Xe đao to lớn có tổng trọng lượng lên tới tám trăm cân, cộng thêm gia tốc từ trên không rơi xuống, tính ra cũng hơn hai nghìn cân. Và khi bọn địa tinh cho rằng cái tên khốn mặc mấy tầng trọng giáp kia thế nào cũng bị ép thành cái bánh tráng, thì lão Lưu vứt bỏ cây Tam lăng liệp ma thương ra, đưa hai tay đỡ luôn cái xe đao cực nặng đó, rồi phóng lên đá mạnh một phát, khiến cho cái xe làm bằng gỗ cứng là thế mà bị vỡ nát ra thành từng mảnh như xác pháo hoa. Khung xe bị lực xung kích cực mạnh gãy vụn làm hai, từ từ rơi xuống sơn đạo tích đầy tuyết.
Bọn địa tinh kinh hoàng thất thố, mặt tên nào cũng ngờ ngệt hẳn ra. Nhân ảnh mặc đầy trọng giáp kia lại từ từ tiến lên, mang theo muôn vàn áp bức.
Mỗi một bước tiến, là mỗi khối đất bám tuyết bị lõm sâu. Vị Bỉ Mông người mang đầy giáp nặng đó toát ra luồng khí tức còn lạnh hơn cả gió tuyết xung quanh. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhưng thực tế Lưu Chấn Hám hiện đang kêu trời không thấu. Ải nhân hỏa súng càng chậm xuất hiện, hắn càng cảm thấy mùi vị của âm mưu, nên cẩn thận tiến bước, mục đích chính là càng lúc càng tăng thêm sự áp bức lên đối phương.
Bọn chuột mập này thiệt là biết nhịn a! Lưu Chấn Hám thầm kêu khổ liên hồi.
Một thân ảnh đội mũ rộng vành chợt xuất hiện trên lầu gác ở bình đài. Sự kinh hãi của những tên địa tinh xung quanh đó lập tức tan biến, tên nào tên nấy đều lấy lại vẻ lạnh băng băng của những tên ngạnh hán.
Gió tuyết tuy rất lớn, các hạt băng đập vào khôi giáp lưng tưng không ngừng, nhưng vừa nhìn thấy bóng dáng kia là Lưu Chấn Hám đã bị hấp dẫn ngay.
Thật ra thì chẳng có gì, hay nói đúng hơn là một cảm giác hơi khác biệt chút xíu vậy thôi, nó dường như là thứ sắt thép chợt bị nam châm áp đến gần hút vậy. Ánh mắt của Lưu Chấn Hám đã bị bóng dáng đó thu hút toàn bộ.
Mũ trùm che chắn gió tuyết, và cũng che luôn gương mặt của đối phương. Tuy nhiên, từ nón rộng thùng thình bị gió phất phơ kia, Lưu Chấn Hám có thể nhận ra đường cong hơi vễnh lên nơi khóe miệng, và những sợi tóc lăng loạn bay bay theo gió.
"Là nữ nhân sao?" Lưu Chấn Hám dừng bước, nhìn chăm chăm vào bóng người kia. Hai luồng mục quang tựa như giao nhau giữa không trung, khiến cả hai đều cảm giác được sự cường ngạnh của đối phương.
Nếu như Lưu Chấn Hám là luồng dung nham đang phun lên sùng sục, thì kẻ trên kia là núi băng Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã vạn năm chưa từng tan chảy.
Họ chỉ còn cách nhau có năm chục mét, cọc gỗ kết thành rào lũy trên kia đã hiện ra rõ ràng. Lưu Chấn Hám đang suy nghĩ có nên phóng ào tới dùng gậy sắt đập vỡ cửa hay không, thì đại môn chợt mở ra.
Một đầu tượng bằng đá được một bầy địa tinh chiến sĩ dùng gậy hì hục nạy lăn tới cửa rào.
"Rời khỏi chỗ này! Bỉ Mông!" Kẻ đội mũ trùm đầu dùng một giọng nói cực kỳ nhu hòa chợt thốt, khiến lão Lưu nghe mà cảm giác như đó là giọng nói của thiếu nữ đang thỏ thẻ chuyện trò với gã tình lang.
"Nàng kia!" Lưu Chấn Hám lập tức phân biệt được giới tính của đối phương. "Hai nghìn chiến sĩ địa tinh thuộc Thế Đao sơn các ngươi đã chiến tử dưới sự vậy quét của năm ngàn quân Phỉ Lãnh Thúy. Vứt phén cái trò biểu diễn vụng về đáng cười của các ngươi đi. Còn không mau mở cửa lớn, giương cờ trắng, hướng tới bổn lĩnh chủ xin hàng!?"
Người đội mũ trùm đầu phất tay, dùng hành động để trả lời, và bọn địa tinh lập tức dùng gậy cùng hô lên một tiếng, chân đạp đất, tay nổi vồng, cùng đẩy đầu của bức tượng xuống. Mặt đất rung rinh, đầu tượng lăn tròn, càng lúc càng nhanh, nhấm đập thẳng về phía Lưu Chấn Hám.
Con đường núi càng lên cao càng hẹp, hiện giờ chỉ còn không đầy hai mươi mét. Đầu tượng bằng đá tuy có quỹ tích lăn xuống chậm hơn so với gỗ tròng, nhưng vẫn vô cùng nặng nề và khủng bố.
Vô số tiêu thương và tên lại tung bay đầy trời, che kín cả tầm mắt, trong đó thậm chí có mấy mũi tên nỏ to bằng nón tay cái, chẳng có đuôi, và được bao bằng một lớp đồng. Âm thanh réo rít làm tê liệt cả khoảng không gian.
Mấy mũi tên nỏ này được bắn ra từ tháp canh hai bên, dùng nỏ sàng được làm bằng gân hươu chế thành, nhất mực mai phục cho đến giai đoạn này mới lộ ra. Thậm chí, nhưng cành nhánh che trước chúng đều được triệt tiêu hết, lộ ra chân diện mục của chúng, lộ rõ luôn dây cung rung bần bật kêu ông ông sau khi vừa bắn xong.
Thứ sàng nỗ này tuy có công nghệ chế tác khá thô sơ, tầm bắn không xa, nhưng lại phát xạ đúng vào giờ phút này khiến cho Lưu Chấn Hám vô cùng cả kinh, cảm thấy rõ ràng là mấy tên khốn ở trên vẫn mãi ẩn nhẫn để chờ cơ hội đánh một đòn là tiêu diệt đối phương.
Mấy phát tên nỏ tuy được bắn sau mà bay tới trước, cắm mạnh vào đồng giáp của Lưu Chấn Hám, giống như một cái chỉa cắm vào thịt đang nướng lèo xèo vậy. Tiếng hoan hô của bọn địa tinh còn chưa kịp vàng, thì Lưu Chấn Hám chợt như hào trư đằng không bay tới, trực tiếp lộn vọt qua khỏi đầu tượng đang lăn tròn, yên ổn đáp xuống mặt đất.
Những mũi tên nỏ chỉ xuyên được tầng giáp bên ngoài. Công nghệ chế tạo cung nỏ của địa tinh còn kém xa công nghệ của nhân loại một trời một vực. Nguyên nhân của sự khác biệt nằm ở các linh kiện tinh tế của sàng nỏ, và nó không phải chỉ dựa vào lực tưởng tượng và thiết bị đơn giản mà chế tạo ra được.
Nữ nhân che mặt bình tĩnh phát mệnh lệnh, từ vọng canh và tháp tên lập tức có hàng loạt quả gì đó giống như trái bí đao to chợt bắn tới tấp vào trước mặt và sau lưng Lưu Chấn Hám. Thứ quả này có vỏ màu xanh hơi nhăn nheo, dường như đã được cất trữ khá lâu. Khi chúng rơi từ trên cao xuống chạm đất, liền bắn ra một loạt chất dịch màu hồng, cùng một lớp bột nhão màu trắng trơn tuột trôi qua chân Lưu Chấn Hám xuống núi.
Lưu Chấn Hám ù ù cạc cạc nhìn lớp ruột dựa trôi qua ấy, mũi ngửi thấy mùi nhẹ nhàng thoải mái giống như bạc hà trộn lẫn ít lan rừng, khiến cho Quả Quả thò ngay đầu ra khỏi ngực hắn, dỏng hai lỗ tai lên, mũi hít hít liên tục.
Lão Lưu càng lúc càng cảnh giác hơn.
Không biết vì sao, nữ tử trùm đầu này gây cho Lưu Chấn Hám cảm giác lo sợ bất an. Thứ cảm giác này Lưu Chấn Hám vô cùng quen, đó là thứ cảm giác khi gặp cường địch chân chính, khiến cho thân thể tự phát sinh phản ứng tự nhiên.
Chẳng lẽ hôm nay lão Lưu ta thật sự đi gặp Yến Ny hay sao? Lão Lưu chớp chớp mắt. (Chú thích: Yến Ny, phiên âm tên vợ của Các Mác. Người Trung Quốc có câu nói lóng "Đi gặp Các Mác - go to see Karl Marx" có nghĩa là "đi chết". Ở đây tác giả chơi chữ, đi gặp vợ Karl Mark cũng là đi chết, nhưng oai hơn với bản chất họ Trư của lão Lưu - Người dịch).
Một đám tên lặp lòe lửa đỏ lộ ra từ sau đầu rào, kèm theo đó là gương mặt mỉm cười nhẹ nhõm của bọn địa tinh.
Đó là nụ cười mỉm của kẻ thắng lợi. Chỉ có kẻ thắng lợi mới có tư cách cười mỉa từ tư thế của kẻ cao cao tại thượng thế kia. Đó cũng là nụ cười hào phóng của kẻ thao túng sinh mệnh của địch nhân đang nằm gọn trong tay mặc tình y định đoạt số phận.
Mục tiêu của những mũi hỏa tiễn này không phải là Lưu Chấn Hám, mà là thứ nước bột dưa hấu quái dị dưới chân hắn. Tuyết trên đất đã sớm bị nước dịch màu hồng tẫm ướt, nước bắn ra thậm chí làm ướt một phần lớn thân thể của lão Lưu. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiếng tên xé gió bay đến, từng đóm lữa hồng theo đầu tên cắm phập xuống mặt đất đầy nước dịch màu hồng. Chúng giống như được bắn vào thứ xăng trắng tốt nhất dành cho máy bay, tức thời bắt lên một đám lửa ùng ùng, bốc lên một đụn khói như cái nấm to tướng. Cái nấm khói ấy ngùn ngụt quây quần, càng lúc càng bốc lên cao, tỏa ra luồng nhiệt cực nóng khiến tuyết trong phạm vi đó tan sạch.
Các dân binh ở dưới núi đối mặt với tình huống này cực kỳ kinh hãi, nhưng sắc mặt vừa biến một chút đã khôi phục lại bình thường ngay. Xạ nhân và Hà mã Áo Ni Nhĩ tức giận cầm vũ khí tính xông lên núi, nhưng bị Duy Ai Lý giang hai tay ra ngăn lại.
"Không có mệnh lệnh, không ai được phép xung phong." Mặt Duy Ai Lý lạnh lùng, nhưng lòng thì đang cười khằng khặc.
"Các anh bạn địa tinh nhà nghèo ở dơ ơi, lão gia gia ta đây và lão bản của ta là hào kiệt đã từng an nhiên bước ra dưới ngọn long diễm của địa ngục hắc long, các ngươi là cái thứ gì mà dám đùa với lửa cùng lão bản của ta? Dám múa đao răng cưa trước mặt lụa đảng tộc (bọ ngựa) a? Hay là thổi đít bò trước mặt Bố nhĩ (trâu)? Ta chờ xem coi các ngươi kinh ngạc thế nào?" Duy Ai Lý cố nhịn nụ cười khoái trá theo kiểu "Mặc mặc hầu" (khỉ buồn - Ở đây tác giả chơi chữ dùng tên một tác giả nổi tiếng về.... sắc hiệp).
Thứ lửa đỏ này rất tinh thuần. Trong tình huống không có bất kỳ vật giữ lửa hay bắt cháy nào, chúng vẫn đượm đỏ cả nửa buổi, lưỡi lửa nào cũng đượm màu xanh, vừa nhìn là biết năng lực thiêu đốt vô cùng bá đạo. Điều kỳ lạ là chúng như có hẹn trước, mới một chốc trước đây đang rực cháy phừng phừng, thế để rồi cùng lóe lên luồng sáng tối hậu, vụt tắt không để lại dấu vết nào. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bọn địa tinh sau vòng rào chợt ồ lên cả kinh. Tên địch thủ Bỉ Mông đáng ghét người mặc đầy trọng giáp của chúng vẫn đứng yên nơi đó, trên vai còn có một con Sương tuyết bì khâu thú đứng phễnh cái bụng to tướng ra, một người một thú cùng đứng nhằn nhân hạt thông, để lại một đống vỏ to tướng dưới đất.
Trong chu vi có bán kính cách họ năm mét, mọi vật đã bị thiêu thành một màu đen, khí nóng bốc lên nghi ngút như cái bánh bao đen mới ra lò, khiến cho tuyết từ trên không rơi xuống lập tức biến thành nước tan vào trong đất.
Luồng khí nóng thủy chung bám quanh người họ, tự động tạo thành một vòng tròn che chắn không dễ nhìn rõ vật bên trong.
Rất nhiều địa tinh nhìn thấy con Sương Tuyết Bì Khâu thú đang quệt miệng cắn, rồi lấy nhân hạt thông đút vào miệng của vị Bỉ Mông.
Lưu Chấn Hám nhai nhai làm gồ lên thái dương huyệt. Hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân che mặt, ánh mắt đầy vẻ gây hấn.
Tiếng cười trong trẻo chợt cất lên, cùng tiếng vỗ tay nhè nhẹ ra dấu tán thưởng của nữ nhân che mặt.
Tâm thần của Lưu Chấn Hám đại định. Hỏa súng của ải nhân xem ra chỉ được địa tinh bộ lạc đào tìm được một cây mà thôi, và hắn đã quá cẩn thận rồi.
Sau khi nhét Quả Quả trở lại vào khôi giáp, Lưu Chấn Hám vác gậy xông lên. Lần này hắn chẳng cần cẩn thận chi cho lắm nữa, cú đối mặt với làn mưa tên và đá, di chuyển giống như luồng gió, vung gậy đập một cái thật mạnh, cánh cửa rào bằng gỗ chắc, tức thời làm hai cây gỗ to lớn chắc nịt đính trên đó vỡ toát ra làm hai, tạo thành một lổ lớn.
Toàn bộ rào lũy đều rúng động, mấy tên địa tinh bị lực chấn động cực mạnh đó làm bắn văng ra khỏi công sự, và không chờ chúng kịp thời bò dậy trở về vị trí cũ, thì đã bị Lưu Chấn Hám túm đầu quẳng mạnh lên tháp tên và lầu gác.
Các lầu gác và tháp tên bị ném kêu lên răng rắc, nhiêu cái bị vỡ tan, nhiều cái bị mất đi một góc.
Độ chính xác của lão Lưu có hạn, nên cũng có một tên địa tinh bị hắn ném đi trật mục tiêu, rú lên một tiếng dài rớt xuống khe núi phía bên kia.
Đang lúc lão Lưu cầm một cây cọc gỗ lên định giáo huấn nữ nhân che mặt, thì không gian chợt như gợn sóng, ả ta lập tức biến mất không còn chút dấu vết.
Lòng Lão Lưu lập tức trầm xuống, ngầm bảo hỏng bét rồi!