áo đen đeo mặt nạ và Orphenoch Sư lao ra chặn đường bọn họ.
“Orphenoch?” Hoàng Yên giật mình khi nhìn thấy Sư, không ngờ hắn cũng gia nhập băng đảng giết người cướp của này.
“Lên!” Sư gầm lên một tiếng dẫn đầu đám sát thủ lao lên, mười thằng phía sau tay cầm loan đao thân thể phát ra ngân quang lập tức xông lên.
“Blancwing, Dunames xuất chiến.” Vũ Tiên lập tức triệu hồi hai Chủ Thần, nhân số của bọn chúng nhiều hơn nàng dự tính.
GRÀO...QUÉC...
Kim hổ cùng thiên nga gầm lại trấn nát âm ba của Sư, đừng tưởng có mỗi bây biết gầm nhé.
“Tất cả cẩn thận.” Hoàng Yên cất lời rồi lập tức vác lấy Yêu Đao xông lên trước.
Kim Hổ song song với Hoàng Yên cùng lao lên.

Vân leo lên lưng thiên nga, nhiệm vụ của nàng là viễn công hổ trợ, Blancwing cất cánh bay lượn thiên không, từ trên cao vỗ cánh quăng boom.
Lưu Ly tay đeo đôi găng, thân hình linh hoạt lập tức theo sát phía sau Hoàng Yên, hai nàng đã luyện tập nhiều năm, rất ăn ý với nhau.
Vũ Tiên lập tức Đạp Không tránh thoát đường đao công kích kẻ địch, đôi mắt vận chuyển đến cực hạn, điểm mù của bọn sát thủ lập tức được nàng phát hiện, Ma Thần Kiếm trong tay lập lòe kim lôi cùng ánh sáng...
“Chờ tụi nó phang nhau chán chê rồi mình ra.” Yao nói.
Hai tên đồng đội phía sau gật đầu, bọn chúng phải quan sát tỷ mĩ chiến lực và kỹ năng chiến đấm đám này rồi mới quyết định phương án tấn công.
Bất chợt một tia sáng lóe lên.
Phập!
Một thanh đao bạc có răng cưa nơi lưỡi đao cắm thẳng xuống trước mặt đám bọn chúng.
Khi thấy thanh đao này cả bọn vô thức lùi lại thủ thế.
Một bóng hình từ trong đêm đen phóng xuống kế bên thanh đao, hắn cầm lấy thanh đao tra vào vỏ sau lưng.
“Sadaru.” Kai mở miệng gọi tên kẻ vừa đến.
Sadaru lấy ra một lệnh bài giơ lên trước mặt ba tên rồi cất lời: “Nhiệm vụ các ngươi từ giờ sẽ do ta đảm nhiệm.”
“Thánh Linh Lệnh?” Yao che miệng, không ngờ tên này trực tiếp lấy ra mệnh lệnh cao cấp nhất tổ chức rồi.
“Đưa thứ kia cho ta rồi té đi.” Sadaru giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Cả ba nhìn nhau rồi lại nhìn lệnh bài trong tay Sadaru, cả ba cùng thở dài, Yao đi đến trước mặt Sadaru đưa cho hắn cuộn da mà bên trong đã có hai huy hiệu.
“Té đi! Nơi này ta lo liệu.” Sadaru nhận lấy cuộn da rồi quay lưng rời đi.
“Giờ sao?” Syak hỏi.
“Về nhậu thôi chứ sao nữa!” Kai nhún vai, nói thật là hiện tại hắn thấy nhẹ nhàng khi thằng kia đến nhận nhiệm vụ thay.
“Đi! Đi uống một trận no say thôi.

Kệ mịa thằng kia thôi.” Yao vươn vai dẫn hai thằng đồng đội rời đi.
Thế là ba tên manh me ăn cướp trực tiếp bị Sadaru đá đổ chén cơm, bọn chúng buồn quá quyết định dùng số tiền 200 triệu tổ chức cấp cho mà đi nhậu.
Trở lại với Long.
Hắn và Vũ Hà vô tư cuốc bộ trên cung đường biển đầy thơ mộng, hắn và Vũ Hà cười cười nói nói vui vẻ với nhau, Ngọc Hân đã say giấc trên vai hắn từ lâu.
Bỗng nhiên phía trước có hai lão già đi đến chặn đường của hắn.
“Đúng là mấy thằng già sắp xuống lỗ, làm cái gì cũng chậm.” Vũ Hà nhìn hai lão đi đến mà lắc đầu.
Lão cầm xì gà hút một hơi thật sâu, sau đó quăng điếu thuốc xuống cát biển mà giẫm lên: “Người trẻ tuổi dạo này quá hổn láo rồi, để hai lão già chúng ta thay mặt ông bà già tụi bây uốn nắng lại vậy.”
“Be bé cái mồm thôi, không thấy con gái ta đang ngủ à.” Long nhăn mặt.
“Được! Chàng trai trẻ đắc tội rồi.” Hai lão già cười lên hung ác.
Phựt!
Trong tay hai lão già bừng cháy lên hỏa nguyên lực mạnh mẽ, cả hai cười gằng sau đó rãi bước về phía Long.
“Nhìn cho kỹ nha!” Long ngó qua Vũ Hà nhận thấy đôi con ngươi cô bé đã hóa đỏ rồi.
Tinh vân tinh thần sáng lên một sao, lập tức lực lượng tinh thần bùng nổ, lực lượng cuồn bạo mà vô hình lập tức bắt lấy hai tên già...
“Cái....cái gì vậy?” Hai lão già hoảng sợ mở to mắt nhìn xung quanh...
Bọn hắn đang ở bãi biển cơ mà, tại sao trông phút chốc hoàn cảnh nơi đây lại thay đổi hoàn toàn rồi?
“Nơi đây là đâu?” Bọn hắn nhìn xung quanh, đây là một cánh đồng hoang vắng, mặt đất đen xạm cứng cáp, không gian yên tĩnh không một cơn gió, bầu trời đỏ chói không một áng mấy,...
“Địa ngục.” Có âm thanh lười biếng đáp lại, mà khi nghe cái âm thanh này bọn hắn run sợ quỳ xuống, ánh mắt trắng dã không tiêu cự, tay chân vô lực, tình thần phân liệt, đáy quần chảy nước theo bản năng...
“Hiểu chưa?” Long hỏi Vũ Hà kế bên.
“Chút chút.” Vũ Hà gật đầu đáp lại, sau đó cô bé bước lên một bước, đôi ngươi màu đỏ chậm rãi xoay tròn lực lượng tinh thần từ đôi mắt bắn thẳng vào não bộ hai tên già đang quỳ trước mặt...
Nụ cười ranh ma hiện hữu trên gương mặt Vũ Hà, theo ý niệm của nàng hai tên già kia như hai con rối bị nàng điều khiến, bọn hắn làm đủ mọi động tác như tát nhau, đấm vào mặt nhau, bức tóc nhau, cỡi áo nhéo vú nhau, tuột quần vỗ mông thông đýt nhau,..., hai lão làm ra biết bao nhiêu tư thế mà con này nó nghĩ ra và điều đặc biệt nhất chính là linh hồn của bọn hắn đang bị nó giam cầm chứng kiến toàn bộ quá trình hành sự mà không thể làm gì được, linh hồn bọn hắn triệt để bị khóa lại.
“Ác! Mày đúng là tiểu ác ma.” Long cú lên đầu Vũ Hà không ngờ đến con nhỏ này ác và biến thái như vậy, Long éo tin được lần đầu tiên trong cuộc đời dài đăng đẵng của hắn lại bị một con nhỏ tí tuổi đầu cho xem hai thằng thông nhau, dường như nó rất có kinh nghiệm trong những pha hành động gay cấn kiểu này...
“Mới chơi có tí thôi mà.” Vũ Hà lão đảo sắp ngã thì được Long đỡ lại.
“Giới hạn rồi!” Long đánh giá.
“Kết thúc thôi!” Vũ Hà từ trong giới chỉ lấy ra cái ly mà cô bé vừa đấu giá được.
Cắn một đầu ngón tay, cho máu chảy vào trong chiếc ly, Vũ Hà dùng đến sức lực tinh thần còn lại bắt lấy linh hồn hai lão già kia rời khỏi thể xác mà ném vào chiếc ly.
Trong ánh mắt khó tin của Long, linh hồn hai lão già khi cho vào chiếc ly thì lập tức biến thành dòng nước tinh khiết...
Vũ Hà ngữa đầu cầm lấy ly nước một hơi uống sạch...
“Ợ!” Vũ Hà ợ ra một hơi sản khoái dùng tay lao miệng: “Quá đã!”
Long phất tay làm hai thân xác lão già kia biến mất không một vết tích, hắn nhìn chằm chằm chiếc ly rồi hỏi: “Con hàng này tên gì?”
Vũ Hà mĩm cười nhìn Long rồi nói: “Phệ Hồn Huyết Linh Cốc.” Nói xong cô bé nhắm mắt ngã vào người Long.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui