Hai năm sau.
Ân Mục Thành hoàn toàn biến thành một người cuồng công tác, bất luận Khưu Ánh Tuyết hao tâm tổn trí sắp xếp các danh viện thục nữ cùng anh ăn một bữa cơm ra sao đi chăng nữa, anh lúc nào cũng một biểu tình đi ăn cơm, sau đó bỏ đi.
"Sớm biết như vậy, lúc đó tôi đã cổ vũ nó và cô gái đó kết hôn rồi." Khưu Ánh Tuyết ngồi trên sofa càm ràm.
Cùng "môn đăng hộ đối" so với, vì con trai, lúc cần thiết bà sẽ nhượng bộ.
"Nó muốn làm bừa làm bậy, kết quả đem tình cảm của bản thân cũng trả vào luôn, chúng ta lại có thể làm gì nữa chứ?" Ân Hạo Vân cau mày, thật không biết con trai giống ai nữa? Nhìn xem ông dùng tình phóng khoáng bao nhiêu!
Khưu Ánh Tuyết sau này cũng làm rõ tất cả đều do Ân Mục Thành mua dây buộc mình, không thể trách người khác được.
Sau khi Khương Thải Tiều bỏ đi, lúc bắt đầu Ân Mục Thành đem chính mình phong bế lại, ôm lấy chai rượu cuồng khóc, trái tim như muốn nổ tung ra vậy.
Khưu Ánh Tuyết bị dọa hư rồi, giúp con trai phá lệ mắng to Khương Thải Tiều không nên đột nhiên biến mất không thấy đâu, Ân Mục Thành ngược lại cùng bà cãi đứng lên, không cho phép bà mắng Khương Thải Tiều, trong lúc say mơ màng nói ra kế hoạch ban đầu của mình......!
Khưu Ánh Tuyết cả đời này khó được trừng mắt há hốc mồn, đứa con trai hoàn hảo vô khuyết của bà lại có thể cần phải lừa gạt một cô gái mất trí nhớ để hoàn thành giấc mơ tình yêu của mình, anh thiếu hụt tình yêu đến vậy sao?
Bà nhìn con trai đau khổ gần như phát điên, trong mắt tràn ngập thất vọng.
Bà không mắng Ân Mục Thành, mà là kêu lái xe giúp bà dìu con trai về nhà, để chính bà chăm sóc việc ăn uống, sinh hoạt thương ngày của anh, để cho anh ngủ mấy ngày, thời gian là phương thức trị liệu tốt nhất.
Khương Thải Tiều đã quên anh là ai, đây là nguồn gốc sự đau khổ của anh, lại không ai giúp được gì cả.
Ân Mục Thành chỉ có thể gửi gắm vào công tác.
Ân Hạo Vân không cho rằng đây là điều gì to tác cả, đàn bà tìm là có.
Khưu Ánh Tuyết đối với chuyển biến của Ân Mục Thành xem ở trong mắt, trong lòng vô cùng lo âu, thà rằng anh quen thêm mấy người bạn gái để thay đổi tâm tình.
"Đúng rồi, tuần trước con nói là tầng thượng đổi chủ, chủ nhà mới chuyển tới chưa?" Ân Hạo Vân đổi chủ đề.
"Vẫn chưa, còn đang sửa chữa."
"Thật đáng tiếc, ta vốn muốn mua nó, chúng ta chuyển đến tầng thượng ở, ngôi nhà này dùng để thưởng cho người nào sinh đứa cháu cưng cho ta."
"Ông ít dự tính tào lao đi, tôi chỉ để lại cho Mục Thành thôi."
"Em......Thôi đi, dù gì tầng thượng cũng đã bán ra rồi, thảo luận tiếp cũng dư thừa."
Ân Hạo Vân đi vào phòng sách, không muốn cãi lộn.
Nửa tháng sau vào một ngày nghỉ nào đó, công ty chuyển nhà chuyển đồ dùng trong nhà lên tầng thượng, làm cả buổi sáng, do nhà thiết kế chỉ huy công nhân ra ra vào vào, thẳng đến khi xe của công ty chuyển nhà chạy đi, tòa nhà mới khôi phục bình yên.
"Xem ra chủ nhà mới muốn chuyển vào rồi." Khưu Ánh Tuyết đối với đứa con về nhà ăn cơm nói, tìm kiếm chủ đề nói chuyện phiếm.
"Chủ nhà cũ bán được rồi sao?" Ân Mục Thành bị kích thích một chút trí tò mò.
"Chúng ta biết trễ quá, nếu không sớm đã mua rồi." Khưu Ánh Tuyết cũng cảm thấy hơi tiếc.
Nữ quản gia đưa trái cây đến, nói xen vào: "Tầng thượng trong nhà có Baby nhỏ, trong đồ dùng trong nhà có giường em bé và xe đẩy, ngay cả bàn ăn nhi đồng cũng chuyển đến chung, không hiểu có bao nhiêu em bé nữa?"
"Có em bé tốt chứ sao, trong nhà tương đối náo nhiệt." Khưu Ánh Tuyết có chút bùi ngùi nói.
"Chẳng lẽ chủ nhà mới là một đôi vợ chồng trẻ sao? Tài lực thật hùng hậu." Ân Hạo Vân tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
"Chắc là do ba mẹ trả phụ."
Gần đây không có chuyện gì mới mẻ cả, cho dù là thân sĩ, quý phụ, cũng muốn bát quái một chút.
Ân Mục Thành cùng ba mẹ nói chuyện một chút, liền muốn về nhà.
"Mục Thành à." Khưu Ánh Tuyết cảm thấy vẫn là tỏ rõ thái độ một chút vẫn tốt hơn, "Có thích đứa con gái nào thì dẫn về đi, không phải là con gái có tiền cũng không sao, chỉ cần con thích là được rồi."
Có ba mẹ nào ngược lại bị con cái "dạy ngoan" không chứ, nguyên bản điều kiện hay nguyên tắc vô cùng kiên trì, tới cuối cùng không thể không nhường bước hay sửa chữa, miễn cho con cái gây ra tai họa lớn hơn nữa.
Khưu Ánh Tuyết bây giờ chỉ sợ Ân Mục Thành lo lắng ba mẹ phản đối lại yêu đương lén lút nữa, làm cho bản thân toàn thân đều là vết thương.
"Con biết rồi, mẹ, cám ơn mẹ."
Ân Mục Thành cười như sau cơn mưa trời lại sáng vậy.
Cho dù anh không phải là đứa con trai hoàn mỹ, mẫu thân đối với thái độ của anh vẫn như trước kia, mẫu thân là thật lòng yêu thương anh, ít ra anh đã chứng minh điểm này rồi.
Lúc anh đi ra cửa đổi giày, còn nghe thấy cha mẹ đang tranh cãi......!
"Lạ thật đấy, tôi là chồng của bà, bà đối với tôi lại không bằng một nửa đối với Mục Thành."
"Ông đối đãi với phụ nữ ba lòng hai dạ, dựa vào cái gì bắt phụ nữ phải toàn tâm toàn ý tốt với ông chứ? Gieo nhân nào thì được quả nấy! Mục Thành không giống ông, nó một khi đã yêu ai thì lao đầu vào đó, sẽ không vừa yêu vừa tính toán.
Con trai của tôi thật là một người đàn ông tốt.
May mà không giống ông."
"Bà bà bà......"
"Nếu như không phục, cút ra ngoài đi mà tìm bà sáu, bà bảy đi!"
"Bà......Thôi đi, tôi không chấp nhặt giống bà."
"Là lão nương không chấp nhặt với ông mới đúng! Nếu không kim ốc của ông sớm.......đã bị tôi phá nát rồi."
"Tôi......bà......Tôi còn có việc phải làm." trốn vào phòng sách.
Ân Mục Thành cười cười đi ra khỏi nhà, thật là một vật khắc một vật mà, khó trách phụ thân thủy chung không dám ly hôn.
Sau khi ra cửa, cảnh tượng trước cửa lại càng khiến anh nghẹn lời, ngây ra như phỗng.
Xe đẩy em bé, giường cũi, ghế ăn trẻ em, túi hành lý, túi du lịch......!không chút khách sáo chất đống trước cửa nhà anh.
Khương Thải trang điểm vô cùng thời thượng, tay nắm theo đứa bé một tuổi mấy mới học biết đi, tay như đang muốn bấm chuông cửa, mà anh lại vừa đúng lúc đi ra ngoài.
"Tiểu......Tiểu Tiều!"
"Đừng kêu tôi là Tiểu Tiều, tôi là Khương Thải Tiều, làm ơn kêu tôi là Cô Khương." Mỹ nữ lạnh lùng nâng mặt lên, nhìn chằm chằm vào anh.
"Anh chính là Ân Mục Thành ư?!"
"Anh là Ân Mục Thành không sai, nhưng mà em......" Anh không dám tin nhìn vào cô.
"Tôi không có nhận lầm người thì tốt rồi." Trên dưới đánh giá anh.
"Thải Tiều......"
Chống lại anh là ánh mắt vô cùng lãnh đạm, lạnh đến khiến cho anh kinh hồn bạt vía.
Cô vẫn quên mất anh là ai?!
"Đứa bé này kêu là Tiểu Bảo, là con trai của anh." Thải Tiều thấp giọng bảo, mắt ánh lên sự bi thương, "Nếu như anh hai không có gạt tôi, anh ấy nói là một người đàn ông xấu tên Ân Mục Thành, lợi dụng lúc tôi mất trí nhớ chơi đùa với tình cảm của tôi, mà còn làm cho tôi có bầu nữa.
Vốn muốn bỏ đi đứa bé ở Nhật Bản, nhưng anh hai sợ tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đành phải sinh ra thôi."
"Con trai của anh?!" Anh chỉ có thể ngơ ngác mà nghe.
"Anh sẽ không phủ nhận là anh làm cho tôi có bầu chứ?!"
"......Xin lỗi.
" Ngàn vạn câu nói chỉ biến thành một câu vụng về.
"Tuy rằng anh rất đáng chết, nhìn chung cũng không có bắt cá mấy tay, không thừa nhận lỗi của mình, coi như còn là đàn ông." Cô ôm đứa bé trai lên, nhét vào trong lòng anh, anh theo bản năng ôm lấy.
Con trai của anh.
Anh cảm động mà rung nhẹ.
"Tôi đã đút nó một năm sữa mẹ rồi, chắc cũng đủ rồi, bây giờ trả con trai anh lại cho anh!" Cô đánh giá những đồ dùng trên mặt đất, "Những gì nó cần cơ hồ đều ở đây cả, nếu không đủ anh tự đi mua."
Khương Thải Tiều nói xong liền xoay người đi, đứng trước thang máy bấm nút.
"Thải Tiều......" Cổ họng Ân Mục Thành cứng lại.
"Mami......Mami......" Đứa bé bắt đầu gào khóc lên.
Khương Thải Tiều quay lại nhìn, nước mắt đã chảy xuống mặt.
"Tiểu Bảo không phải muốn ba sao? Ba con đang ôm lấy con đấy!"
"Mami......Mami......" Đứa bé đưa hai tay ra muốn trở về trong lòng mẹ, khóc càng lớn tiếng hơn.
"Ân Mục Thành, tôi sống trên tầng thượng, nếu Tiểu Bảo làm cho anh chịu không nổi, thì anh đem đến trả cho tôi."
"Thải Tiều, chúng ta nói chuyện một chút......"
"Mami......" Quỷ khóc thần sầu.
Hai cha con đồng loạt bị bỏ rơi, cửa thang máy đã đóng lại rồi.
Đứa bé trai ở trong lòng anh vặn vẹo này, khóc này, lắc này, Ân Mục Thành đã mấy lần ôm không chắc rồi.
"Tiểu Bảo ngoan, ba sẽ giúp con tìm mami trở về." Một bên dỗ dành một bên ấn chuông cửa nhà ba mẹ, anh không dám lỏng tay chút nào cả, không có cách nào lấy card ra mở cửa.
Đứa bé khóc càng lớn tiếng hơn, "Mami......Mami......"
Nhà họ Ân, nổ tung rồi.
Chưa đến trời tối, Ân Mục Thành liền dắt tay con trai lên tầng thượng ấn chuông cầu cứu.
"Nó khóc liên tục, cái gì cũng không chịu ăn." Bản thân Ân Mục Thành cũng muốn khóc rồi.
Khương Thải Tiều cúi người xuống đối diện với Tiểu Bảo, Tiểu Bảo một cái đầu nhỏ chui vào trong lòng cô, i a nói: "Con muốn mami......không muốn ba......con muốn mami......mami......"
Cô ôm chặt con trai đi vào trong nhà, Ân Mục Thành cũng đi theo vào, không ngoài ý muốn nhìn thấy Diêm Đỉnh ngồi trong phòng khách.
"Đã nói sớm với em là không được rồi mà, Tiểu Bảo còn quá nhỏ, không thể rời xa em được." Diêm Đỉnh ôm Tiểu Bảo đặt lên đùi mình dỗ, Tiểu Bảo một mặt hưởng thụ làm ổ trong lòng anh, Ân Mục Thành nhìn thấy vô cùng ghen tỵ.
"Bởi vì nó luôn kêu anh là 'Ba', em sợ dưỡng thành thói quen sau này sửa không được, đến lúc đó lại có người nói chúng ta là gian phu dâm phụ nữa." Khương Thải Tiều nói xong, căm hận liếc nhìn Ân Mục Thành một cái, đi vào phòng bếp.
Diêm Đỉnh kéo nhẹ khóe miệng, "Cậu đến lo cho trẻ con cũng không xong, thì đi về đi! Nhớ đem đồ đạc gửi trở về."
"Không không, tôi muốn đứa bé, càng muốn Tiểu Tiều." Gương mặt anh tuấn của Ân Mục Thành tràn đầy biểu tình sốt ruột, "Ba mẹ tôi nhìn thấy Tiểu Bảo đều vô cùng kinh hỉ, giành nhau muốn giữ lấy đứa bé.
Nhưng Tiểu Bảo đã quen với vòng ôm của mẹ, nó khóc đến khản cả tiếng rồi, để cho ai chăm đều không nhẫn tâm, đứa bé không thể rời khỏi mẹ, nên tôi nghĩ......"
"Anh cái gì cũng đừng nghĩ đến!" Khương Thải Tiều bưng một chén cháo cá hồi quay trở lại, một bên đút Tiểu Bảo ăn, một bên lạnh lùng nói: "Tôi chỉ là muốn thử xem anh tên vương bát đản này sẽ chơi tôi xong rồi không nhận không, nên đem con trai anh đến dọa anh một chút.
Thật đáng tiếc, anh còn chưa kết hôn cũng không có vị hôn thê, nếu không tình tiết nhất định sẽ càng đặc sắc hơn, tôi thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh vợ anh đánh anh một bạt tai đấy."
Ân Mục Thành biết chính mình đã gặp quả báo rồi, nhưng mặc kệ trong lòng khó chịu ra sao, anh không thể không nhịn được.
"Người duy nhất mà anh muốn lấy về làm vợ, chỉ có em, Tiểu Tiều."
"Tôi kêu Khương Thải Tiều, anh điếc rồi hay là ngu ngốc vậy, không khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi thì không được à?"
"Thải Tiều, em......" thay đổi rất nhiều.
"Tôi làm sao đây? Chẳng lẽ anh đang mong đợi tôi cảm động đến nhào vào trong lòng anh, chỉ vì anh nói muốn lấy tôi sao? Hứ!" khóe miệng Khương Thải Tiều lạnh lùng nhếch lên.
"Ân Mục Thành tiên sinh, tôi không phải đồ ngốc, sau khi tôi làm rõ chân tướng, không khó để tôi đoán ra lúc trước anh sở dĩ lừa gạt tôi về sống chung, là bởi vì anh nhận định tôi là nhân tình của Diêm Đỉnh, có thể tùy tiện để người khác chơi đùa, cho dù sau khi chơi chán muốn đá đi cũng sẽ không có phiền phức gì, không phải sao?"
Anh nhìn kỹ vào cô, ánh mắt biến đổi không ngừng.
"Không, nếu như em có thể nhớ ra từng chút một về nửa năm chúng ta sống chung với nhau, em sẽ hiểu rõ, anh không có lần nào dùng loại thái độ đó đối với em cả." bi ai trong lòng ngực như cỏ dại lan tràn.
"Lúc đó em còn chưa biết anh, nhưng anh đã sớm đuổi theo bóng hình của em, không ngừng nhìn lén em, bởi vì hiểu lầm em là nhân tình nhỏ bé của Diêm Đỉnh, trong lòng anh tràn ngập đố kỵ.
Thải Tiều, anh thề anh là thật lòng yêu em!"
Cô khựng lại, dường như không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, nửa nhịp sau, lắc đầu.
"Cho dù là nói dối, nhưng anh đồng ý nói như vậy, đích thực làm cho tôi dễ chịu hơn nhiều rồi."
"Không phải là nói dối......"
"Vậy thì như thế nào? Anh đích thực đã gạt tôi, không phải sao? Huống chi tôi căn bản không nhớ ra bất kỳ hồi ức tươi đẹp nào giữa chúng ta cả.
Chỉ có tên tiểu tử này, luôn nhắc nhở tôi mạc danh kỳ diệu bị làm lớn bụng, mắt thấy bụng mỗi ngày một lớn hơn, anh có biết trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ sao?"
"Thải Tiều, anh rất lấy làm tiếc, nhưng anh là thật lòng yêu em, cho anh cơ hội đền bù cho em và Tiểu Bảo......"
"Cút!"
"Thải Tiều......"
"Không phải một câu yêu là anh có thể xóa sạch tất cả những đau thương đâu! Cũng không phải một câu xin lỗi đơn giản là có thể bù lại những lỗi lầm mà anh phạm phải đâu!"
"Anh biết, anh biết, em muốn anh làm gì anh cũng đáp ứng em cả."
"Tôi không phải kêu anh cút sao? Lập tức rời khỏi nhà tôi ngay."
"Thải Tiều."
"Thế nào, chỉ thị đầu tiên của tôi anh đã không nghe rồi sao?"
Ân Mục Thành lập tức đứng thẳng dậy, "Ngày mai anh có thể đến thăm hai người không?"
"Đợi đến lúc con trai anh biết kêu 'Ba', tôi sẽ thông báo cho anh.
Để lại danh thiếp của anh là có thể đi rồi."
Ân Mục Thành tự biết đuối lý, ngoan ngoãn làm theo..