Kirito mở mắt ra và thấy được tất cả các bạn cũng đang ngơ ngác nhìn quang cảnh chung quanh.
Trắng xóa, chỉ duy một màu trắng, là màu trắng của mây, bên dưới là tòa thành bay Aincrad đang sụp đổ. Kirito, Asuna cùng các thành viên đưa mắt tìm kiếm bóng dáng thiếu niên kia nhưng đó chỉ là ảo tưởng của họ.
Mọi người đang bồi hồi thì một dáng người khoác áo blue trắng đi đến trước họ. Kirito nghiến răng dùng ánh mắt thù hận nhìn kẻ trước mắt:
-Kayaba Akihiko.
Kayaba chỉ cười khổ:
-Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta rất khó xử, mọi người hãy nghe ta giải thích tất cả, dù sao thì hiện tại “Người” đã rời đi thế giới này và giao tất cả cho ta nhưng ta cũng có việc khác muốn làm.
Mọi người nơi đây nhạy cảm nắm bắt được điều quan trọng trong câu nói của Kayaba, Klein cất tiếng:
-Ý ngươi là, có kẻ đứng sau tất cả việc này?.
Kayaba đưa tay ra hoãn lại sau đó bình thản chỉ vào Aincrad đang sụp đổ bên dưới:
-Các người đã bao giờ thắc mắc tại sao các NPC đã phát triển một cách bất thường, thậm chí đã có ý thức độc lập?. Như cô bé này chẳng hạn.
Kayaba chỉ vào Yui và nói khiến mọi người trầm tư, hắn tiếp tục nói:
-Rất đơ giản, vì đây không phải là thế giới ảo tưởng mà là một thế giới đang tồn tại thực sự, và tất cả NPC đang được tiến hóa để hình thành linh hồn cùng ý thức thực sự.
Mọi người hoảng sợ hẳn lên, sao có thể có chuyện này. Kayaba lắc đầu tiếp tục nói ra căn nguyên:
-“Người” đã tạo ra tòa thành này và sáng tạo các thực thể vô ý thức, "Người" muốn cho các thực thể đó học tập các người để tạo ra ý thức riêng, những kẻ có ý thức riêng sẽ được gửi đến thế giới do người sáng tạo ra, cũng chính là thế giới bên dưới Aincrad. Aincrad thực chất chỉ là một mẩu thử nghiệm của “Người”, nếu thành công thì dự án này sẽ được triển khai mở rộng.
Kirito há hốc mồm, sáng tạo thế giới, sáng tạo con người, sinh vật, đây chỉ là những điều có trong thần thoại xưa, thậm chí khoa học còn chứng minh tất cả chỉ là giả tạo, là ảo tưởng tâm linh của người xưa, thế nhưng,… hiện tại một nhà khoa học, nhà phát triển game lại nói với họ tất cả là sự thật, thậm chí kẻ này còn không thuộc về trái đất.
Kayaba mỉm cười u ám:
-Ta bản thân cũng chỉ là “phân thân” của “Người”, thôi được rồi, ta sẽ mang mọi người đi xem toàn bộ thế giới người sáng tạo ra.
Kayaba nói rồi dịch chuyển mọi người xuyên qua sương mù thấy toàn bộ quang cảnh vùng đất dưới Aincrad, tiếp đó bay lên thật cao để quan sát toàn bộ.
Rộng, rộng lớn đến choáng ngợp không tưởng, Kirito đoán ít nhất là vùng đất này lớn hơn địa cầu một triệu lần.
Biển cả, sông núi, vực sâu, thác nươc,… thảm thực vật hàng tỉ loài, vô số quang cảnh hùng vĩ, tráng lệ tuyệt đỉnh không thể tả xiết…
Asuna không thể không nhẹ nhàng cảm thán:
-Đẹp quá….
Kayaba bình thản nói một câu khiến mọi người như bị xét đánh:
-Đây chỉ là một tầng nhỏ nhất trong tổng cộng 20000 tầng. “Người” đã dùng gần một triệu hành tinh chết để đắp nặn nên thế giới. Aincrad có thể xem như phiên bản thu nhỏ của thế giới này, nó dùng để đào tạo sinh vật có ý thức cho thế giới này, thế giới này hiện tại vẫn còn trống rỗng vì mới được sáng tạo nên người cần có số lượng cực lớn sinh vật có ý thức.
Kirito dò hỏi:
-Vì sao không cho cư dân của các hành tinh khác đến sinh sống?.
Kayaba lắc đầu:
-Trong vũ trụ có rất nhiều quy tắc phức tạp, nhưng chú trọng nhất chính là cân bằng, các người nghĩ sao nếu bắt đi cư dân của một tinh cầu, tinh cầu đó sẽ là tinh cầu chết.
Asuna cất tiếng:
-Nếu như ngươi nói thế thì người đã sáng tạo thế giới này đã từng đến địa cầu, kẻ đó là ai, ta nghĩ kẻ đó chắc hẳn cũng tham gia trò chơi do hắn sáng tạo ra.
Kayaba mỉm cười thú vị:
-Câu hỏi này rất thú vị, “Người” trước khi rời đi cũng không căn dặn ta việc có hay không để lộ thân phận của “Người”. Ta nghĩ vốn là không nên nói, thế nhưng dù sao “Người” cũng đã từng xem các ngươi là bạn nên thành thực có lẽ là việc tốt. Một người luôn sát cánh chiến đấu bên cạnh các ngươi trong suốt thời gian đầu của game, bạn thân suốt mười năm của Kirito-kun - Sho. Thân phận ngoài đời là Shino Ayasaki, danh tính thật của “Người” ta nghĩ các ngươi chưa nên biết.
Mọi người ngây ngẩn khi nghe đươc đáp án, đủ thứ cảm xúc phức tạp quấn lấy họ. Kirito gương mặt biểu hiện cảm xúc phong phú, có khổ sở, có cay đắng, có hồi niệm, một lúc thật lâu sau cậu ngẩng đầu hỏi:
-Sho có thật sự xem chúng ta là bạn hay chúng ta chẳng qua là một trò tiêu khiển của cậu ta?.
Kayaba mỉm cười:
-Thân phận của “Người” ở khắp tinh không mênh mông cũng là vô cùng cao quý, tất cả đối với người đều là kính trọng cùng ngước nhìn, tình bạn là một thứ xa xỉ đối với “Người”, ngươi có thể nghi ngờ việc “Người” gọi ngươi là bạn trọng suốt hơn mười năm sao?.
Kirito trầm mặc hồi lâu sau đó ngẩng đầu mỉm cười:
-Ta hiểu rồi. Thế tất cả những Player đã chết thì sẽ như thế nào?.
Kayaba chỉ vào thế giới hùng vĩ bên dưới:
-Họ từ nay sẽ thuộc về thế giới này, tất cả bọn họ rơi vào hệ thống nhân quả luân hồi của thế giới này và chuyển sinh thành một phần của thế giới.
Tiếp đó Kayaba giải đáp tất cả thắc mắc của mọi người.
…
Xa xăm trong tinh không, trên một hành tinh chết, Lakjihal đang nhắm mắt bỗng mở ra, cậu mỉm cười nhợt nhạt:
-Hẹn một ngày gặp lại, “Bạn của ta”.
Thân ảnh Lakjihal dần nhạt nhòa và tan biến.
…
Lakjihal cất bước trong hành lang rộng lớn và cực dài của một chiến hạm khổng lồ đang dựng trong quỹ đạo của hệ thiên hà Amelte, bên cạnh Lakjihal, Ngọc Văn đang nói về cuộc chiến sắp bùng nổ nhằm dành quyền thống trị thiên hà Amelte.
-Lần tham chiến này có sự góp mặt của nữ hoàng trẻ tuổi tập đoàn quân sự Drufal – Alice Camfiria, ông hoàng trẻ tập đoàn công nghiệp nặng Ladaron, ông hoàng Suifun Xiaozen của tập đoàn điện tử Asuji, một số tên khác cũng tham gia nhưng danh tính còn ẩn dấu. Cuối cùng là một kẻ vô cùng thú vị của thiên hà này, được dự đoán là trong người mang theo năm phần vận mệnh của thiên hà Amelte từ khi mới sinh ra – Gid Lucione Deviluke. Các thế lực bản địa cũng có sự uy hiếp lớn đặc biệt là tổ chức The Seven. Nói chung lần này rất náo nhiệt, thế nào, bạn của ta, cậu có định nhúng một chân vào vũng nước đục này không?.
Lakjihal trầm ngâm:
-Các ông hoàng giả trẻ - những kẻ độ tuổi dưới 1000 có quyền năng của Diệt Thế giả ngang hàng với các tồn tại cổ xưa trong tinh không, chúng ta hẳn là không tham dự trực tiếp cuộc chiến, tham gia chẳng qua cũng chỉ là đứng chỉ đạo, nhàm chán.
Ngọc Văn mỉm cười:
-Cuộc chiến thiên hà, nghe mà nhiệt huyết sôi trào, ít nhất cũng dùng để tôi luyện cho thuộc hạ. Mình nghe nói cậu cũng có một nhánh không kém thế lực…
-Hừ, nói thẳng ra là muốn mình đem quân lực ủng hộ cậu trong cuộc chiến thôi chứ gì.
Ngọc Văn cười ha ha không nói tiếp chờ đợi Lakjihal trả lời, Lakjihal suy nghĩ một chốc sau đó thở dài:
-Thôi thì để bọn nhóc tôi luyện cũng là một điều tốt. Nói đi, quy tắc là gì?.
Ngọc Văn vỗ tay hài lòng:
-Cuộc chiến sẽ chia làm hai thế lực, ủng hộ Gid Lucione Deviluke và một sẽ ủng hộ các thế lực khác tiêu biểu là tổ chức The Seven, dù sao kẻ bên ngoài như chúng ta không có quyền thâm nhập vào số mệnh của thiên hà Amelte, cuộc chiến kết thúc và nếu chúng ta chiến thắng thì Gid Lucione sẽ lên làm thiên hà chúa tể, các công việc giao thương, buôn bán sẽ được sự ủng hộ nhiệt tình từ hoàng tộc Deviluke.
Lakjihal lãnh đạm:
-Bấy nhiêu chưa đủ để các ông hoàng trẻ nhúng chân vào.
Ngọc Văn nhíu mày hồi lâu sau đó giãn ra:
-Các ông hoàng trẻ trong hai trăm nữa sẽ có một cuộc đại chiến ở Vũ trụ Amongo, cuộc chiến toàn diện về quyền năng, quyền lực, thế lực phụ thuộc,… Kẻ giành chiến thắng sẽ được sở hữu cơ hội tiếp kiến Asmondeus – một trong mười ba Tối Cường Giả của tinh không, kẻ chiến thắng sẽ được Asmondeus chỉ dạy trong mười năm.
Lakjihal bình thản nói tiếp:
-Thế là có một giao đấu hữu nghị giữa các ông hoàng trẻ tại đây, thật sự là rất lớn bàn cờ nhỏ, lấy chiến tranh thiên hà làm cuộc diễn tập thử nghiệm. Ta đảm bảo bên thua cuộc sẽ hứng chịu phải trừng phạt số mệnh nặng nề đến mức không gượng dậy nổi trong năm trăm năm.
Ngọc Văn cười gượng:
-Dù sao bớt đi đối thủ vẫn rất tốt đúng chứ.
Lakjihal hừ một tiếng nặng nề sau đó dứt khoát quay đi ra ngoài để lại Ngọc Văn đứng đó nở nụ cười nghiền ngẫm.
…
Lakjihal đứng trong tinh không và đưa tay vẽ ra những ký tự ánh sáng cổ đại tạo thành cổng truyền tổng cao đến trăm triệu kilimet.
Cậu dùng quyền năng của mình để dịch chuyển toàn bộ Galatron xuyên qua cổng truyền tống đến hệ thiên hà Amelte.
Thời gian ba năm tại thế giới kia thì ở Galatron đã qua sáu năm, Galatron hiện tại đã là một hệ thống hai mươi bốn hành tinh khổng lồ liên kết với nhau, thế hệ tân sinh thứ sáu đã được sinh ra, tổng số Transforce của Galatron lên đến gần triệu tỉ.
Lakjihal đứng giữa hai mươi bốn tinh cầu khổng lồ Galatron đang chuyển động theo quỹ đạo của riêng mình.
Lakjihal cất tiếng như thần linh vang vọng đến từng ngóc ngách của hai mươi bốn tinh cầu:
-Các con của ta, một cuộc chiến sẽ diễn ra ở hệ thiên hà này trong hai mươi năm nữa, ta hy vọng các con sẽ mở rộng tầm mắt của mình, tôi luyện linh hồn thêm dũng mãnh sau trận chiến này, Galatron kể từ hôm nay sẽ chuyển sang thời kỳ chiến tranh toàn diện. Hãy lên phi thuyền của mình, lập nên những hạm đội hùng mạnh bay vào khắp hệ thiên trưng ra toàn bộ sức mạnh của Galatron khiến kẻ thù run sợ, đáp lại lời ta hỡi các con thân yêu,.. CHINH CHIẾN…
CHINH CHIẾN…. CHINH CHIẾN… CHINH CHIẾN…
Âm thanh chấn động truyền đến từ hàng triệu tỉ Galatrond đang bốc lên chiến ý khủng khiếp khiến cả góc thiên hà như rung lên ầm ầm muốn nứt vỡ.
…
Ngọc Văn ánh mắt xa xăm nhìn cảnh tượng của Galatron và thì thào:
-Rất hùng mạnh siêu tinh hệ Galatron, rất đáng sợ chủng tộc Transforce. Lakjihal đã đạt đến ngưỡng Sáng Thế Giả rồi, chỉ một bước nữa là đã trở thành đế giả trẻ tuổi duy nhất trong tinh không, xem ra ông bạn già đã muốn lật bài ra hết, bản thân không đáp lại thì quả thật rất thất lễ.
Ngọc Văn cũng hư không tạo ra cổng truyền tống cực đại và nhỏ giọng nói:
-Ra đi Thành ánh sáng Sky Fallen.
Cùng lúc đó các ông hoàng trẻ tuổi khác cũng gọi ra thế lực tối hậu của mình, một trận chiến và kẻ thua sẽ nằm xuống trong năm trăm năm.
Lấy cả một hệ thiên hà làm bàn cờ, lấy hằng hà sa số sinh mệnh làm quân cờ.
Ở các góc của thiên hà Amelte, các ông hoàng, nữ hoàng thế hệ trẻ ánh mắt đối chọi nhau trong hư không và mỉm cười đầy chiến ý:
-Hai mươi năm sau chúng ta khai chiến.