Ngân tiêu đấu khí tuy lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể chịu sự thiêu đốt của ma pháp liệt diễm trong thời gian dài như vậy. Thứ "Hồng hấp hỏa luyện thuật" này chỉ có thể thông qua "Phỉ Thúy chi mộng" rút trích ma lực trong nội thể của cự hạc mới có thể thi triển ra được.
"Uy hiếp một thành viên trong long tộc là hành vi không minh trí chút nào!" Tiên nữ long giơ tay trái giơ lên cao, kết thúc sự phần thiêu của ma pháp hỏa diễm.
Chiêu công kỳ bất bị (đánh trong lúc không đề phòng) này của ả là học từ tên Bỉ Mông giảo hoạt kia, và tiên nữ long có điểm tự đắc dương dương.
Trong mắt tiên nữ long, chiến đấu coi như đã kết thúc rồi. Nếu chỉ bằng đấu khí để ngăn chặn luồng liệt diễm đạt tới trình độ này, thì bằng vào sự nghiên cứu ma pháp nhiều năm nay của tiên nữ long, kẻ kia chẳng khác nào một hạt đậu bỏ vào lò than bị cháy khét.
Liệt diễm như đóa hoa sen kia vụt tắt, bung ra một luồng sáng cuối cùng.
Và nó hiện ra thân hình Lưu Chấn Hám đang vén giáp lén đi tiểu trong lúc đợi chờ! Hồng hấp hỏa luyện thuật đã cháy xong, cái món tưới đất tưới cây không lấy gì làm sạch lắm của hắn vẫn tong tong chưa dứt, tung tóa khắp nơi, các bọt khí xèo xèo văng ra tới khoảng năm mét, từng đạo chướng khí theo nhiệt độ nóng bức bốc lên, uốn éo che mờ thị tuyến của kẻ vô tình nhìn.
"Hỏa thiêu xong rồi à?" Lưu Chấn Hám lắc lắc vai, quậy quậy cổ, mặt giả vờ lộ ra vẻ kinh khiếp còn chưa hết, mượn dịp đó xoay quay một bên điều chỉnh lại khố giáp đang lôi thôi.
Gương mặt xinh tươi của tiên nữ long hiện giờ xem ra còn đỏ hơn cả lửa hồng. Dáng vẻ đó phối hợp với những mụn trứng cá thanh xuân trên hai hàng chân mày tạo ra sự kiều mỹ khiến cho Lưu Chấn Hám nhìn mà muốn chảy nước bọt. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Quả Quả lúc này đang ngồi trên đầu cự hạc, che miệng cười lén khi chứng kiến cảnh này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Miễn dịch với hỏa?" Lúc này thì tiên nữ long cũng biết mình đã rơi vào kế của tên khốn kia.
"Trên đời này chỉ có mỹ nữ là ta không thể miễn dịch được." Lưu Chấn Hám cười gian.
"Vô sỉ!"
"Không nói xàm với nàng nữa, tôn quý tiên nữ long tiểu thư à, giữa chúng ta nên dừng sự chiến đấu vô vị thôi, nên bàn cho kỹ coi xem sao? Ta có thể hỏi nàng vì sao phải kiệt lực chở che nâng đỡ cho bọn địa tinh cường đạo này hay không?" Lưu Chấn Hám chính sắc: "Đám địa tinh này đã dùng vũ lực chiếm được sự tôn kính của ta, thỉnh tha lỗi cho sự hiếu kỳ này của ta."
"Tiên nữ long là tộc quan trọng nhất chuyện báo ân. Một vạn năm trước, địa tinh đại hiền giả Gia Bố Lâm và trưởng bối của ta có một đoạn hữu nghị thâm hậu. Tiên nữ long chúng ta là chủng tộc chú trọng nhất chuyện báo ân, do đó ta đã quyết định giúp đỡ cho bộ lạc địa tinh trên Thế Đao sơn này. Nếu như ngài muốn khiêu chiến sự kiêu ngạo của long tộc chúng tôi, thì hãy án theo ý tứ của ngài, chúng ta cứ dùng thật lực ra mà nói chuyện." Tiên nữ lòng bay lên bay xuống ở trên không, mặt mày bình tĩnh vô cùng.
"Xin đừng nói như thế, hỡi tiên nữ long tiểu thư tôn quý. Xin thứ cho ta biểu đạt một chút sự cảm khái của mình, ta không thể nào ngờ cao quý như tiểu thư mà lại không tiếc sử dụng "Phỉ Thúy chi mông" vì bọn địa tinh cường đạo này. Hiện giờ đã biết nguyên nhân, thật tế là ta bội phục vô cùng. Nhưng mà... đáng tiếc a, "Phỉ thúy chi mộng" chỉ triệu hoán được cự hạc vốn là hỏa hệ ma thú, khiến cho tiểu thư thất vọng rồi. Bổn lĩnh chủ tuy bất tài, nhưng trời sinh ra là miễn dịch với lửa. Một người tối thông minh như tiên nữ long ắt biết rõ tình cảnh hiện tại của mình chứ?" Lưu Chấn Hám uốn miệng nói nhạy theo giọng điệu của vương tử, gương mặt đắc ý cười có phần meo méo vì dường như đã trẹo quai hàm.
"Cho dù ngươi miễn dịch với lửa, nhưng chỉ cần cự hạt công kích vật lý là có thể chọc thủng lân giáp cứng rắn của Phỉ Văn Lệ độc xà, dễ dàng giết chết nó, thì ngươi bằng vào cái gì mà uy hiếp ta? Tôn kính Bỉ Mông lão gia à, ngài đừng có quên nghe, Phỉ Thúy Chi Mông của ta chỉ có thể triệu hoán ma thú mạnh nhất trong vùng. Hay nói ngược lại, con Băng sương cự long trên Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết sơn kia chưa chắc là đối thủ của cự hạc thần bí này. Cho dù là ngài có khả năng miễn dịch với lửa, thì có đại biểu được cái gì đâu?"
Tiên nữ long nở nụ cười tươi như hoa, âm thanh khinh nhu vô cùng.
"Bằng vào đại thiếu gia của ta." Lưu Chấn Hám chỉ vào Quả Quả đang ngồi đong đưa trên cái đầu to tướng của cự hạc, thể hiện sự tự tin vô hạn.
"Ma sủng của ngươi tuy rất thần kỳ, nhưng ta không cho là một con Sương tuyết bì khâu thú có thể sử dung chiến ca tạo ra huy hoàng quang hoàn có thể chống chọi với cự hạc." Tiên nữ long cười nửa miệng.
"Vậy thì thử coi hen?" Lưu Chấn Hám cười ha hả bún tay.
Án theo suy nghĩ của Lưu Chấn Hám, chỉ cần hắn bật ngón tay, Quả Quả nhất định sẽ hội ý, lập tức dùng ngay chiêu Hắc Hồ Đào Tâm dần vào đầu cự hạc một trận. Cho dù cự hạc có lợi hại, nhưng cái đầu yếu ớt của nó sao có thể chịu nổi nắm đấm với sức mạnh của rồng tuôn ra từ Quả Quả được?
Quyền đầu của Quả Quả có lực công kích bằng với viên đạn 7.62 ly có lực xung kích hai nghìn tấn. Thậm chí sức lực của Quả Quả còn lớn hơn. Nhưng nụ cười của hắn chợt trơ ra!
Quả Quả cuối cùng cũng có lần làm hắn thất vọng. Nó chẳng những tung quyền ra, mà là tung cước ra, nhưng lại bám vào cổ hạc tuột xuống dưới lưng, vui vẻ móc ra một quả tùng bóp vỏ móc hạt đưa ra cái miệng dài thòng của cự hạc.
Đôi mắt đen nháy của cự hàng xem ra còn to hơn cả nó. Bên trong con ngươi của nó hiện lên Quả Quả phễnh cái bụng to, thể hiện vẻ nghi hoặc, rồi cẩn thận ăn luôn hạt tùng kia. Đối với nó mà nói, cái hạt tùng này quả thật quá nhỏ, nó phải dài cổ ra cố lắm mới cảm nhận sự trôi xuống, ăn mà cảm thấy khó khăn vô cùng.
Quả Quả cười hị hị sờ sờ cái mỏ dài màu vàng của cự hạc, giống như khoa trương vậy, sau đó nó chui vào trong đám lông của cự hạc, lò ra cái mông tròn không ngừng ngọ ngoạy.
Cự hạc dài cổ ra kêu lớn, dùng cái mỏ dài gấp đôi tai to của Quả Quả kéo bật ra.
Dằn co qua lại, hai đứa giống như đang đùa nghịch với nhau vậy, khiến cho tiên nữ long và Lưu Chấn Hám ở ngoài nhìn đến trợn mắt há mồm.
Quả Quả vừa chơi, vừa lôi ra mấy con rận to như hạt hạnh nhân, không ngừng bóp chết rồi quẳng đi.
Lưu Chấn Hám nhìn mà cảm thấy ghớm đến tận cổ. Nếu không phải hắn quát bảo, Quả Quả thậm chí đã đưa mấy con rận này vào miệng nhai ngon lành. Lão Lưu không ngờ cự hạc có vẻ ngoài như phong thần bạch ngọc, phiêu dật tiêu sái là vậy, mà bên trong lại dơ bẩn vô cùng.
Cự hạc dùng mỏ móc cái mật còn đập và hạt châu cùng ma tinh của Phỉ Văn Lệ đem bỏ lên trên lưng, đẩy sát tới trước mặt Quả Quả. Xem ra nó muốn cho Quả Quả, và hiển nhiên là rất thích chú chàng khả ái này.
Thấy Quả Quả lắc đầu, Lưu Chấn Hám vội vã chớp mắt đá lông nheo lia lịa.
Bọn dân binh đã vượt qua chiến hào kéo đến một bên quan sát, để rồi ai cũng trợn mắt cưứng kiến cảnh tượng quái dị xưa nay chưa hề có.
Quả Quả lấy từ trong túi ra một quyển trục, cọ cọ lên đầu cự hạc, phất phơ qua lại.
Tiên nữ long đã từng kiến thức ngón đòn huy hoàng quang hoàn do Quả Quả sử dụng mộc trục Linh hồn tỏa liên chiến ca tạo ra. Tuy hiện giờ không biết đó là gì, nhưng thấy mộc trục bằng gỗ anh đào có hơi cổ quái, ả liền giới bị ngay, bằng cách dùng một tay vẽ ra vòng tròn, tạo ra một hỏa diễm thuẩn bài ngay trước mặt.
Tuy thân thể ả có khả năng miễn dịch nguyên tố, nhưng tên Bỉ Mông và ma thú trước mặt quá giảo hoạt và hay xuất kỳ bất ý dùng chiêu lạ, rất nhiều bẫy rập phức tạp của ả đều bị hai tên phá giải dễ dàng, nên lần này tiên nữ long không khỏi tận tâm giới bị.
Tiên nữ long tuy biết Bỉ Mông chiến ca chẳng có ngón đòn công kích, nhưng có trời mới biết con Sương tuyết bì khâu thú kia có dùng cái mộc trục làm vật để ném. Để bảo hiểm, tiên nữ long đành tạo ra hỏa diễm thuẫn bài tự bảo hộ trước, như vậy nếu có đòn công kích vật lý nào đánh ra, hỏa diễm thuẫn bài nhất định có thể ngăn chặn được.
Cự hạc nhìn mộc trục, chớp chớp mắt, ánh mắt đơn thuần và hòa ái nhìn Quả Quả.
Gương mặt nhỏ nhưng mập phù của Quả Quả ép sát vào mi mắt của cự hạc, thân mật hôn chùn chụt liên tiếp. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ánh mắt của cự hạc chợt hiện ra một điều gì đó, Lưu Chấn Hám có thể cảm nhận được đó là thứ mà lắm lúc con người ta đột nhiên tự có ánh mắt này, hòa ái, yêu thương.
Quả Quả đưa bàn tay nhỏ bé bẻ anh đào mộc trục, một luồng ngân sắc quang vựng chợt cuốn lên, bao quanh thân thể của cự hạc và Quả Quả, khiến chúng cùng hiện hào quang xán lạn.
Ngân sắc quang mang không những xuyên qua thân thể của cự hạc, mà còn chia ra một đạo phóng lên người tiên nữ long. Chớp mắt, một tiếng kêu thảm vọng đến tận trời xanh.
Tiên nữ long như rơi vào cõi mộng, thân thể đang bay bay trong không trung không ngừng run rẫy, giống như bị rơi vào chốn lạnh lẽo vô cùng vậy.
Lưu Chấn Hám ngẩn người ra cả nửa ngày, giống như bị sét đánh cho ngu người ra.
Một luồn ca lực bàng bạc mang theo tiếng ngâm nga trong trẻo tựa hồ như lan tới tận linh hồn và tâm linh của từng vị Bỉ Mông tại đương trường.
Duy Ai Lý chứng kiến hết, và miệng cũng há hốc chảy cả nơớc dãy ra mãi mà không khép được. Sắc mặt của y vui mừng như điên. Y lấy một thanh chủy thủ từ trong túi ra bước lại cằm lấy tay lão bản cứa một đường, khiến trên đó hiện ngay một vết thương nhỏ, máu tươi chảy ra. Y cũng tự cắt một đao như vậy lên tay mình.
Ngải Vi Nhi được bốn tên hùng địa tinh nô lệ dùng gỗ tạo thành cái kiệu khiêng tới, nhìn Duy Ai Lý giống phát điên vậy, tự nhiên dùng đao cắt vào tay Lý Sát, lập tức giơ tay lên phòng bị, ánh mắt phẩn nộ nhìn tên hùng kỵ sĩ này.
Các dân binh khác cũng kinh ngạc, và tên mãnh mã đại lực sĩ xông lên, dùng tay cực khỏe trói gô Duy Ai Lý, cơ quan trên đầu gối của y chẳng hiểu bị ai thúc cho một cước, gào lên một tiếng quỵ xuống đất, lăn lộn thống khổ vô cùng.
"Lão bản nương, trong Bỉ Mông chúng tôi có tập quán, nếu như người phạm tội tử hình lúc ra tới đoạn đầu đài thì được xá miễn, thì để phòng ngừa y quá vui mừng mà bị khí huyết công tâm chết đi, nhất định phải có vu y cắt huyết phóng ra một ít dùm. Tôi thấy lão bản quá cao hứng, nên mới giúp người phóng huyết đó mà, hu hu..." Duy Ai Lý mếu máo khóc.
"Bỏ Duy hắc tử ra, hắn sao có lòng dạ xấu xa với lão bản chứ." Cổ Đức lúc này đã lên tiếng.
"Mau bỏ ta ra, ta nhớ các ngươi rồi nghe, ta thấy cái thằng Thác Mỗ Bác này bóp tay ta hết sức nè, còn ngươi nữa, La Đức Mạn ngươi túm tóc ta nghe! Còn ai đá ta vậy cà....! Ta dù sao cũng là kỵ sĩ tôn quý chớ! Ối da......" Duy Ai Lý điểm danh từng tên từng tên trong nhóm mãnh mã đại lực sĩ.
"Lý Sát cao hứng quá à?" Ngải Vi Nhi cố gượng đứng dậy, lảo đảo đến cạnh Lưu Chấn Hám, kéo kéo tạy của Lưu đại quan nhân.
Lưu Chấn Hám vẫn còn trơ ra đó, đột nhiên bạo phát một trận cười như điên, túm lấy eo của Ngải Vi Nhi, vùi mặt vào hôn chùn chụt, suýt chút nữa khiến nàng ngộp thở.
"Lý Sát.... huynh làm cái gì vậy!" Ngải Vi Nhi (sắc đẹp này là của chàng) khó khăn lắm mới tránh khỏi trận hôn như lang như sói của hắn, mặt ửng lên hai dãy hồng hả, vừa ngượng vừa tức.
"Ta trở thành long tế tự con khỉ khô gì đó rồi!" Lưu Chấn Hám lại đưa hai tay ra ôm, giữ chặt người Ngải Vi Nhi, suýt chút nữa xiết cho nàng ngất đi.
"Lòng tế tự?" Ngải Vi Nhi không thèm mắng hắn nữa, quan thiết hỏi: "Cái gì mà long tế tự? Long tế tự nào?"
Lưu Chấn Hám chỉ Quả Quả đang ngồi trên lưng cự hán, há miệng ra cả buổi mà chẳng nói được tiếng nào.
"Từ từ nói, từ từ nói..." Ngải Vi Nhi vội vã vuốt ngực vỗ lưng cho hắn đỡ nghẹn, thầm nghĩ Duy Ai Lý quả thật là làm đúng rồi, lúc nãy mà không trích huyết nói không chừng tên khốn này khí huyết công tâm, khiến cho nàng thành quả phụ lúc còn son chưa hưởng được gì lắm à.
"Quả Quả bè gãy cái quyển trục 'Trạm tại cao cương thượng' duy nhất của ta!" Lưu Chấn Hám nắm chạt quyền, lại si ngây cười rống cuồng dạy, khiến cho tiếng động không ngừng vang vọng khắp Thế đao sơn và Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn.
"Cái gì mà 'Trạm Tại Cao Cương Thượng' quyển trục?" Ngải Vi Nhi mở lớn đôi mắt mỹ lệ, mặt vẫn còn đầy vẻ ngạc nhiên.
"Chính là 'Thông linh chiến ca' quyển trục duy nhất mà ta chế tác! Đó là một tâm linh khế ước! Thông linh chiến ca ngoại trừ tác dụng Trí tuệ khải mông, an phủ linh hồn, tác dụng phụ gia duy nhất chính là dùng để định ra tâm linh khế ước!" Lưu Chấn Hám nựng nịu đôi gò má bầu bĩnh của Ngải Vi Nhi, nói rõ từng lời.
"Cái gì?" Ngải Vi Nhi lập tức biết vì sao Lưu Chấn Hám cao hứng rồi. Nhất thời kích động, ngay cả thương tích của nàng cũng dường như hết hẳn, nhảy cẩng lên, hai chân kẹp ngang lồng ngực đồ sộ đầy lông của Lưu Chấn Hám: "Lý Sát.... ý chàng nói là..."
"... có phải chàng nói là Quả Quả của chúng ta dùng thông linh chiến ca thu được một ma sủng, khiến nó trở thành ma sủng của Quả Quả của chúng ta? Nó là cự hạc có thể đánh chết Phỉ Văn Lệ độc mãng mà ngay cả kim nhân cũng không thể nào đánh bại được, đúng không?" Ngải Vi Nhi lớn tiếng hỏi, thanh âm run rẫy, thật không dám tin.
Hiện giờ Ngải Vi Nhi chỉ sợ đó là cơn mộng mà thôi.
"Không chỉ cự hạc, còn có ả nữa." Lưu Chấn Hám chỉ về phía tiên nữ long đang bay lập lờ trên không trung, người đờ ra vì thất hồn lạc phách.
Ngải Vi Nghi cố sức cấu vào cái mũi to tướng của Lưu Chấn Hám, cấp thiết hỏi: "Mau cho muội biết nguyên nhân, mau cho muội biết nguyên nhân!"
"Ma pháp lợi hại nhất của long tộc đã hại tiên nữ long! Đó chính là chủng tộc dị năng của họ - Phỉ Thúy chi mộng! Ả thông qua lực lượng kỳ lạ và đặc biệt của Phỉ Thúy Chi Mông đã đạt thành tâm linh cộng thông với cự hạc, có thể rút hỏa nguyên tốc của cự hạ ra để sự dụng, còn Thông linh chiến ca vừa khéo lại là thứ tâm linh khế ước chen vào chỗ hiểm này. Huy hoàng quang hoàn xẹt tới, thuận tiện cuốn ả vào vòng luôn." Lưu Chấn Hám lại cười cuồng dại thêm một trận nữa.
"Quả Quả của chúng ta... một con 'Ách vận chi thú'... lại có thể có được ma sủng như tế tự vậy sao? Hơn nữa lại còn có những hai con? Trong đó còn có một vị tiên nữ long An Phỉ Đặc Lý Thắc a..." Ngải Vi Nhi mở to mắt đến cực điểm, hạnh phúc đến ngất đi.
"Khảm mạt tư!" Xung quanh cùng nổi lên tiếng ồn ào.