Lưu Chấn Hám ngồi trên bảo tọa của địa tinh vương Đức Khoa tam thế đã chiến tử sa trường, đưa mắt nhìn như phán xét bọn địa tinh chung quanh, mặt hiện đầy vẻ vui mừng.
Bảo tọa được làm từ một khối đá đen xì, ôn nhuận như ngọc, trên có những hoa văn quỷ dị và nguyên tố dao động. Đây chính là tàn hài của một vị "hắc diệu thạch hủy diệt giả" hách hách hữu danh năm xưa khi ma tộc đại cử nhập xâm Ái Cầm đại lục, trên đó còn có mảnh đạn của Cổ lực hỏa súng còn lưu lại. Địa tinh vương đem nó chế thành bảo tọa, rõ ràng là muốn vinh danh cho lịch sử hào hùng của tộc địa tinh trước kia.
Hiện giờ thứ vinh diệu này đã bị Lưu Chấn Hám đạp bằng dưới chân.
Gian phòng này được kiến tạo vô cùng hoành tráng, được bọn địa tinh coi là "Tập thể di tát" giáo đường, và cũng là tâm cung của địa tinh vương. Phòng ốc lớn như thế được làm bằng gỗ tròn thô sơ nhất, các đầu cột và vách tường đều được trang sức sừng nai và da hươu, khiến cho sự thô quánh tăng thêm phần dạ tính. Bên cạnh vương tọa có đặt mấy bình hoa bằng đồng cực lớn, bên trong có cắm hoa ngải đắng núi khiến cho không khí nơi này thêm phần dịu nhẹ.
Tiên nữ long vẫn đứng ở một bên, thần tình trầm mặc. Cằm của Ngải Vi Nhi dường như đã rụng xuống, chỉ biết cười khù khờ, thỉnh thoảng còn ho vài cái.
Các dân binh đang tiếng hành lật rương lục tủ, tiến hành tịch biên tài sản một cách đáo để.
Cả nhóm địa tinh chiến sĩ cứ đứng đó, thất hồn lạc phách nhìn những tên mãng hán này đi lục lọi lung tung, thần hồn thể xác đều cảm thấy lạnh. Nhìn thấy cự hạc ngay cả đến Phỉ Văn Lệ độc mãng cũng dễ dàng xơi tái, dũng khí của chúng cứ lần lượt cạn dần dưới mức không.
Cự Hạc cõng Quả Quả đứng cạnh bảo tọa của Lưu Chấn Hám, một con thì bắt rận, con khác thì nhìn dân binh tàn phá bừa bãi.
"Vì sao... vì sao ma thú lại có thể sử dụng thông linh chiến ca?" Tiên nữ long ấp úng cả nửa ngày, cuối cùng mới thầm thì phát ra được câu hỏi đó.
"Muốn biết vì sao ư?" Lưu Chấn Hám mỉm cười nhìn Tiên Nữ Long.
"Ngươi không cho ta biết vì sao, ta chết cũng không cam tâm." Tiên nữ lonng cắn môi, mặt mày tái nhợt.
"Muốn biết vì sao cũng được, nhưng đáp ứng với ta là ta hỏi cái gì nàng phải thành thật đáp cái đó, chỉ vào thần của các người mà lập thệ, không cho phép ẩn man bất cứ điều gì với ta!" Lưu Chấn Hám đầy vẻ lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác.
"Ta đáp ứng ngươi!" Tiên nữ long không hề do dự, cất giọng như chém đinh chặt sắt nhân danh long thần Hợi Bá mà thề.
"Để ta cho nàng biết vì cái gì." Lưu Chấn Hám cởi trọng giáp, lộ ra thân hình đầy múi thịt, lấy từ trong túi da báo ra một cái chiến ca quyển trục, cầm trong tay vẫy vẫy: "Vì cái này."
"Cái mộc trục thần kỳ này là cái gì?"
"Đây chính là chiến ca quyển trục độc môn sáng chế của lĩnh chủ đại nhân anh minh nhất của Phỉ Lãnh Thúy lãnh địa, và là đệ nhị vị Long tế tự của Bỉ Mông vương quốc!" Lưu Chấn Hám ngưng mắt nhìn tiên nữ long đã thất thần đáp với biểu tình rất nhiêm túc.
"Long tế tự?" Các địa tinh chung quanh đó chợt toát hết mồ hôi thoảng mùi thôi thối trong người ra.
"Ngươi là một Bỉ mông tế tự? Lại còn là Long tế tực? Chiến ca quyển trục? Chiến ca của Bỉ mông có thể chế thành quyển trục từ khi nào vậy?" Tiên nữ long đã triệt để rơi vào cơn mộng rồi: "Ta có thể cảm giác long tức cường liệt từ trên cơ thể ngươi, ngươi có cự long ma sủng sao?"
"Có thể nói là như thế." Lưu Chấn Hám rút ra điếu xì gà, từ từ quấn quấn cho chặt lại rồi đáp: "Bổn lĩnh chủ đại nhân là thiên tài tuyệt thế, dung hợp, thông hiểu và sáng tạo ra chiến ca quyển trục thì có gì là lạ. Thực ra là thứ chiến ca quyển trục này chỉ có một mình ta là có thể sử dụng..."
"Nhưng vì sao y..." Tiên nữ long gấp không kịp chờ Lưu Chấn Hám nói dứt, chỉ vào Quả Quả đang phểnh bụng nhăn mặt cười bắt rận cho cự hạc, nghĩ cả buổi mà không biết nên xưng hô thế nào, chỉ có thể hàm hồ dùng chử 'y' để gọi: "... vậy vì sao y có thể sử dụng thông linh chiến ca quyển trục thu phục cự hạc, rồi thuận tiện.... thu phục luôn cả ta?"
"Trước hết giúp ta châm điều xì gà này." Lưu Chấn Hám ngậm điếu thuốc chề miệng ra.
Tiên nữ long ngoan ngoãn tìm một viên đá lửa, giúp vị lĩnh chủ đắc ý phừng phừng ấy mồi cháy điều xì gà vừa to vừa khoa trương.
"Long sủng của ta đã sớm trận vong trong chuyến lữ đồ mạo hiểm năm xưa rồi, con rồng đó chính là thế hệ đời sau của cự long thần bí của viễn đông a!" Lưu Chấn Hám gạt dòng lệ giả dối ở khóe mặt, mặt đầy vẻ cảm khái tiếc thương.
"hèn gì long tức của ngươi không bạo lệ mà cũng chẳng bình hòa, so với long tức của Ái Cầm đại lục chúng ta vừa có đỉêm tương tự vừa có điểm khác thường." Tiên nữ long gật gật đầu.
"Quả Quả và ta do một nguyên nhân đặc thù đã đồng thời kế thừa long tức của con long sủng đó." Lưu Chấn Hám thoải mái phun một làn khói dày. Hắn đương nhiên không thể nói rõ là mình cùng Quả Quả đồng thời chén trứng của long tử đại nhân rồi bị cái đòn ếm chú "Huyết chi tế điện" đó, mà chỉ tìm cách nói cho qua. "Nếu như nói chiến ca quyển trục của ta là một bảo tàng độc nhất vô nhị, thì long tức độc nhất vô nhị của ta lại là thứ chìa khóa. Không có long tức dùng làm chìa khóa, chẳng có ai có thể sử dụng chiến ca quyển trục của ta. Thế giới này chỉ có ta và Quả Quả là có thứ long tức này. Phương pháp sử dụng chiến ca quyển trục của ta giản dị phi thường: chỉ cần nhẹ bóp gãy nó, là có thể triệu hoán chiến ca quang hoàn. Do đó Quả Quả có thể sự dụng, vừa khéo trong thời điểm này Quả Quả và cự hạc dũng mãnh này lại đặc biệt có duyên. Duyên phận là thứ mà không ai có thể lý giải. Chỉ có thể nói tấu xảo mà thôi, vì thông linh chiến ca quyển trục duy nhất mà ta chế tác lại nằm trong cái túi trên bụng của Quả Quả, và tấu xảo làm sao nó lại sử dụng đúng lúc ngươi sử dụng Phỉ Thúy Chi Mộng đạt thành tâm linh tương thông với cự hạc. Do đó, tâm lý khế ước đã thuận tiên ký kết trong linh hồn của cả ba người."
"Nhiều cái tấu xảo như thế mà ta lại xui xẻo dính vào hay sao?" Tiên nữ long kêu trời không thấu.
"Rõ ràng là tự xảo hợp, ai bảo ngươi dính vào làm chi." Lưu Chấn Hám thích nhất là người khác bị xui xẻo.
"Quả quả của chúng ta trở thành Long kỵ sĩ rồi!" Ngải Vi Nhi vùi đầu vào gối của Lưu Chấn Hám, mặt đầy hạnh phúc.
"Ha ha, ách vận chi thú? Ai dám đứng trước mặt ta nói câu đó, ta đi gỡ bảng hiệu của y xuống ngay! Có ma sủng của tế tự nào lợi hại hơn Quả Quả? Bảo nó đi kêu long sủng tới đây cho ta xem." Lưu Chấn Hám rít thuốc rào rạo, mặt đầy vẻ sướng khoái.
Các dân binh la hét rống cuồng.
"Long tộc của chúng ta mà lại là đối tượng để bọn Bỉ mông ti tiện các ngươi làm trò cười hay sao?" Tiên nữ long nổi giận.
"Tiên nữ long tôn quý, hà tất phải nói như thế làm chi. Nghìn năm trở lại đây long tộc các người và nhân loại đã thiêm ước bao nhiêu cái để trở thành vật cưỡi cho họ rồi? Hơn nữa, cứ lấy Bỉ mông của chúng ta ra mà nói, trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ một nghìn năm trước, Kha Kỳ Sĩ đại nhân và vị phong hệ cự long Hách Tư Cơ đại nhân đã lực kháng mười vị nhân loại long kỵ sĩ chẳng phải là lưu truyền cho đến bây giờ hay sao. Vì sao lại lấy cái đó mà coi là phản cảm?" Hà mã thi nhân Áo Ni Nhĩ không đồng tình với câu vừa rồi, vứt bỏ các thứ trong tay xuống đất, bước lại bắt đầu động dụng tài học của mình.
"Phản cảm? Long tộc chúng ta chỉ sử dụng tấm long cao quý để khế ước với đồng bạn, vì sao không thông qua sự đồng ý của ta mà bắt ta thiêm ước với một con ma thú, hơn nữa lại là thứ tâm linh khế ước có mối quan hệ chủ tớ? Ngươi bảo ta làm sao tiếp thụ đây?" Tiên nữ long nhướn đôi mày liễu, lộ ra hạt đậu thanh xuân ở đầu chân mày.
"Nói cái *** gì vậy?" Lưu Chấn Hám vỗ mạnh vào chỗ lót tay bằng đồng, đứng dậy chỉ vào mũi tiên nữ long mắng: "Tâm địa cao quý? Quả Quả của ta chẳng có tâm địa cao quý hay sao? Long tộc kiêu ngạo kia ơi, thì ra là các ngươi mang thứ kính màu đó đi nhìn các chủng tộc sao? Quả Quả dù là thứ ma thú gì đó nhưng trong thâm tâm ta cao quý hợn long tộc các ngươi gấp ngàn vạn lần, nói thật cho ngươi biết, ta không những là long tế tực, mà còn là đồ long tế tự! Đừng cho là long tộc các ngươi bố nhĩ con mẹ gì đó, trong mắt của ta có cũng như không, lực lượng cường hoành à, ma pháp vô biên à, cái đó đại biểu cho thật lực, có quan hệ quái gì đến tâm địa cao quý đâu!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thấy lời nói của Lưu Chấn Hám có phần quá khích, Ngải Vi Nhi lập tức kéo tay hắn.
"Cho đến giờ chúng tôi vẫn không hề quên ánh mắt thiện lương của Quả Quả đại thiếu gia khi cấp cho chúng tôi một bình mứt hoa quả." Xạ nhân A Đỗ đối với chuyện này có cảm xúc rất sâu đậm. Những xạ nhân khác cũng đứng cạnh đó gật đầu, đua nhau cùng hùa theo cách nói của lĩnh chủ đại nhân.
Lưu Chấn Hám rút ra viên long tinh quẳng xuống đất. Viên địa ngục long tinh to lớn sáng loáng chói mắt vô cùng.
Tiên nữ long bị mắng run rẫy toàn thân, cả một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.
"Địa ngục hắc long chính là thứ bại hoại mà long tộc chúng ta đày tới hắc ám thế giới, đồ sát cũng chẳng có trí tuệ gì, nên biết là giết chết long tộc thuộc loại bại hoại thì có đáng gì mà kiêu ngạo chứ." Tiên nữ long tuy miễn cưỡng biện bác, nhưng lời nói vô lực và trống trãi đã hiện rõ mười mươi.
Khế ước đã định, kỳ thật nói cái gì cũng vô ích mà thôi.
Quả Quả lồm nhổm nhảy vào lòng tiên nữ long, móc ra một quả tùng tách lấy hạt nhét vào miệng nàng, tiên nữ long gian nan nhai, thần tình vô cùng khốn khổ.
"Quả Quả của chúng tôi và Lý Sát vốn là người một nhà, ngươi có thể nói là ma sủng của Lý Sát, chẳng mai một gì ngươi đâu, vì dù sao theo phò một vị long tế tự đã từng sáng tạo ra quyển trục, đối với ngươi mà nói chẳng thiệt thòi gì.... khụ .... khụ...." Ngải Vi Nhi thấy cuộc chuyện trò đã tới lúc cứng như đanh, liền đứng lên giảng hòa, nhưng mới nói có hai câu đã khom người ho khù khụ.
Quả Quả thân mật nựng nựng má của tiên nữ long, miệng lầm thầm lốc chốc gì đó, biểu tình trên mặt của tiên nữ long chẳng rõ là khóc hay là cười.
Một vị tiên nữ long mang trong người dòng máu của thần thánh cự long thế mà lại trở thành sủng vật của thứ ma thú cấp thấp này. Đấy tuyệt đối là chuyện không tiền khoáng hậu rồi.
"Hiện giờ đến lượt ta hỏi cô rồi." Lưu Chấn Hám cầm viên châu và mật của Phỉ Văn lệ độc mãng lên hỏi tiên nữ long: "Cự hạc không biết nói, ta muốn biết cự hạc coi những thứ này là đại lễ đem tặng cho Quả Quả có công hiệu gì không? Đừng có quên là ngươi đã phát lời thề với long thần, đừng có dùng câu 'cái gì ta cũng không biết hết' ra mà lừa bổn lĩnh chủ. Ta biết tiên nữ long các ngươi là thành phần có tri thức nhất trong long tộc."
"Uống mật rắn vào có thể có được năng lực tự trị liệu cho bản thân giống như Phỉ Văn Lệ độc mãng vậy. Còn Phỉ văn lệ mãng châu thì là thánh phẩm tốt nhất dùng để dưỡng nhan sắc, nếu dùng để uống thường xuyên có thể khiến người ta trẻ mãi không già, bỏ vào miệng tử thi có thể khiến thi thể vạn năm không hư nát." Tiên nữ long nỗ lực hít sâu, lời nói tuy bình tĩnh, nhưng nước mắt ướt nhòe cả má.
Lưu Chấn Hám nghe lời mừng rỡ, vội vã rút chủy thủ ra cắt một miếng trên huyết quản của túi mật rắn, lấy một cái túi được chế từ bàng quang của la toa thú đổ mật rắn vào, rồi bóp mũi Ngải Vi Nhi cho nàng uống vài ngụm.
"Đắng quá!" Ngải Vi Nhi nhíu mày nói.
"Thuốc đắng dã tật, nàng cảm thấy khỏe hơn không?" Lưu Chấn Hám cười hì hì nhìn viên ngọc rắn màu xanh bích trong tay, lòng nghĩ lại chuyện trước kia Ngưng Ngọc có nói đến những viên trân châu xếp theo tiêu chí "Long, xà, quy, bạng", mắt lộ đầy ý xấu nhìn tới nhìn lui tiên nữ long.
"Ngực dường như có một luồng nhiệt lưu nóng ran, thoải mái hơn nhiều." Ngải Vi Nhi mỉm cười ngọt ngào.
"Ta còn chưa nói xong, mật rắn tuy có hiệu quả tự chữa thương, nhưng sau khi uống mật vào rồi thì trong máu huyết của ngươi từ rày trở về sau sẽ có chất cực độc của Phỉ Văn Lệ độc mãng, không hải là nguyên tố độc tố nữa, mà là độc tố vật lý lợi hại nhất, có thể xuyên qua sự đề kháng độc tố của long tộc chúng tôi." Lời nói như hoa như ngọc rót đầy tai sao mà sướng khoái du dương, nhưng khiến nụ cười như mía ngọt của Lưu Chấn Hám và Ngải Vi Nhi biến mất trong chớp mắt.
"Chơi ta hả?" Lưu Chấn Hám phùng mang trợn mắt nhìn tiên nữ long.
"Lời ta nói còn chưa xong, ai bảo ngươi gấp rút làm chi?" tiên nữ long cũng không chịu kém nhìn lại hắn.
"Còn có lời di ngôn gì muốn trăn trối hay không?" Lưu Chán Hám nhìn sững tiên nữ long.
"Ngươi có thể giết ta, đối với ta mà nói đó cũng là một thứ giải thoát, nếu không phải long tộc nghiêm cách cấm chỉ tự sát, ta sẽ không sống đến giờ để mặc cho ngươi làm nhục đâu. Nhưng đừng có quên, thân phận hiện giờ của ta là "ma sủng!" chỉ cần ta dùng máu và oán khí làm tế điện, cho ngươi và con ách vận chi thú của ngươi một lời trù ếm vạn niên không giải được, thì coi như đủ vốn lắm rồi!" Tiên nữ long nghiến răng nghiến lợi đáp. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hử? Con nhãi này thiệt là hư quá đi! Không thể giết ngươi được sao? Vậy cho ngươi thử chút coi vị đạo thế nào?"
Lưu Chấn Hám bóp miệng tiên nữ long, đem túi mật đổ một ngụm lớn vào miệng nàng.
Tiên nữ long không hề sử dụng thuấn gian di động, cũng không phản kháng, để mặc cho Lưu Chấn Hám đổ mật rắn vào miệng, khiến nàng sặc ho sù sụ nhưng không hề tránh né. Ánh mắt của nàng đầy khoái ý vì được báo phục.
Sắc mặc của Lưu Chấn Hám thì dúm dó dữ dằn.
Đắc tội với một thành viên thuộc long tộc là hành động không thông minh chút nào, ngươi sẽ kiến thức được nộ hỏa của long tộc! Ta bảo chứng, ách vận chi thú lần này sẽ mang tới cho ngươi toàn ách vận!" Tiên nữ long đưa tay lên lau lau mật mãng xà rơi ra trong miệng.
Lưu Chấn Hám chú ý đến một tình tiết, đó là khi tiên nữ long đưa tay trái lên, thì trên ngón tay có đeo một chiếc nhẫn được chế từ bạch kim, trên mặt có đúc bốn viên lục phỉ thúy phải đến mười lăm ức (1 ức = 10 vạn) năm mới hình thành được. Ma pháp phù hiệu trên đó có khắc bốn chữ đơn giản "Ta yêu tại tim" bằng thứ văn tự của long tộc. Đây chính là tiêu chí đính hôn của tiên nữ long thuộc giống cái và Thất sắc long thuộc loài rồng đực, bỡi vì nếu kết hôn rồi thì chiếc nhẫn này sẽ được đeo ở ngón giữa.
"Đến con nào ta thịt con đó." Ngoài mặt thì Lưu Chấn Hám cười lạnh, nhưng trong thâm tâm thì phát rầu. Rõ ràng là chuyện vui, vì sao lại thành ách vận thế này đây?
"Muội làm sao bây giờ? Vậy muội chẳng phải là trở thành cá nóc rồi sao?" Ngải Vi Nhi nhỏ lệ khóc ròng, từng giọt lệ long lanh biến thành từng hạt trân châu rơi lốp đốp xuống đất vỡ nát.
"Đừng sợ, đây chẳng qua là chuyện nhỏ, cùng lắm thì tạm thời dừng lại vụ song tu kết giới mà thôi. Hãy tin ta, ta nhất định sẽ tìm được biện pháp giải quyết! Nếu như nàng cảm thấy khó chịu, ta sẽ uống theo nàng." Lưu Chấn Hám cúi thấp người an ủi Ngải Vi Nhi, khe khẽ vỗ vào đôi vai non nớt của nàng: "Như vậy cũng tốt, sau này ai dám khi phụ nàng, phun một bún nước bọt là nó chết nhăn răng."
"Không chịu!" Ngải Vi Nhi vội vã chộp tay hắn: "Chàng mà uống cái này, Ngưng Ngọc tỷ tỷ và Hải Luân sẽ làm sao?"
Ngải Vi Nhi nói ra lời này, sắc mặt có phần đỏ ửng lên.
Lão Lưu vừa nhìn là biết Ngải Vi Nhi muốn chỉ cái gì, bật cười ha hả.
"Lệ hóa trân châu? Sao lại là một mỹ nhân ngư? Mỹ nhân ngư biến thành cá nóc, hay quá rồi!" Tiên nữ long cười lạnh, "Hèn gì thủy hệ ma pháp của cô lại xuất sắc như vậy. Ta thấy cô sau này chẳng thể nào hôn môi với thân nhân của cô được rồi! Hải tộc các người chẳng phải là tôn sùng nhất vụ dùng miệng cạp cạp hay sao? Hà hà...."
"Ngươi đắc ý cái gì?" Lưu Chấn Hám lại thộp cổ trắng nõn của tiên nữ long, cất giọng ác độc: "Hãy nghĩ về ngươi đi! Cái vị thất sắc long anh tuấn kia còn dám cưới ngươi sao? Trừ khi hắn cưới ngươi về đề nằm chay chẳng ngủ với cô! XIn lỗi, thỉnh ta lỗi của sự thô tục của ta, vị tiên nữ long tiểu thư mang trong người dòng máu của thần thánh cự long tôn quý ạ!"
Tiên nữ long chỉ cười lạnh hai tiếng, ngoảnh đầu ra chỗ khác không đáp, nhưng ánh mắt thì đầy vẻ thê lương và tuyệt vọng.
"Đại nhân! Tìm được bảo bối rồi, tìm được thứ này từ một ổ bí mật ở góc tường." Cổ Đức vạch đám người vác một rương lớn tiến vào.
Rương được chế bằng đồng, trên có đồ án và hoa văn kỳ dị, cổ lão nhưng nhã trí, tán phát ra khí tức của thời cổ đại xa xưa. Sau khi mở rương ra, Lưu Chấn Hám chỉ vào một gói bảo: "Mở cái đó ra cho ta xem."
Cổ Đức lấy ra một chế phẩm bằng đồng xanh rất dày đệ trình trước mặt Lưu Chấn Hám. Đó là một xấp giống như quạt giấy vậy, bốn góc đều được khớp lại rất khéo, đường nét sắc sảo, trên có hại biểu tưởng chánh phản tinh mĩ dị thường cùng gá vào một khối đá nhô ra, phía sau là một cái móc bằng đồng.
Mắt Lưu Chấn Hám sáng lên, xem lướt qua một lượt, từ những phiến kim loại này rút ra từng thanh đồng dài hai xích rộng một xích như lưỡi đao, một cái đồng châm, một cái tỏa đao cán bọc bằng da cá mập, và bốn thanh đồng có thể kéo ra bốn phía giống như khung của một cái lều nhỏ vậy. Đằng sau móc đồng có một dây bằng tơ dài năm xích có thể tự động co về.
"Đây là món đồ chơi gì vậy?" Cổ Đức ngân ngơ, không ngờ cái món nho nhỏ này lại ám tàng nhiều cơ quan như vậy.
"Địa tinh quân đao." Lưu Chấn Hám cười hà hà: "Đây là địa tinh quân đao do địa tinh đại hiền giả Gia Bố Lâm chế ra vào một vạn năm trước. Nó có thể được dùng để đào chiến hào, chặt gỗ, tạo lửa, đánh bóng vũ khí, vá y phục, tạo lều, đương nhiên lều này ngoại trừ địa tinh thì chỉ có ải nhân và Hoắc Bỉ Đặc bán thân nhân mới có thể ở mà thôi. Sợi tơ này chính là lấy từ tơ của nhện mặt người chế thành, rắn chắc phi thường, xiết cổ một người chết như chơi, có thể dùng để câu cá được."
"Lợi hại vậy sao?" Cổ Đức há hốc mồm, biểu tình của các dân binh cũng sao y bản chính từ y.
"Dĩ nhiên lợi hại rồi." Lưu Chấn Hám chủ yếu biết những điều này qua điển tịch, hiện giờ lấy ra để phô trương học vấn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Thứ được giấu kỹ lưỡng như thế này là cái gì?" Cổ Đức lại lấy từ trong rương ra một khối đồng sáng, bên trên đầy đồ án và văn tự cũng như hình vẽ rất tinh mỹ.
Lưu Chấn Hám vừa nhìn cái đồ án có hình cổ lực hỏa súng, hai tay lập tức kích động tiếp lấy gói đó.
"Khảm Mạt Tư! Súng tay nhẹ! Cổ lực hỏa súng dài! lại còn có ma đạo phá kích pháo đồ án!" Lưu Chấn Hám giơ hai tay múa may giống như bị phát điên, mỗi một tiếng xuýt xoa là tên một loại binh khí trong thời thần ma đại chiến được báo ra, khiến mọi người không khỏi kinh hãi.
Trong vô số ánh mắt kinh hãi, Lưu Chấn Hám vò gói đồng này lại thành một cục tròn. "Đại nhân.... ngài..." Cổ Đức trợn trừng mắt.
"Tuy từ đồ án có thể thấy được đây là bản thiết kế của địa tinh đại hiền giả Gia Bố Lâm, nhưng chữ tượng hình thời viễn cổ thế này hiện giờ chẳng ai có thể đọc hiểu được, còn lưu lại để làm gì?" Lưu Chấn Hám cười điềm đạm.
"Ta đọc hiểu được văn tự tượng hình của địa tinh thời viễn cổ." Ánh mắt của tiên nữ long long lanh khi nói lời này.
"Có thể hiểu ta cũng không thèm, thứ binh khí đáng sợ này tốt nhất nên để chúng tiêu biến trong dòng sông dài của lịch sử. Trí tuệ không nên dùng vào việc giết chóc. Tiên nữ long, đây là cô dạy cho ta đấy, ta đã nghe lọt tai rồi." Nhãn thần của Lưu Chấn Hám giống như mục sư sống quá nghìn năm, sung mãn sự từ bi và thương xót. Hắn nhìn tiên nữ long giống như nhìn một giang dương đại đạo tội ác đầy trời.
Tiên nữ long nghẹn lời, tức suýt ngất đi ngay.
Có thể chế tạo ra, ngươi chẳng phải đã sớm làm rồi sao, còn chờ ta đến làm gì nữa? Thứ vũ khí này một khi được phổ cập, thì ưu thế về thân thể của Bỉ Mông sẽ chẳng còn chút nào nữa, làm sao có thể để cho chúng ở lại tiếp tục họa hại nhân gian? Lưu Chấn Hám âm thầm cười.
Trong lúc ấy, cự hạc đang vùi đầu rỉa lông chợt phát ra một tiếng rít to, đôi mắt đỏ hồng nhìn ra cửa và đầy sát khí, phảng phất như đang cảnh giác kẻ địch nào đó.
Các dân binh là những kẻ rút vũ khí ra đầu tiên, hổ thị đam đam nhìn sững cửa vào.