Trong căn phòng của đỉnh kim tự tháp cáo nhất Galatron, các Transforce đứng chung quanh “Cha” và truyền đạt lại thành tích họ đạt được trong thời gian qua.
Thế hệ tân thứ tư đã ra đời với dân số hơn tám tỉ, Galatron đã phải mở rộng nên các tinh cầu chết được vận chuyển đến gần Galatron và bắt đầu quá trình cải tạo.
Hiện tại Galatron đã trở thành hệ thống ba tinh cầu liên kết với nhau bằng các cổng Symelion cực đại.
Dự đoán của các Transforce là thế hệ tân sinh thứ năm sẽ đạt đến gần trăm tỉ nhưng cũng đã bắt đầu thoái hóa mã cấu trúc cơ bản, họ sẽ không còn một số năng lực như bốn thế hệ tân sinh đầu tiên, đặc biệt là khả năng có được tri thức ngay khi sinh ra, tuổi thọ gần như bất tử, khả năng thay đổi cấu tạo cơ thể, đặc tính thân thể hùng mạnh,…
Fallen cất giọng nói:
-Bạn của người, Ngọc Văn có gửi đến người một kiện thư tín.
Lakjihal ồ lên sau đó tiếp nhận là thư và bắt đầu mở ra đọc, ánh mắt cậu bỗng dưng trở nên lãnh liệt hẳn đi, Lakjihal đốt bức thư sau đó lẩm bẩm:
-Không ngờ lại phát hiện thần tính, xem ra phải đi một chuyến.
Cậu quay đến các Transforce:
-Các con lựa chọn kiến thức sơ kì truyền đạt cho các nghiên cứu sinh, đừng cho họ tiếp xúc với những điều cơ mật quá cao. Ta sẽ li khai một thời gian, cố gắng phát triển cho tốt các con của ta.
-Vâng thưa cha.
Khi các Transforce ngẩng đầu thì Lakjihal đã biến mất.
…
Trong tinh không của vũ trụ Thiên Lạc.
Không gian bị vặn vẹo mạnh sau đó một một thiếu niên toàn thân hắc y bước ra khỏi vùng không gian vặn vẹo.
Lakjihal đứng giữa tinh không và mở Mieris quan sát các dòng chảy. Một lúc lâu sau cậu thở ra:
-Quả vậy, tuy rất mỏng manh nhưng quả thật là thần tính, là mảnh vỡ Linh Hồn, ừm,… nhưng cũng phải giúp đỡ tên kia một chút.
Trong bức thư mà Ngọc Văn gửi đến thông báo Lakjihal về việc hợp tác triệt tiêu kế hoạch lớn ở đệ nhị không gian song song của một chủng tộc có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của cả hai.
Ngọc Văn có thể tự làm lấy nhưng cảm giác hành tinh này thù vị nên muốn lôi kéo Lakjihal đến để thư giãn đôi chút.
Lá thư không đề cập đến thần tính hay bất cứ điều gì bởi những điều liên quan đến “thần” cho đến hiện nay chỉ có Lakjihal nắm giữ, thế nhưng thần tính dính vào trên thư tín, dù rất mỏng nhưng nó trốn không qua ánh mắt của Lakjihal.
…
Dương châu mùa thu mang theo vẻ đẹp tao nhã, ưu thương luôn là địa điểm thu hút tài tử, mĩ nhân từ các nơi đến nơi này ngắm cảnh vịnh thơ.
Trên một chiếc đại thuyền, mỹ nhân như ngọc đánh đàn, vũ cơ liếc mắt đưa tình, hai bóng người ngồi ở đầu thuyền thản nhiên thưởng thức mọi thứ, thế nhưng từ đáy mắt của cả hai người đều có thể thấy được sự lạnh nhạt, hờ hững.
Một người cất tiếng:
-Văn huynh thật biết ôm hoa thưởng nguyệt, chính sự không quan tâm, cả ngày nghe đàn, nâng rượu rối mỹ nhân.
-Ha ha,… ta không như Hạ huynh, con người mà, “hưởng thụ” cũng là một phần nhân sinh.
Rèm vải tung bay hiện ra hai thân ảnh của hai người.
Hai người tựa như sự đối lập hoàn mỹ của tạo hóa, tựa ngày đêm, nhật nguyệt đối lập rồi lại hài hòa cực điểm.
Một thiếu niên toàn thân bạch y, mái tóc bạch kim sáng ngời tung bay, ánh mắt vàng rực như thiêu đốt một đóa hỏa diễm tuyệt đẹp, thiếu niên đối diện lại toàn thân hắc y cổ phục, suối tóc đen tuyền huyền phù giữa không khung một cách thần bí, ánh mắt thiếu niên sâu thẳm tựa tinh không khiến người nhìn trầm mê.
Nếu thiếu niên bạch y mang đến cảm giác ôn thuận, ấp áp như ánh sáng thánh khiết thì thiếu niên hắc y lại mang cảm giác lạnh lẽo, lãnh đạm, vô tình như bóng tối vĩnh hằng.
Hai người đúng là Ngọc Văn và Lakjihal hiện tại đã đổi tên gọi tạm thời là Lạc Hạ.
Lạc Hạ nâng chén trà hớp nhẹ:
-Không biết Văn huynh đã điều tra được tung tích bọn chúng đến đâu rồi, đã ba năm rồi, chúng ta lại không thể biết được độ sai thời gian.
Ngọc Văn gấp quạt giấy trên tay sau đó lười biếng nói:
-Không đạt đến như cấp độ của chúng ta thì chỉ có thể thông qua kẽ hở mới đến được nơi này, nhân thủ là không thể đem từ bên ngoài vào được, chỉ có thể từ từ gây dựng từng bước một, nhưng Ma môn gần đây lại chú ý mật thiết đến nên không thể tự tung nữa.
Lạc Hạ đạm mạc:
-Một lũ tép nhép mà cũng cần kiêng nể?.
Hừ….
Một âm thanh nặng nề mang theo đội lực hùng hậu khủng khiếp ầm ầm chấn động truyền đến khiến cả tòa thuyền lâu lắc lư.
Một bóng người hiện lên ngay cạnh bàn trà của hai người và nói:
-Vãn bối vô tri, lão phu muốn nghe thử ngươi làm sao đối đãi “tép nhép”?.
Ngọc Văn mỉm cười gõ quạt lên bàn trà và nói:
-Không biết tôn tính đại danh tiền bối, bằng hữu của vãn bối có quá lời, mong tiền bối thưởng trà bỏ qua lời nhỏ nhặt.
Người đến không đáp mà chỉ bình thản ngồi xuống nâng chung trà uống một hớp sau đó nhắm mắt không nói.
Lạc Hạ liếc kẻ mới đến, cậu mới không quan tâm mặt mũi của mấy tên lặt vặt trên hành tinh này, cậu chỉ ưu tiên quan tâm đến mãnh vỡ Linh Hồn của “thần”, chỉ vì cố kị rất nhiều nên Lạc Hạ mới không thẳng tay ra mà làm đến cùng.
Không gian mà Lakjihal đang sinh sống là chân thực không gian.
Đệ nhị không gian là một dạng không gian song song, hiện tại đã phát hiện được thứ đệ tứ không gian, dự phán là có thể còn rất nhiều không gian song song.
Quy tắc trong không gian song song vô cùng nghiêm ngặt.
Đệ nhất định luật, không xâm phạm số mệnh và dòng chảy của không gian song song thấp hơn.
Đệ nhị định luật, mọi hành động trong đệ nhị không gian đều sẽ nhận trừng phạt lực nhân quả và lực luân hồi gấp đôi.
Đệ tam định luật, áp chế lực lượng, chênh nhau một cấp bậc không gian sẽ bị bị áp chế hai lần, hai cấp áp chế gấp bốn,…
Đây là các nguyên tắc đã được khám phá bởi những nhà thám hiểm từng đi qua các không gian song song.
Lạc Hạ đạm mạc nói:
-Ma hậu Chúc Ngọc Nghiên, thuật giả trang quả thật rất hoàn mỹ, ngay cả nội lực, âm thanh, động tác đều vô cùng chu toàn, nhưng ngươi nên chỉnh lại lông mi nếu không muốn lần sau bị phát hiện.
Ngọc Văn thấy được trung niên đối diện khi nghe Lạc Hạ nói thế thì ánh mắt khẽ nháy, cậu bật cười, Lạc Hạ cũng nhếch môi:
-Ngây thơ.
Chúc Ngọc Nghiên bỏ đi hóa trang và hơi giận dữ liếc nhìn hai thiếu niên.
Ngọc Văn ánh mắt không kiêng dè mà ung dung quan sát Ma hậu.
Nàng rất đẹp, lông mi thon dài, mũi ngọc thanh tú, đôi môi đỏ mọng, gương mặt vô khuyết, làn da như ánh tuyết sáng bóng, mái tóc đen dài mềm mại, thân thể uyển chuyển tuyệt mỹ.
Lạc Hạ dùng ngón tay nhịp lên bàn nói:
-Đã có tuổi rồi, đừng dùng ánh mắt ấy xem bọn tiểu bối,…
Ngọc Văn hơi xấu hổ ho nhẹ:
-Yêu cái đẹp là bất kể tuổi tác, Hạ huynh thật sự không hiểu được điều này,…
Chúc Ngọc Nghiên sắc mặt càng lúc càng đen nhưng nội tâm mỗi lúc một kinh hãi.
Hai thiếu niên trước mắt tuy đùa giỡn nàng nhưng lại để lộ ra một số điều tựa như nhắc nhở nàng có một số việc không nên biết và không nên nhúng chân vào.
Chúc Ngọc Nghiên không cho rằng hai người đang lừa gạt nàng, tông sư cao thủ, ma môn Ma hậu còn không đến mức bị mấy trò bịp bợm đơn giản lừa gạt.
Lạc Hạ bắt đầu mất kiên nhẫn khi thấy Ma hậu vẫn ngồi nơi đó thưởng trà.
-Còn chưa chịu đi?. Là không muốn thể diện hay sao?.
Ngọc Văn lúc này cũng bật quạt nhẹ nhàng phe phẩy nhưng ánh mắt đã dần đạm mạc hẳn đi:
-Hạ huynh nói đúng, bị hạn chế nhưng không có nghĩa là phải nhẫn nhịn lũ tôm tép. Ma hậu mời về đi, đừng ép ra sự kiên nhẫn của chúng ta, Ma môn, Phật môn,… các người chẳng đủ cho ta và Hạ huynh làm bữa sáng đâu, ta nói đúng chứ vị phật môn Tiên tử ở thuyền đối diện?...
Âm hậu ánh mắt khiếp hãi không thể tin được khi thấy Ngọc Văn âm thanh ngưng tụ như một thanh kiếm và chém bay nóc tòa lâu thuyền đối diện.
Lạc Hạ chỉ bình thản nâng chung trà:
-Tiên tử?... là Từ Hàng Tĩnh Trai sao, truyền nhân đời này vào thế thì hẳn là có việc vui, mà cũng chẳng quan trọng, cũng chỉ là việc vui thôi?. Trà nhạt rồi, ta phải tiếp tục hành trình, nếu được thì ta sẽ chú ý bọn chúng và thông báo với Văn huynh, cáo từ…
Lạc Hạ nói xong thì thả bước xuống dòng sông, cả mặt sông dưới bước chân của Lạc Hạ bỗng trở nên phẳng như mặt gương, tất cả gợn sóng tan biến không một tia. Lạc Hạ tựa Chỉ Xích Thiên Nhai, mỗi bước lại mỗi bước biến mất trong tầm mắt mọi người.
Ma hậu nhìn Lạc Hạ biến mất ánh mắt ngưng trọng, thật khủng khiếp công lực, thật kinh hồn cảnh giới võ công. Nàng tin tưởng cao thủ Phá Toái Hư Không cũng không đạt đến bước này được.
Sư Phi Huyên nhíu mày thật sâu nhìn bóng dáng hắc y thiếu niên biến mất sau đó quay nhìn về thiếu niên còn lại đang lười biếng tựa vào ghế thưởng trà. Có thể bình tọa với kẻ vừa rồi thì…
Ngọc Văn nhíu mày chán ghét:
-Ta cho ngươi mười hô hấp biến mất trong tầm mắt ta, nếu không ngày mai phật môn xóa sổ.
Sư Phi Huyên nhìn ánh mắt vàng rực của thiếu niên thì tâm hồn run lên, lạnh lẽo, cô tịch, vô tình, ngọn lửa tàn bạo đang bốc cháy dữ dội dưới ánh nhìn đó khiến Sư Phi Huyên xoay người không dám đối diện.
Ma hậu Chúc Ngọc Nghiên rất thức thời đứng lên rời đi trước.
Hôm nay ma môn, phật môn mặt mũi xem như chôn vào đất, đường đường là Ma hậu cùng phật môn tiên tử lại bị hai thiếu niên không thương tiếc đả kích đuổi đi, thế nhưng lại không dám có bất kì động tác bất kính nào, thực lực hai kẻ này đã không thể dùng con người để hình dung.
…
Lakjihal tiếp tục thả bước trên con đường tìm mảnh vỡ Linh Hồn, các manh mối xuất hiện tại hành tinh này đã bị cậu thua thập hầu như toàn bộ thế nhưng vẫn không có địa điểm chính xác.
Lakjihal suy luận rằng có thể mảnh vỡ Linh Hồn gắn liền với dòng chảy vận mệnh của vùng đất này, nên cậu đã quan sát các môn phái, cùng những người gánh vác vận mệnh trên mình, quả nhiên có hơi thở thần tính mặc dù rất mong manh.
Cậu có thể cảm nhận được nó mảnh vỡ đã rất gần, cách thức để nó xuất hiện.