Lạc Hạ lặng người đứng trước phần mộ nghi ngút khói và được chăm sóc chu đáo của Lý Lệ Hân.
Lý Lệ Hân là một người con gái bình phàm thân không võ công, nàng là con gái út của Lý gia, kém Lý Lạc Thủy đến tận 30 tuổi.
Các đời truyền nhân của Tiêu Dao phái đều tướng mạo anh tuấn phi thường, tài hoa khoáng thế. Lý Lệ Hân mặc dù bị ép gả nhưng nàng vẫn yêu Vô Diệp Tử say đắm.
Nàng tính cách dịu dàng, mềm mại được tất cả mọi ngươi trong cốc yêu mến, kính trọng.
Lạc Hạ biết rằng Vô Diệp Tử vì yêu Lý Lạc Thủy nên mới cưới Lý Lệ Hân.
Hai tỷ muội quá giống nhau.
Thế nhưng thời gian sẽ xóa đi nhiều ranh giới, có lẽ Vô Diệp Tử cũng yêu Lý Lệ Hân nhưng sự bối rối và hỗn loạn trong tình cảm khiến hắn không nhận ra.
Lý Lệ Hân biết mình chỉ bị xem là vật thế thân của tỷ tỷ nên buồn rầu sinh bệnh mà mất. Vì hận Vô Diệp Tử nên nàng để con gái mang họ của mình.
Người vô tình kẻ hữu tình vốn khó phân biệt.
Lạc Hạ thở dài rồi xoay người tan biến thân ảnh.
Lâm Tĩnh Huyên nhẹ nhàng cáo từ Lý Thanh La sau đó như tiên nhân phiêu nhiên rời đi.
…
Vô Lượng Sơn.
Lạc Hạ nhìn tảng thiên thạch đã mang mình đến thế giới này.
Nó vẫn sừng sững, đồ sộ như mới ngày nào, thời gian hơn tám mươi năm không thể để lại bất kỳ dấu ấn trên nó.
Lạc Hạ có thể tinh tường cảm nhận được rất nhiều khí tức mạnh mẽ lưu lại trên tảng thiên thạch, hẳn nhiên là có kẻ có ý định dùng nó để đúc thành thần binh lợi khí.
Cậu chỉ mỉm cười lắc đầu, muốn khắc dấu vào tảng thiên thạch chất liệu cấp B+ Noveim mà không có chiến lực trên 100 Drastro thì chỉ là nói mơ.
Lạc Hạ bước vào động phủ trong Vô Lượng Sơn của Vô Diệp Tử cùng Lý Lạc Thủy khi xưa.
Cậu bắt đầu thiết kế lại toàn bộ động phủ trở thành nơi truyền thừa cho kẻ có duyên.
Tự thân cậu ghi chép các thư tịch và võ học trấn phái của Tiêu Dao phái.
Lạc Hạ còn tự thân đúc kết tri thức của thế giới này mà cậu tích lũy suốt hơn tám mươi năm và biên xoạn thành hai bộ nội công tâm pháp
Một tên là Cửu Âm Chân Đạo với kiến thức rộng lớn và bao hàm mênh mông võ học.
Áo nghĩa lấy âm lấn dương luyện thành bản thân âm hàn nội lực, Cửu Âm trảo sử dụng nội lực âm hàn vận chuyển chín đường kinh mạch đem bàn tay thành thần binh lợi khí…
Một môn khác là Cửu Dương Chân Điển, chỉ tu nội lực. Lấy dương mạch tu luyện đến cực hạn tạo thành một thân nội lực khoáng thế, âm hàn bất xâm. Nội lực hùng hậu vô bờ và hồi phục thần tốc bất khả chiến bại.
Hai bộ tâm pháp nếu hữu duyên cùng đồng thời tu luyện ngược sẽ tạo thành Âm Dương Hợp Đạo Chân Công, nội lực hùng hậu tinh khiết như biển, võ công tối giản tiếp cận đạo pháp tự nhiên.
Âm Dương Hợp Đạo Chân Công khắc chế toàn bộ võ công, nội lực trong võ lâm. Luyện đến tối cực có thể tự xưng vô địch.
Hai bộ tâm pháp này chính là đúc kết từ hàng triệu thư tịch cậu đọc được tại thế giới này.
…
Lạc Hạ đứng trên bờ biển Đại Tĩnh Hải và phóng tầm mắt ra khơi xa mênh mông.
Giờ khắc này cuối cùng cũng phải đến.
Tám mươi năm cảm ngộ đúc kết. Cậu hiện phải bước ra một bước cuối cùng.
Lạc Hạ từ từ nhắm mắt lại.
Thế giới tĩnh lặng không một tiếng động, hơi thở của vạn vật biến mất.
Lạc Hạ mở mắt.
Một thế giới trắng xóa mênh mông vô ngần.
-Ngươi tìm điều gì?.
Một hắc y thiếu niên hình dáng mờ ảo, hư vô không biết tự lúc nào đã xuất hiện đối diện với cậu và lên tiếng bình thản.
Lạc Hạ mỉm cười nhìn thiếu niên.
-Ta đi tìm ta, cũng chính là ngươi.
Hắc y thiếu niên đối diện lúc này nhân dạng rõ ràng. Kỳ lạ là hắc y thiếu niên hoàn toàn như cùng một khuôn đúc ra với Lạc Hạ. Thiếu niên lắc đầu:
-Không phải là ta, là chúng ta.
Nói rồi cậu chỉ ra sau lưng mình, hàng triệu thiếu niên giống hệt nhau đứng đấy bình thản nhìn Lạc Hạ. Mỗi thiếu niên trên người đều có khí cơ như khác biệt với nhau..
Kẻ dịu dàng, kẻ sát khí, kẻ hung mãnh, kẻ giả dối, kẻ hiếu chiến,… Tất cả họ đều là mỗi một nhận dạng tính cách của Lạc Hạ. Hắc y thiếu niên đạm bạc nhìn Lạc Hạ:
-Ngươi muốn một bước lên trời thì chỉ có một cách đó là tự vượt qua bản thân mình, nói cách khác là vượt qua mười triệu người chúng ta. Đánh bại tất cả nhân dạng của chính mình để tiến đến một vùng trời mới, thất bại tâm thần tan vỡ, vĩnh viễn chết đi. Ngươi có dám tiếp nhận.
-Đến đây.
Một cuộc kinh khủng giữa Lạc Hạ và mười triệu nhân dạng của chính bản thân bùng nổ trong không gian màu trắng.
…
Đã trải qua không biết bao nhiêu thời gian.
Lạc Hạ nhìn mười triệu người vẫn bình an đứng nơi đó thì thở ra khó khăn.
Họ có chiến lực và kỹ năng hoàn toàn giống hệt với cậu, chiến thắng mười triệu bản thân là điều hoàn toàn không tưởng.
Lạc Hạ mỉm cười:
-Ta cảm thấy kỳ lạ về việc các ngươi không giết ta.
Hắc y thiếu niên cũng mỉm cười không dấu diếm:
-Chúng ta chính là ngươi, ngươi chết chúng ta cũng tan biến.
-Nếu ta tự sát thì việc gì xảy ra.
-Chúng ta tan biến nhưng ngươi cũng sẽ vĩnh viễn chết.
Lạc Hạ nhắm mắt lại thật lâu, sau đó cậu mỉm cười mở mắt:
-Vậy xem ra ta đã thắng.
Oanh!...
Thân thể Lạc Hạ hóa thành hàng triệu triệu điểm sáng trong không gian màu trắng bao la, mười triệu nhân dạng thở dài rồi biến mất.
Thế giới màu trắng xuất hiện những vết rách dữ tợn dài hàng nghìn dặm sau đó vỡ tan thành từng mảnh.
Lạc Hạ lúc này tồn tại ở một dạng vô định, cậu cảm thấy chung quanh đang dần tối đi, hiển nhiên là cậu tự diệt dẫn đến tâm trí và linh hồn đang sắp tan biến.
Cậu ngưng tụ tất cả ý chí của bản thân để kéo các điểm sáng lại với nhau.
Hàng triệu triệu điểm sáng vang bị hút lại bởi một luồng ý chí mạnh mẽ vô cùng và dần ngưng tụ thành Lạc Hạ.
Cậu đứng đó và than nhẹ:
-Các ngươi không vượt qua được cái chết nhưng ta có thể, vì đó ta thắng.
UỲNH!....
Toàn thân Lạc Hạ tỏa ra ánh sáng đen trắng mênh mông hùng vĩ. Không gian tối đen và vỡ vụn chung quanh lấy Lạc Hạ làm trung tâm bắt đầu vận chuyển.
Từ hư vô dần hình thành các tinh thể, các tinh hệ, các thiên hà,… Vũ trụ diễn biến tuần hoàn liên tục, từ sinh ra đến tuyệt diệt hàng hà vô số vòng lặp đi qua và Lạc Hạ tự thân quan khán tất cả.
Lạc Hạ đứng giữa vũ trụ và cất tiếng vang vọng như thần linh:
-Luân Hồi.
Tất cả chìm vào yên tĩnh, vũ trụ biến mất chỉ còn lại bóng đêm vô tận và cô lãnh.
Ánh sáng.
Một bóng người xuất hiện và cũng là người mang ánh sáng đến không gian u tối này. Lạc Hạ nhìn bóng người và mỉm cười:
-Gặp lại chị rồi Arthur.
Cô gái với mái tóc vàng mượt, ánh mắt xanh biếc trong suốt như biển cả, trên người àng tỏa ra một vầng hào quang lấn áp cả trời đất khiến vạn vật cúi đầu. Vua Kỵ Sĩ Arthur Alturia Pendoragon.
Arthur mỉm cười ấm áp bước đến và xoa đầu Lạc Hạ như ngày nào:
-Em đã cao hơn rất nhiều Lakjhal.
Lakjhal không đáp lại mà lẳng lặng nhìn vào ánh mắt của Arthur, cậu có quá nhiều điều muốn thốt lên nhưng lại không thể cất thành tiếng, chúng nghẹn lại trong ngực cậu.
Arthur đưa tay vò tóc cậu rối tung lên sau đó ngắm nhìn và hài lòng mỉm cười:
-Như thế mới giống em, cái gương mặt lạnh lùng này không vui tí nào, nói gì đi chứ nhóc?.
Lakjhal muốn mở miệng nhưng ấp úng một lúc sau đó nói:
-Chị ở nơi này hẳn là rất buồn chán.
Ha ha ha!...
Arthur cười nghiêng ngả đến chảy cả nước mắt, sau đó nàng lau nước mắt và hổn hển nói:
-Em vẫn khờ như xưa Lakjhal. Hơn trăm năm qua không biết bằng cái giọng điệu này thì cô gái nào vừa mắt nổi em.
Lakjhal hơi đỏ mặt xoay đi, vấn đề này cậu cũng không biết trả lời như thế nào, có lẽ chỉ có trước Arthur cậu mới lộ ra góc yếu đuối nhất trong tâm hồn. Arthur như đọc được suy nghĩ của cậu nên nói:
-Chị vẫn luôn quan sát em từ nơi này, tất cả những gì em đã trải qua chị đều cảm nhận được, khổ cho em rồi Lakjhal. Chị sẽ chờ được ngày được cùng em nắm tay du ngoạn tinh không Lakjhal. Vĩnh viễn chờ em.
Âm thanh và hình dáng của Arthur dần mờ nhạt đi, ánh sáng cũng bị bóng tối cắn nuốt dần.
Lakjhal mỉm cười:
-Ngày đó sẽ đến thôi, em sẽ vĩnh viễn thủ hộ chị, mãi sẽ luôn là như vậy.
Lakjhal ngẩng đầu nhìn tia sáng cuối cùng đang chịu bóng đêm xâm thực và thốt lên bằng một ý chí kiên định vô cùng:
-Thủ Hộ.
Ánh sáng lóe lên rồi bùng nổ mạnh.