"Như vậy, chúng ta tính như vầy vậy." Tiên nữ long trầm ngâm một lúc, nói: "Dù dân binh của chúng ta có thể tiêu diệt nhóm trọng tang cự liêm thủ này, nhưng khi không có dân binh trấn thủ, các cánh quân khác của nhân loại nếu như đánh tới, chúng ta sẽ bị động phi thường, và tử thủ chính là một sách lược tiêu cực. Địa thế trên hoang nguyên tuy bất lợi cho chúng ta, nhưng đừng quên rằng Tang Kiền Hà đang ở sau lưng chúng ta. Chúng ta có thể đem chiến trường này di động đến phía bắc của Tang Kiền hà, chỉ cần bảo trì được cự li thích hợp, nhân loại kéo đến đó, chúng ta vừa khéo ở giữa sông, nhân loại sẽ gấp gáp làm bè trúc đuổi theo, sống rộng đến 500 mét cơ mà. Ừ... đến lúc đó..." Tiên nữ long định nói lại thôi.
"Dũng sĩ thủy tộc giỏi nhất của chúng ta, hà mã thi nhân, sẽ mang đến cho nhân loại những hồi ức thống khổ nhất." Lưu Chấn Hám tiếp lời nàng: "Có phải vậy không?"
"Chúng ta còn có thể nửa đường tấn công, ở trên bến dùng kị binh đôi luâ phiên xung kích, hà mã chiến sĩ sẽ có trọng tâm công kích là các trọng trang cự liêm thủ. Một khi chúng bị đánh rơi khỏi bè xuống nước, mọi người nói coi tình cảnh của chúng sẽ thế nào?"
Tiên nữ long mỉm cười.
Tứ chu răng miệng vô thanh.
"Kế sách thiệt là độc." Lưu Chấn Hám nói.
"Chiến tranh là vô tình, không phải sách lược." Tiên nữ long hồi đáp.
"Vì sao lại giúp chúng ta?" Lưu Chấn Hám quậy quậy thực vật trước mặt, hỏi bằng thanh âm không lớn mấy.
"Ngoại trừ muốn thỏa mãn dục vọng chỉ huy của ta, ta đương nhiên còn có cách nghĩ khác." Tiên nữ long khẽ thở dài: "Chỉ hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa, đánh lui đám nhân loại này rồi, nửa tháng sau đợt vũ khí thứ hai sẽ ra đời, đến lúc đó..."
"Trong lần chiến đấu này, mọi quân binh đều đặt dưới sự chỉ huy của nàng." Lưu Chấn Hám cười cười.
Ba lão bản nương và Ca Thản Ny rõ ràng nhìn ra cái cười khách sáo khiên cưỡng và cố giấu sự khó xử ấy của hắn.
Thôi Bội Thiến không biết vì sao lại đứng bên cạnh thở dài.
"Ngoài ra... đừng có gọi mãi ta là tiên nữ long nữa, ta có tên hẳn hoi." Tiên nữ long cười ngọt ngào: "Tên của ta là Đại Ti."
Lần hội nghị chiến đấu này trong lịch sử Phỉ Lãnh Thúy có thể nói là lần tham mưu đại hội đầu tiên. Và Tiên Nữ Long Đại Ti đã dùng quyền lực trong tay mình bắt đầu có thứ tự và lớp lang chỉ huy các chiến sĩ chặt trúc tạo bè, giảng giải cho họ các khu vực công kích, sau đó khi phái trinh sát thì Lưu Chấn Hám được vinh dự trở về nghề cũ. Hắn lần nữa treo lên lưng hỏa hạc, bay dọc theo hoang nguyên trinh sát động hướng của địch nhân.
Các xạ nhân được cự hạc chia ra đưa trờ về. Án chiếu vào tốc độ hành quân của họ, chỉ sợ chưa về đến nhà là đã bị bộ nô đội của Hạ Nhĩ Ba gia tộc bắt bỏ vào nồi nấu ăn hết rồi. Cần phải biết, xạ nhân và chiến mã cao cấp có thể nói là có giá trị tương đương.
Tiên nữ long từ chỗ địa tinh bộ lạc ở Thế đao sơn rút đến ba trăm đại địa tinh chiến sĩ. Tiên nữ long biết dân binh có thể không nhất định sẽ nghe lời nàng chỉ huy, do đó đã tự triệu tập một cánh quân dự bị. Dù gì thì trường thương và mộc thuẫn của địa tinh chiến sĩ hiện nay đã có sẵn ở Phỉ Lãnh Thúy rồi.
Mười hai ngưu đầu nhân công tượng nghe nói Phỉ Lãnh Thúy sắp sửa tao ngộ chiến đấu, lập tức dừng lại cái thiết chùy đang vận dụng toàn lực đập sắt trong tay, bám theo sau các chiến sĩ khác cùng kéo đến.
Lần trước khi đến thần miếu, Lưu Chấn Hám và Thôi Bội Thiến khi trở về đã thuận tiện mang theo các khất cái oa ngưu nhân ở cổng thành Uy Sát Tư Bàng về. Một tên Oa ngư nhân tên là Dương Khoa Phu chẳng biết xuất phát từ sự cảm kích hay là bản thân có sự khéo léo trời cho trong chú tạo sắt thép, nên dù lực khí chẳng tới đâu, nhưng đã dùng xúc giác mẫn duệ đối với việc chế tạo và đốt lò, lập tức trở thành một học đồ mà tiên nữ long khen ngợi không ngớt, và cũng thành luôn kẻ đứng đầu của nhóm ngưu đầu nhân thiết tượng da thịt phát đạt đầu óc giản đơn này.
Oa Ngưu nhân Dương KHoa Phu bị Lưu Chấn Hám mắng té tát cho một trận.
Nhóm ngưu đầu nhân thiết tượng này có thể là báu vật. Lưu Chấn Hám đã tịch thu rất nhiều thanh đồng vũ khí của bọn địa tinh cường đạo, định chuẩn bị sau này bảo bọn chúng tạo ra một đợt vũ khí mới, như vậy nếu lỡ trên chiến trường chúng bị tổn thương gì, thì lão Lưu nhất định sẽ tiếc đứt ruột mà chết a. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Từ khi Tạp Tát Nặc bá tước dẫn theo các tri sát có đi mà không có về, quả nhiên nhân loại gia tăng tốc độ hành quân. Chúng cũng phái thêm nhiều trinh sát hơn, chỉ có điều khi đối diện với Lưu Chấn Hám và Quả Quả, thời gian tồn tại của những tên này không quá nửa ngày.
Để không kích động quá đáng đám nhân loại này, Lưu Chấn Hám thỉnh thoảng hé mở đường sống, lưu lại vài tên trinh thám về bào cáo tình huống chuẩn bị triệt thối của Phỉ Lãnh Thúy.
Thác Đế bá tước quả nhiên sốt ruột. Tốt nghiệp từ học viện quân sự của Thánh Phất Lang Tây Tư Khoa đế quốc không phải là kẻ tầm thường, một lượng lớn trinh sát phái đi mà không quay về, chứng minh Bỉ Mông đã phát giác ra sự việc rồi. Bá tước chẳng hề do dự bỏ xa đội xe hậu cần, đẩy nhanh tốc độ hành quân.
Hôm nay y phái mười tên trinh sát, vốn đều là những cao thủ tinh tâm bồi dưỡng trong gia tộc. Kết quả là khi đêm về, chúng chỉ quay lại được hai tên, lại còn toàn thân thụ thương, mặt mũi sưng vều.
Mấy ngày trước các trinh sát chẳng hề dò la được tin tức gì của Phỉ Lãnh Thúy, hôm nay coi như đã xác định được rồi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Phỉ Lãnh Thúy của Bỉ Mông quả thực đang trốn chạy. Tin tức này kỳ thật nằm trong ý liệu của Thác Đế bá tước. Sau khi được chứng thật, y cảm thấy rất tự hào về năng lực phán đoán của mình.
Nhưng mà những lời kể của hai tên trinh sát làm cho phò mã gia không khỏi nhíu mày.
"Tôi bị một con sương tuyết bì khâu thú cưỡi trên con chim anh vũ đấm cho một cái." Một tê bị dập môi, mặt mũi sưng bều giống như hai miếng đào mập khó nhọc thưa.
"Tôi cũng vậy tôi cũng vậy!" Tên trinh sát còn lại nói: "Con sương tuyết bì khâu thú đó đội cái mỹ cao bằng da gấu, lại còn mang mắt kính đen."
Tên trinh sát này bị đánh gãy hơn nữa hàm răng, nhưng chỗ răng còn sót lại dính đầy dấu máu.
"Ngài thấy thế nào, Phất Lan đại sư?" Phò mã gia chuyển ánh mắt hướng về đại ma pháp sư Phất Lan uyên bác.
"Để hai tên chúng lui ra đi." Phát Lan đại sư khép quyển ma pháp thư trong tay lại, mỉm cười nói: "Các chiến sĩ trinh sát của chúng ta rõ ràng là không thể tiếp thụ được hiện thật có thể bại trong tay Bỉ Mông chiến sĩ."
"Sương tuyết bì khâu thú, ạ ạ... tuy chúng ta không hiểu rõ lắm về Bỉ Mông tế tự, nhưng theo phân tích của ta, tỷ lệ xuất hiện của Sương tuyết bì khâu thú làm ma sủng của tế tự dường như thấp tương đương với long tế tự." Một cung đình ma pháp sư khác là Áo Đặc Gia cũng chen lời.
Áo Đặc Gia đại sư mặc mộ ma pháp bào màu đỏ như lữa, trên đó có những phù lục phức tạp và thâm áo, cho dù là ở trong đêm đen cũng có thể ấn ước phát ra hồng quang. Ông ta là ma pháp sư chuyên tu về hỏa hệ ma pháp, trở thành cung đình ma pháp sư chưa lâu lắm, và cũng không có bản lĩnh kiêm tu hai hệ ma pháp như Phất lan đại sư. Tuy nhiên, tên mặt ông ta vẫn đầy vẻ đắc ý và ngạo mạn của loại cao nhân nhất đẳng, biểu hiện trực tiếp hơn bất cứ ai. Thứ biểu hiện này nhất định phải trải qua bao đắng cay thương hải tang điền rồi mới bị tuế nguyệt và phong sương bào mòn mất.
Y cũng đích xác là có bản lãnh đáng kiêu ngạo. Áo Đặc Gia chính là môn hạ của Ma đạo sư Tư Đế Pháp Nặc của Thánh Phất Lãng Tây Tư Liêu đế quốc, chú trọng quan niệm môn phiệt, cho nên sự kiêu ngạo đối với y là hợp lý và rất thường.
Vốn ra lần này Hạ Nhĩ Ba gia tộc không hứng thú mời y, mà là do Phất Lann đại sư tự yêu thỉnh y đến cùng trợ thủ. Giữa các ma pháp sư giúp đỡ hỗ trợ nhau là chuyện thường, Áo Đặc Gia nắm trong tay ma pháp đỉnh cấp của hỏa hệ là 'Địa hỏa phần thành' do sư phụ tặng nên vô cùng cuồng vọng. Phất Lan tuy chủ tu không gian ma pháp, cũng kiêm tu hỏa hệ ma pháp, cho nên quyển trục cường đại như vậy không nghĩ biện pháp làm cho tiêu hạo đi, thì vị trí của y trong công quốc không thể ổn định. Nhưng mà, dụng tâm quỷ dị này dĩ nhiên một kẻ như Áo Đặc Gia không thể nào phát giác được, còn Hạ nhĩ Ba gia tộc đương nhiên cầu còn không hết nữa là.
Ma pháp sư đều có tùy tòng của bản thân, bao gồm đạo tặc, kiếm sĩ cho đến cung tiễn thủ. Chỉ bằng các vị tùy tòng và ma pháp học đồ của hai vị đại sư này cũng có lực chiến đấu bất tục, khiến cho Thác Đế bá tước mừng vui vô hạn.
Một khi nghĩ đến chiều ngày mai có thể tiếp cận Phỉ Lãnh Thúy, bắt được đám tuyệt thế mỹ nữ kia, lòng bá tước giống như đang có đám lửa cháy bập bùng.
"Nhưng mà chư vị đừng có quên, thân thể của Bỉ Mông chiến sĩ cường tráng phi thường. Tốt nhất chúng ta cần phải tính toán cho kỹ tiết tấu tấn cong." "Kim chúc sắc vi" dong binh đoàn nữ đòan trưởng Trân Ny Phật nhíu mày.
Trân Ny Phật tướng mạo bình bình, do thường niên luyện võ nên thân hình của nàng ta phát dục hoàn mỹ phi thường. Đặc biệt là bô ngực giống như hình hài của ngọn Thái Mục Nhĩ Lạp nhã Tuyết sơn, cho nên nam nhân trong phòng mỗi khi chuyển du ánh mắt trên người nàng, lập tức phải đi tìm những Bối Phổ Tái nữ nhân theo quân để giải bới lửa nóng.
Đối với vị nữ đoàn trưởng này, mọi người cho dù là có ý xấu cũng phải tìm cách giấu đi, bỡi vì thủ hạ của nàng ta trong "Kim chúc sắc vi" dong binh đoàn đều là kẻ có danh khí, đó chính là mười Mao tê kỵ binh đi trước dẫn đường, và năm trung đội kỵ binh hào xưng là Hồng Lưu tiến theo sau, tạo thành tường đồng vách sắt không gì phá nổi.
Sự tinh minh của Hạ Nhĩ Ba gia tộc có thể vì điều trên mà lộ ra, vì dù sao đây cũng là hoang nguyên, chính là chiến trường tối hảo của kỵ binh, nếu không họ mướn mười Mao tê kỵ binh bàng cả đống tiền vàng đó để làm gì?
"Mọi thứ đều giao cho ta đi." Áo Đặc Gia đại sư không biết là cố ý đùa bỡn hay là lớn mật nói càn, nhưng dù gì thì người nghe cũng không khỏ cất tiếng cười lạnh.
Đội trưởng La Đức Mạn của cánh quân trọng trang cự liêm thủ đứng cạnh cứ chép miệng lắc đầu. Bàng bối đại hán này có thân hình cao hơn hai mét, cạo trọc nhẵn đầu, phía sau án chiếu theo tập quán của Bàng Bối đế quốc để một búi tóc nhỏ. Tên này toàn thân bấp thịt gồ ghề, chẳng hề thua kém thú nhân chiên sĩ nào. Những bưu hình đại hán thủ hạ của y người nào người nấy đều cao hơn hai mét, thân hình tráng kiện, mỗi ngày ăn lượng lương thực gấp 3 lần người thường.
"La Đức Mạn đội trưởng ngươi có phải là cảm thấy lời của ta có chỗ nào không thõa?" Thị lực của Áo Đặc Gia đại sư hiển nhiên phi thường sắc bén, tuy cúi đầu cầm lấy muối diêm lên hít thông mũi, nhưng vẫn nắm bắt được động tác khinh thường của đội trưởng trọng trang cự liêm thủ.
"Không có gì. Nếu như đại sư đã lợi hại như vậy, ngày mai chúng tôi sẽ chờ tận mắt chứng kiến." Bàng bối đại hán tuy to lớn thô hào, nhưng dù sao cũng là tay lão luyện, biết đắc tội với cung đình ma pháp sư là điều ngu ngốc. Y dù sao cũng biết phân nặng nhẹ, cho nên cười hì hì đáp cho qua.
"Mọi người đừng quá lo lắng, lĩnh địa của thú nhân này chẳng qua là chỉ có 300 chiến sĩ thôi, hơn nữa lại là thứ gà rù, chẳng phải là các chủng tộc chủ chiến của Bỉ Mông. Hiện giờ chúng ta chẳng hề thấy thân ảnh do thám của chúng đâu cả, cho thấy thứ dã man thú nhân này không phải là đối thủ của chúng ta." Phò mã gia đứng dậy phân giải: "Tốc độ hành quốc của chúng ta từ khi bỏ lại nhóm hậu cần đã nhanh lên một ngày lộ trình. Án chiếu đầu óc của thú nhân kia, chỉ có thể tử thủ chứ không thể công, nếu như chúng ta có thể đánh cho chúng trở tay không kịp, không cho chúng vượt qua Tang Kiền Hà, thì chúng ta chỉ dựa vào Mao tê kỵ binh của Trân Ny Phật đoàn trưởng dẫn đường, bắt kịp chúng chỉ trong chớp mắt. Đến lúc đó lực lượng chênh lệch, cộng thêm sự trợ giúp của hai vị đại sư, ta không thể nghĩ ra lý do gì không thể tiêu diệt được bọn dã thú chưa khai hóa này."
"Nếu như trinh sát đã báo bọn thú nhân này đang chế tạo bè trúc, chứng minh lực lượng quân sự của lĩnh địa Bỉ Mông này rất mỏng. Tuy nhiên, mmọi người có tưởng qua một loại khả năng, là đámm thú nhân này sẽ thiết kế mai phục ở bờ sông?" Trân Ny phật đoàn trưởng hơi ưu tư nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"yên tâm đi, nếu như thật sự là như vậy, có hỏa lực từ xa của hai vị đại ma pháp sư viện trợ, chúng ta chỉ cần dùng trọng trang cự liêm thủ giữ chặt bờ sông, thì dựa vào những trang bị giản lậu của thú nhân, ai có thể chống đỡ được lực xung kích của đám mao tê này? Đương nhiên rồi, thứ khả năng này không lớn, vì dù sao... bọn chúng cũng chỉ là bọn thú nhân chư a biết mùi đời, làm gì có đầu óc chứ?" Phò mã gia nhíu mày ra dáng đang suy nghĩ rất lung.
Thứ chuyện cười chẳng đáng cười mấy này lại khiến cho đại đường cười rộ lên.
Cùng lúc đó, con kim cương anh vũ của Quả quả được Lưu Chấn Hám dạy dỗ đã biết nói được câu thứ hai.