Thủ Hộ

Toàn Chân giáo.

Vương Trùng Dương mang theo cậu bé, hôm nay đã được ông đặt tên là Vương Lạc Hạ trở về Chung Nam Sơn sau hai tháng du sơn ngoạn thủy. 

Trùng Dương chân nhân thả bước trên sơn đạo, bên cạnh hắn là bóng dáng nhỏ bé hết nhìn đông lại ngắm tây vô cùng ngịch ngợm, hiếu kì. Vương Trùng Dương không trách mắng mà từ ái thả bước chậm lại chờ đợi.

Lạc Hạ đi đến một khóm hoa và đưa mắt quan sát con bướm đang chập chờn đập cánh, cậu khẽ đưa tay chọc con bướm khiến nó tức giận bay lên và đậu vào mũi ngọc đáng yêu của mình.

Ắt xì…

Vương Trùng Dương cười to bước đến và lấy ra một chiếc khăn lau mũi cho cậu. 

Lạc Hạ ngây thơ, vui vẻ mang cho Trùng Dương chân nhân như đang chăm sóc đứa con trai của mình vậy. 

Chỉ trong hai tháng nhưng võ công Trùng Dương chân nhân đạt bước tiến đến độ cao mới, tâm cảnh hắn trở nên rộng mở, hòa hợp với tự nhiên khi quan sát Lạc Hạ sinh hoạt.

Trong chính điện Toàn Chân giáo, Vương Trùng Dương cho gọi tất cả các đệ tử đến và nói:

-Đây là tiểu sư đệ của các ngươi, Vương Lạc Hạ, hắn vẫn chưa được học nói và học viết nên ngôn ngữ không tốt, các ngươi nhớ quan tâm đến sư đệ. Tiểu sư thúc đâu?.

Mã Ngọc bước đến cung kính:

-Bá Thông sư thúc đang,… đang,… đang bắt chuồn chuồn dưới chân núi.

Rầm…

Vương Trùng Dương vỗ bàn trà tức giận:

-Hỗn trướng, mặt mũi Toàn Chân giáo mất hết.

Đúng lúc này Lạc Hạ đang đùa giỡn lăn lộn trên mặt đất cùng con chó vàng. Vương Trùng Dương vội vàng đến bên ẵm Lạc Hạ lên và phủi bụi trên người cậu mỉm cười nói:

-Con thích gì thì cứ nói với mấy người đằng kia nhé, đừng câu nệ chuyện gì.

Chúng đệ tử lập tức thở không nổi, người có cần phải thiên vị trắng trợn như thế không sư phụ, người không sợ Bá Thông sư thúc tủi thân sao?. 

Lạc Hạ lúc này cũng chú ý đến mấy người Mã Ngọc. Cậu nghe lời Trùng Dương chân nhân nói nên nhảy đến trước bảy người sau đó đưa mũi hơi ngửi, ngửi xong cậu dùng đầu cạ vào tay của mỗi người và dùng tay khiêu khiêu mặt mỗi người.


Khâu Sử Cơ nóng tính, muốn lên tiếng nhưng Trùng Dương chân nhân lại đưa tay đè xuống:

-Tiểu sư đệ được đại bàng nuôi sống đến mười tuổi thì ta đem nó về đây, nó không hiểu cách biểu đạt bằng ngôn ngữ nhưng có thể hiểu được lời nói và chỉ có thể biểu đạt cảm xúc bằng hành động. Hắn làm thế là ý muốn thân cận với các ngươi.

Mọi người nghe được thân phận thê thảm của Lạc Hạ thì trong lòng chua xót, ánh mắt cũng dịu đi, mọi người đưa tay từ ái vuốt ve đầu tiểu sư đệ, Lạc Hạ như một con mèo nhỏ híp mắt hưởng thụ.

Ngay lúc này một đạo nhân đạo bào lệch lạc hí ha hí hửng mang theo bao chuồn chuồn chạy vào chính điện. Vừa trông thấy Vương Trùng Dương thì hắn hú lên:

-Sư huynh về rồi, tiếp một chiêu Bài Diệp Chưởng ta vừa sáng tạo được.

Nói rồi hắn vung chưởng công về hướng Trùng Dương chân nhân, một sinh hai, hai sinh bốn diễn hóa liên tục đa đoan khó lường.

Bồng…

Chưởng ảnh tiêu tán, Chu Bá Thông bị quạt bay ngược đập vào một cột nhà lăn lốc chật vật. Vương Trùng Dương chắp tay sau lưng thong thả nhìn sư đệ ăn thiệt thòi mỉm cười.

Chỉ thấy Lạc Hạ chắn trước Trùng Dương chân nhân, tứ chi thủ hình mãnh hổ đang nhẹ nhàng gầm gừ giận dữ. 

Chúng đệ tử thất kinh, Bá Thông tiểu sư thúc võ công số hai Toàn Chân giáo, muốn đánh lén người không dễ, lại đánh lén thành công, hơn nữa quật tiểu sư thúc bay ngược về sau, vị tiểu sư đệ này không đơn giản.

Chu Bá Thông lăn lộn quay cuồng đứng dậy, hắn có cảm giác vừa bị một con voi đụng phải, Bá Thông choáng váng nhìn kẻ đã tấn công mình. Một đứa bé xinh đẹp tầm mười tuổi, nó đang thủ thế kì lạ và nhìn mình với ánh mắt tức giận của một con thú hoang. Bá Thông bị ánh mắt đó nhìn đến sợ hãi.

-Không chơi, sư huynh chơi xấu… không chơi với sư huynh,…

Nói rồi quẳng luôn túi chuồn chuồn và vận khinh công chuồn thẳng.

Toàn Chân thất tử sững sờ chưa hồi phục trước chuyện lạ, Vương Trùng Dương mỉm cười:

-Tiểu sư đệ các ngươi trời sinh thần lực, có sức mạnh quật ngã cả voi lớn, thứ hắn sử dụng cũng không gọi là võ thuật, gọi là bản năng chiến đấu thì đúng hơn, nó được học hỏi từ các loài thú vật, các ngươi cùng đừng khinh thường, nếu hắn phát triển nó thì thứ này có thể tự thành một trường phái riêng.

Toàn Chân thất tử hút khí lạnh, tự thành trường phái, những từ này rất chấn động, đây là từ để diễn tả về tông sư cao thủ, hiện nay giang hồ cũng chỉ có năm người.



Vương Trùng Dương bắt đầu dạy Lạc Hạ học nói và viết chữ mỗi ngày một canh giờ, cậu tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn trước việc này thế nhưng Vương Trùng Dương lại dùng chiến thuật dụ dỗ bằng kẹo, chiêu này tỏ ra rất hiệu quả.

Dạy học cho Lạc Hạ là một sự khiêu chiến thần kinh cực hạn đối với Trùng Dương chân nhân, không phải cậu ngu dốt mà ngược lại. Chỉ cần chỉ một lần cậu lập tức có thể tiếp thu và thực hiện không sai sót. 


Điều này làm Trùng Dương chân nhân cảm thấy mặc cảm trí tuệ mỗi khi đối diện với tên đồ đệ, hắn từng đoán có hay không việc trong vài năm nữa thì tên nhóc này dạy ngược lại cho mình.

Lạc Hạ biết chữ là một nỗi buồn đối với các sư huynh sư tỷ, tiểu sư đệ vẫn hay đùa giỡn với họ, lừa gạt kẹo và đồ chơi từ chỗ họ đã biến mất, thế nhưng nỗi buồn của Toàn Chân thất tử nhân mười khi Lạc Hạ biết chữ. 

Dã tính và việc phát hiện trò chơi mới khiến các bức tường phòng của Toàn Chân thất tử bị vẽ đầy những thứ quái dị.

Sáng sớm, Khâu Sử Cơ mang kiếm gỗ rượt đuổi một bóng dáng nhỏ nhắn mặc đạo bào xộc xệch, sát khí trung thiên, chiêu thức tinh diệu phong kín mọi đường, Khâu Sử Cơ gào thét vang vọng cả sân tập võ:

-Con thỏ nhỏ chết bầm, đứng lại cho lão tử, lão tử không đánh nát cái mông trắng của ngươi không được phải không. Lại dám vẽ bậy lên bức tranh thủy mặc quý giá của lão tử,…. Đừng để lão tử tóm được con thỏ nhỏ chết bầm mi.

Cốp…

Khâu Sử Cơ ôm trán lăn lộn vì đau đớn, Vương Trùng Dương sầm mặt quát:

-Sáng sớm đã rượt đánh đồng môn huynh đệ, lại còn gào thét lão tử, ngươi để người sư phụ ta nơi đâu, về diện bích ba ngày…

Khâu Sử Cơ trừng mắt phẫn hận:

-Nhưng tiểu sư đệ hắn,…

-Sáu ngày.

-Nhưng thưa sư phụ…

-Mười hai ngày.

Khâu Sử Cơ im lặng chịu mệnh. Trùng Dương chân nhân trừng mắt quay sang Lạc Hạ đang cầm bút vung vẩy trốn sau lưng mình, Khâu Sử Cơ ánh mắt đầy mong đợi chờ đợi Lạc Hạ bị trừng phạt.

Trùng Dương chân nhân đưa tay lên cao đánh xuống nhưng nhìn đến ánh mắt long lanh đáng yêu của tiểu đồ thì,… đến khi hạ xuống lại biến thành xoa đầu:

-Con không được chọc phá các sư huynh, sư tỷ nghe không?.

-Biết, sư phụ…


-Ừm….

Khâu Sử Cơ cằm rơi xuống đất, Mã Ngọc bước đến vỗ vai hắn nhưng nụ cười khoái trá không cần nói cũng biết, tên này cũng đang vui vẻ vì hắn cùng chung cảnh ngộ.

Ngay lúc này một đạo nhân gương mặt ngây thơ, đạo bào xộc xệch, hắn sử dụng khinh công tuyệt vời đáp xuống mái một đình viện gần đó, ánh mắt hắn hấp háy nhìn Lạc Hạ rồi đưa tay ra hiệu. Lạc Hạ nhún người nhảy lên bên cạnh đạo nhân và cả hai tung tăng biến mất ở hậu sơn.

Trùng Dương chân nhân không ngăn cản, hắn không thể nói, người có thể làm bạn với Lạc Hạ chỉ có Chu Bá Thông, cả hai có tính cách không linh hệt nhau. 

Hắn hơi lo lắng nhìn phương hướng hai tên quậy kia rời đi, là Cổ Mộ phái, hy vọng người phụ nữ kia nể mặt hắn nếu hai tên này có lỡ chân xâm nhập Cổ Mộ.



Chu Bá Thông mang theo Lạc Hạ đi xuyên qua cánh đồng hoa và tiến đến trước một cửa động cực lớn, hắn lớn tiếng kêu gọi:

-Lão yêu bà ra đây, ta đến khiêu chiến đây, hôm nay ta mang theo huynh đệ của mình để làm kẻ chứng kiến.

Kẻ chứng kiến hiện tại đang đuổi chuồn chuồn trong cánh đồng hoa.

-Tên đạo sĩ thúi nhà ngươi lập tức rời đi nơi này, nơi này không tiếp đón nam tử, Trùng Dương hẳn là nói với ngươi.

Một giọng nói lạnh băng vang lên từ trong động. 

Một thiếu nữ toàn thân hồng y bước ra, trong tay thiếu nữ mang theo một cô bé xinh xắn như búp bê sứ tinh xảo. Chu Bá Thông cười ha ha:

-Triêu Anh lão yêu bà, sư huynh ta ngại ngươi ta không sợ, thích thì lăn đến đại chiến ba trăm chiêu với ta, huynh đệ ta sẽ,… ???, tiểu huynh đệ,… đâu,… rồi,…. Xong, xong,… sư huynh sẽ nướng ta mất…

Bỗng nhiên Lâm Triêu Anh thấy một đứa bé đang đứng trước mình và đưa mũi ngửi ngửi về hướng mình và tiểu đồ. 

Là hành vi vô lễ nhưng khi chứng kiến ánh mắt trong suốt của cậu bé thì nàng không nổi lên được tâm tư, hành động của cậu bé tự nhiên như đó đã là hành động bình thường, trong sáng không một tia tà niệm.

Lạc Hạ nghi hoặc nhìn thiếu nữ hồng bào và cô bé một chốc. Khí tức của thiếu nữ khá giống sư phụ, khí tức của một vị cao thủ, còn cô bé thì khí tức khá tương đương bản thân cậu.

-Mạnh hơn,… Sư phụ.

Lạc Hạ chỉ vào thiếu nữ hồng bào và nói với Chu Bá Thông trong ánh mắt nghi hoặc của thiếu nữ hồng bào. Bá Thông và Lạc Hạ như có cảm ứng tâm linh nên lập tức hiểu ý, hắn trợn mắt:

-Triêu Anh lão yêu bà lại mạnh hơn sư huynh?... Đáng chết, Bá Thông hôm nay không chơi nữa,… Hãy đợi đấy…

Nói dứt lời Chu Bá Thông dùng khinh công thoắt ẩn thoắt hiện biến mất trong cánh rừng hoa.

Lâm Triêu Anh khá kinh dị nhìn cậu bé trước mắt, làm sao nó biết được điều này. Với tính tự đại của mình thì Vương Trùng Dương không thể nào nói ra, nàng ngồi xuống và tận lực dùng ánh mắt mà nàng cho là ôn nhu, nhẹ nhàng nói:

-Làm sao con biết điều đó.


Grừ….

Đáp lại Lâm Triêu Anh chỉ là động tác nhảy về sau đứng trên đất bằng bốn chân và cất tiếng gừ đầy đe dọa của cậu bé.

Lâm Triêu Anh sạm mặt, nàng đưa tay cuốn thằng bé lại.

Vụt…

Lạc Hạ như một con báo thoát một cái đã nhảy tránh ra sau đó búng người như âm ảnh phóng đến vung một tát cực nhanh. 

Lâm Triêu Anh nhẹ nhàng vung chưởng đón đỡ, vì không cảm nhận được nội lực trong đòn đánh của cậu bé nên nàng cũng không vận nội công mà chỉ đơn thuần hóa giải đòn tấn công của cậu bé.

Tiếp đó nàng biết mình đã sai lầm, một lực đạo tựa như cú tông của mười con voi ầm ầm đụng vào khiến Lâm Triêu Anh văng ngược về sau. Nàng kinh hãi dùng khinh công nhẹ nhàng đáp xuống và kinh dị quan sát cậu bé.

-Trùng Dương lão đạo tìm đâu được một tên thế này, trời sinh thần lực thật khủng khiếp, này đã không cần đến nội công, thật thuần khiết và bá đạo lực lượng.

Lạc Hạ thấy không làm gì được Lâm Triêu Anh nên nhảy lùi về sau thủ thế, ánh mắt như hổ rình mồi chờ đợi phát động thế công. 

Ngay lúc này cô bé vẫn đi theo Lâm Triêu Anh cười hi hi ha ha tiến đến gần Lạc Hạ, Lâm Triêu Anh kinh hồn hét lên:

-Mạc Sầu không nên.

Nhưng đã không kịp, bàn tay của Mạc Sầu đã chạm đến đầu Lạc Hạ trong ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Triêu Anh, nàng nhắm mắt lại không đành lòng nhìn thẳng.

Thế nhưng không có gì phát sinh.

Lâm Triêu Anh mở mắt và cằm nàng thiếu chút rơi xuống đất. 

Lạc Hạ di chuyển vờn quanh nhẹ nhàng quanh Mạc Sầu và đưa mũi đến ngửi, Mạc Sầu vui vẻ cười đưa tay vuốt đầu Lạc Hạ khiến cậu híp mắt hưởng thụ, cậu dụi đầu vào tay Mạc Sầu khiến nàng khúc khích cười như một đứa bé có một món đồ chơi mới, hai người không để ý đến Lâm Triêu Anh mà đùa giỡn lăn lộn.

Lâm Triêu Anh đầu to như cái đấu, truyền nhân của Cổ Mộ phái lại lăn lộn đùa giỡn trên mặt đất với đệ tử của Vương Trùng Dương, mặt mũi nàng xem như ném hết. Thế nhưng nhìn cảnh hai đứa bé vui vẻ chơi với nhau nàng không tức giận nổi, đến lúc này nàng đã hiểu sơ tình huống của tên nhóc đáng ghét này.

Hẳn là một đứa bé bị thú vật nuôi lớn, trường hợp này không phải nàng chưa thấy, Vương Trùng Dương nhặt về thu làm đồ đệ nàng cũng không cảm thấy khó hiểu, một đứa bé có thần lực khủng khiếp và tiềm năng võ học lớn đến thế này thì nàng cũng động lòng muốn thu đồ.

-Thôi xem như ngoại lệ. Này nhóc con, đến gọi sư mẫu nghe, sư mẫu cho con kẹo ngon nhá.

Lâm Triêu Anh lắc lư một que kẹo vốn để cho Mạc Sầu trước mắt Lạc Hạ.

Grừ….

Lâm Triêu Anh ũ rũ đi vào trong động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận