Yểm mã của Tạp Tát Nặc bá tước quả nhiên là một con ngựa quý, lộ trình năm chục dặm tựa hồ như chớp mắt cái đã chạy xong, bá tước đại nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, hùng nhân chạy bằng hai chân có nhanh cách mấy cũng không nhanh bằng ngựa chạy bốn chân. Tuy không trải qua chính thức giao phong, nhưng bá tước đại nhân anh dũng vẫn xuất hạn mồ hôi lạnh đầy người.
Nhóm Bỉ mông chiến sĩ này có trang bị tôn quý khiến cho bá tướcđại nhân như ăn phải hồng sâm vậy, mồ hôi lạnh chảy đầy. Rất may là tư quân của gia tộc xuất chinh có hơn ba nghìn người, trong đó còn có cung đình đại ma pháp sư Phất Lan, hai trung đội Cự liêm thủ nữa. Đám Bàng Bối trọng trang cự liêm thủ này chỉ cần trang bị thôi cũng phải mất hết cả đội xe để vận chuyển. Khi nghĩ đến chỗ dựa của mình chắc như vậy, sự hoảng loạn của bá tước đại nhân từ từ giảm bớt lại. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nguy cơ đã qua, bá tước đại nhân không còn rạp đầu thúc ngựa chạy nhanh như lúc nãy nữa, con chiến mã linh tuệ củng từ từ giảm tốc độ của nó lại.
Cùng dạng với các nhân loại kiêu ngạo, trong thâm tâm của bá tước đại nhân ít nhiều gì cũng có phần áy náy, vì trong trận chiến vừa rồi, ngay cả các trinh sát binh cũng biết hỗ tương viện trợ, còn thân là chủ tướng mà bá tước đại nhân lại lâm trận đào thoát, thật tế đã phản lại cái đạo của bậc kỵ sĩ kiền thành.
Nhưng điều làm bá tước đại nhân hân hạnh chính là, trải qua trận giao phong ngắn ngủi kia, không còn ai sống sót để kể những gì mà y đã xử sự như thế nào nữa rồi, nên bá tước cũng thở nhẹ một hơi yên tâm.
Giống như đáp ứng lại sự lo lắng trong lòng y, một con sương tuyết bì khâu thú cưỡi trên lưng một con kim cương anh vũ bay qua trước mặt y, vòng cua một cái rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Con ngươi của bá tước đại nhân ngưng kết ngay.
Y nhìn thấy con sương tuyết bì khâu đội mũ da gấu cao, mặc áo yếm da báo quay về phía y lè lè cái lưỡi cáo.
Tạp Tát Nặc bá tước không dám tin vào mắt mình, đưa tay dụi dụi, xong tìm kiếm mà chẳng nhìn thấy được gì nữa.
Chính vào lúc bá tước đại nhân tự cười bản thân, chuẩn bị nói lên hai ba câu hài hướng, thì một con chim lớn siêu cấp chợt bay ngang qua sát lưng ngựa đang chạy như bay của y.
Một trận gió mạnh thổi qua, bá tước đại nhân cảm thấy hơi lạnh lòn sâu vào cổ áo giáp, cái mũ trụ Lưu Kim Mễ Lan khôi có giá trị không ít chợt bị luồng lưu phong thổi bay đi. Con cự điểu đó mang theo khí lưu cuốn mù cỏ và bụi bốc lên trời cao. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bá tước đại nhân nhìn thấy một vị Bỉ Mông thịt da phát đạt trên lưng cự điểu quay nhìn về phía y cười.
"Chúa ơi!" Tạp Tát Nặc bá tước đại nhân trước giờ không tin vào thần nhưng hiện tại toàn thân nổi gai ốc, cố sức cầu khẩn thần linh, biến thành kẻ kiền thành còn hơn mục sư già lâu năm nữa. Đồng loại, thứ dã tính hung ngoan kháng cự của nhân tộc khiến y vẫn tiếp tục giục ngựa chạy như điên cuồng.
Thần chưa thấy xuất hiện đâu, nhưng hổ đầu câu của Lưu Chấn Hám đã xuất hiện ở phía trước rồi.
Yểm mã của Tạp Tát Nặc bá tước là một súc sinh có linh tính, kiệt lực muốn tránh lộ tuyến này đi. Nhưng chuyện đã đến nước này, thì dù nó có chạy đâu, cự hạc vẫn thủy chung bay quần trên không quanh nó. Cánh của cự hạc phóng ra cuồng phong khiến thân thể của yểm mã ngã nghiêng chao đảo, khiến nó không thể không chạy theo lộ tuyến đã định, bất chấp Tạp Tát Nặc bá tước có quát tháo thế nào.
Tạp Tát Nặc bá tước vốn muốn giục ngựa xông bừa lên đụng vào cự điểu rồi tính, nhưng cây hồ đầu câu cực lớn trong tay tên thất cách phía trước đã khiến y hoàn toàn bỏ hết ý định ban đầu, chỉ còn biết giật cương, yểm mã thần tuấn vô cùng phát lên tiến hí dài, hai chân đứng thẳng. Ngón tay của Bá tước cũng len lén di động từ chỗ dây cương đến liên hoàn nổ đồng gắn trên yên.
"Thất cách tiên sinh tôn kính, ta chính là sứ tiết ngoại giao, xin hỏi ngài ngăn đường ta để...." Bá tước đại nhân nỗ lực hiện ra gương mặt từ ái và khoan dung, giày thích ngựa khẽ khua, yểm mã từ từ chạy về phía trước.
"Bỏ vũ khí xuống đi, nhân loại." Lời vừa nói ra, Lưu Chấn Hám phát cười ngay, sao mà lời này nghe kỳ cục quá mức.
"Tiên sinh! Ta là sứ tiết ngoại giao của Đa Lạc Đặc công quốc! Ta đến đây để giao quốc thư!" Nhìn thấy tên Bỉ Mông kia đột nhiên cười, tâm thần của bá tước đại định, bắt đầu tự tin thi triển kỹ năng ngụy trang của mình, khiến cho lời tràn đầy cảm giác đại nghịa bất khuất.
Ngay lập tức, cả gió trên hoang nguyên cũng khảng khái sục sôi.
Trong lòng của Tạp Tát Nặc bá tước quả thật có một bức quốc thư, và đích xác là thứ chân thật, vì thúc thúc của y, đồng thời là tể tướng của công quốc Tạp Bội La đại nhân đã ký vào nó. Y dễ dàng đạt được sự tín nhiệm của các đồn biên phòng của Bỉ Mông, để rồi ở cự ly gần bắn chết những binh lính này. Thứ kế hoạch săn thú đó hoàn thành rồi, chẳng ai biết được đó là tác phẩm của Hạ Nhĩ Ba gia đình, nhất định là một kế hoạch hoàn mỹ.
Hạ Nhĩ Ba (Cassano) gia tộc dù có cuồng vọng đến đâu cũng không đủ thực lực khiêu chiến với toàn Bỉ Mông vương quốc.
"Móc ra cho ta xem." Lưu Chấn Hám ngoắc ngoắc tay.
Trên mặt bá tước sung mãn vầng quang huy của động vật ăn cỏ, thúc yểm mã từ từ tiến đến gần.
Khi còn cách tên Bỉ Mông ấy cự li khoảng mười mét, nụ cười mỉm trên môi bá tước biến thành nụ cười gằn ác độc, lộ trình này cho dù có là thần cũng không thể nào thoát khỏi liên hoàn nổ đồng của y bắn ra cùng một lúc.
Mang theo nụ cười của bá tước đại nhân, hai cái liên hòan đồng nỗ tuôn hết tên về phía vị thất cách ấy. Mỗi một trinh sát binh đều mang theo hai cây nỏ đồng trên lưng chiến mã cực hay. Lần này có thể nói là Hạ Nhĩ Ba gia tộc đã trút cạn huyết bồn.
Những tên nỏ này bị bôi chất kịch độc, cho nên khiến cho bá tước đại nhân sung mãn tín tâm. Chỉ có điều, nụ cười mỉm này nhanh chóng đông cứng.
Một mỹ nhân ngư như mộng ảo chợt xuất hiện, dùng thân thể của mình ngăn toàn bộ mũi tên bay tới. Sát na hai bên tiếp xúc, bá tước đại nhân còn nhìn thấy những bọt nước bị tên nỏ bắn bay đầy.
"Không...." Tiếng rống của Tạp Tát Nặc bá tước chỉ vang lên phân nửa, con sương tuyết bì khâu thú cưỡi con kim cương anh vũ đó quay trở lại. Lần này bá tước đại nhân xác định là mình không bị hoa mắt nữa. Anh vũ đâu lên đầu của yểm mã, cùng cái miệng như móc câu khẽ chăm sóc lông trên người. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Bá tước nhìn con sương tuyết bì khâu thú, nổ đồng nắm chặt trong tay, khớp xương vồng lên màu xanh, trời không thổi tới từng trận cuồng phong, cự điểu cũng đáp xuống bên cạnh bá tước. Chiến mã được huấn luyện lâu ngày tuy không hề hoảng kinh, nhưng bá tước lại kinh hoảng thất thố. COn chim này chỉ cần đứng không cũng đủ cao hơn bá tước cưỡi trên chiến mã, đôi mắt màu hồng của nó cũng phát ra quang mang tựa lửa hồng, khiến cho bá tước tràn đầy sợ hãi.
"Chẳng lẽ còn muốn ta thỉnh ngươi xuống hay sao?" Lưu Chấn Hám cười hì hì nhìn nhân loại giảo hoạt.
Con mắt nhỏ của bá tước xoáy tròn, cố gắng suy nghĩ tìm đối sách. Con suơng tuyết bì khâu thú chợt phóng ra một quả tùng, rồi dùng một cước đạp y xuống lưng ngựa.
"Ta có thể cấp cho ngươi kim tệ, ta có tiền! Ta có thể tự chuộc thân ta về!" Bác tước ráng nhịn sự đau đớn trên ngực, lồm cồm bò từ dưới đất lên, đưa tay vào trong lòng móc túi tiền ra, thò vào đó moi những đồng kim tệ vàng chóe.
"Chỉ cần ngươi tha cho ta, những thứ này sẽ là của ngươi hết, không có ai biết đâu." Tạp Tát Nặc bá tước cảm thấy mình có điểm hy vọng, lời nói hơi run run.
Lời của bá tước bị động tác của Lưu Chấn Hám cắt ngang, thấy trên lưng ngựa có một sợi dây gai dài, hắn đưa tay lấy xem, trên đó có những dấu vết dùng đao cắt, xem ra đây là thứ bá tước đại nhân dùng để lau chùi khi đi đại tiện.
Nhìn tên Bỉ Mông cầm sợi dây đai nhìn mình không có hảo ý gì, bá tước đại nhân lập tức quẳng ngay nỏ đồng, rút kiếm ra thủ thế.
Lưu Chấn Hám rất có phong độ của kỵ sĩ nhường cho bá tước đại nhân đứng vào bộ thế linh hoạt, lùi lại chổ rộng rãi, bản thân hắn cũng cọ hai cây hổ đầu câu vào nhau. Hai món vũ khí này chính là vừa dùng kim cương tạo ra, một cái dài khoảng một mét rưỡi, nặng khoảng 150 cân.
Thứ binh khí này vốn muốn dùng phải có kỹ xảo tinh vi, nhưng sau khi bị Lưu Chấn Hám cải tạo, nó duy trì một loại phong cách của Phỉ Lãnh Thúy, đó là .... cực lớn! Khi vũ khí lớn đến một trình độ nhất định, chém hay chặt đều quá đủ rồi.
Kiếm của Tạp Tát Nặc bá tước chỉ cần giao thủ với hổ đầu câu này một lần, thì phân nửa đã bay lên trời, nửa còn lại thoát khỏi tay bay mất, Quả Quả đứng trên lưng ngựa ôm bụng cười khằn khặc.
Bá tước cúi đầu nhìn hổ khẩu của mình, nhãn thần ngốc trệ.
"Đưa tay qua đây!" Lưu Chấn Hám cầm dây đai quay một vòng, nói với bá tước.
Bá tước lùi lại định chạy, nhưng bị đụng vào đám đất loạng choạng muốn té, rồi bì cái công cụ dùng để chùi đít của mình bay tới quấn chặt lại.
Lưu Chấn Hám dùng đầu của dây đay còn lại buộc lên yên ngựa, cho yểm mã đổi hướng, rồi nựng vào má của Quả Quả, vỗ mạnh một cái vào mông ngựa, ịn lên đó một bàn tay rõ năm dấu.
Mộng yểm mã hí vang buồn thảm, tống bốn vó chạy điên cuồng, bá tước đại nhân tức thời kêu thảm như con heo bị cắt cổ, bị nó kéo chạy sau đuôi.
Lưu Chấn Hám cầm hai cái nỏ đồng lên, lại cẩn thận lượm các đồng kim tệ ở dưới đất bỏ vào trong lòng. Con kim cương anh vũ vừa rồi bị con ngựa chạy cuồng làm cho hoảng sợ, vội vã bay lên, hiện giờ đã bay về đậu trên vai của Lưu Chấn Hám, quẹo đầu rỉa lông.
"Nhân loại giảo hoạt." Lưu Chấn Hám nói xong câu này, tự cười chính mình.
Ta là nhân loại hay là Bỉ mông? Lưu Chấn Hám giống như hỏi anh vũ, cũng như hỏi chính mình.
"Giảo hoạt... giảo hoạt..." Cái giọng quái quái của anh vũ bắt đầu nói theo. Lưu Chấn Hám thò ngón tay ra chọc nó, nó dùng cái đầu đầy lông dụi dụi vào ngón tay hắn. Từ khi anh vũ bị Lưu Chấn Hám dùng tro thảo mộc nắn lấy đầu và cổ họng nó, đây là ngày đầu tiên mà nó tập nói được, không mấy rõ ràng cho lắm.
Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ! Thói đời gì vậy, ngay cả con két học nói tiếng đầu tiên cũng là từ "giảo hoạt"! Lưu Chấn Hám thở dài, hỏa hạc kế bên đó nhanh nhẹn phục xuống đất để hắn phóng người lên trên lưng nó.
Về phía Phỉ Lãnh Thúy thì chiến quả thật huy hoàng, họ bắt được năm tù binh còn sống, thật ra là còn có thể nhiều hơn, nhưng khi Hà Mã thi nhân kẹp nách tù binh trở về rồi mới phát hiện là vài tên trong số đó đã trợn trắng con mắt sùi bọt mép ra ngoài. Nhưng dù sao thì họ cũng cứu được Sa La Mạn tế tự La Bá Đặc trở về. Phát hiện này khiến cho mọi người đều vui mừng phấn khởi.
Chờ Lưu Chấn Hám trở về, bái nhân quân quan La Bá Đặc Ba Kiều đang dùng roi da đánh mấy trinh sát của nhân loại. La Bá Đặc hai tay bị trói gô, căn bản chẳng còn lực khí gì. Nhưng trong mắt y bố đầy lửa giận, nếu không phải những trinh sát này hiện giờ là chiến lợi phẩm của Lý Sát lĩnh chủ, La bá đặc dám mang toàn bộ họ ra quẳng trên hoang nguyên làm mồi cho huyệt lang.
"La Bỉ!" Lưu Chấn Hám từ phía sau bước tới, giật cây roi da trong tay của bái nhân quân quan.
"Lý Sát, đồn biên phòng của ta, toàn bộ bốn chục sĩ binh! Những bố chục sĩ binh đều bị những tên mạo xưng là ngoại giao sứ tiết này đánh lén chết hết! Ngay cả đuôi của các Ốc Nhĩ Phu (Orc) của chúng ta cũng không bỏ qua!"
La Bá Đặc thống khổ ôm chầm mặt, từng giọt lệ nóng hổi ứa qua kẻ tay chảy dài xuống dưới.
"Chúng ta không thể mong địch nhân ban cho chúng ta sự nhân từ, La Bỉ của ta, hãy kiên cường lên!" Lưu Chấn Hám thở dài một hơi, phất phất tay, Cổ Đức xoắn tay áo lên, quật roi chan chát đánh các tù bình thế cho La Bỉ. Những tên tù binh ấy vừa rồi bị La Bỉ đánh còn rên rĩ được, chứ đến lần này thì miệng chỉ có há mà không phát được âm thanh nào.
"Sự tình không xấu đến nỗi như mọi người tưởng, tất cả chuyện đáng làm đều cần phải làm." Lưu Chấn Hám phất tay nói với lĩnh dân đang vây quanh, dùng nhãn thần ra lệnh cho các vị lĩnh đạo chủ yếu của Phỉ Lãnh Thúy tiến vào trong động dùng để ăn uống rồi nói chuyện sau, Cổ Đức cũng áp giải các tù binh tiến vào theo.
"Đã tra hỏi được những gì rồi?" Lưu Chấn Hám đưa cho La Bỉ một chén sữa hươu, hỏi Cổ Đức.
"Tạm thời còn chưa kịp hỏi gì." Cổ Đức hơi đỏ mạt.
"Đây không phải là chánh quy quân của Đa Lạc Đặc, trên người của chúng không có quân huy hay gia tộc văn chương nào." Duy Ai Lý vẫn giữ tiêu chuẩn của kỵ sĩ, không hề ra tay với các tù binh, nhưng sự phẫn nộ trong ánh mắt vẫn chẳng thể giấu diếm được.
"Chẳng lẽ đây là thổ phỉ?" Bối Lạp Mễ chép chép miệng.
"Trang bị của chúng xác thật không giống, thứ đồ chơi này trị giá những hai nghìn kim tệ, lại còn mang tiêu chuẩn của các quốc gia nhân loại trình độ cao." Áo Ni Nhĩ dương dương đắc ý huy động một chiếc liên hoàn nỗ đồng trong tay. Món vũ khí nhỏ này được hắn tự nghiên cứu và biết cách sử dụng, cảm thấy quả là rất có ý tứ, vừa thuận tiện khoe khoang một chút kiến thức cao rộng của mình.
"Lý Sát, có cần chúng ta lui ra ngoài không?" Ngưng Ngọc biết Lưu Chấn Hám tiếp theo đó cần phải dùng hình, nên nhíu mày hỏi. Cùng đưa mắt nhìn Lưu Chấn Hám còn có các mỹ nữ khác và An Độ Lan trưởng lão, họ cũng cùng đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
"Không cần đâu, mấy tên tù binh này chỉ là tiểu lâu la, có hỏi cũng không ra được chút gì. Hãy bảo nhà bếp chuẩn bị chút gì đó, chúng ta giải quyết cái bụng xong rồi hẳn hay. Chờ chút là sẽ có đáp án ngay." Lưu Chấn Hám bóp miệng cười.
Điểm tâm còn chưa nhai được mấy cái, một chuỗi tiếng vó ngựa và tiếng sa sa của vật gì đó cọ dưới mặt đất vang lên, và giống như một làn gió, Quả Quả xách cổ bá tước xui xẻo lôi xềnh xệch vào trong nhà ăn.
Nhìn thấy thực vật, Quả Quả kêu lên vui vẻ, nhảy phốc lên bàn, nhào đầu vào một chiếc bánh ga tô.
Bá tước bị bỏ nằm trên đất rên rỉ không ngừng, liên giáp trên ngực tuy có thể bảo hộ được thân thể của y, nhưng gương mặt đã bị gai cào xước xác xơ cả, đầu gối cũng bị trầy trụa bật máu, xương sườn dường như bị gãy vài cây. "Hãy cho vị tiên sinh này đứng lên, Khoa Lý Nạp." Lưu Chấn Hám hưa hưa cái đao thái thịt.
Tạp Tát Nặc bá tước lập tức lê lếch đứng lên, nhân loại là những kẻ rất biết điều, đặc biệt là trong tình huống này.
Chỉ có đối diện với Bỉ Mông chiến sĩ, bá tước mới chân chính thể nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng. Thứ thân thể hùng vĩ như thế kia, vũ khí trang bị đáng sợ thế kia đã khiến cho Tạp Tát Nặc bá tước cảm thấy hô hấp của mình khẩn trương cả lên. Nhìn thấy mấy mỹ nữ đã từng biết qua từ trong thủy tinh cầu, Tạp Tát Nặc bá tước bấy giờ mới cảm thấy dũng khi hơi dâng lên được một chút.
Và không chờ Lưu Chấn Hám mở miệng hỏi, ba tước đại nhân đã giành nói trước:
"Bỉ Mông lĩnh chủ các hạ tôn kính, ta đến đây là để đệ trình chiến thư!" Tạp Tát Nặc bá tước bân bân hữu lễ vái chào, tuy trên đường đã bị hành tội không ít, nhưng não đại linh hoạt của y nhanh chóng tạo cho y có những cái cớ tinh vi.
"Giảo hoạt... giảo hoạt..." Kim cương anh vũ đứng bên vài Lưu Chấn Hám, một mặc rỉa bánh mì, một mặt dùng cái giọng quai quái phê phán!
"Bớt cái kiểu cách này đi." Lưu Chấn Hám khi nghe đề cập đến chiến thư, lập tức nhớ lại tên địa tinh Đức Khoa đã chết, lập tức ngắt ngang lời thừa của bá tước.
Cổ Đức đẩy bàn ghế ra, bước lại chộp đầu của bá tước tặng cho vài cái tát.
Tạp Tát Nặc bá tước bị trận đánh tới tấp này làm cho mắt nổi đom đóm, trợn trừng mắt, nếu không dựa vào vách động thì đã sớm ngã vật ra rồi.
"Cổ Đức dừng tay, để y tiếp tục nói." Thôi Bội Thiến đứng dậy, ngăn chặn Phan soái.
"Dã man nhân! Các ngươi sao lại đối đãi với một sứ giả đến từ thế giới văn minh như thế?" Phong độ của Tạp Tát Nặc bá tước đã bay biến đâu mất, đương nhiên thì miệng vẫn còn phải nói cứng tiếp một chút nữa.
"Nghe nói văn nhân thường có tấm lòng tối độc. Áo Ni Nhĩ, cho vị tiên sinh đến từ thế giới văn minh này biết cái gì gọi là dã man đi." Lưu Chấn Hám phẫy phẫy tay.
Áo Ni Nhĩ sờ sờ cái đầu trọc, vô cùng đắc ý cùng dân binh đầu mục chộp lấy tóc của bá tước cùng các tù binh, kéo tất cả ra ngoài động, và thanh âm cầu xin lập tức vang lên.
"Lý Sát! Quân tình khẩn cấp, hiện giờ không phải là lúc chơi đùa!" Thôi Bội Thiến nhíu mày nói.
"Lý Ý Tư La Bỉ, huynh theo bộ hạ của ta ra ngoài xem đi." Lưu Chấn Hám lấy ra một cái bánh bao, bước ra ngoài phòng quẳng cho hỏa hạc.
Khi chuyển thân lại, thấy địa vị của mình hiện giờ đã bị tiên nữ long chiếm rồi: Quả Quả cũng lấy một cái bánh bao, khì khì khà khà đến đưa cho tiên nữ long. Mặt Tiên nữ long đang xuất hiện vẻ phơi phới, chợt thấy Lưu Chấn Hám đưa mắt nhìn nàng, lập tức câng mặt lên ngay.
Thôi Bội Thiến trừng mắt nhìn hắn, bước ra ngoài động, hỏi người chung quanh các dân binh vừa rồi đi đâu, đều được đáp là đã đi về phía bờ sông.
Thôi Bội Thiến nhanh chóng "bò" ra đó.
Gió sông phất phơ, trên người mỗi tù binh đều mang một tảng đá lớn, nước Tang Kiền Hà vui mừng dập dền tới lui.
"ùm ... ùm ...", hai kẻ đã bị đẩy xuống, nước sông vô tình tóe lên từng bọt nước trắng xóa, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, chỉ nổi lên một dãy bọt khí từ từ xa vời.
Nhìn nhân loại y sam quý giá đang kích động biện giải gì đó, và Bái nhân tức giận nhìn họ, Thôi Bội Thiến quay đầu trở lại. Nàng ta nghĩ đến những cái đuôi sói đầy máu, và tự biết, cho dù nàng có đến đó, kết quả cũng vậy thôi. Dân binh Phỉ Lãnh Thúy vĩnh viễn chỉ nghe lời có một người.
Không chờ nàng đi xa, quả nhiên như nàng dự đoán, nhưng tiếng vật rơi xuống nước nặng nề lại truyền đến.
Lưu Chấn Hám đang nói chuyện câu được câu chăng với tiên nữ long, từ khi an phải món canh mỹ vị ngon tuyệt một lần, tiên nữ long bắt đầu mặt dày ra ăn chực, nhưng khi biết món canh ngon tuyệt kia được nấu từ rắn cạp nong, tiên nữ long nôn một trận tơi bời, để rồi sau đó vẫn tiếp tục đến nữa, chỉ là đối với các món ăn được làm từ nguyên liệu gì, cách nấu ra sao đều tường tận hỏi qua.
Quả Quả đối với hai ma sủng của mình nhất trực nghĩa khí, dù gì khi ăn cũng dùng tâm linh cảm ứng kêu gọi tiên nữ long và hỏa hạc đến phân hưởng, chỉ thỉnh thoảng bắt có con chuột Ghi nê mà cũng mời khiến cho tiên nữ long phải chạy một phen uổng công.
Thôi Bội Thiến và dân binh dường như trước sau cùng kéo vào động, Áo Ni Nhĩ mở to cái họng rộng của mình hét từ thật xa. Tạp Tát Nặc bá tước dù sao cũng chẳng phải là dũng sĩ gì, dưới sự uy hiếp của tử vong, đã đem tất cả những gì y biết nói tuốt tuồn tuột.
"Khế đắc mã lợi á..." Áo Nhi Nhĩ giảng xong những lời này, lại lớn tiếng xổ một câu chữ đầy tài hoa và cảm khái: "Mỹ lệ, ngươi chính là tối đại nguyên tội!"
"Nghe được tin tức này, chư vị có ý kiến gì?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Không phải quân chánh quy thì tốt, nhưng mà đối phó với quân đội có quân số đến ba liên đôi, Phỉ Lãnh Thúy của chúng ta có thể đánh thắng không?" Hải Luân day day huyệt thái dương, nói lời giống như đang rên rỉ: "Hơn nữa còn có cung đình ma pháp sư! Khảm Mạt Tư! Là ma pháp sư a! Đã bao năm rồi Bỉ mông chúng ta chưa hề xung đột với ma pháp sư của nhân loại nhỉ?"
"Dưới tay phụ thân của ta có một ma pháp sư, nếu có phụ thân của ta ở đây thì quá tốt." Ca Thản Ny thở dài. Ma pháp sư đích xác là thái quá cường đại, cho dù là có một quyền trượng tế tự Thôi Bội Thiến và một Hải Luân tại nơi này, A Lý Na khu tán chi ca có tốc độ thi phóng chẳng thể nào bì với một cung đình ma pháp sư, hơn nữa đối phương khẳng định là có ma pháp quyển trục vô cùng
quý giá.
"Ta chẳng phải là ma pháp sư hay sao?" Ngải Vi Nhĩ tức điên lên, "Các ngươi sao lại quên mất ta rồi?"
Không nói quả thật là quên mất, mọi người lúc này mới nhớ tới bên mình thì ra còn có một ma pháp sư thuộc thủy hệ.
Quả Quả nhảy lên trên lưng chim anh vũ, bay tứ tung, gặp ai cũng dùng ngón tay nhỏ xíu chỉ vào mũi mình.
Mặt tiên nữ long lập tức biến thành cùng một màu với tóc của nàng.
Tóc của Tiên nữ long hôm nay đã nhuộm thành màu hồng.
'đúng nha, chúng ta còn có hỏa hạc và tiên nữ long!" Ngưng Ngọc đã cười, dù sao thì nàng cũng suýt quên chuyện Quả Quả thu được hai ma sủng.
"Thật xin lỗi, ta chỉ là một long tộc trẻ tuổi, nguyên tố phản phệ chỉ của ta cần phải tiếp cận đối phương ba chục mét mới có thể thi triển, đối phương có ba ngàn chiến sĩ, nếu tiếp cận như thế chẳng khác nào kêu ta tống mệnh! Hơn nữa, nếu như ma pháp sư đó sử dụng ma pháp quyển trục, ta cũng chẳng còn cách nào." Tiên nữ long không biết là thoái thác hay là thực sự như vậy, nhưng dù sao thì khi nói ra cũng rất nghiêm túc.
"Nếu như hỏi tại Phỉ Lãnh Thúy ai là chuyên gia về mặt quân sự, mọi người chúng ta nhất trí công nhận là tiên nữ long. Ta hiện giờ rất muốn nghe ý kiến của chuyên gia, không nhờ nàng ra trận, mà nhờ nàng làm tham mưu đề ra kế sách." Lưu Chấn Hám nhìn về phía tiên nữ long gật gật đầu.
Một khi nói đến bài binh bố trận, ánh mắt của tiên nữ long lập tức sáng rực lên.
"Đối phương có ba nghìn chiến sĩ, Phỉ Lãnh Thúy tính cho quá cũng chỉ có ba trăm nhân mã, nộ lệ và các chiến sĩ phụ dong tộc nếu không thể dùng thì tốt nhất đừng nên dùng. Bọn họ là một cái kiếm hai lưỡi, một khi bị đổ, hậu quả khó lường." Tiên nữ long cằm lấy hai cái ghế, đặt lên trên bàn, hai thánh điện kỵ sĩ liền biết đây chính là sa bàn để thôi diễn chiến thuật trong các trường học dành cho kỵ sĩ của nhân loại.
"Nói hay lắm!" Lưu Chấn Hám cũng đồng ý với cách nhìn này. Lần trước khi cùng cường đạo khai chiến, nói cho thật thì là một bọn ô hợp đánh với một bọn ô hợp, không xảy ra điều loạn gì cũng là bình thường, nhưng khi khai chiến cùng nhân loại thông thạo về binh pháp, chỉ sợ đối phương chẳng mấy chốc đã nhìn ra khuyết điểm này.
"Lý Sát lĩnh chủ, ngài dù sao cũng có một ưu điểm, nhưng thứ không biết không hề giả đò là biết." Chẳng hiểu Tiên nữ long nhận xét thật tình hay là đang trào phúng.
"Đa tạ sự khen ngợi của ngài."
"Ưu điểm của đối phương thật rõ ràng. Quân đội của chúng đều là các Cố dong binh và buôn nô lệ thiên chiến tạo thành, trang bị thì tinh lương, phối hợp thì nhuần nhuyễn, hơn nữa còn có ma pháp sư và trọng trang cự liêm thủ tương trợ." Tiên nữ long cẩn thận hồi ức lại những lời Áo Ni Nhĩ vừa thuật lại, tiếp tục cộng thêm một điều: "Nhân loại còn có một ưu thế cực lớn, đó là bọn chúng không có mối lo từ phía sau, nếu đánh không được thì bọn chúng có thể lựa chọn rút lui, sau đó tập hợp lực lượng tiến hành phản công."
"Đưa ta trở về Diêm Dảm sâm lâm đi, ta cần phải đích thân báo cáo với Đông Nam quân bộ, điều tập những lang kỵ binh kiêu dũng nhất, nhất cử tiêu diệt đám cường đạo này!" La Bỉ kích động đứng phắt dậy.
"Tuy có hỏa hạc có thể đưa ngươi về, nhưng thực tế thì đề điều tập đại quân một liên đội, cần phải thông báo vương quốc, quân bộ và trưởng lão viện còn phải kinh qua thẩm hạch, cộng thêm chuẩn bị quân nhu và chỉnh hợp quân đội. Cho ngài thời gian một tháng cũng chưa xong. Bái nhân tiên sinh, thỉnh chú ý, lần chiến đấu này chẳng phải là vị công chúa bị bắt cóc của Bỉ Mông vương quốc, vương quốc sẽ không có phản ứng nhanh như ngài nghĩ vậy đâu. Nhân loại sau khi mất đi đám trinh sát, nhất định sẽ nhanh chóng tăng tốc độ hành quân và phái thêm nhân thủ. Xét tình hình trước mắt, bọn chúng đã cách chúng ta khoảng 5 ngày lộ trình, và cũng có thể là 3 ngày. Thời gian hành quân có lúc quyết định thắng phụ của một tràng chiến dịch đấy." Tiên nữ long mỉm cười lắc đầu: "Mục đích của bọn chúng chính là muốn bắt cho được ngũ đại mỹ nữ của Phỉ Lãnh Thúy, một khi đắc thủ, nhất định sẽ nhanh chóng li khai chiến trường. Đến lúc đó lang kỵ binh chỉ sợ rơi vào thế nước xa không thể giải được cái khát gần."
Lưu Chấn Hám kéo kéo y phục của La Bỉ, quân quan Bái nhân này chỉ còn biết thất vọng ngồi xuống.
"Ưu thế của Phỉ Lãnh Thúy là ở chỗ chiến sĩ cường hãn. Tình thật mà nói, có thể chỉ huy các dũng dĩ bưu hãn này tác chiến chính là mộng tưởng cả đời của bất kỳ chỉ huy nào học tập về tác chiến và binh pháp!" Tiên nữ long chẳng hề giấu diếm dục vọng chỉ huy của mình: "Ngoại trừ điều này, các vị tế tự đại nhân có ma sủng có thể tạo ra rất nhiều chỗ dùng. Đương nhiên, do đối phương được tổ thành từ những dong binh hung hãn tinh nhuệ, những ma thú này tuy cường đại, nhưng không đủ đánh bại lòng tự tin của bọn chúng. Dù gì thì dong binh cũng thường tiếp nhận những nhiệm vụ đi săn bắt ma thú, bọn họ thường có cách đối phó với ma thú rất hữu hiệu. Và điều quan trọng nhất là, chúng ta có sự tồn tại của Bác lãng sa hỏa hạc. Con hỏa hạc này có ma pháp lực lượng sánh với cự long, chỉ cần sử dụng đúng, thì cũng đủ tiêu diệt hết những nhân loại này mà tuyệt đối chẳng có vấn đề gì."
"Hơn nữa, Phỉ Lãnh Thủy còn có một ngón đòn sát thủ nhất trực bị hoang phế!" Tiên nự long mỉm cười, hơi trầm ngâm không nói.
"Là cái gì?" Ngải Vi Nhi cực vui trong lòng, thầm nghĩ cô tiên nữ long này cuối cùng rồi cũng biết ta đây là ma pháp sư a.
"Huyễn thuật của lão bản nương ngưng ngọc." Tiên nữ long chề chề môi một cách rất ẩn bí.