Thú Huyết Phi Đằng


"Ở Ti Trù đại lục, ý nghĩa tồn tại của huyễn thuật vốn chính là như thế!" Ngưng Ngọc mỉm cười, xuân hoa xán lạn.
"Uy nhiếp, lực uy nhiếp cường đại." Ngải Vi Nhi chép miệng.
"Tác dụng của huyễn thuật đích xác là rất lớn, cái này ta thừa nhận." Lưu Chấn Hám gật gật đầu. "Vậy cô tính sao?"
"Tạm thời khoan để ý vấn đề về chiến lược vội, chúng ta cần phải xem xét hoàn cảnh tứ phía của Phỉ Lãnh Thúy." Tiên nữ long cầm lấy một cái bánh bao bày ngang lên trên bàn, "Cái này đại biểu cho rừng trúc của Phỉ Lãnh Thúy, rừng trúc rậm rạp như vậy sinh trưởng được ở Hồng thổ thật là khiến ta chẳng thể nào lý giải được, ta đã từng tra xét cương vực hiện thời của rừng trúc, các người biết rừng trúc đã lan tới đâu rồi hay không?"
"Cái này phải hỏi Lý Đức." Lưu Chấn Hám đưa ánh mắt nhìn về phía Phan soái.
"Tôi cũng không biết, hiện giờ toàn bộ trúc lâm đã mọc lan ra ngoài, mỗi ngày đều khuếch đại không ngừng." Cổ Đức giơ tay nói.
"Thân là một quý tộc lĩnh chủ, thân là trưởng quan tối cao về quân sự trong lĩnh địa, thân là một tế tự bác học nổi danh, thế mà ngươi chẳng nắm rõ tình huống địa lý trong chu vi lĩnh địa của mình? Ta thật là bi ai cho ngươi, địa phương có phong cảnh tuyệt vời như thế, sao để cho ngươi chiếm hết vậy cà?" Tiên nữ long nhằm trực tiếp vào Lưu Chấn Hám mà quở mắng răn dạy cho một chặp.
"Trúc lâm và lĩnh chủ có gì quan hệ?" Lưu Chấn Hám kinh ngạc vô cùng: "Răng của cô có phải bị sưng rồi nhổ lộn hay không?"
"Đa Não đại hoang nguyên chính là chỗ thích hợp nhất cho kỵ binh xung phong và đại quân đoàn tác chiến. Nếu binh lực quá ít hoặc chiến trường quá thông thoáng, lại ít không gian vu hồi và cơ động, đồng thời do thiếu địa thế để ý trượng vào, cho nên chiến đấu sẽ vô cùng gian khổ, từ cổ tới giờ muốn lấy ít mà thắng nhiều đều không chiếm được hai phần mười ưu thế với địa thế này." Tiên nữ long chỉ ra ngoài động nói: "Nhân loại bộ nô đoàn chính là có chuẩn bị mà tới, binh lực gấp mừời lần chúng ta. Nếu như hiện giờ chúng cho cố thủ chờ chi viện, thì ta chẳng biết ngươi có tính tới cao độ của Phỉ Lãnh Thúy chưa. Ta đã tính rồi, tổng cộng cao khoảng năm mươi hai nhận. Cao độ này có thể sánh với một thành bảo trung hình. Nhưng mà, do rừng trúc có phương viên đã đạt đến 400 mẫu này hoàn toàn có thể giúp đối phương chế tạo khí tài công thành, cho nên thân là một quân sự trưởng quan cần phải chú ý đến nhân tố bất lợi cho địa thế này."
"Tiên nữ long tôn kính. Đừng xem Phỉ Lãnh Thúy chẳng có người. Về điểm này thì ta đã suy nghĩ đến rồi, do đó đoạn thời gian này ta không ngừng cho bọn nô lệ đắp mới lại Hồng thổ cao pha. Trước mắt toàn bô sơn thể của cao pha cơ bản đã dựng đứng, mọi diêu động đều được đào sâu và bào nhẵn, nếu như có thời gian, ta thậm chí còn cho tu kiến một thông đạo ẩn bí thông ra bờ sông." Ca Thản Ny kiêu ngạo nói.
Thiên nga nữ kỵ sĩ gần đây chỉ huy mọi nô lệ tu tập lại hồng thổ cao pha. Do hồng thổ vô cùng cứng, Ca Thản Ny thẳng thừng cho bọn nô lệ án chiếu theo đường ranh do nàng dùng trường kiếm vạch ra, cạo hết đi lớn hồng thổ còn lại, đem toàn bộ địa hình bên ngoài của cao pha cải tạo thành một hình mỹ nhân đang nằm ngũ. Lúc đó Ca Thản Ny chỉ nói với Hải Luân, là năm sau sẽ trồng ở đầu của thụy mỹ nhân này mấy ngàn dây Thiên diệp điểu la, khiến cho dây leo chằng chịt sẽ biến thành đầu tóc của thụy mỹ nhân này, rồi lại bố trí một tháp nước trên cao pha cho nước long tong không ngừng chảy gội đầu tóc của thụy mỹ nhân, như thế toàn bộ Phỉ Lãnh Thúy sẽ mỹ lệ hơn nhiều.
Đối với cách làm này của Thiên Nga nữ kỵ sĩ, cư dân Phỉ Lãnh Thúy đều cho rằng đó là do chịu ảnh hưởng của tư tưởng duy mỹ của Thiên Nga tộc, nhưng không ai có thể ngờ rằng, cách làm của Ca Thản Ny lại có nhãn quang chiến lược.
"Hèn gì cô cày sạch mọi thiên mạch, chỉ để lại một thông đạo như chiến hào, thì ra là vì ý này." Lưu Chấn Hám thảng thốt lĩnh ngộ.
"Bên cạnh cái thông đạo có bậc thềm đó cô cho bọn nô lệ đào mấy chiến sĩ đá về bày ra hai bên là có ý gì vậy?" Ngải Vi Nhi phe phẫy tay, hỏi với khẩu khí có phần rề rà.
"Duy mỹ." Ca Thản Ny khẽ hừ giọng mũi. "Rất may là nơi đây có phong cảnh như họa vậy, chỉ bằng một dãy thông đạo trơn nhầy chẳng đẹp chút nào, có đám chiến sĩ đá này, lập tức nó dễ coi hơn."
"Tư tưởng này chẳng khác gì so với lúc ta kiến thiết Thế Đao sơn." Tiên nữ long cười nói.
"Ta đối với sự kết hợp giữa tư tưởng duy mỹ và cứ điểm quân sự lại thành một của Ca Thản Ny tiểu thư vô cùng tán thưởng. Nhưng hiện giờ ta lại có một kiến nghị dễ coi hơn nữa, có thể cùng nhân loại đánh nhau một trận."
"Ý tưởng gì?" Duy Ai Lý nôn nao không chịu được phải chen lời. Tuy đầu óc của hùng nhân không thể xoay chuyển nhanh như thiên nga, nhưng chí ít cũng còn có chút quân sự thường thức.
"Lần này nhân loại bộ nô (bắt nô lệ) đoàn còn thuê mướn thêm trọng trạng cự liêm thủ và ma pháp sư, bỏ qua sự cường đại của ma pháp sư không nói tới vội, trọng trang cự liêm thủ chính là một trong những loại bộ binh cường đại nhất của đại lục, toàn thân mặc trọng giáp, còn có thiết giáp thuẩn có ba tầng sắt dày. Hai trung đội trọng trang cữ liêm thủ này có thể nói là kình địch của dân binh chúng ta. Khải giáp ưu lương và Bàng bối đại hán chẳng hề thua sút gì Duy kinh hải đạo và Đặc lạp duy phu cuồng chiến sĩ, một khi bị bọn chúng áp sát trên chiến trường, vận mệnh của Phỉ Lãnh Thúy coi như khó nói lắm." Tiên nữ long nói lời này ra, rất nhiều người nhíu mày choáng váng.
Trận này mọi người đều đã ít nhiều hiểu về việc rèn giũa vũ khí, chỉ cần bấm đột ngón tay cũng biết để trang bị cho hai trung đội cự liêm thủ này cần bao nhiêu tinh thiết.
"Ta không nhân thấy trọng trang chiến sĩ của nhân loại có thể so bì được với dân binh Phỉ Lãnh Thúy chúng ta!" Khoa Lý Nạp rung rung cái cổ họng cực lớn, cất tiếng chen lời.
"Có thể không gọi là dân binh nữa được hay không? Cái tên này khó nghe quá, Lý Sát ngươi không có chuyện gì làm chẳng thể nghĩ đặt ra cái tên gì cho hay ho chút hay sao?" Ca Thản Ny bảo.
"Không gọi là dân binh thì gọi là cái gì?" Lưu Chấn Hám hít hít mũi, "Cô gần đây bớt coi tiểu thuyết kỵ sĩ chút đi có được không? Cái gì mà Cuồng long đại đội, Nộ báo quân đoàn.... khiến cái đầu của cô nó bị nhiễu bư luôn rồi phỏng? Nói cho cô biết, mấy cái danh tự đó thiệt giống như gậy và chùy lắm."
"Có thể gọi là 'Phỉ Lãnh Thúy Hương Quân' (hương quân: quân làng, quân ... bốc mùi thơm -> quân đàn bà, ý chỉ mấy bà vợ của Lưu Chấn Hám) được không?" Can Thản Ny chớp chớp mắt hỏi.
Ngải Vi Nhi và Hải Luân đồng thời trợn mắt, ánh mắt trở nên độc lạt vô cùng.
Ca Thản Ny tránh hai luồng ánh mắt đó.
"Hương quân" Lưu Chấn Hám phì cười, "Ta biết người theo ta có nhân số bao nhiêu, và cũng không khoa trương đến mức độ như vậy."
"Chỉ là một danh xưng hình tượng thôi mà, sao ngươi chẳng hiểu biết gì là văn học hết vậy? Hơn nữa, xạ nhân dưới trướng ngươi chẳng phải đi tới đâu là tỏa mùi hương đến đó hay sao, gọi hương quân chính là đúng với hình tượng rồi.
"Nếu mà có hai tên Côn Khắc tộc phóng thí trong đó thì tiêu tùng." Lưu Chấn Hám cười ha hả.
"Danh tự này nghe hay lắm, sau này cứ gọi là hương quân đi, tối nay ta làm việc suốt đêm, giúp mọi người chế tác cờ xí." Ngưng Ngọc vỗ bàn quyết rồi!
Phỉ Lĩnh Thúy chỉ có một người nói là có thể tính, đó chính là Ngưng Ngọc.
Ngải Vi Nhi tuy trên mặt lộ vẻ không vui, nhưng cũng đành nhận chịu.
"Gọi cái gì thì cũng như không, ta nhận thếy vấn đề lo lắng của tiên nữ long tiểu thư hơi bảo thủ. Trọng trang cự liêm thủ có thiết giáp tuy cứng, nhưng tuyệt đối không ngăn được đòn công kích của chúng tôi." Cổ Đức cầm một nhánh trúc lên, cẩn thận cắn một miếng, vừa nhai vừa nói.
"Nói cho ngay thì ta phi thường đồng ý cách nhìn của ngươi." Tiên nữ long gật gật đầu, "Nhưng chiến sĩ của Bỉ mông vương quốc không hề cường tráng như Mãnh mã tộc các ngươi vậy, ngươi hãy xem Thế Hải câu hồng tộc Lạt vị nhân và Côn Khắc tộc Xú Dứu nhân kìa, bọn họ chính là chủng tộc có dân số nhiều nhất trong Bỉ Mông. Nhân loại đều cho rằng chiến sĩ Bỉ Mông cường hãn khó gì sánh kịp, nhưng chẳng có ai biết được những chiến sĩ Bỉ Mông kiêu dũng chân chánh đã sớm rơi vào tình trạng dân số điêu linh rồi." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đó là lời thật." Thôi Bội Thiến thống khổ rên rỉ: "Trong Bỉ Mông, các chủng tộc thiện chiến đều lưu trong mình toàn huyết dịch của dũng sĩ, hay nhìn Mãnh mã tộc đi là biết. Vô luận là họ ẩn tàng ở thâm sơn nhiều năm như thế, một khi xuất đầu lộ diện, lập tức không hề do dự hưởng ứng lời hiệu triệu. Cho dù không có chiến tranh, cũng không nhịn được tính cách mà gia nhập các dong binh đoàn của nhân loại, dùng sự mạo hiểm và đao quang huyết ảnh để trang trí cho cuộc sống của mình, từ đó dẫn tới các chủng tộc cường lực của Bỉ Mông chúng ta từ từ giảm sút, chẳng tranh được với ai." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hảo nam nhân đều làm như thế." Lưu Chấn Hám chép miệng cười: "Có câu Ốc nhĩ phu chu du thiên hạ ăn thịt, Đạo cách đi khắp cùng trời cuối đất ăn ***."
Bối Lạp Mễ lập tức ủy khuất ứa trào nước mắt.
"Chết mẹ! Mồm ta sao thúi quá vầy né!" Lưu Chấn Hám tự vả vào má mình mấy cái, quẫn bách vô cùng.
"Các người đừng có đánh trống lãng, hãy để cho Tiên nư long nói kế hoạch vừa rồi cho xong nốt cái đã." Ánh mắt của Ca Thản Ny chuyển hướng qua tiên nữ long đang trầm mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui