Tạp Lỗ đích xác xui xẻo đến cực điểm.
Các cường đạo trên hoang nguyên đều tự tìm kiếm và phân chia địa bàn của mình. Kẻ có thế lực nhược tiểu chỉ có thể du đãng ở biên cảnh nguy hiểm nhất, vừa ngáp gió thu, vừa ứng phó sự tảo trừ của quân đội Bỉ Mông bất kỳ thời điểm nào.
Ở phía trong hoang nguyên không hề như vậy: đại hoang nguyên dài rộng chính là chỗ tàng thân tốt nhất, quân đội thú nhân của Bỉ Mông can bản không có thời gian và tinh lực đi tiêu trừ địa tinh, thực nhân ma trong phạm vi lớn như vậy, do đó trong nội bộ hoang nguyên, cường đạo giống như anh em song sinh của giống ruồi trâu vậy, tự nhiên biến đại hoang nguyên thành thiên đường của chúng. Do đó, những bộ tộc địa tinh và thực nhân ma sâu trong hoang nguyên chính là do những chiến sĩ kiêu dũng và cường tráng nhất cấu thành. Đối với những cường đạo có thân thể suy nhược và niên kỷ khá cao như Tạp Lỗ, thì ngoại trừ lựa chọn tự bản thân li khai chờ vận mệnh kéo đến, không chóng thì chầy cũng đi theo con đường bị đồng bọn giết chết biến thành lương thực cho chúng.
Khi nhóm Hùng địa tinh cường đạo này xuất hiện, các cây cỏ khô trên hoang nguyên che mất đội ngũ đi phía sau, do đó Tạp Lỗ chỉ có thể nhìn thấy được hai hùng địa tinh đi trước dò đường.
Hai hùng địa tinh này rõ ràng là kế thừa bản tính của bọn cường đạo trên hoang nguyên, vừa nhìn thấy có nhiều "La Lị" như vậy (Chú của tác giả: "La Lị" là tiếng thông dụng của Ái Cầm đại lục, ý chỉ "Ấu nữ" - bé gái.) (Chú của người dịch: Thực ra là phiên âm của tiếng Hoa từ chữ tiếng Anh "loli", chỉ cô bé nhỏ, trẻ em gái, ngoài ra còn chỉ một loại bệnh lệch lạc tình dục, hay "biến thái" ở những người thích quan hệ với trẻ con. Đây là một loại tội phạm dẫn tới án tử hình hoặc hình phạt tù tội rất nặng ở hầu hết các quốc gia trên thế giới hiện nay), mắt liền lập tức sáng rực lên, nước bọt không ngừng chảy lều khều ra ngoài, rơi xuống đất lộp độp.
Hùng địa tinh nào cũng có hai lỗ thủng ở khóe miệng, thường có một lượng nước dãi kẹo đặc chảy ra, đây thực ra là kết quả của hợp chất giữa nước bọt và nước mũi, và khi bọn địa tinh thấy được thứ mồi săn mà chúng thèm muốn, thì loại "đức hạnh" này lập tức biểu hiện ra ngay.
Trên đại lục, mọi sinh vật đều dường như có sự nhất trí về tiêu chuẩn thẩm mỹ, điểm mê thích nho nhỏ này dường như không vì sự khác biệt về chủng tộc mà sai lệch phân hào!
Hai hùng địa tình gạt bụi cỏ ra, mạnh bước tới trước, mớ đất đỏ dưới chân lập tức in đậm hai dãy nước bọt trắng hếu.
Tạp Lỗ trước kia cũng giống như hai tên hùng địa tinh cường đạo du đãng trên hoang nguyên này. Lúc ấy hắn còn tráng niên, đã từng tụ tập cùng chúng bạn, kết bè kết lũ đi phá hoại khắp nơi.
Giống như Tạp Lỗ, những Thứ Vị mục nhân và Xú Dứu mục nhân đang vội vàng tập hợp bọn thú nuôi lại cũng đồng thời nhìn thấy hai hùng địa tinh có đầu óc thân hình vạm vỡ vừa bước ra, chiếc roi chăn thú trong tay tự nhiên rơi xuống chân không biết tự lúc nào.
Trong thế giới Bỉ Mộng, sự nhược tiểu của các tộc phụ dong rất dễ dàng được nhận ra. Khi đối diện những cường địch không cách gì chống nổi, những phụ dong tộc này chỉ có cách duy nhất là suy sụp tinh thần, suy sụp một cách nhanh chóng, căn bản không có cách gì tham gia chiến trường. Ngoài trừ họ có thể được sử dụng như những kẻ phục vụ công tác hậu cần, dũng khí chiến đấu không hề được tìm thấy chút nào trên con người họ.
Những chủng tộc nhược tiểu này chính là những chủng tộc tiếp cận bờ vực diệt vong, ví dụ như những người sâu bọ đáng thương, hay là tộc oa ngưu (ốc sên) trong Bố Nhĩ tộc ngưu đầu nhân, Khảo Lạp hùng (Gấu Koala) trong tộc Bỉ Nhĩ hùng nhân (tộc gấu - bears). Tuy được xếp vào chủng tộc có sức mạnh vô cùng, nhưng do tự bản thân quá nhược tiểu, nên nhân khẩu chính vì thế mà vô cùng hiếm hoi.
Điều kỳ quái chính là, khi xuất hiện trước những chủng tộc còn yếu hèn thấp kém hơn chúng, thì chúng lại vô cùng thích thú chứng minh sự dũng mãnh của bản thân.
Nhìn hai tên hùng địa tinh cầm trong tay hai cây đinh đầu bổng cực lớn, bọn Thứ vị mục nhân và Xú dứu mục nhân lập tức giơ cây mâu ở bên cạnh lên, một mặt lùi lại, một mặt kêu la, hy vọng có thể dọa nạt được hai tên cường đạo không hề có ý tốt này.
Tạp Lỗ cảm thấy thời điểm bản thân lộ mặt đã điểm, hắn cảm thấy tuy đồng thời đối phó với hai tên hùng địa tinh có điểm thiệt thòi, nhưng có nhiều Thứ Vị và Xú Dứu đến như vậy, hắn nghĩ hắn vẫn còn có khả năng đánh thắng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong đoạn thời gian này Tạp Lỗ giác ngộ rất cao, lão bản Lý Sát và các lão bản nương cường đại như vậy, lại có rất nhiều tùy tùng cường hãn là hùng miêu vũ sĩ và ngao nhân chiến sĩ đến như vậy, Tạp Lỗ cảm thấy bất luận là như thế nào cũng không thể mất cái chỗ để liếm gót chân chủ ngon lành như thế này được.
Tuy trong tay không có đại mộc bổng vừa tay, Tạp Lỗ vẫn phấn chấn quên mình xốc lên vai một nhánh cây khô xông lên. Nhưng khi xung phong được nữa đường, hùng tâm của Tạp Lỗ đã chìm xuống tận mông đít.
Cỏ hoang nguyên dài dằng dặc vang lên hàng loạt tiếng sột soạt, lộ ra một đám lớn địa tinh mặc giáp da cũ kỹ, tay cầm đinh đầu bổng và thuẫn bài thô kệch xông ra liên miên bất tuyệt.
Đầy rẫy hùng địa tinh khiến cho bắp thịt đùi sau của Tạp Lỗ bị chuột rút.
Các bộ lạc địa tinh trên hoang nguyên có thể cùng thực nhân ma phân chia cứ địa và cùng tồn tại, bản thân nó cũng đã đại biểu cho thực lực cường mạnh rồi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai hùng địa tinh đi trước không dành cho Tạp Lỗ cơ hội đào ngũ nào, gậy trong tay chúng múa lên vun vút, đập thẳng vào sọ não xấu xí của Tạp Lỗ.
Một tiếng bách giòn tan vang lên, đầu Tạp Lỗ đồng thời bị đánh hai gậy vào hai bên trái phải, toét ra một đường dài. Tạp Lỗ lập tức quẳng cành cây khô trong tay đi, ôm chặt lấy đầu, cảm giác bản thân đột nhiên lơ mơ như đi trên mây, bên tai văng vẳng lên tiếng ồn ào như vừa chui đầu vào tổ ong, tiếng "ông ông" không ngừng vang lên, không còn nghe thấy được thứ gì nữa.
Tạp Lỗ cảm giác ngoại trừ chỗ hai tay đang bịt chặt đầu ấy có từng khối gì đó ồng ộc chảy ra ngoài, còn có một thứ gì đó đặc biệt châm chít rất đau.
Hắn bỏ tay ra nhìn, nơi tay dính đầu máu màu lam ấy có một cái Mộc tật lê.
Đó chính là cái đinh đầu bổng do hùng địa tinh vừa rồi dùng quá lực bị gãy mà ra.
Tạp Lỗ lập tức suy sụp tinh thần, quay đầu chạy trốn, để lại một dãy dài máu màu lam trên mặt đất mịn nhuyễn một màu đỏ rực.
Chưa chạy được bao xa, Tạp Lỗ đã thở hồng hộc dừng hẳn lại. Hùng địa tinh không hề truy đuổi theo. Tạp Lỗ biết bọn chúng nhất định sẽ không đuổi, bỡi vì có nhiều La lị và thú béo như thế, không có địa tinh cường đạo nào muốn đuổi theo một thực nhân ma chạy trốn cả.
Tạp Lỗ móc đất dưới chân đắp lên đầu, khó khăn lắm mới cầm được máu.
Từng trận gió đêm miên man, giá lạnh thổi khô vết máu trên mặt hắn. Tạp Lỗ dùng tay gỡ từng khối máu lớn đã đóng cục khắp người.
"Chạy đi báo cho Cổ Đức hay, hay là chạy trốn?" Đầu óc của Tạp Lỗ được gió đêm thổi tỉnh, cuối cùng cũng biết bắt đầu suy tính vấn đề nghiêm trọng đang phải đối mặt.
Tạp Lỗ suy đi tính lại vài ba lần, cuối cùng quyết định chạy trốn giữ mạng là khẩn trương hơn cả. Nhiều hùng địa tinh là thế, Tạp Lỗ cảm thấy cho dù bọn Cổ Đức có trở về cũng không làm được gì. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn lê thân hình lếch thếch đến bờ Tang Kiền hà, khi đến được bờ sông thì trời đã tối hẳn. Nhìn dòng sông lấp lánh ánh bạc, Tạp Lỗ dường như muốn khóc, khó khăn lắm mới tìm được một đại nhân vật như vậy để bám đuôi a, giờ đây thì hắn lại một mình tự sinh tự diệt nữa rồi!
Giờ này nhất định là bọn hùng địa tinh đã mở đại nhạc hội dâm dật ở Hồng thổ cao pha rồi. Tạp Lỗ hơi hâm mộ quay đầu nhìn lại, rồi rụt cổ lại bắt đầu tìm kiếm xem còn chiếc thuyền nào đó lưu lại ở bờ sông hay không.
Vầng trăng "Hương mạt" chui vào trốn trong tầng mây dày đặc, thị lực của thực nhân ma nổi tiếng ở chỗ chẳng làm nên trò trống gì. Tạp Lỗ giương đôi mắt kèm nhèm tìm kiếm không có kết quả, thân hình kềnh càng bất cẩn suýt té xuống sông mấy lần. Thực nhân ma cũng là giống sợ nước nổi danh, nên hắn cuối cùng chỉ biết ôm ngực ngồi gục trên đê ven sông.
Đi thì không được, quay về cũng không xong, đôi mắt hỗn độn bất minh của Tạp Lỗ tràn trề lệ nóng, khiến cho đám lau sậy trước mặt ướt nhèm.
Hắn tuyệt vọng ngước mắt nhìn ra sông lần nữa, chợt phát hiện dòng sông rộng mênh mông ấy dường như có một đám đen từ từ đến gần.
Là thuyền sao? Tạp lỗ dụi mắt, cảm thấy dường như không giống.
Điểm đen ấy càng lúc càng gần, ẩn ước có thể nghe từ đó truyền đến tiếng cười sảng khoái và tiếng đàm luận sôi nổi. Tạp Lỗ nằm ép xuống mớ lau sậy, sợ đến nổi không dám nhúc nhích.
Trên hoang nguyên, đối với một thực nhân ma lẻ loi mà nói, thì bất cứ sinh vật nào cũng là địch nhân.
Khắp mặt Tang Kiền hà đầy hơi nước, tuy đang sắp đến mùa đông, nhưng thế nước vẫn mạnh mẽ vô cùng. Nước chảy ra từ lớp băng tan trên Tuyết sơn có thể khiến bất cứ con thuyền nào di chuyển cực kỳ khó khăn và gấp gáp. Tạp Lỗ mai phục trong đám lau sậy, phát hiện đám đen đang lội giữa dòng nước xiếc ấy giống như bàn thạch không hề động trước bất kỳ nguy nan nào, cho dù là dòng nước có xoáy cuồng, có sục sôi, thì chúng vẫn cứ từ từ mà tiến.
Vầng trắng "Hương mạt" từ từ ló dạng giữa tầng mây, mây đen trên trời từ từ trôi, lập lờ ve vuốt mặt trăng tròn thanh lạnh.
Tiếng rẽ nước rổn rảng càng lúc càng lớn, Tạp Lỗ khe khẽ vạch mớ lau sậy trước mặt ra, trợn hai con mắt to còn đầy lệ ra nhìn quên cả hô hấp.
Trên mặt sông hiện lên đầu của mấy chục dã thú to lớn, đều là những Bỉ Mông to lớn vạm vỡ, lỗ mũi có vòi rổng không hếch lên trời, đang chễm chệ vừa bơi vừa nói cười rôm rã.
Một vầng sáng lập lòe như ánh trăng "Hương mạt" bao quanh bọn họ, đánh tan mọi khói sương trên mặt sông. Đêm trên hoang nguyên giá lạnh, lại thêm nước trên Tang Kiền hà là từ băng tan mà ra, khiến hơi nước bốc lên cũng lạnh thấu xương, thế mà những Bỉ Mông thú nhân này lại đủng đỉnh ưỡn cái ngực rộng bơi như đang tắm, thản nhiên vui đùa.
Cự thú bơi trong nước càng lúc càng rút ngắn khoảng cách với bờ sông, thân hình to lớn cuối cùng cũng từ từ lộ ra khỏi mặt nước.
Tạp Lỗ đưa tay vào miệng, ngăn hai hàm răng va vào nhau lộp cộp.
Hắn nhìn thấy đó là đám voi lông dài to vô cùng khủng bố, thân hình cao hơn năm mét, nước không ngừng chảy ra từ lông dài và rậm, bùn đất ven sông không ngừng được in dấu chân cực to. Hắn nhìn những cái răng cong hình loa từ hai bên miệng của đám voi lông dài ấy, toàn thân như rơi vào cơn choáng bất chợt của người già.
Những con voi lông dài này khi rút ngắn khoảng cách còn vài chục bước, thì Tạp Lỗ hoàn toàn không còn cảm nhận được chút không gian trống rỗng nào còn tồn tại nữa.
Trên người của con voi long dài lớn kia có một cái đài gỗ không ngừng dìu dặt lên xuống, ngồi trên ấy là một nhân ảnh khôi ngô cao lớn. Tạp Lỗ cố gắng ước đoán, thấy những thần hình cường tráng này xem ra còn lớp hơn gấp đôi gấp ba so với thể hình của một thực nhân ma to lớn nhất.
Trời hỡi! Những vị Bỉ Mông này là ai? Cho dù là Nga lặc phân chiến sĩ cũng đâu có thân hình to lớn như vậy a! Tạp Lỗ gấp rút hít vào một hơi lạnh, thân hình bắt đầu run.
"Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ! Cuối cùng cũng đến được cái chỗ chết tiệt này rồi!" Một âm thanh thô lỗ ồm ồm cùng tiếng chửi tục chợt kéo linh hồn đang chuẩn bị xuất khiếu của Tạp Lỗ quay về cơ thể.
Một vị Trường mao tượng (voi lông dài) ôn nhu quỳ đôi chân như cột đá xuống, hai nhân ảnh từ cái đài gỗ từ từ bước theo hai cái tai như quạt gió và cái vòi như ống thông của nó xuống đất.
Hai thân ảnh này một nhỏ nhắn, một cường tráng.
Ánh mắt của Tạp Lỗ lúc này không kềm được lệ nóng tuôn ra như mưa, thanh âm đó quen thuộc không còn gì quan thuộc hơn.
Đối với Tạp Lỗ, khoảnh khắc trước đây là ác mộng, hiện tại là thiên đường.
"Lý Sát lão gia..." Tạp Lỗ đứng bật dậy từ đám lau sậy, bù lu bà loa gào khóc.
Đám hắc ảnh cao lớn ấy lập tức vây lấy hắn, trong tay là những thanh trường đao phản chiếu lấp lóe ánh trăng, khiến cho lời của Tạp Lỗ đứt ngang. Những trường đao này quá khủng bố, thân đao cong mang theo độ vớt đáng sợ, ánh ra những tia lạnh khiến không khí vốn đã rất lạnh giá trên hoang nguyên như kết thành băng.
"Tôi là Tạp Lỗ a! Lão gia! Hải Luân phu nhân! Tôi là Tạp Lỗ nè! Là nô lệ thực nhân ma Tạp Lỗ của hai vị nè!" Tập Lỗ kiểng chân bạo phát tiếng kêu thảm như la toa thú vừa bị cắt tiết.
Những hắc ảnh đang áp vây lại đó chợt dừng chân, ngực Tạp Lỗ phập phồng, ngồi bật ngữa ra đất, kinh hải nhìn từng Bỉ Mông thú nhân to lớn không rõ mặt xung quanh.
Quá cường tráng! Tạp Lỗ nhìn cánh tay của những thú nhân này, lại nhìn tay của bản thân. Hắn cảm thấy mình giống như con gà tre đang chạy so kè với một con đà điểu.
Một đạo quang tuyến nhu hòa xua tan hắc ám, Lưu Chấn Hám giơ viên Dạ Minh châu ra, xuất hiện bên cạnh Tạp Lỗ lúc này đã thất hồn lạc phách.
Gương mặt đầy máu của Tạp Lỗ khiến Lưu Chấn Hám nheo tít hai mắt lại.