Thú Huyết Phi Đằng


"Muội đã từng trước mặt huynh ngâm xướng Thông Linh chiến ca, khiến cho huynh có thể học tập ngôn ngữ của muội. Nếu như muội không có cách nào đọc các văn tự này, trong khi huynh có thể, thì đây hoặc là đại biểu cho một chuyện kỳ diệu, hoặc là những văn tự hoàn chỉnh này đã cùng huynh đến từ một thế giới khác?" Hải Luân hỏi.
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"Vậy thì có thể nói, Chiến thần chẳng những đem vị Thiên sanh linh hồn ca giả ban tặng cho Bỉ Mông của muội, mà ngô chủ còn ban tặng cho ma thú bầu bạn thiên sanh của huynh." Hải Luân lại buồn rầu và tiếc rẻ vuốt ve xác rùa: "Quả là đáng tiếc, còn chưa kiến lập được công danh, người bạn của huynh đã chiến tử rồi."
"Không phải lý giải như vậy chứ?" Lưu Chấn Hám có chút không cười không được: "Kỳ thật ta muốn thông qua việc triệu hoán nó để có thể hỏi qua một chút, bằng cách nào có thể trở về thế giới của ta."
"Huynh muốn rời xa muội sao? Lý Sát?" Khóe mắt của Hải Luân chợt hồng lên.
"Ta chỉ tưởng vậy thôi mà..." Lưu Chấn Hám cảm thấy có chút chột dạ, có tật giật mình.
"Trong điện đường thần thánh cần phải có tế tự chân thành, dầu sao đây cũng là do muội tình nguyện mà." Hải Luân quay đầu lại, đầu vai nhẹ rung.
"Hải Luân..." Lưu Chấn Hám cục súc bất an bật bật ngón tay, trong nội tâm cũng đau như cắt, nhưng không biết phải mở miệng an ủi như thế nào.
"Chiến thần Khảm Mạt Tư nếu như đã khiến huynh đến đây, nhất định là có lý do của người." Hải Luân đột nhiên ngẩng đầu quay lại, nhìn Lưu Chấn Hám giảo hoạt cười: "Hiện giờ con ma thú này đã quay về vòng tay của chiến thần, muội muốn coi xem huynh làm sao quay trở về thế giới của bản thân mình!"
Là ai bảo hồ ly tộc giảo hoạt? Lưu Chấn Hám nhìn ánh mắt xảo quyệt của Hải Luân, cảm giác lời nói này chẳng những không sai, mà còn... quá đúng!
Trở về nhà thì vô vọng, Lưu Chấn Hám chỉ còn biết trở về hiện thật mà thôi.
Hải Luân làm như không có chuyện gì xảy ra, khéo léo dùng cái châm bằng ngư lăng cốt đang cắm trên đầu kéo các sợi vải trên áo choàng làm chỉ, giúp Lưu Chấn Hám khâu lại tấm da sói vừa bị lột ra. Lưu Chấn Hám còn thiếu một đôi ủng, Hải Luân khâu rất kỹ càng, những vết châm dày đặt như thế mà làm thành một hàng rất mịn và chắc.
Lưu Chấn Hám ngồi cạnh Hải Luân, cảm thấy trong lòng mình áy náy vô cùng. Hắn vắt óc cả nửa ngày mà không tìm được lời nào dùng để an ủi Hải Luân.
Hắn biết lúc này Hải Luân kỳ thật là đang rất vướng mắc trong lòng. Bản thân hắn lúc ấy chỉ nghĩ một chiều, toàn nghĩ cho bản thân, chứ không thèm nghĩ cho nàng. Vạn nhất bản thân hắn có thể trở về thế giới của mình, có thể nào hắn sẽ bỏ lại Hải Luân? Lưu Chấn Hám chợt phát hiện, cho dù bản thân hắn có thể quay về, nhưng đến lúc đó lòng không thể quyết được, thì phải làm sao?
Để giảm bớt phần nào không khí nặng nề, Lưu Chấn Hám cùng Hải Luân bắt đầu tán gẫu một cách nhát gừng, toàn là chuyện trên trời dưới đất. Sau đó hắn bắt đầu kể lại quá trình “xử lý đẹp” ba con tiểu ma lang, cho đến khi hai con ma thú đồng quy ư tận.
Khi biết con sói mẹ này có khả năng là phối ngẫu của con ma lang đã từng đánh lén Lưu Chấn Hám, Hải Luân không khỏi có điểm tiếc nuối. Nàng nói lúc đó Lưu Chấn Hám nên giữ lại mạng ba con tiểu ma lang còn chưa cai sữa đó, không nên tàn nhẫn như vậy. Ma thú dù sao cũng sống sót và sinh trưởng rất khó khăn.
Lưu Chấn Hám cũng thở dài không dứt, nói cả hai con Mô Đặc và Ốc Nhĩ Phu này kỳ thật đều rất vĩ đại, hai bà mẹ vĩ đại.
Hiện giờ Lưu Chấn Hám đã dần dần quen với giọng điệu của Hải Luân. Tuy hắn vẫn còn cảm thấy phương thức nói chuyện của Hải Luân có điểm nhịu và hay líu lưỡi, nhưng hắn cũng học rất nhanh. Những từ đại loại như "ốc nhĩ phu" hắn nói đã lưu loát gấp đôi, không biết đó có phải là do tác dụng của Thông linh chiến ca hay không.
Ngược lại, Hải Luân cũng dần dần quen với cách nói chuyện rất "đặc biệt" của Lưu Chấn Hám, lâu lâu cũng học nói theo cái cách thở than "Âu bỉ tư lạp kỳ" của gã.
Đột nhiên Hải Luân vỗ vỗ đầu, kêu lên inh ỏi.
"Sao nữa rồi? Tiểu cô nương của ta?" Lưu Chấn Hám bị điệu bộ của nàng làm cho giật bắn người.
"Huynh thật là ngu ngốc à!" Hải Luân áp miệng vào ngực Lưu Chấn Hám, vung nắm đấm đập lịch bịch như đang đánh trống vậy: "Huynh không nói muội cũng quên mất! Con Mô Đặc này là một thai phụ a! Huynh vì sao lại lấy lửa thiêu nó hết luôn vậy? Nếu trứng của nó nở ra, thì chẳng phải sẽ là một loại á long ma thú mạnh mẽ hay sao?"
"A?" Lúc này Lưu Chấn Hám mới nghĩ ra.
"Ma thú càng cường đại thì lại càng tự tôn. Chiến thần nhất định nhận ra thực lực của huynh vẫn còn chưa xứng để một á long ma thú có thể thần phục, do đó mới ban cho huynh một con ma thú đang có thai. Và rõ ràng nó mất máu quá nhiều, là một ca đẻ khó, ban cho huynh trứng để kỳ vọng huynh có thể lấy đó ấp nở ra ma thú con!" Gương mặt mỹ lệ của Hải Luân hiện lên đầy vẻ hối lỗi.
"Khảm Mạt Tư! Con bà nhà ông! Dám chơi ta hả?" Lưu Chấn Hám tức đến miệng muốn sùi bọt mép ra, nhưng chỉ dám chửi thầm trong lòng.
"Một con á long ma thú sao lại bị một con phong hệ ma lang đánh bại chứ? Nhất định đó là vì nó mang thai rồi đẻ khó, mất quá nhiều máu đây mà!" Hải Luân càng nghĩ càng cảm thấy không thể nuốt tiêu nỗi cái hận này, lại bậm môi liều mạng đấm cho Lưu Chấn Hám hai quyền nên thân.
Lưu Chấn Hám giả vờ ôm ngực ho khàn, làm điệu bộ giống như sắp thổ huyết tới nơi.
"Huynh có biết là ma thú thuộc hàng á long trân quý như thế nào không?" Hải Luân dẫu môi, dùng đầu ngón tay cung lại cốc mạnh vào đầu Lưu Chấn Hám một cái.
"Tiểu thư Hải Luân Liệt Na à! Ta hướng Thần chí cao Khảm Mạt Tư phát thệ! Ta nhất định sẽ bắt một con á long ma thú khác làm ma sủng!" Lưu Chấn Hám chỉ trời đập đất, cao giọng phát thệ.
"Rồng là sinh vật cường đại nhất trên đại lục! Bọn họ có trí tuệ hơn hẳn cả nhân loại. Á long ma thú là hậu duệ do rồng và các loại ma thú khác giao phối sinh ra. Huynh cho rằng loại á chủng này dễ kiếm lắm sao?" Hải Luân giơ ngón tay lên: "Trên suốt Đa Não đại hoang nguyên, trong tất cả mọi hành tỉnh thần miếu của chúng tôi, trong bốn trăm tế tự chỉ có một Duy An Đại Tát Mãn, bốn chủ tế và một số tế tự có chức vị cao mới có Á long ma thú! Cho dù đưa mắt tìm khắp mấy chục quốc gia hùng mạnh nhất trên Ái Cầm đại lục, chỉ tổng cộng có năm mươi á long kỵ sĩ và hai long kỵ sĩ thôi!"
"Thì ra rồng ở chỗ này cũng giống như ở chỗ của mình, đều là kẻ háo sắc." Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.
Thấy Lưu Chấn Hám trầm mặc không nói, Hải Luân cho rằng Lưu Chấn Hám đang tự trách bản thân, nên vội quay qua an ủi hắn: "Lý Sát thân ái à, đừng có thương tâm mà. Huynh đâu có cảm xúc qua khí tức của á long ma thú bao giờ đâu, sai lầm nào đâu thể đổ hoàn toàn cho huynh được."
Lưu Chấn Hám chép chép miệng, gương mặt đầy thịt xệ ra và nhăn nhó. Hắn cảm thấy không có chút gì đáng tiếc cả.
"Dù sao thì muội cũng còn cảm thấy tiếc vô cùng!" Hải Luân cầm lấy cây Ngư lăng cốt châm lên, chỉa chỉa vào cánh tay Lưu Chấn Hám bảo: "Để muội chọc huynh một cái giải tức nào!"
"Thì chọt đi!" Lưu Chấn Hám bi tráng phạch ngực, lộ ra một đám lông ngực đen thui thật dầy.
Hải Luân cắn răng rướn người hai lần, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
"Ha ha, biết là nàng đau lòng lo cho ta lắm mà! Hì hì, vừa rồi bị muội dọa, bụng ta đói meo rồi." Lưu Chấn Hám đứng dậy, đi quanh quẩn tìm thức ăn.
Mớ dừa và thịt nướng mang theo đều để lại trên triền núi, Hải Luân thỏng tay biểu thị bản thân nàng cũng chẳng mang theo thứ gì.
"Ai..." Tròng mắt nhỏ xíu của Lưu Chấn Hám xoay một cái, lại nghĩ ra chủ ý.
"Lý Sát huynh định làm gì đó?" Hải Luân kinh hoảng nhìn Lưu Chấn Hám mặt đầy bậm trợn cầm loan đao đi xâm xâm đến chỗ xác của con rùa.
"Ta tìm đồ ăn." Lưu Chấn Hám cúi người xuống, mổ banh chỗ hậu môn bị thiêu đen thui của con cự quy.
"Ha ha!" Lưu Chấn Hám vứt loan đao, moi ra một cái trứng rùa to như trái bí đỏ. Phía trước của cái trứng ấy bị lửa táp ám đầy khói đen, phía sau lại trắng nõn rất khả ái. Cái trứng nóng hổi khiến Lưu Chấn Hám không ngừng đổi tay.
"Huynh định ăn nó à?" Hải Luân nhướn mày hỏi.
"Biết cách thì cho dù là trứng rùa đen cũng không thèm đổi lấy món ngon của thần tiên!" Lưu Chấn Hám đặt trứng rùa lên trên cỏ, rồi vung thanh loan đao vạn năng của mình lên, chẻ làm bốn giống như chẻ dưa hấu vậy.
"Hải Luân tiểu thư thân ái, xin hỏi ta có thể có vinh hạnh thỉnh nàng cùng ta dùng bữa trưa không?" Lưu Chấn Hám cầm một phần tư của quả trứng, khép chân khom người cúi chào Hải Luân.
"Tiên sinh tôn quý, thỉnh ngài tự mình hưởng dụng đi." Hải Luân lắc lắc đôi ủng sắp thành hình, nói tiếp: "Ta cần phải chuẩn bị hành trang lên đường cho ái nhân của ta."
Lưu Chấn Hám ngoạm một miếng trứng to, dù nướng chưa đủ chín, nhưng nó vẫn kịp cô đặc lại. Lòng trứng vàng ươm ấy phát ra một mùi hương vô cùng quyến rũ.
Quả Quả cũng phóng từ trên đầu của Lưu Chấn Hám xuống, chẳng thèm khách khí tí gì, nhào vào cháp lia cháp lịa phần trứng to xấp xỉ nó.
"Quả Quả ăn nhiều một chút đi!" Lưu Chấn Hám bắt đầu so tài với Quả Quả, vừa há miệng cắn một miếng to, vừa vung tay múa chân.
"Lý Sát!" Hải Luân ngừng tay châm đang đan thoăn thoắt, nhịn không được nói: "Huynh ăn mất trứng của ma thú của mình ta không nói làm gì, nhưng huynh ngàn vạn lần đừng bao giờ ăn thịt ma thú của mình nghe! Có nghe không thì bảo!?"
"Tuy ta với nó không có cảm tình gì, nhưng ta lý nào lại ăn thịt con ma thú đầu tiên của mình?" Lưu Chấn Hám thắc mắc sao Hải Luân cứ đơn thuần nghĩ mình xấu đến như vậy.
"Nếu vậy thì tốt, dù sao thì muội thấy huynh cái gì cũng dám ăn, thuận tiện nhắc một tiếng vậy mà." Hải Luân lại cười: "Nhưng mà tài nấu nướng của huynh quả là không tệ, huynh nấu cái gì cũng rất ngon, thậm chí so với mấy thứ do Hoắc Bỉ Đặc Bán thân nhân (Chú: Nửa người nửa Hobbit - quái thú nổi tiếng trong loạt truyện The Lord of Rings của J.R.R Tolkien) nấu còn ngon hơn nhiều."
"Hoắc Bỉ Đặc Bán thân nhân là cái gì?" Lưu Chấn Hám ăn xong một góc tư, lại cầm lên một góc nữa.
"Hoắc Bỉ Đặc Bán thân nhân là lân cư của Bỉ Mông chúng ta. Họ chính là cư dân trên Đa Não Hoang Nguyên. Người trưởng thành của họ chỉ cao bằng một đứa con nít của chúng ta, là chuyên gia ẩm thực trời sinh. Hy vọng duy nhất của họ là làm bạn với mỹ thực, không hề có ham muốn hay dục vọng theo đuổi bất cứ điều gì khác." Hải Luân nhíu mày nói: "Lý Sát, huynh có thể... khi ăn uống cái gì đó... đừng có phát ra cái thứ âm thanh đó được không? Tuy muội biết Thất Cách tộc (tộc heo) khi ăn đều táp phầm phập phầm phập, nhưng muội hy vọng huynh không có như vậy, được không?"
Lưu Chấn Hám bị nói ngượng đỏ hồng cả mặt. Hắn phát hiện ngay cả Quả Quả khi ăn cũng bắt đầu mô phỏng theo bộ dạng của hắn, vừa ăn vừa chóp chép miệng.
"Thất Cách tộc? Mình hiện giờ đã hoàn toàn biến thành một gã Trư Bát Giới rồi sao?" Lưu Chấn Hám vuốt vuốt mũi, cảm thấy lòng đau như cắt.
Gã đã từng bao nhiêu lần lời lên đến miệng, muốn nói hết cho Hải Luân biết thế giới trước kia của hắn. Nhưng lời lên đến miệng thì lại nuốt vào. Hắn biết một cô bé đơn thuần như Hải Luân thế này sao có thể tiếp thụ một tên toàn do nhân loại tổ thành, có thể đi tàn sát bừa bãi nhưng sinh linh khác trong thế giới này chứ?"
Hay là cứ thật thật giả giả như vậy đi. Người heo thì là người heo. Sợ gì. Lưu Chấn Hám lại cắn một miếng trứng to.
Lần này hắn bụm miệng nhai.
Hải Luân lén nhìn hắn, cố giấu nụ cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui