Thịt thú do Hoắc Bỉ Đặc bán thân nhân ướp nướng quả nhiên ngon tuyệt, khiến cho An Độ Lan trưởng lão vốn luôn có khí độ trầm ổn, bình tĩnh mà vẫn ăn như sói nuốt cọp nhai, gió cuốn mây tan.
Các dân binh của Phỉ Lãnh Thúy đang trầm trồ cao hưng vì các trang bị mới, thấy vóc dáng an uống của An Độ Lan trưởng lão như vậy liền giật nãy mình.
Lĩnh chủ đại nhân vịn cằm nhìn đám tăng lữ, không nhịn được tiếng thở dài. Hắn cảm thấy đám tăng lữ này chẳng có vẻ gì là đi tòng quân cả, mà dường như là một đám thân tín của một vị đại tướng quân vừa mới trốn chạy trở về từ nơi ấy.
"Đây là thịt thú gì thế nhỉ? Ngon quá!" Trưởng lão gặm một cái chân to nướng vàng ươm thơm phức, không ngừng cắn rôm rốp nhai nhóc nhách.
"Thịt nai." đầu bếp Bán Thân Nhân mập ù vắt điếu xì gà hút dở ở mang tai, xoắn tay áo bết đầy mỡ, đắc ý dùng cái sạn lật qua lật lại một khối thịt to như tảng đá màu trắng hồng, lại còn huýt gió một bài nghe rất ngả ngớn.
Quả Quả đội cái mũ mạo cao như giáo hoàng, ưỡn cái bụng to nghênh ngang dẫn theo Khách Thu Toa vễn vễn cái đuôi cong cùng tiên nữ long tiến vào đại thực đường, nó vừa thấy trưởng lão đã kêu lên rối rít, quẳng cây côn ăn mày trong tay, nhảy tọt vào lòng trưởng lão.
An Độ Lan trưởng lão cười rung cái bụng thịt da nhăn nheo, lò mò một hồi rút từ trong cái mai dẹp ra mấy quả hải táng là thứ đặc sản của sa mạc phân phát cho Quả Quả một phần lớn, Khách Thu Toa phần nhỏ hơn.
Hải táng tuy có hơi khô, da nhăn nheo, nhưng bên trong vẫn ngọt và đầy hương.
"Đây là thứ mà mật ong cũng không hơn được, lại lưu giữ được vẻ ngon thơm thật lâu trong miệng!" An Độ Lan trưởng lão nựng hai gương mặt nhỏ nhưng mập phều của Quả Quả và Khách Thu Toa, gương mặt già cười đến căng hết mấy múi thịt nhăn nheo.
Các lão bản nương và Thôi Bội Thiến đạo sư, Ca Thản Ny nữ kỵ sĩ cũng đi từ trên động xuống, đi vào nhà ăn chào hỏi An Độ Lan trưởng lão.
Ngải Vi Nhi thấy cái túi trước bụng Quả Quả chứa đầy quả hải táng, lại còn bày đặc triệu hoán hỏa hạc ra chia phần, rồi cắn mấy quả cho tiên nữ long, trong khi Khách Thu Toa chầu chực trước mặt đó chỉ có vài quả, không khỏi nhíu mày thầm trách lão rùa già này quả thật là trọng nam khinh nữ.
"Thịt nai ở đâu ra thế?" Trưởng lão vui vẻ chào hỏi mọi người, nhưng vẫn không quên hỏi vị đầu bếp mập Bán thân nhân.
"Đây chính là cống phẩm của các địa tinh. Bên cạnh Thế đao sơn chính là Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn, sau khi hạ tuyết, khắp núi đều là gió và tuyết dầy, tuần lộc và hưu nai kéo nhau xuống hoang nguyên kiếm ăn, do đó chúng ta chiếm được tiện nghi, chẳng những săn được không ít, mà còn dùng băng châu giữ lạnh được. Chúng ta còn bắt được hơn trăm con sống, đem nuôi ở phía sau hồng thổ cao pha. Sau này coi như ngày ngày có sữa nai uống rồi." Lưu Chấn Hám giúp lão già bóc vỏ vài món hoa quả ướp lạnh ăn tráng miệng.
"Các địa tinh không đề kháng gì hay sao?" Trưởng lão hiển nhiên rất thoải mái hưởng thụ sự hiếu kính của lĩnh chủ đại nhân, sắc mặt có phần đắc ý.
"Phản kháng?" Lưu Chấn Hám tức cười: "Vì sao phải phản kháng? Bọn chúng lấy cái gì mà phản kháng? Dũng khí chỉ là một phẩm chất cao quý, không thể coi là lực chiến đấu. Dựa vào địa thế hiểm yếu phản kháng có thể sẽ nhận được sự tôn kính trên chiến trường, những chuyện tiếp theo đó chỉ là một loại đồ sát (giết sạch)."
"Đấy là chuyện đáng buồn của các chủng tộc nhược tiểu." An Độ Lan trưởng lão vẫn ngồm ngoàm đầy bánh bao và thịt nai, nhưng vẫn không quên tỏ ra vẻ tiếc thương vô hạn.
"Bọn chúng đã chính thức gia nhập hộ tịch của Bỉ mông vương quốc rồi, từ giờ trở đi là thành viên của Bỉ Mông, không còn bị 'liệp đầu lệnh' (lệnh săn đầu lãnh thưởng) đối với các loại cường đạo nữa. Nếu như bọn chúng không biết nhận thức, thì đừng trách tôi vô tình. Để lo liệu chuyện nhập tịch cho các địa tinh này, Thôi Bối Thiến đạo sư và tôi còn phải đến tường trình tận mặt trước Đông Bắc thần miếu, và đạo sư đã thế tôi chịu không ít búa rìa oan ức." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Bỉ Mông chẳng lẽ không có cách gì tiếp thụ cường đạo chuyển biến thành bình dân sao?" Trưởng lão đột nhiên cảm giác những món ăn trước mặt có điểm vô vị. Trong mắt tăng lữ, sinh mệnh luôn là thứ cao quý nhất, Trưởng lảo đẩy bàn ra hỏi: "Nhưng sau đó bọn họ sao lại tiếp thụ."
"Tôi cưỡng từ đoạt lý, nói nhăng nói cuội nào là địa tinh thực ra chính là hậu nhân của Mậu ti tộc (mouse) lão thử nhân Bỉ Mông, vì sao lại không thể được nhập hộ tình bình dân của Bỉ Mông cơ chứ? Kết quả là đại thử nhân tế tự thuộc Thánh Khải Lộ tộc (kanguru) liền đòi quyết đấu với tôi, vì cho rằng tôi nói bậy, đem địa tinh và bọn họ kéo lại nhập thành một nhà... ha ha.... một là lão thử (chuột nhắc, chuột nói chung) Bỉ Mông , một là đại thử (chuột túi)Bỉ Mông, sao không cùng một họ được chứ?" Lưu Chấn Hám cười khổ lắc đầu ngao ngán. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Sau đó thì sao?"
"Lý Sát và Quả Quả là hai tên siêu cấp đại hỗn đản dám nhận cuộc quyết đấu với quyền trượng tế tự Duy Độ Tạp đại nhân của Đại thử tộc, lại còn đánh cho con ma sủng của Duy Đỗ Tạp đại nhân là một con Khỏa Lạp hùng (Gấu koala) u đầu mẻ trán, khắp người mang thương, khiến cho Thần miếu càng oán hận hắn hơn, vì chưa tham gia Áo Lâm Thất Khắc toàn quốc thì hai vị quyền trượng tế tự của Đông Bắc Thần Miếu đã bị Lý Sát hạ thủ thụ thương, rớt khỏi danh sách hậu tuyển rồi.
"Ối..." An Độ Lan trưởng lão hiện vẻ mọi chuyện đã nằm trong ý liệu: "Con Khảo Lạp Hùng thạch hóa kia chỉ là một thổ hệ ma thú, chậm như rùa, à không cháu chắt của ta bò ... chơi, gặp phải hỏa hạc tự nhiên là xui xẻo rồi."
"Nếu dùng hỏa hạc thì Duy An đại tát mãn sẽ không bực mình, vấn đề là Lý Sát có ẩn ác ý, để cho Quả Quả và con thạch hóa Khảo Lạp hùng kia đánh tay đôi. Hai con đó quyết đấu trên diễn võ đài cao tám mét tại sân vận động, Lý Sát lại làm giúp cho Quả Quả một cây đồng chuy tám cạnh, Khảm Mạt Tư, cái đôi chùy đồng đó ít nhất cũng nặng một trăm năm chục cân, cho nên con Khảo Lạp hùng kia bị đánh đến thảm, nào ai nghĩ là ma sủng có thể sử dụng vũ khí chứ? Quả Quả đánh xong rồi không nói làm gì, còn dùng đồng chuy uy phong lẫm lâm chỉ một cái, khiến cho con thạch hóa Khảo lạp hùng đầu u máu chảy ngoan ngoãn nhảy từ trên diễn võ trường cao tám mét xuống đất, tuy nhờ da dày thịt chắc, cuối cùng cũng bị té gãy hết một chân." Mỹ nữ xà không ngừng thở dài.
"Bảo báo của lòng ta." An Độ Lan trưởng lão vễnh vễnh cái hàm râu chồn, vuốt vẻ gương mặt mịn màng của Quả Quả, tiếp theo đó là từng tiếng gọi "cục cưng cục ngọc cục thịt cục thà" loạn cả lên.
Quả Quả phóng vù ra ngoài, chẳng mấy chốc sau mỗi tay cầm một cây chùy đồng tám cạnh dương dương đắc ý tiến vào, nhìn chất đồng, có thể đoán đó chính là thứ đồng lấy từ các vũ khí cướp được từ bọn địa tinh cường đạo luyện thành.
"vậy sau đó vì sao thần miếu lại đồng ý cho địa tinh nhập tịch vậy?" Trưởng lão lại hỏi.
"Tôi đem chuyện Hải Luân tự nhiên tiến hóa ra Bỉ Mông chiến vũ báo cáo cho thần miếu, kết quả là biến cơn nộ hỏa của Duy An đại tát mãn thành cơn mưa rào." Lưu Chấn Hám cười gian tặc, "Đại tát mãn tự đi tìm tôi và đạo sư, thỉnh cầu tôi năm sau xuất chinh Áo Lâm Thất Khắc tế tự đại hội toàn quốc. Hiện giờ tôi không cần báo danh bằng đường vòng nữa. Tôi đã nói trước rồi, Quả Quả không cần ai trợ giúp cũng vẫn trở thành ma thú giỏi nhất."
"Nhưng danh thanh của ngươi tại Đông bắc thần miếu ngày càng xấu xa hơn." Mỹ nữ xà hậm hực lắc đầu: "Người ta hiện giờ đều gọi ngươi là cường đạo tổng đốc."
"Duy an đại tát mãn đều là những Bỉ Mông có trí tuệ siêu quần, Quả Quả liên tục đánh bại hai vị quyền trường tế tự, xem ra nên có quyền lợi mới phải." An Độ Lan trưởng lão cũng thật cao hứng.
"Suy bụng ta ra bụng người thôi. Tôi dụng tâm gian khổ như vậy cuối cùng cũng không uổng, trong quá trình luyện tạo vũ khí còn thiếu nợ rất nhiều đối với các địa tinh. Hơn nữa, các lò rèn của chúng ta thủy chung không thể nào đạt đến điểm nóng yêu cầu vì chỉ dùng củi đốt thường, và thế là trong lúc tôi tức giận định dụng quy châu ngâm rượu tinh đem đi đốt, chúng tiếc của phụng hiến ra hai trái 'du qua'! Mẹ ơi, thứ nước của các quả dưa này thực lợi hại, vừa gặp lửa đã cháy, kết hợp với than cửi tạo ra hỏa lực còn mạnh hơn rượu thuần tinh." Lưu Chấn Hám đưa mắt nhìn sâu tiên nữ long đầy hàm nghĩa: "Lúc trước đánh lên Thế đao sơn, bổn lĩnh chủ đơn thương độc mã độc sấm long đàm, nếu không phải trên người có tỵ hỏa châu thì đã trở thành heo nướng trên đám du qua này rồi."
"Du qua là do ta phát hiện trong rừng sâu tại Tuyết sơn Châm Diệp lâm, rất tiếc chỉ tìm được có tám trái, nếu như có hai chục trái, ta sẽ cho Đức Khoa mang vài trái tới chiến trường, bảo Đức Khoa sử dụng trong lúc chiến đấu với ngươi, ta tin là các ngươi sẽ thương vong gấp bội." Tiên nữ long hừ lạnh.
"Cái đó khẳng định rồi." Lưu Chấn Hmá cũng thừa nhận điểm này, hôm đấy các địa tinh chỉ sử dụng các cây dài có đốt lửa ở đầu mà đã khiến Mãnh Ma kỵ binh hốt hoảng trở tay không kịp, nếu du qua được sử dụng, kết quả nhất định sẽ khó nói.
Nhưng Lưu Chấn Hám có một câu còn chưa thốt, đó là mầm du qua đã bị hắn lấy được.
"Du qua là do ta bảo địa tinh lấy đến, không có mệnh lệnh của ta, ngươi hy vọng bọn chúng sẽ thực hiện sao?" Tiên nữ long chề môi.
"Cô không muốn nhanh chóng chế tạo cho xong vũ khí để bản thân tự do hay sao, cô sao lại tích cực như vậy?" Lời của Lưu Chấn Hám đã nói trúng chỗ yếu hại của tiên nữ long.
Tiên nữ long tức thời cứng họng.
"Trưởng lão, mọi chuyện ở tiền tuyến xong rồi hay sao?" Thôi Bội Thiến lái chủ đề câu chuyện, lại còn trừng mắt nhìn Lưu Chấn Hám, ý tứ bảo ngươi hãy bớt cái giọng hở chút là lấy thân phận ma sủng của tiên nữ long ra đùa cợt đi.
"Đừng nói nữa, quanh đi quẩn lại suốt hai tháng trời, hơn phân nửa thời gian là đi đường, khiến cho cái xương già của ta sắp gãy vụn tới nơi. Kết quả khi ta đến chưa được nửa tháng thì đánh nhau cũng vừa kết thúc." An Độ Lan trưởng lão nhăn mặt nhíu mày sầu khổ, lại còn xoa xoa eo.
Lúc mỹ nữ xà đạo sư đưa tăng lữ đoàn do Phỉ Lãnh Thúy cống hiến đến Uy Sắt Tư Bàng, tổng đốc và chỉ huy bộ của Thổ Luân quân đoàn vui mừng khôn xiết. Tuy Lưu Chấn Hám đã an bày mấy tên nô lệ theo chiếu cố trưởng lão, nhưng quan tối cao của hành tỉnh cuối cùng lại sắp xếp một cổ xe hào hoa đưa tăng lữ đoàn ra tiền tuyến, chỉ huy bộ của quân đoàn thậm chí còn cho một tiểu đội dã trư du kỵ binh hộ tống dọc đường. Thứ lễ ngộ này thật là hiếm thấy, không tới lúc chiến tranh thì vai trò của vu y không cách gì thể hiện, đặc biệt là tăng lữ kiêm luôn khả năng trị liệu "đảo cáo chi quang" của mục sư thuộc nhân loại.
"Chẳng mấy chốc mà đã đánh xong nhân loại vương quốc nằm sâu trong sa mạc rồi sao?" Lưu Chấn Hám có điểm không dám tin.
Năm xưa khi hắn học tác chiến trong rừng, cũng là lúc quốc gia bắt đầu tổ chức các hạng mục tác chiến khác nhau, ví dụ như tác chiến trong sa mạc, trên cao nguyên, trong rừng... So với tác chiến trong rừng, tác chiến trong sa mạc và cao nguyên rất cần tố tố thể lực, ý chí cá nhân, ngoài ra yếu tố hậu cần cũng rất trọng yếu.
Khi hắn cùng trú trong tập đoàn quân tại vùng nước sạch cỏ xanh, chỉ có một bộ phận được bí mật huấn luyện trong sa mạc Qua Bích, thế mà mỗi ngày đều phải dùng thức ăn đầy năng lượng để bổ sung cho thân thể của chiến sĩ, và đó là một khoản phí tổn cực lớn.
Quân đội Bỉ Mông làm gì có loại huấn luyện có hệ thống và bài bản như thế này, thế mà đánh trận những nửa năm đã khiến cho vương quốc của nhân loại trong sa mạc bị đánh tan?
"Đánh tan nhân loại trong sa mạc? An Phỉ Đặc Lý Thắc tại thượng, cuộc chiến này đánh đến lúc cuối mà chẳng hề tìm ra đối phương ở chỗ nào, dọc đường đánh chiếm vài ốc đảo, nhưng..." An Độ Lan trưởng lão thở dài, "Các ốc đảo trên sa mạc thật tế quá nhỏ, và nhân vì quá khô hạn, nên hai cánh quân lưỡg thê Tư Mại tộc đã sớm rút khỏi chiến trường. Những quân Bỉ Mông của chúng ta còn có tới ba quân đoàn biên cảnh, cộng thêm một liên đội thuộc Chiến Thần Chi Tiên, và các tư quân của các quý tộc, thậm chí còn có một cánh quân Hào Tư tộc Lạc mã chiến sĩ và Áo Tư Thôi Đặc tộc đà điểu chiến sĩ tham gia, tổng số quân binh được huy động quá lớn, tuy đánh chiếm được vài ốc đão, nhưng không đủ phân phối cho đại quân, cuối cùng nước sạch đều tiếp thụ sự quản chế, cho thấy việc hậu cần cung ứng của chúng ta vô cùng phiền phức. Và điều kinh khủng chính là, sa mạc ban ngày thì còn đỡ, ban đêm lạnh giá phi thường, khiến chiến sĩ đều bị chết cóng, không triệt quân không được." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Rất may là lĩnh chủ đại nhân đưa dạ minh châu cho ta ủ ấm, nếu không chúng ta sẽ chịu khổ rồi." An Độ Lan trưởng lão chớp chớp hai con mắt lồi, hỏi: "Đại nhân, ngài sao biết về đêm trong sa mạc sẽ lạnh khủng khiếp?"
Dạ minh châu? Tiên nữ long đứng bên cạnh ngẩn ngơ nhìn Lưu Chấn Hám, cảm thấy không thể nào ngờ, cái tên thất cách này tốt bụng vậy sao?
"Đoán thôi." Lưu Chấn Hám cười ha ha, ra vẻ thâm tàng bất lộ.
"Vậy hiện giờ vương quốc chuẩn bị làm gì? Không cứu công chúa điện hạ nữa hay sao?" Hải Luân nóng lòng hỏi.
"Không biết được." An Độ Lan trưởng lão xua tay: "Theo tin tức lan truyền, thì chờ qua mùa đông, sang mùa hạ năm sau sẽ tiếp tục khai chiến. Quốc vương bệ hạ đang cùng chủ thần miếu hồng y đại tế ty thương lượng, chuẩn bị triệu tập Mục Lý Ni Áo đại nhân trong mười hai vị chủ tế tham gia chiến tranh năm sau."
"Phụ thân của cô trâu bò thiệt! Ngay cả quốc vương cũng thương lượng với ông ta." Lưu Chấn Hám nhìn Ca Thản Ny, chẹp chẹp miệng.
'Thế tập quý tộc và quý tộc rơm khác biệt như mây trên trời như nước dưới khe, ngươi có hiểu hay không?" Thiên nga nữ kỵ sĩ nhếch mép tặng một câu, khiến cho mặt lĩnh chủ đại nhân xám xịt.
"Thì vậy, trong chiến tranh ở biên giới phía tây, quý tộc và bình dân chiến sĩ có sự khác biệt rất xa. Tăng lữ đoàn của chúng ta khổ cực lo lắng thương binh, nhưng thực phẩm và nước uống kém thật xa quý tộc." An Độ Lan trưởng lão dụng khẩu khí âm âm đáp lời.
Thiên nga nữ kỵ sĩ tức thời đỏ mặt.
"Có một quý tộc còn thỉnh ta và các đệ tử theo phục vụ gia tộc của họ, thật là tức cười." An Độ Lan trưởng lão hừ mũi: "Ta theo phò lĩnh chủ tuy cỏ rơm đôi chút, nhưng cũng biết lo cho thuộc hạ, rốt cuộc thì quý tộc cỏ rơm còn có chút lương tâm."
"Sa mạc nhân loại có lực chiến đấu ra sao? Lợi hại không?" Lưu Chấn Hám hỏi: "Nếu như có thể, năm sau ta muốn báo danh tham gia quân đội, đến giải quyết mối huyết hải thâm cừu cho Hải Luân."
"Muội cũng đi." Hải Luân nói.
"Sa mạc nhân loại không đơn giản!" An Độ Lan trưởng lão gật gật đầu: "Bọn chúng chưa bao giờ chính diện giao chiến với chúng ta, và chẳng biết chúng từ đâu chui ra đánh lén, vũ khí của họ rất tốt, toàn là loan đao, cưỡi lạc đà, hò hét xông tới, rồi hò hét bỏ đi, binh khí của Bỉ Mông chúng ta khi giao thủ với chúng bị chém gãy ngọt như mía lùi. Sa mạc nhân loại theo Bái Hỏa Giáo, những tín đồ gọi là A Hoanh ấy rất lợi hại. Bọn chúng sử dụng hỏa nguyên tố rất giỏi, tế tự của chúng ta khi giao thủ với chúng rất khó chiếm được tiện nghi."
"Ta có một cái sa mạc loan đao, hôm trước cùng Khoa Lý Nạp so đao, chỉ một chiêu đã bị Kim cương trường đao chém gãy." Lưu Chấn Hám cười: "Bái Hỏa Giáo A Hoanh xem ra là hỏa hệ ma pháp sư, không biến chúng so với hỏa hạc ai lợi hại hơn ai?"
"Bỉ mông chiến sĩ tuy cường hãn, nhưng sa mạc nhân loại quá giảo hoạt, bọn chúng dường như coi đánh lén chính là chiến tranh chính quy, nên không hề phát động tác chiến đại quy mô, mà chỉ đánh lén ngang thọt dọc. Giao tranh với chút thực là một thứ thụ tội." An Độ Lan trưởng lão lắc lắc đầu.
"Rất tiếc Bác Đắc tộc chúng tôi không còn quân đội trên không nữa, nếu như Điểu tộc Bỉ mông Ưng Thân nhân vẫn còn tồn tại, thì nhất định sẽ tìm đến sào huyệt của sa mạc nhân loại và xé tan chút, và chúng ta sẽ không bị động như vậy." Ca Thản Ny lạnh lùng nói.
"Ta chẳng phải cho cô biết rồi sao, thiên nga mỹ nhân, thế giới dưới đất bên dưới Tạp Thủy Mỗ Đa đại bình nguyên còn có một chi Địch tư cao tộc Ưng thân nhân đấy sao?" Tiên nữ long cười hỏi.
"Một tháng trước ta đã phi nhạn truyền thư thông tri cho phụ thân của ta về chuyện này, chẳng mấy chốc sẽ có tin hồi đáp." Ca Thản Ny kiêu ngạo đáp.
"Cái gì?" Lưu Chấn Hám nhảy dựng lên, mặt mày đầy vẻ giận.
"Ngươi yên tâm đi, trong thư ta không có nói ngươi có thêm một vị tiên nữ long và một vị viễn đông hỏa hạc làm ma sủng đâu." Thiên nga nữ kỵ sĩ nhanh chóng giải thích. Sau sự kiện lần ấy, thái độ của Ca Thản Ny hiện giờ tuy không thể nói là tôn kính Lưu Chấn Hám, nhưng rõ ràng là đã thu liễm đi rất nhiều.
"Ta không phải là ma sủng!" Tiên nữ long tức thời đỏ mặt tía tai giận dữ.
"Ca Thản Ny tiểu thư không chân thành, tôi nhìn thấy cô ta dùng "cấm không chi ca" khiến cho đại nhạn rơi xuống từ trên trời, vì sao không chịu hàng ngày bắt vài con nhạn lớn cùng bọn vịt giời mập xuống cho chúng ta làm bữa vậy? Hiện tại bọn vịt giời ăn cỏ một năm, mập lút lườn, thịt vừa thơm vừa ngon, chính là mỹ vị!"
Một đầu bếp bán thân nhân bắt đầu cầm một cái bát lớn đến ngồi cạnh An Độ Lan trưởng lão, ngồm ngoàm dùng món ăn thêm. Hoắc Bỉ Đặc bán thân nhân mỗi ngày cần ăn sáu bữa cơm, lão mập này dĩ nhiên là không ngoại lệ, khi ăn lão còn ngồi co cái chân nhỏ xíu lên, lộ ra từng sợi lông đen xì.
Quả Quả cũng thò đầu qua, hít hít mũi ngửi.
Đầu bếp bán thân nhân lập tức cầm bát lên đi chổ khác.
"Tá lạp thân ái, chủng tộc dị năng "cấm không chi ca" của thiên nga tộc không phải dùng để săn bắt." Ca Thản Ny xoay về phía lão đầu bếp bán thân nhân, ngẩng đầu kiêu ngạo đáp.
"Lý Sát định xây dựng đội dân binh trên không, lần sau cô dùng'cấm không chi ca' đối phó hắn." Ngưng Ngọc đứng gần đó che miệng cười.
"Ngài định thành lập đội không quân dân binh?" Ngoại trừ ba lão bản nương, những người còn lại đều sửng sốt nhìn lão Lưu.
Tiên nữ long không ngừng cười lạnh, ánh mắt lại như vừa nhìn thấy một tên đần nói mớ.
"Ngươi... không phải ngươi có chủ ý xuống thế giới dưới đất tại Tạp Thụy Mỗ Đa cứu Ưng thân nhân chứ? Ta nói cho ngươi biết, Bác Đắc Tộc thế tập lĩnh chủ chính là Tư Mại Tộc thiên nga của chúng ta! Ngươi không có quyền làm điều đó!" Ca Thản Ny kích động đỏ cả mũi.
"Vớ vẫn!" Lưu Chấn Hám bảo: "Cô tưởng ta cũng ngốc như cô chắc? Xuống lòng đất cứu Ưng thân nhân? Ta không có rảnh đâu nghe."
"Vậy ngươi xây dựng quân đội dạng gì trên không?" Thôi Bội Thiến trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ý nghĩ tạo thành không quân đã được đạo sư của ta là Mục Lý Ni Áo đại nhân thực thi từ hai mươi năm trước, nhưng sau đó buộc phải dừng lại. Lý sát ngươi có ý nghĩ này rất tốt, ta biết ngươi có vẻ khờ khờ, nhưng thông minh hơn bất kỳ ai, ta muốn biết ý nghĩ của ngươi."
"Nhân loại chẳng phải đã từng có sư thứu bộ đội hay sai? Vì sao Bỉ Mông không thể học làm theo như vậy? Vì sao cứ khư khư quan niệm cũ không chịu bỏ? Bộ đội trên không không cần phải nhất định là thuộc điểu tộc Bỉ Mông." Lưu Chấn Hám rút ra một miếng vải đay, cẩn thận lau chùi thật sạch cây hổ đầu câu cực lớn và nặng trong tay.
"Phụ thân của Ca Thản Ny, đạo sư của ta, Mục lý Ni Áo đại nhân năm xưa cũng cùng ý nghĩ với ngươi như vậy, chính là muốn dùng phương thức dùng vật cưỡi để tổ chức lại quân đội trên không của Bỉ Mông, nhưng rất tiếc là ý tưởng hay nhưng không có cách gì thực hiện." Mỹ nữ xà đạo sư lắc đầu.
"Thất bại ở chỗ nào, nói ra tôi nghe thử." Lưu Chấn Hám lấy lại tinh thần.
"Không có tọa kỵ thích hợp trên không." Mỹ nữ xà đạo sư nói: "Bỉ Mông của chúng ta có thân hình quá nạng, ngoại trừ sư thứu, thì đại khái chỉ có Kỳ mỹ lạp và Song túc phi long là có thể chịu đựng thân hình cực lớn của Bỉ mông chiến sĩ chúng ta. Nhưng mà, Lý Sát ngươi có biết không, hiện giờ ngay cả nơi phát nguyên ra sư thứu kỵ binh, chính là các vương quốc nhân loại ở trung tâm Ái Cầm đại lục cũng đã bị thất truyền phương pháp nuôi dưỡng và huấn luyện sư thứu rồi."
"Vì sao lại cần phải cần có ma thú biết bay cực mạnh làm vật cưỡi? Lấy mấy con có thân hình to lớn nhưng chẳng có lực chiến đấu gì không được hay sao?" Lưu Chấn hám phản biên: "Không trung kỵ binh thì có thể lựa chọn những Bỉ Mông có thân hình ốm ốm nhỏ nhỏ một chút, như vậy chẳng phải là bay được rồi hay sao?"
Mỹ nữ xà đạo sư tức thời bật cười, tiên nữ long cũng nhoẽn miệng khoe răng.
"Không trung tọa kỵ không có lực chiến đấu cộng thêm kỵ binh không trung yếu như sên thì làm được nhiệm vụ gì đây? Chịu cho người ta đánh không thể đánh trả hay sao?" Mỹ nữ xà đạo sư nói: "Không ngờ kiến thức của ngươi nông cạn như vậy. Muốn xây dựng một đội không quân vô năng như vậy, có quốc gia nào nguyện ý cung dưỡng không? Không trung bộ đội đều xuất hiện dưới hình thức bắn tỉa, mục đích tồn tại duy nhất của họ là dùng cung tiễn để tiêu diệt ma pháp sư của đối phương, tế tự hay là chủ tướng, và lại còn đối phó với không kỵ của đối phương. Ma thú dùng làm vật cưỡi nếu không có năng lực công kích cường đại, rất khó thoát ly chiến trường một cách an toàn."
"Hơn nữa do thân thể trầm trọng vì khôi giáp và yên cương, cùng trọng lượng của kỵ sĩ, các ma thú phi hành đều bay với cự li cực ngắn, tối đa chỉ khoảng nam chục dặm đến một trăm dặm mà thôi. Sau đó chúng cần phải nghỉ ngơi. Nếu là như vậy, thì dùng chúng đơn thuần để trinh sát quả thật chẳng hợp chút nào." Tiên nữ long cũng chen lời, chỉ cần có những gì dính dáng đến quân sự, nàng ta đều tìm cơ hội bài xích Lưu Chấn Hám đến đáo để, "Trừ khi mỗi tọa kỵ đều giống như Bác Lãng Sa hỏa hạc vậy, nếu thế thì tuyệt đối chẳng có vấn đề gì."
"Mục lý Ni Áo đại nhân năm xưa dùng phi hành ma thú gì để huấn luyện?" Lưu Chấn Hám bị đánh máy cú trời giáng thế mà vẫn cười hì hì cất tiếng hỏi.
"Giác ưng thú." Ca Thản Ny đáp: "Chính là Giác ưng thú."
"Đó là một con chim lớn có đầu dài như nai, nhưng thân thể là phi cầm đúng không? Nhưng Giác Ưng thú dường như không phải là ma thú." Lưu Chấn Hám hỏi.