Ahoki và các bạn
ngồi trong xe sơ tán khẩn cấp, gương mặt cậu vẫn bình tĩnh, không hề
hoảng loạn phảng phất Ahoki hoàn toàn tách biệt với những con người bên
cạnh.
Một người lính thốt nhiên nhìn qua cửa kính xe sơ tán và hô to:
-Trong cao ốc Hill Lavage vẫn còn người sống, đang phát tín hiệu cầu cứu.
-Chúng ta không thể hoãn lại hành trình, ma thuật thiên thạch của bọn Kamak sẽ thả xuống sau một giờ nữa.
Một nữ quân nhân lo lắng nói. Người lính không để ý đến lời của nữ quân nhân mà vác súng lao vụt ra ngoài.
Ahoki leo lên nóc xe sơ tán và ngẩng nhìn ma trận khổng lồ bao phủ bầu
trời thành phố. Cậu mở chiếc di động cảm ứng và thao tác tính toán liên
tục.
Người lính lúc này phát tín hiệu trở về.
-Người sống sót là một học sinh, hiện đang bị thương nặng ở đùi nên sẽ mất hơi nhiều thời gia để đưa về xe.
Nữ quân nhân sốt ruột:
-Anh nên nghĩ cho tính mạng của hơn 40 người khác trên xe, bỏ cô ấy lại và trở về ngay.
Ahoki tiến đến và nói:
-Chúng ta nên quay lại đón anh ta, còn mười hai phút nữa mưa thiên thạch sẽ rơi và chúng ta sẽ không thể ra khỏi phạm vi của nó trước khi cuộc
oanh tạc bắt đầu. Hơn nữa có một điểm an toàn cách cao ốc Hill Lavage
không xa, nếu chúng ta đến được nơi đó thì sẽ không trúng mưa thiên
thạch.
Nữ quân kinh ngạc nhìn cậu học sinh trẻ tuổi:
-Làm sao cậu biết được?.
-Tính toán và phân tích thôi. Tôi sẽ lái xe.
Akiho nói và leo lên cabin.
Sau khi đón người lính và cô học sinh thì Akiho điều khiển xe tiến về điểm an toàn.
Cậu đã quan sát mưa thiên thạch thông qua các video được quay lại, từ đó Akiho phân tích ra một trận mưa thiên thạch sẽ có mười lần rơi cách
nhau ba phút một lần. Trong mỗi lần rơi sẽ xuất hiện một số điểm an
toàn.
Akiho dựa vào tính toán và vẽ ra được tuyến đường tránh mưa thiên thạch.
-Còn hai phút nữa. Mọi người bám chắc vào, tôi tăng tốc.
Brừm!...
Akiho nhấn ga thật mạnh và tiến về điểm an toàn.
Ma trận trên trời đã đỏ lên và các thiên thạch rực lửa đang hiện ra.
-Không kịp rồi, thiên thạch đang bắt đầu rơi.
Akiho hai mắt một chuyển sau đó hét lớn:
-Tất cả mọi người đồn về gần cabin nhanh lên.
Akiho bẻ tay lái hướng về một tảng thiên thạch đang rơi xuống sau đó cậu đạp thắng cho đuôi xe bay về tảng thiên thạch.
ẦM!...
Hơn một nửa xe sơ tán bị thiên thạch thổi nát, sức ép từ vụ nổ thổi xe sơ tán bay mạnh đi.
Akiho nhấn ga lao về điểm an toàn và dừng lại, chung quanh các thiên thạch bắt đầu đổ bộ xuống mặt đất.
OANH!...
Những cơn sóng lửa nóng bừng thổi vào mặt mọi người trong xe. Họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất lúc này.
Sống sót!.
…
Cảng Nharon, bến cảng lớn nhất của nước cộng hòa Vie-et hiện đang tụ tập hàng triệu con thuyền lớn nhỏ đến từ khắp nơi trên toàn thế giới kéo
dài ra tận ngoài khơi.
Vie-et hiện là vùng đất hòa bình duy nhất còn lại trên thế giới.
Đơn giản vì một tồn tại nào đó khiến Kakilua – hiệu trưởng học viện
Kamak phải kính sợ đã tuyên bố hắn không nên động đến đất nước này.
Chính phủ Vie-et hiện phải đối mặt với thức trạng gần một tỷ nhân loại đang tập trung đến đất nước của họ.
Tình hình lương thực, bênh dịch,… đang trở nên mất kiểm soát trầm trọng.
Các nguyên thủ quốc gia nhiều lần tổ chức hội nghị nhưng lại không thể tìm được biện pháp để giải quyết vấn đề.
Họ cũng đã nhiều lần cố gắng liên lạc với tồn tại thần bí tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng không có được hồi đáp.
Nhân loại sau khi tìm được vùng đất hòa bình thì vấn đề sinh tồn cho hơn một tỷ nhân loại trở thành một vấn đề nan giải khác.
Nguy cơ diệt chủng vẫn treo trên đầu mọi người.
…
Lakjhal nhìn những con người đang chen chúc trong các khu tị nạn, bệnh
dịch, sự hỗn loạn, bạo động,… và hơn hết là những dòng cảm xúc mạnh mẽ
đang rót vào ma trận hấp thụ cảm xúc cậu đặt ngay trung tâm đất nước
này.
Quân của Salaron sẽ tiến đến trong năm ngày nữa, cậu bố trí tất cả mọi
thứ chỉ vì để kết thúc cuộc hành trình ở hành tinh Bão Từ ngay tại đây.
-Đã đủ rồi!.
Nhìn năng lượng cảm xúc cuồn cuộn trong quả cầu thủy tinh giữa ma trận Lakjhal mỉm cười cầm nó lên và đặt trước trán mình.
Một dòng chảy trí tuệ từ trán Lakjhal tràn vào quả cầu thủy tinh.
Kể từ khi đột phá mạnh trong trận chiến với mười ba học viện thì Lakjhal đã sắp xếp kế hoạch này, cậu dụ dỗ hiệ trưởng Kamak theo mình đến
Quysis Elemenal, làm cho hắn dồn ép con người nơi đây, cậu đặt ra điều
kiện với Kakilua để tạo thành một vùng đất hòa bình.
Tất cả nhân loại của Quysis Elemenal dồn về nơi đây với đủ mọi cung bậc
cảm xúc, sụ đè nén, đau thương, hy vọng, tuyệt vọng, niềm tin,…
Lakjhal muốn chính là điều này, cậu sử dụng năng lượng cảm xúc đã tập hợp được tạo thành một Bom Ảo Cảnh.
Cái tên nghe nhẹ nhàng nhưng công hiệu của nó có thể xếp trước mười vũ khí mạnh nhất Lakjhal từng tạo ra từ trước đến nay.
Bom Ảo Cảnh là một dạng nén năng lượng cảm xúc cực đại, khi nó nổ tung thì có hiệu quả như Lord Area.
Bom Ảo Cảnh tạo ra một trường ảo cảnh bao phủ rộng lớn, trong trường ảo
cảnh này thì đối phương chỉ có thể dùng cảm xúc mạnh mẽ của chính bản
thân để thoát ra, hoặc sẽ bị vây lại vĩnh viễn.
Tiếp đó sóng cảm xúc cực đại càn quét trường ảo cảnh. Tất cả sinh vật có trí tuệ sẽ bị sóng cảm xúc cuồng bạo tàn phá tinh thần, kết quả chỉ có
một đó là điên loạn, mấy ý thức, linh hồn trống rỗng…
Bom Ảo Cảnh là sự kết hợp rất nhiều tri thức về lĩnh vực linh hồn, cảm xúc thâm ảo và phức tạp tột độ.
Ngay lúc này tiếng bước chân vọng đến, cửa sân thượng tháp thương mại mở ra.
Lakjhal cũng thản nhiên chờ đợi người đến bởi kẻ cậu sắp gặp mặt là một tên thú vị.
…
Akiho nhìn thiếu niên tóc đen đang đứng cạnh ma trận tối nghĩa.
Tuy rằng không tin tưởng lắm thế nhưng cậu vẫn phải chấp nhận sự thật
dựa vào suy đoán của chính mình. Cậu hơi sắp xếp lại suy nghĩ và nói:
-Người là khởi nguyên của tất cả sự hỗn loạn này?.
Lakjhal cười nhẹ nhàng:
-Chính là ta.
Akiho trầm mặc, ánh mắt thiếu niên đối diện mang đến cho cậu áp lực rất lớn, cậu suy nghĩ và nói:
-Ta đã suy tính và liên kết các sự việc với nhau, ta cảm thấy ngươi hẳn
đã lấy đi thứ gì đó của tất cả chúng ta, thứ đó hẳn cũng đã hoàn thành
đúng chứ?.
Lakjhal hơi ngạc nhiên, từ một người bình thường trải qua ngần ấy
chuyện, lại có thể nhìn ra ít nhiều kế hoạch của Lakjhal thì trí tuệ tên này rất đáng nể.
-Nếu đã biết được thì ngươi muốn điều gì?.
Akiho nghe Lakjhal hỏi thì suy nghĩ thật kỹ và lên tiếng:
-Ta muốn cứu nhân loại trên mảnh đất này khỏi cuộc chiến vô nghĩa. Ta nghĩ mình muốn hợp tác với ngươi.
Lakjhal thú vị nói:
-Ngươi phải biết rằng muốn hợp tác thì đôi bên phải có quyền năng như nhau, mà ta và ngươi, không cùng một đẳng cấp.
Akiho ánh mắt sắc bén.
-Chỉ bằng việc ta là người bình thường có thể tìm đến đây, trí tuệ của ta có đủ để hợp tác với ngươi?.
Lakjhal bật cười nhưng không phản đối:
-Trí tuệ cũng là một loại sức mạnh, mặc dù không thực tế nhưng vẫn quyết định rất nhiều thứ. Ta đồng ý.
Lakjhal dứt lời thì lấy từ không gian vương tọa một cuộn giấy đen, mặt sau có khắc các ma ngữ mặt còn lại là điều kiện hợp tác.
-“Lời hứa của ác quỷ”, một cam kết công bằng, ta sẽ cho ngươi mượn sức mạnh và ngươi phải dâng ra trí tệ của mình.
Akiho lướt hết hợp đồng cam kết trên cuộn giấy, sau đó cậu cắn ngón tay và điểm dấu máu vào cam kết.
Phụt!...
Một ngọn lửa đen bùng cháy đốt rụi cuộn cam kết. Lakjhal tựa người vào ban công sân thượng:
-Nói suy nghĩ của ngươi đi.