Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Hôm đó có chút ngoài dự liệu của Lương Thiển Thâm, sau khi cô làm xong việc từ trong tòa án đi ra liền nhìn thấy xe của Tân Tử đang dừng ở bên ngoài, anh ta ngồi ở trong xe đợi cô. Suy nghĩ của Thiển Thâm đột nhiên bị ngưng trệ, đứng ngẩn ra ở cổng, Tân Tử thấy cô dừng lại đành phải tự mình xuống xe mở cửa cho cô, buồn cười hỏi: “Không lên xe?”

Anh ta chở cô về tới biệt thự của bọn họ, trong phòng đồ đạc lộn xộn, trông vô cùng thê thảm, Tân Tử nhìn tình cảnh này không nói một lời nào, thậm chí cả lông mày cũng không nhăn lại chút nào liền lên lầu trở về phòng. Thiển Thâm nhìn thấy đống lộn xộn kia lập tức nhớ lại tình cảnh không vui ngày hôm đó, tâm tình nhất thời không tốt, liền cũng không đi thu dọn đã trở về phòng luôn. Ngồi trong đó ngẩn ngơ liên tục đến tối, nghe thấy có người gõ cửa, Thiển Thâm vội vàng buông cái bánh mì ăn được một nửa xuống chạy ra mở cửa. Ngoài cửa, Tân Tử mặc chiếc áo may-ô màu trắng, quần dài bằng vải nhung màu vàng nhạt, tóc của anh ta hơi ướt, trên khuôn mặt trắng nõn hơi chút phớt hồng, sau khi tắm rửa xong mùi sữa tắm thơm ngát xông thẳng lên mặt, khiến cho Thiển Thâm không khỏi thất thần.

“Đi ăn cơm, xuống đây đi.”

Tân Tử nói xong liền xoay người xuống lầu, Thiển Thâm kiềm chế kinh ngạc trong lòng đóng cửa đi theo Tân Tử xuống lầu. Sau đó, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy phòng khách, nhà ăn đã được thu dọn đổi mới lại hoàn toàn, bình hoa đĩa quả bị cô ném vỡ, lại thêm tất cả những đồ linh tinh rải rác gì đó đều được quét dọn sạch sẽ, trên bàn trà bày một lọ hoa mới, trên tường treo một bức tranh mới. Cô lại đi đến nhà ăn, trên bàn cơm có hai bát mì thịt bò được bày đặt ngay ngắn.

“Trong nhà không có đồ gì ăn, ăn tùy tiện một chút đi.” Tân Tử ngồi xuống trước bắt đầu ăn.

Thiển Thâm nhìn mì thịt bò trong bát, trăm thứ cảm xúc lẫn lộn, trước mặt là món cô thích ăn nhất. Thịt bò thơm nồng nàn phối hợp với nước hầm xương heo thuần túy, bày thêm hai cọng rau cải màu xanh nhạt, rải lên đó một chút rau thơm, sợ mì mềm dai trơn bóng, sắc, hương, vị đều đủ cả. Thiển Thâm thoáng nếm một ngụm, cái loại cảm giác quen thuộc này xuyên qua thực quản thấm vào máu chạy thẳng vào tim, là vị tươi mát mà cô thích, là cảm giác mà cô nhung nhớ.

Cô nhớ lại bữa cơm đầu tiên hai người bọn họ ăn cùng nhau, cũng là bát mì thịt bò, đột nhiên cảm thấy trong lòng căng ra, liền từ từ buông đũa xuống, im lặng đứng dậy, rời khỏi nhà ăn.

“Tại sao lại không ăn?”

Phía sau truyền đến câu hỏi bình tĩnh của Tân Tử, Thiển Thâm không dừng bước, cũng không quay đầu lại, cô cứ như vậy trả lời hờ hững: “Không đói bụng, không muốn ăn.”

Khi cô trở lại nhà trên, phía sau cũng không có tiếng động truyền đến.

Nếu như không phân biệt được cái gì là thật, cái gì là giả, vậy coi như tất cả đều là giả đi, cũng làm cho mình bớt đi một phần ảo tưởng là được rồi.

Thiển Thâm tiếp tục trải qua những buổi sáng sau khi thức dậy trong nhà không có ai, hàng ngày một mình ăn bữa sáng, sau đó một mình lái xe đến công ty luật ở đó nghiên cứu các vụ kiện, tiếp đón những người mới đến nhờ vả, tìm đương sự vụ án nói chuyện, đi đến toàn án xem xét các tài liệu, có khi còn cần phải tự mình đi ra ngoài lấy bằng chứng. Cô sắp xếp lộ trình của mình đã kín cả, có đôi khi còn có thể làm tăng ca buổi tối, về đến nhà so với chủ tịch Tân Tử còn muộn hơn, khi về đến nhà cô sẽ nhìn thấy trên bàn cơm đã chuẩn bị xong đồ ăn, tiếp đó ngày hôm sau cô bắt đầu ăn ở bên ngoài xong mới trở về, mà từ đầu đến cuối Tân Tử cũng không có hỏi tới, dường như anh ta cũng đang rất vội. Bởi vậy, sống chung một nhà, nhưng hai người không phải là cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu sẽ gặp, trái lại tỷ lệ chạm mặt mặt nhau đã nhỏ lại càng nhỏ hơn.

Tuy rằng trước đây thái độ làm việc của cô rất nghiêm túc, nhưng mà gần đây càng điên cuồng hơn, giống như muốn làm cho mình mệt chết vậy. Mấy ngày nay người trong công ty luật đối với tình hình của Thiển Thâm đều im lặng không dám nói gì, khá cẩn thận. Cuối cùng Gia Ny nhìn không được nữa, sau hai tuần lễ liên tục chuẩn bị cặp lồng cơm cho Thiển Thâm, thật sự không chịu nổi nữa nói: “Chị có cẩn phải làm khổ chính bản thân mình như vậy không, hay là anh trai của em làm khổ chị, vụ kiện phải phụ thuộc vào cả nhóm, chị vội cũng không có tác dụng.”

Thiển Thâm vẫn không ngẩng đầu lên, cứ thế nói: “Hai ngày nữa tôi phải đi công tác một chuyến, cái vụ án gian trá cố chấp kia không mở phiên tòa ở đây, tôi lại phải đi, tôi không có ý định tự lái xe đi, em đặt vé xe khách giúp tôi.”

“Em đang nói chuyện với chị chị có nghe thấy không?” Gia Ny tức giận, đưa tay rút tập tài liệu đang kẹp trong tay Thiển Thâm ra.

Thiển Thâm sửng sốt, giương mắt nhìn Gia Ny chằm chằm, thở thật dài: “Biết rồi, tôi sẽ từ từ, đã được chưa? Xong rồi, mau đi đặt vé xe khách vào ngày mốt giúp tôi.”

“Anh của em có biết chị phải đi công tác không?”

Mắt Thiển Thâm bắt đầu co giật, thuận miệng trả lời: “Vẫn chưa nói cho anh ta biết.”

Gia Ny lại tức giận, lập tức hai tay chống nạnh không khách khí nói: “Ngay cả chuyện quan trọng như vậy chị cũng không nói cho anh ấy biết? Anh ấy sẽ lo lắng, nhớ rõ hôm nay vừa về lập tức phải nói cho anh ấy biết.”

Thiển Thâm cười khổ, đứa nhỏ này gần đây thật sự càng lúc càng đối xử với cô thật kỳ cục, cậy mình là em gái của Tân Tử, chẳng phân biệt công tư, giờ làm việc cũng dám mắng cô.

Hôm nay, Gia Ny thúc giục Thiển Thâm phải tan làm về đúng giờ, nhưng mà còn chưa đi ra khỏi công ty luật đã chạm mặt một người. Cố Cảnh Nhiên đang cầm một bó hoa tươi trong tay đi về phía cô, áo sơ mi màu bạc làm nổi bật diện mạo bất phàm, anh tuấn tiêu sái của anh ta.

“Thật khéo quá, em tan làm rồi sao?” Trong mắt anh ta tràn đầy ý cười, con ngươi đen trắng rõ ràng cực kỳ xinh đẹp.

Thiển Thâm nhận lấy bó hoa anh ta đưa tới, nói: “Mới vừa tan ca, anh đến tìm em sao?”

“Đúng vậy, có thể hân hạnh mời em đi ăn cùng tôi một bữa cơm không?”

Thiển Thâm do dự, hàng mi xinh đẹp không khỏi có ý khép lại.

Cảnh Nhiên thấy vậy liền hiểu được, vẻ mặt lập tức ảm đạm, ánh hào quang sáng láng trong mắt cũng tắt hết: “nếu thấy không tiện thì thôi cũng được, Tân Tử sẽ tức giận, đúng không.”

“Chuyện này không liên quan tới anh ta.” Thiển Thâm rất sợ Gia Ny nhìn thấy trong tay mình đang cầm một bó hoa lại phải giải thích nửa ngày, vì thế nhanh chóng phản bác: “Đến đâu vậy, đi thôi.”

Thật ra Thiển Thâm cũng mất bình tĩnh, đi theo Cảnh Nhiên vào một nhà hàng mì Nhật Bản, Cảnh Nhiên rất cẩn thận kéo ghế ngồi giúp cô, cô quay đầu lại nói câu cám ơn, nhưng lập tức lại đổi lấy vẻ không vừa lòng của anh ta: “Từ bao giờ, em lại khách khí với tôi như vậy?”

Thiển Thâm im lặng, không biết nên nói gì cho phải.

Cảnh Nhiên thấy mặt cô ấy lộ vẻ khó xử, lập tức giải vây giúp cô: “Không có chuyện gì, hai năm không gặp, xa lạ một chút cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà không nên cứ xa lạ mãi như vậy là được rồi.”

Không khí trong nhà hàng này không tệ, đúng phong cách Nhật Bản, Cảnh Nhiên nói là do một người Nhật Bản mở ra, cho nên rất thuần túy, Thiển Thâm gật gật đầu, không đưa ra nhận xét. Sau đó, hai người lại ngồi im lặng, đợi đến sau khi bắt đầu động đũa, mới lại bắt đầu tán gẫu câu được câu chăng.

Cảnh Nhiên gắp một cuộn mì lên đến trước mặt, thổi thổi nó, cười nói: “Tôi nghĩ rằng đưa em đến ăn ở nhà hàng sang trọng, không bằng đưa em tới nơi này ăn. Những món sơn hào hải vị đó nhất định em đã từng nếm qua, nhưng mà em thích nhất là món mì Nhật, nhất định ăn không chán.”

Thiển Thâm đang che mặt nhai, sau khi nghe thấy anh ta nói không khỏi khựng lại một chút, tiếp đó cười nhạt nói thêm vào: “Đúng vậy, món mì sợi của Nhật ăn rất ngon.”

Cảnh Nhiên vẫn không biết tuy rằng Thiển Thâm thích thức ăn chế biến từ bột mì, nhưng mà thích nhất là món mì thịt bò. Có thể từ khi cô và Tân Tử chia tay, cô liền không ăn nữa, đi ra ngoài ăn mì với Cảnh Nhiên cũng chỉ ăn mì sợi của Nhật, dần dà, Cảnh Nhiên liền hiểu lầm rằng Thiển Thâm thích ăn nhất món này.

Cảnh Nhiên lấy đũa chậm chạp chọc chọc sợi mì, dịu dàng nói: “Thiển Thâm, thật ra, mấy ngày hôm nay tôi suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ xem vì sao em và cậu ta lại ở cùng một chỗ, vì sao không nói cho tôi biết.” Anh ta im lặng nhìn Thiển Thâm, vẻ mặt phức tạp: “Tân Tử cậu ta có biết hay không…”

“Im mồm!” trong phút chốc Thiển Thâm đã để đũa xuống, hơi thở có chút gấp gáp, sắc mặt cô âm trầm nhìn Cảnh Nhiên nói: “Không được nhắc lại chuyện kia! Ngay cả anh cũng không được!”

Cảnh Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, cuống quýt giải thích: “Thật xin lỗi, là tôi không tốt, em không nên tức giận. Tôi chỉ không hiểu, không cam lòng, tôi rất tức giận, rồi lại không biết nên tức giận với ai.”

“Anh cảm thấy em phản bội anh sao?’ Thiển Thâm cầm lấy khăn tay lau nhè nhẹ khóe miệng, cười như không cười, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu khuôn mặt hơi có vẻ bất an của Cảnh Nhiên.

Cảnh Nhiên hoảng sợ nói: “Tôi…” Lại không nói được.

Thiển Thâm cười lạnh: “Xem ra anh thật sự nghĩ như vậy.” cô từ từ lấy ví từ trong túi xách ra, nói rõ ràng: “Cảnh Nhiên, em thật sự thích anh, cũng rất quý trọng tình nghĩa giữa chúng ta, không có anh thật sự không biết em còn có thể sống đến bây giờ hay không. Nhưng em không hề yêu anh, em không nói rõ sợ làm anh bị tổn thương, em vẫn cho rằng anh sẽ hiểu được điều này, hi vọng anh có thể chủ động buông tha cho em. Hôn ước là do ‘ông già’ định ra em chưa từng đồng ý, huống chi anh cảm thấy rằng tâm tư em để ý đến chuyện đó hay sao? Còn về phần ông ấy có biết em kết hôn hay không, em không quan tâm, em không sợ ông ấy.”

Cảnh Nhiên ngây ra nhìn Lương Thiển Thâm đặt tờ một trăm đồng trên mặt bàn, cầm túi xách rời đi, cuối cùng cô ấy vẫn tặng cho anh một nụ cười, vẫn khách khí như vậy: “Hoa anh nên mang về đi, em cũng không thể cầm về nhà được. Như vậy nhé, liên lạc sau, tạm biệt.”

“Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi có chỗ nào không bằng cậu ta, cậu ta lại có thể khiến cho em nhớ mãi không quên như thế. Bề ngoài, bằng cấp, năng lực, tiền tài và địa vị? Em giải thích cho tôi đi.” Cảnh Nhiên vội vàng giữ chặt Thiển Thâm lại, vẻ mặt tuấn tú khó che dấu được đau khổ, cũng không chịu được việc cô ấy cố ý xa cách như vậy, không thể chịu được thời gian anh làm bạn với cô ấy sáu năm lại cứ biến mất như vậy hầu như không còn gì.

Trên thế giới này, ngoại trừ Tân Tử, chỉ có Cố Cảnh Nhiên, Thiển Thâm không thể nói nặng lời làm tổn thương anh ta được: “Cảnh Nhiên, không nên như vậy, anh cũng biết, có nhiều thứ không thể nói rõ.”

Cố Cảnh Nhiên cố chấp lôi kéo tay của Thiển Thâm, vội la lên: “Nhưng mà, em có biết công ty của Tân Tử có vấn đề hay không, anh ta sao chép thiết kế của người khác.”

Thiển Thâm ngẩn ra, tiếp đó lập tức nghiêm mặt lời lẽ nghiêm khắc nói: “Anh nói bậy bạ gì đó!”

Vẻ mặt của Cảnh Nhiên cũng nghiêm túc: “Hiện tại em không tin cũng không sao, tôi sẽ chứng minh cho em xem.”

“Anh…” Nghĩ ra điều gì đó, Thiển Thâm nheo mắt lại thử hỏi: “Là luật sư biện hộ cho công ty kia?”

Cảnh Nhiên nhếch môi lên, khẽ gật đầu.

Thiển Thâm vung cánh tay đang bị anh ta giữ chặt ra, ngẩng đầu gằn từng tiếng một nói: “Tân Tử sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Tám năm đủ để một người thay đổi, huống chi khi đó em lại tuyệt tình chia tay với cậu ta như vậy, công ty của cậu ta lại phát triển nhanh như thế, cậu ta vì cái lợi trước mắt muốn nhanh chóng thành công không có gì là không thể.”

“Cảnh Nhiên, chú ý từ ngữ của anh. Bây giờ chúng ta ở đây tranh luận cũng không có tác dụng gì, nếu anh muốn chứng minh điều gì thì nên làm cho xong đi, nhưng mà anh cũng phải tìm ra chứng cớ mới được.” Nói xong, Thiển Thâm bước đi không quay đầu lại.

Thiển Thâm ngầm mang đầy một bụng lửa giận đi về nhà, Tân Tử đang ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, thấy cô trở về liền sửng sốt, nhìn đồng hồ treo tường, hỏi: “Hôm nay về sớm vậy?”

“Uhm.” Thiển Thâm ậm ừ trả lời, mang túi xách đi vào trong phòng khách.

“Ăn gì chưa?”

Tô mì kia cô mới chỉ ăn hai miếng, vì thế, cô thành thật trả lời: “Vẫn chưa ăn.”

Tân Tử tiện tay tắt TV, đứng dậy nói: “Tôi đã nấu xong rồi, hâm lại là có thể ăn được.”

Thiển Thâm ngồi ở trong phòng ăn, Tân Tử ở trong bếp giúp cô hâm lại đồ ăn, cô nắm tay lại, lại thả ra, lên tiếng hỏi: “Vụ kiện kia thế nào rồi?”

Qua một lát, trong bếp truyền đến tiếng nói của Tân Tử: “Chưa đến đâu cả, vẫn đang điều tra, một thời gian ngắn nữa mới có thể mở phiên tòa.”

“Ông Hồ nói như thế nào.” Ông Hồ là luật sư mà Thiển Thâm tìm hộ Tân Tử, có lý lịch của một đại luật sư.

“Ông ấy nói mặc dù có đôi chút bất lợi đối với chúng tôi, nhưng vẫn có thể thắng kiện.”

“Vậy là tốt rồi.” Thiển Thâm thấp giọng nói, sau đó lại nghĩ tới chuyện đi công tác, liền nói: “Ngày mốt tôi phải đi công tác, có thể cần ba bốn ngày.”

Tân Tử bưng đồ ăn đi ra: “Uhm, bản thân ở bên ngoài nên cẩn thận một chút.” Anh ta cầm bát đũa đưa tới trước mặt Thiển Thâm: “Em ăn từ từ, tôi đi lên nhà.”

Thiển Thâm nhìn Tân Tử bỏ đi, quay đầu lại nhìn thấy hai món ăn đơn giản một món canh, lại nhớ tới buổi nói chuyện với Cảnh Nhiên, cuối cùng lắc đầu không suy nghĩ thêm nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui