Mọi thứ đều đã được sắp đặt
Phỉ Lãnh Thúy toàn thắng, thu hoạch khá nhiều.
Trận này bắt được tổng cộng hơn ngàn tù binh nhân loại và số lượng lớn chiến mã, vũ khí và khôi giáp, thuận tiện còn khoan thai lấy luôn đội quân nhu tiếp tế của Hạ Nhĩ Ba gia tộc đưa tới.
Theo tục lệ xưa nay của Ái Cầm đại lục, mỗi tù binh đều có thể dùng tiền chuộc về, nói cách khác tất cả chỉ là vì tiền mà thôi.
Nhưng làm cho Lưu Chấn Hám không được vui vẻ cho lắm chính là tù binh nhân loại đa số đều là phó binh và dong binh. Phó binh đều do nô lệ tổ thành, bọn chúng khẳng định là không có người nào chịu bỏ tiền chuộc về. Kỵ sĩ trung thành của gia tộc Hạ Nhĩ Ba chắc chắn là đáng tiền nhưng bọn chúng chống cự kịch liệt nhất, sớm đã bị đánh giết tơi bời, còn lại không mấy người. Hơn nữa hai vị ma pháp sư cũng không thể bắt được hết. Phất Lan đại sư là Không gian ma pháp sư, lão sử ra Khoa lặc ân đào thoát thuật sớm đã chạy mất, còn Hỏa hệ ma pháp sư Áo Đặc Gia không hề may mắn, bị Tiên nữ long ra tay hạ thủ, cùng bị bắt sống chung với Bá tước.
Có được tất có mất, lần này Phỉ Lãnh Thúy tổn thất cũng không nhỏ.
Giam giữ tù binh, chôn cất thi thể, kiểm kê chiến lợi phẩm, ngần đó công việc cũng khiến cho Lưu Chấn Hám mất hết hai ngày mới cơ bản hoàn thành xong mà ngọn lửa thiêu Hồng thổ cao pha vẫn còn chưa tắt.
Ngưng Ngọc càng thống kê số liệu càng cảm thấy gay go.
Lúc ăn cơm chiều trong nhà trúc của lãnh chủ, Ngưng Ngọc lo lắng báo cho Lưu Chấn Hám vấn đề khó khăn trước mắt.
"Lương thực không đủ chính là một vấn đề lớn."
"Lúc lửa lớn bùng lên thì ta đã nghĩ qua chuyện này rồi." Lưu Chấn Hám cảm thấy đau đầu.
Trước khi đánh nhau ai mà ngờ được đối phương lại hỏa thiêu Hồng thổ cao pha, cho nên trước khi qua sông mọi người đều chỉ thu thập đồ tế nhuyễn lên đường. La toa thú, phì linh, ải cước mã, bầy hươu toàn bộ đều nhốt trong chuồng phía sau cao pha. Thú nuôi bị triệt để tiêu tan còn chưa đủ vui mà tất cả lương thực tồn trữ gồm cá muối, rau cải thảy đều cháy sạch.
"Tuy sau trận đánh này thu được không ít chiến mã và xe quân nhu của Hạ Nhĩ Ba gia tộc nhưng thu nhập còn thua xa tiêu hao. Còn có một vấn đề đáng ghét là bọn Bộ nô giả lần này đến đây vốn là định đánh cướp nên trên người căn bản không đem theo tiền bạc. Phỉ Lãnh Thúy tuy chiến thắng nhưng không thu được gì đáng tiền trên người bọn tù binh..." Ngưng Ngọc cầm bút tính toán từng cái:"Bọn ta hiện giờ cần có nhiều tiền để thu mua lương thực."
"Bọn ta không phải là bắt được nhiều chiến mã hay sao?" Ngải Vi Nhĩ kỳ quái hỏi.
"Ăn trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì nhưng ăn thời gian dài khẳng định là không được. Thịt ngựa quá mức khô nóng, nếu như không sơ chế và ăn kèm với lương thực khác thì ăn thời gian dài rất dễ bị bại huyết (nhiễm trùng máu)." An Độ Lan trưởng lão bác bỏ ý tưởng đó.
"Dân chúng Phỉ Lãnh Thúy có hơn 1200 người, lại thêm hơn 1000 tù binh, chỉ dựa vào thịt chiến mã thì thực sự quá sai lầm. Một thớt chiến mã đã được huấn luyện hợp cách trong thế giới nhân loại có thể trị giá mấy trăm kim tệ, thậm chí hơn vạn kim tệ, làm thịt bỏ vào bụng ăn thực sự có điểm không tốt." Cuối cùng vẫn là xuất thân từ Phúc Khắc Tư, ánh mắt của Hải Luân liền biến thành màu vàng đỏ.
"Mau chóng đưa chiến lợi phẩm thu được đến Uy Sắt Tư để bán lấy tiền mua lương thực." Hải Luân vui vẻ nói.
"Nếu muốn trùng kiến lại Phỉ Lãnh Thúy chỉ sợ nhiêu đây tiền không đủ." Tiên nữ long Đại Ti trầm ngâm một lúc rồi nói:"Địa hỏa phần thành còn được gọi là Tam nhật hỏa, loại ma pháp quyển trục này chính là cấm chú ma pháp tiêu chuẩn chiến tranh. Nó sử dụng ma pháp lực lượng hấp thu lửa sâu trong lòng đất để công kích, là hỏa hệ ma pháp lợi hại phi thường. Uy lực của nó có thê hủy diệt hết một phần tám thành thị lớn nhất Đông Bắc hành tỉnh Uy Sắt Tư Bàng. Loại ma pháp tối âm độc này chính là thứ đáng sợ nhất đối với thành bảo bằng đá, dưới ma pháp hỏa diễm kéo dài suốt ba ngày thì thứ gì cũng sẽ bị thiêu đốt thành từng mảnh vụn."
Lời nói của Tiên nữ long làm mọi người trong lòng nặng trĩu.
Hai ngày rồi.
Ma pháp hỏa diễm trên Hồng thổ cao pha không những không có chút hiện tượng yếu đi mà trái lại càng cháy càng lớn. Cả tạo hình mỹ nhân đang ngủ của Hồng thổ cao pha cũng bị cháy lan rộng ra nhìn không rõ, phóng mắt nhìn toàn là sóng lửa ngút trời, hỏa diễm tinh linh nhảy múa và tàn lửa tung tóe. Thứ duy nhất còn có thể miễn cưỡng nhìn thấy chính là tòa thần tượng bằng đá ở giữa vùng đất bùn Hồng thổ cao pha. Dưới sự hoành hoành của hỏa diễm tinh linh, thần tượng đã biến thành màu trong suốt. Cát và men sứ trong Hồng thổ đã biến thành chất lỏng chảy từ trên mặt của thần tượng xuống thân.
Nếu như thực sự thiêu suốt ba ngày như Tiên nữ long đã nói thì đá cũng bị thiêu chảy tuyệt không phải là lời nói chơi.
"Triệu hoán Bạo vũ thuật để dập tắt lửa có được không?" Ngải Vi Nhĩ vén tay áo lấy ra ống trúc thần kỳ. Ống trúc này tức thì hấp dẫn mục quang của Tiên nữ long.
"Nóng lạnh giao nhau, bể nát càng nhanh." Lưu Chấn Hám lắc đầu.
"Nhà của bọn ta cứ thế mà mất đi sao?" Nhà trúc rất đơn sơ, Hải Luân liếc mắt liền nhìn thấy Phỉ Lãnh Thúy Hồng thổ cao pha đang lửa cháy tưng bừng.
Nhãn tình của nàng ươn ướt.
Lời nói của Hải Luân cơ hồ đều là tiếng lòng của con dân Phỉ Lãnh Thúy. Vô luận là ai, nhìn thấy nhà cửa mình bị lửa lớn thiêu cháy còn mình chỉ có thể tụ thủ bàng quan không có năng lực thì trong lòng thảy đều khó chịu.
Áo Ni Nhĩ xoay người đi qua một bên, len lén chùi mắt.
"Cái này không nhất định. Phỉ Lãnh Thúy bọn ta chính là hồng thổ tạo thành, qua một trận lửa lớn nói không chừng có thể nhân họa được phúc. Nhân loại lần này nói không chừng đã cung cấp cho bọn ta một đồn lũy thành đồng vách sắt." Lưu Chấn Hám nhẹ nhàng cười nói:"Chuyện gì cũng có mặt trái mặt phải, bọn ta cứ nhìn thấy một mặt, cho dù đúng như Đại Ti nói thì chỉ cần bọn ta còn hai bàn tay thì Phỉ Lãnh Thúy vĩnh viễn sẽ không biến mất."
"Đồn lũy thành đồng vách sắt? Lý Sát... Huynh không phải là bị đả kích quá đó chứ?" Hải Luân quan tâm sờ đầu Lưu Chấn Hám.
"Quên đi... Nói cho nàng biết rõ thì mất thời gian lắm." Lưu Chấn Hám cười khổ lắc đầu.
"Ngươi còn không nói thì lúc này ở đây nhiều nam nhân sẽ không cảm thấy như vậy." Thôi Bội Thiến đạo sư cười nói:"Tuy biết Lý Sát đang nói dóc nhưng cũng làm bọn ta an tâm hơn nhiều."
Câu nói này làm mọi người cười rộ.
Lưu Chấn Hám cũng cười.
Ta nói dóc? Các ngươi chỉ cần theo ta, nhìn qua đội sản xuất làm việc trong lò nung gạch thì sẽ không nghĩ như vậy. Lưu đại quan nhân thầm nói.
"Đúng rồi, vì sao lại ngăn cản Cổ Đức đi diệt chuột? Cứ tiếp tục như vậy thì rừng trúc mà bọn Hùng miêu thích ăn nhất sẽ bị hủy diệt hết." Ngưng Ngọc hỏi.
Sóng nhiệt do ma pháp hỏa diễm tinh linh trên Hồng thổ cao pha truyền qua mặt đất, vô thanh vô tức đã làm thực vật trong bán kính nửa dặm của Phỉ Lãnh Thúy bị nướng đến khô queo. Sa la tiêu trên quảng trường và rừng trúc Phật đỗ toàn bộ đều bị hấp thành hơi nước, tạo hình trở nên giống như cây bạch dương trong sa mạc đã trăm năm.
Nếu như nói thực vật Sa la tiêu của Mãnh mã đã bị tiêu hủy hết thì lãnh chủ đại nhân còn có Sinh mệnh chi tuyền và hạt Sa la tiêu có thể trồng lại được, nhưng họa không chỉ có một, rừng trúc Phật đỗ mà Hùng miêu thích ăn nhất chính là vấn đề.
Từ sau khi Hồng thổ cao pha biến thành hỏa sơn, chuột lang trong phạm vi nửa dặm giống như bị đả kích nghiêm trọng, chúng giống như phát điên liều mạng chạy tới gặm nhấm gốc trúc còn lại. Mỗi ngày đến lúc chiều buông, xung quanh yên lặng thì tiếng gặm nhấm cây trúc của bọn chuột làm cho người ta lông tóc dựng ngược.
Phan suất và Hùng miêu võ sĩ từng đào lớp đất ở một khoảng rừng trúc lên kiểm tra. Ở sâu trong lớp đất, dày đặc những con đường nhỏ do chuột đào, toàn là màu vàng của những đốt trúc bị cắn nát. Rừng trúc Phật đỗ tuy rộng đến ba bốn trăm mẫu nhưng theo mức độ cắn phá liều mạng của bọn chuột này chỉ sợ thêm nửa tháng là cả khu rừng trúc dù có thoát khỏi bị nướng cháy cũng không thoát khỏi bọn chuột hoành hoành.
Cổ Đức và bọn Hùng miêu muốn đi diệt chuột nhưng lại bị Lưu Chấn Hám cản trở. Không chỉ Ngưng Ngọc muốn biết mà mọi người trong lòng cũng có chỗ không hiểu rõ lý do.
"Bọn chuột lang này bị lửa đốt đến thần kinh thác loạn, chỉ là bọn tiểu súc sinh đáng thương mà thôi. Yên tâm đi, bụng của chúng có lớn được bao nhiêu, có ăn được bao nhiêu mà lo? Lúc đầu ta đã chuẩn bị thanh lý bọn chúng, bất quá ta quyết định trước mắt tha cho chúng mấy ngày..." Lưu Chấn Hám nói thêm:"Sau mấy ngày nữa các ngươi sẽ hiểu rõ. Lương thực của chúng ta đều nằm trên người bọn tiểu súc sinh này đó."
Nói đến lương thực mọi người đều nhíu mày.
"Trận đánh này mà nhằm vào mùa thu thì tốt biết bao." Ngưng Ngọc than.
Nếu là mùa thu, lúc này bọn tuần lộc ở Đường cổ lạp phong vừa mới xuống núi, nếu khí trời không quá lạnh, Tang kiền hà sẽ không đóng băng, mà không đóng băng thì có thể bắt cá. Nếu là mùa thu thì có thể thu hoạch rau củ. Bọn thực vật này nếu như bán lấy tiền thì cho dù Hồng thổ cao pha có bị thiêu hủy cũng dư dật tiền bạc để trùng kiến một tòa thành bảo bằng đá.
Hiện tại không có gì cả, nếu như nói chỉ dựa vào bọn chuột lang trong rừng trúc thì nhân khẩu hơn 1200 người của Phỉ Lãnh Thúy cộng thêm bọn tù binh thực sự là làm người ta thấp thỏm lo sợ.
"Đã nói đừng có lo. Lãnh chủ đại nhân ta tự có diệu kế!" Lưu Chấn Hám lại an ủi mọi người.
Lưu Chấn Hám nhớ lại mụ mụ từng kể với hắn về thời kỳ khó khăn của quốc gia năm 1960 ở rừng trúc quê hắn đã xuất hiện một sự kiện thần kỳ. Sự kiện này đã cứu sống vô số người.
Tiên nữ long nhíu mày nhìn lãnh chủ đại nhân đang hãm nhập trầm tư. Nàng có điểm lo ngại rằng hắn có chủ ý đánh lên Thế đao sơn, nơi này hiện tại đa số đều là phụ nữ người già trẻ em, cướp lương thực mùa đông của họ thì bọn Địa tinh đó chết chắc.
"Yên tâm đi! Ta đã thừa nhận Địa tinh ở Thế đao sơn là con dân của ta. Có đạo lý nào mà lãnh chủ lại đi cướp thực vật của con dân chứ." Lưu Chấn Hám liếc mắt liền biết lòng dạ của nàng ta.
"Lão gia, bọn tù binh nhân loại thì sao đây? Rốt lại phải xử lý chúng như thế nào?" Bối Lạp Mễ vuốt mái tóc dài màu vàng của y nói:"Đặc biệt là bọn dong binh không chút biết điều. Hầm không có cửa lớn, dùng giam giữ bọn chúng không có nhiều hiệu quả. Hiện tại mỗi ngày đều có người chạy trốn, ta đã chém chết mấy tên. Bọn chúng không chịu nghĩ trên hoang nguyên có ai có thể đào tẩu ngay trước mắt Ngao nhân!"
"Duy Ai Lý đâu?" Lưu Chấn Hám hỏi:"Ta không phải là đã giao cho hắn và Tạp Lỗ quản lý tù binh sao? Việc này sao phải làm phiền đến ngươi? Ngươi đánh trận đã nếm đủ mùi khổ cực rồi. Bọn chúng đâu? Sao lúc ăn cơm cũng thấy?"
"Hiện tại là mùa đông, Duy Ai Lý Hùng nhân tuy không cần ngủ đông nhưng thời gian ngủ khẳng định phải nhiều hơn. Ngươi bắt hắn trông coi tù binh thật sự là là làm khó hắn." Ngưng Ngọc nhỏ giọng đề tỉnh ái lang.
"Ta sao lại quên chuyện này chứ?" Lưu Chấn Hám thè lưỡi:"Đúng rồi, tên phản đồ Biên bức nhân đâu? Hai ngày này xử lý tạp vụ còn chưa kịp thẩm vấn bọn tù binh này."
"Ma pháp sư và Bá tước đều bị dân binh bọn ta giam giữ nghiêm ngặt. Hắn và ma pháp sư cứ một mực đòi gặp ngài, để ta cho chúng triệt tiêu chủ ý này." Cổ Đức bẻ tay răng rắc.
"Nói thật ra, ta đối với Biên bức tộc Bỉ Mông có thể trà trộn làm phò mã gia tại công quốc nhân loại rất có hứng thú." Lưu Chấn Hám ôm Khách Thu Toa vừa chạy tới vung tay ra dấu bảo đem hai tên tù binh đến.
Tạo hình của Thác Đế Bá tước và ma pháp sư không có chút liên hệ nào với dáng vẻ cao quý trước đây của họ.
Nhìn thấy hai người bị trói trên cọc gỗ, Lưu Chấn Hám ngắm nhìn trên dưới tỉ mỉ một hồi lâu mới miễn cưỡng nhận ra hai người mặt mũi sưng vù là Bá tước và ma pháp sư.
"Hai vị bằng hữu tôn quý, cho phép ta hỏi vài câu chứ?" Lưu Chấn Hám nâng đầu hai người lên, nói chuyện đầy vẻ lễ phép.
"Ngươi sao có thể đối đãi thô lỗ như vậy với ma pháp sư tôn quý, Bỉ Mông lĩnh chủ? Người thật sự là không có tinh thần kỵ sĩ!" Áo Đặc Gia đại sư quá mức kích động đến nỗi vừa nói vừa ho, phun ra đờm lẫn máu:"Ta... khụ khụ... yêu cầu được tự chuộc mình!"
"Nói tiếp đi!" Lưu Chấn Hám mỉm cười xoa nhẹ lên mặt Áo Đặc Gia đại sư.
Quả Quả cưỡi anh vũ cười hì hì bay tới. Kim cương anh vũ đậu trên vai ma pháp sư tiên sinh, kề cái mỏ cong như móc câu vào tai đại sư.
"Ngu quá, ngu quá" Kim cương anh vũ cất giọng quái dị nói với đại sư.
Đây là lúc tối hôm trước lãnh chủ đại nhân phát biểu tuyên ngôn, nó đã khá vất vả mới học được.
Mấy nữ hài trong nhà trúc sắc mặt đỏ bừng, Áo Đặc Gia đại sư cơ hồ choáng váng.
Thác Đế Bá tước ở bên cố gắng nhướng con mắt sưng húp lên nhìn Lưu Chấn Hám.
"Cánh của ngươi đâu?" Lưu Chấn Hám xoay y ba vòng, cuối cùng tìm thấy một hắc sắc tiểu cầu ngay vị trí y phục của hắn bị phá rách trên xương vai. Quả Quả nhảy lên, dùng sức kéo quả cầu ra ngoài.
"Bọn ta có thể giao dịch." Thác Đế Bá tước chăm chú nhìn Lưu Chấn Hám, mặt đầy mồ hôi, rõ ràng là thủ kình của Quả Quả không nhẹ.
"Câm miệng, phản đồ!" Ca Thản Ny lập tức phẫn nộ rút kiếm:"Nếu như ở trận không chiến Điền Nạp Tây không phải là Hoa luân bạc nhĩ các ngươi cùng nhân loại giáp công Bác đắc tộc bọn ta thì sao Bác đắc tộc bọn ta chỉ còn có hai chi!"
"Tiểu thư, người đừng hiểu lầm. Huyết dịch của ta không hoàn toàn là máu tươi của Hoa luân bạc nhĩ tộc. Ta chỉ là hỗn huyết nhân giữa nhân loại và Biên bức nhân mà thôi." Thác Đế Bá tước bình tĩnh nói.
"Hỗn huyết?" Lưu Chấn Hám đảo tròng trắng mắt.
"Hiện tại Biên bức nhân thuần huyết chỉ sợ là đã không còn." Thác Đế bá tước than:"Cho dù là loại hỗn huyết như bọn ta vẫn bị Thánh bảo la giáo đình một mực đuổi bắt."
"Mấy ngày trước ta bắt được một tên, hắn nói là đệ đệ của Đa Lạc Đặc phò mã, tên gọi Tạp Tát Nặc. Ngươi có đệ đệ này không?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Không sai, Tạp Tát Nặc chính là đệ đệ của ta." Thác Đế Bá tước gật đầu thừa nhận.
"Hắn vì sao không thể bay lên trời giống như ngươi?" Lưu Chấn Hám có chỗ không lý giải được. Cái tên ngốc đó trước đi biến thành cây hoa sen dưới nước cũng không thấy hắn hiển lộ dị năng gì của chủng tộc Biên bức nhân.
"Hỗn huyết giữa Biên bức nhân và nhân loại có một bộ phận người cả đời không bao giờ "giác tỉnh". Chỉ người "giác tỉnh" mới có thể có dị năng chủng tộc của Biên bức nhân." Thác Đế bá tước nói:"Đệ đệ và phụ thân của ta đều không giác tỉnh. Trước mắt trong gia tộc chỉ có ta và thúc thúc, tể tướng Đa Lạc Đặc công quốc Lạp Bội La Hầu tước là giác tỉnh mà thôi."
"A..." Áo Đặc Gia đại sư ở bên tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi lương khí. Không ngờ một người chỉ dưới một người mà trên vạn người ở một công quốc nhân loại lại có thể là một Bỉ Mông.
"Không ngờ Hạ Nhĩ Ba gia tộc đã nhiều năm buôn bán với bọn ta lại chính là Biên bức nhân." Mỹ nữ xà đạo sư lắc đầu cười khổ.
"Giết hắn đi!" Ca Thản Ny trường kiếm vung lên một cụm ngân hoa.
"Không cần giết ta! Lưu ta lại công quốc nhân loại, tiếp tục gây họa hại cho chúng!" Thác Đế Bá tước cố gắng giãy giụa, gấp rút nói:"Biên bức nhân bọn ta cũng là Bỉ Mông mà! Đại phát từ bi chút đi, thả cho ta về quốc đô nhân loại để bọn ta tiếp tục gây họa cho chúng!"
"Cũng có chút ý tứ!" Lưu Chấn Hám sáng mắt lên, nhẹ nhàng kéo thanh kiếm của Ca Thản Ny xuống:"Nói tiếp đi, phản đồ. Ngươi đã khơi dậy ngọn lửa dục vọng của ta rồi đấy!"
"Vị trí Đa Lạc Đặc đại công này gia tộc bọn ta đã mưu tính rất lâu rồi! Đa Lạc Đặc đại công kỳ thực đã bị ta và thúc thúc hạ một loại độc tố mạn tính, đã phải nằm liệt giường, không lâu sau sẽ chết!" Thác Đế Bá tước nghiến răng nói.
Áo Đặc Gia đại sư là ma pháp sư cung phụng cung đình, nghe thấy câu này hai mắt đầy vẻ kinh sợ, chăm chăm nhìn Bá tước.
"Có thể lý giải được cách làm của ngươi." Lưu Chấn Hám gật đầu:"Bất quá, việc này có liên quan gì đến ta?"
"Nếu như thê tử của ta trở thành Đa Lạc Đặc đại công, tương lai ta sẽ là Nhiếp chính vương! Sau đó ta có thể khẳng khái giúp đỡ Bỉ Mông vương quốc. Ta có thể thêm sắt thép cho cửa hàng vũ khí của Bỉ Mông vương quốc! Ta..."
"Câm miệng!" Lưu Chấn Hám bóp cằm của Bá tước, nhãn thần bỗng chốc biến thành lăng lệ vô cùng.
"Người xấu cũng không sao." Lưu Chấn Hám cười lạnh nói:"Nhưng xấu xa cần phải có cốt khí của xấu xa. Có gan làm chuyện xấu thì có gan chịu hậu quả. Ngươi rất xấu xa, chỉ là một điểm cốt khí xấu xa cũng không có, ngươi làm người ta muốn giết ngươi. Tên ngu xuẩn này, ngươi coi ta là ai? Bằng vào mấy câu nói khơi khơi này của ngươi mà muốn ta tha cho ngươi sao?"
"Ta nói đều là sự thật." Thác Đế Bá tước tuyệt vọng biện bác:"Chỉ cần ngươi nắm đằng cán của ta thì ta có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi sao? Chỉ cần lưu lại cho ta một mạng, sau này Đa Lạc Đặc trên thực tế sẽ là lãnh thổ của Bỉ Mông!"
"Lý Sát..." Mỹ nữ xà đạo sư đứng dậy, muốn nói lại thôi.
Đa Lạc Đặc và Tạp Thụy Mỗ đại bình nguyên liên tiếp với nhau. Một ngàn năm rồi! Trở lại Tạp Thụy Mỗ bình nguyên chính là mong ước cháy bỏng cỡ nào! Cho dù là Bỉ Mông quốc vương ở đây thì điều dụ hoặc này cũng làm lão phải động tâm!
Cả đến La Bỉ hận bọn xâm lược nhân loại nhất nhãn thần cũng nóng lên.
Ca Thản Ny ngẩn người ra.
"Các vị, binh lực của Bỉ Mông vương quốc chúng ta căn bản không thể phản công Tạp Thụy Mỗ đại bình nguyên." Lưu Chấn Hám tắc lưỡi, chầm chậm lắc đầu.
"Ta nếu như làm Nhiếp chính vương, ta sẽ giúp Bỉ Mông vương quốc chính thức trở thành quốc gia lai vãng mậu dịch với Đa Lạc Đặc công quốc. Đến lúc đó, các vị muốn đi tới Tạp Thụy Mỗ Đa đại bình nguyên thì hoàn toàn thông suốt không có trở ngại gì! Nghĩ thử xem! Tạp Thụy Mỗ Đa đại bình nguyên! Thánh sơn Hải Gia Nhĩ của Bỉ Mông! Nơi đó tới giờ vẫn còn cự thạch thần tượng của Khảm Mạt Tư và đồ đằng trụ!" Thác Đế Bá tước hiển nhiên phi thường hiểu rõ lúc này mình nên nói gì. Lời nói của y vừa thốt ra, Bỉ Mông đang ngồi không có ai có thể hô hấp bình thường.
Tuy thời gian đã qua 1000 năm nhưng địch ý của đại đa số quốc gia nhân loại đối với Bỉ Mông thủy chung không hề biến mất. cả trên mặt kinh tế mậu dịch cũng đều phong tỏa vương quốc Bỉ Mông. Phụ dong quốc Đa Lạc Đặc của cường quốc đại lục Thánh phất lãng tây tư khoa đế quốc càng ra sức ngăn chặn tầm nhì ncủa Bỉ Mông hướng về thánh sơn Hải Gia Nhĩ.
Triêu bái thánh sơn? Chiến thần tại thượng! Cả Bỉ Mông vương quốc chỉ có một mình Tế tự truyền kỳ Mục Lý Ni Áo đại nhân đã từng đi qua, đáng tiếc có được ma thú phi thường đó trong Bỉ Mông cũng chỉ có một mình ông.
Nghe câu này, cả cánh tay của Hải Luân cũng phát run.
"Thực sự là điều kiện không thể cự tuyệt." Mỹ nữ xà đạo sư thở ra một hơi dài.
"Chờ chút!" Ngưng Ngọc đứng dậy đi tới trước mặt Bá tước trầm giọng nói:"Nơi này có rất nhiều tù binh biết thân phận thực sự của ngươi. Cho dù bọn ta thả ngươi về, chỉ sợ ngươi phải đối diện với sự phán xét của Tài phán sở của tông giáo? Hỏa hình trụ? Còn bị đóng đinh trên thập giá?"
"Các ngươi có thể chọn không để ai trở về." Thác Đế Bá tước bình thản nói.
"Còn có một ma pháp sư đã đào tẩu. Việc này căn bản không thể giấu giếm." Ngưng Ngọc lại nói.
"Phất Lan đại sư và thúc thúc ta giao tình nhiều năm, hơn nữa ngươi nên biết, ma pháp sư vốn là người vô thần..." Thác Đế Bá tước há cái miệng rách nát cười đắc ý:"Chỉ cần thả ta trở về, mọi chuyện khác không thành vấn đề."
"Đừng quên Đa Lạc Đặc không chỉ có một phò mã, còn có Đan Trạch gia tộc." Tiên nữ long Đại Ti chõ miệng vào.
"Trọng trang cự liêm thủ bọn ta thuê mướn chính là đến từ dong binh đoàn Long quyển phong của Đan Trạch gia tộc. Ngươi nên biết bọn dong binh đều có tập quán mang theo tín cáp (bồ câu đưa thư) bên mình. Vì sao sau khi tiến vào hoang nguyên làm lễ bái, ta mới không che giấu mục đích tiến đánh Phỉ Lãnh Thúy? Đương nhiên vì nguyên nhân của hội nghị quân sự, ta căn bản không có biện pháp che dấu. Ta không tin bọn trọng trang cự liêm thủ không hề thông tri tình huống thực sự cho chủ nhân của chúng." Thác Đế Bá tước dùng ngữ khí đầy vẻ dụ hoặc nói:"Chỉ cần ta đại bại trở về Đa Lạc Đặc. Nghĩ thử xem, chỉ cần ta tung tin mỹ nữ Phỉ Lãnh Thúy thiên hạ vô song thì Đan Trạch gia tộc sẽ làm gì đây?"
"Chỉ sợ bây giờ Đan Trạch gia tộc đã chuẩn bị xong, hoặc giả đang trên đường tới đây, hoặc là chuẩn bị nửa đường chận giết các ngươi." Tiên nữ long Đại Ti nắm chặt áo khoác cười lạnh nói:"Những chuyện này thì nhân loại các ngươi làm việc rất nhanh chóng." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Nói rất đúng, tiểu thư mỹ lệ. Trí tuệ của nàng giống như vầng trăng Hương mạt sáng ngời! Đánh bại bọn chúng đi, giống như đánh bại bọn ta!" Bá tước nhãn tình sưng húp cố gắng mở to:"Lực lượng quân sự của Phỉ Lãnh Thúy quá mạnh! Hiện tại các vị còn có thời gian đi cầu viện! Long quyển phong dong binh đoàn có 1 vạn người, ở Bỉ Mông vương quốc các vị có đủ binh lực để giết chết toàn bộ bọn chúng! Như vậy thì Đa Lạc Đặc sẽ là vật trong tay ta... không... trong tay Bỉ Mông vương quốc!"
Áo Đặc Gia đại sư kinh hãi suýt hôn mê, không ngừng lắc đầu, cả người phảng phất như già thêm 50 tuổi.
Với điều kiện thế này, tù binh không còn ai có hy vọng sống sót.
Áo Đặc Gia đại sư không tin Bỉ Mông sẽ cự tuyệt điều kiện này.
Ngôi nhà trúc tức thì hãm nhập vào trầm tịch.
"Tuy nói tù binh của trận chiến này toàn bộ đều của ngươi nhưng việc này quan hệ quá lớn! Nhất định phải báo lên thần miếu, chờ họ quyết định!" Thôi Bội Thiến suy nghĩ cả nửa ngày, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai Lưu Chấn Hám. Một luồng hương êm ái thổi vào tai hắn làm Lưu Chấn Hám lỗ tai muốn dựng lên.
"Cái miệng của tên khốn này thật lợi hại." Lưu Chấn Hám giật tóc mai của mình, giơ ngón tay cái lên với Bá tước:"Hoa luân bạc nhĩ tộc có thể sống lây lất suốt 1000 năm với nhân loại mà không tuyệt diệt rõ ràng có bước chuẩn bị."
"Ta nhất định không quên ơn đại nhân. Để báo đáp, ta sẽ bồi thường một khoản tiền lớn, hơn nữa còn mở xưởng vũ khí ở Phỉ Lãnh Thúy và các tác phường khác. Đại nhân cùng ta hợp tác làm ăn!" Thác Đế Bá tước tiếp tục dụ hoặc.
Chính sách phong tỏa đối với Bỉ Mông vương quốc của nhân loại quốc đô trước giờ là vấn đề lớn nhất làm mệt óc Bỉ Mông quốc vương, đến nỗi thương nhân nhân loại ở Bỉ Mông vương quốc làm ăn vô cùng thoải mái.
Nếu như tên Bá tước này thực sự làm Nhiếp chính vương Đa Lạc Đặc công quốc làm mấy chuyện đó không hề có vấn đề gì. Thực sự với lời hứa này, mậu dịch của Bỉ Mông vương quốc sẽ tăng gia mạnh mẽ, điều này đối với quốc lực sẽ là một đòn bẩy lớn. Kỳ thực không cần khai phóng chính sách, chỉ cần giúp nhau đạt thành hiệp nghị, đối với thương nhân quản chế không cần nghiêm khắc, quét sạch giặc cướp thì đã thu hút một lượng lớn thương nhân qua lại giữa hai nước rồi.
Cũng giống thế, Hạ Nhĩ Ba gia tộc tuyệt đối không hề thua lỗ, mậu dịch song phương thì song phương cùng kiếm ăn được.
Lời nói của tên Thác Đế Bá tước này, hậu duệ của đại phản đồ Biên bức nhân, hôm nay không câu nào không là ước mơ của Bỉ Mông cả.
"Không có lý do gì cự tuyệt." Cả đến Tiên nữ long Đại Ti cũng mân mê làn môi động nhân khe khẽ xoa tay nói:"Thực sự không có đạo lý gì mà cự tuyệt."
Lời nói của nàng chính là tiếng lòng của rất nhiều người.
"Ngày mai ta sẽ cưỡi hỏa hạc bay một vòng hoang nguyên, xem thử Đan Trạch gia tộc có thực sự đã tiến nhập hoang nguyên chưa." Lưu Chấn Hám lại lắc đầu, hắn phát hiện hôm nay hắn lắc đầu khá nhiều lần.
"Giờ làm sao?" Nhãn quang của ba lão bản nương nhìn chăm chú vào Lưu Chấn Hám.
"Ngươi nói đi, La Bỉ?" Lưu Chấn Hám nhìn Bái nhân tế tự:"Ngươi có cừu hận sâu đậm nhất với bọn chúng, chỉ cần La Bỉ ngươi nói làm gì, ta sẽ làm đó. Ta không để ý đến Thần miếu hay bất kỳ ai khác."
"Ta..." La Bá Đặc Ba Kiều ánh mắt bất định nhưng có một điểm có thể khẳng định, đó là hắn đang cảm động.
"Ta biết làm sao rồi." Lưu Chấn Hám vuốt lại cổ áo, vỗ vài La Bỉ, mỉm cười quay đầu gọi:"Cổ Đức..."
Phan suất lập tức bước lên trước, thể cách cao to như tòa núi của hắn che lấp thân ảnh của Thác Đế Bá tước.
Sắc mặt của bá tước khoảnh khắc không còn chút đắc ý nào, cả gương mặt tái mét cắt không ra giọt máu.
"Đúng! Giết hắn đi!" Áo Đặc Gia đại sư ở bên kêu lên.
"Chờ chút." Ca Thản Ny cản bờ vai to rộng của Cổ Đức.
"Đồng bào của bọn ta còn có một chi Ưng thân nhân và một chi Bố nhĩ tộc Ngưu đầu nhân sinh sống ở thế giới ngầm u ám nơi Tạp Thụy Mỗ Đa đại bình nguyên. Bọn ta cần một thông đạo an toàn để cứu họ ra, hơn nữa Đa Lạc Đặc chính là cửa lớn của thông đạo an toàn đó." Thiên nga mỹ nữ lạnh lùng nói:"Loại phản đồ bại hoại đó để cho chúng gây hại cho nhân loại cũng không phải là chuyện xấu." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám quét mắt nhìn xung quanh. Hải Luân và Thôi Bội Thiến ánh mắt đầy vẻ tha thiết, nhãn tình của Áo Ni Nhĩ thì đầy khát vọng.
"Tên tù binh này đang lợi dụng chúng ta." Lưu Chấn Hám nói.
"Thứ lợi dụng này thực làm người ta khó lòng ngăn trở." Thôi Bội Thiến nói.
"Nói thật, ta cũng bị hắn nói cho động lòng." Lưu Chấn Hám cười:"Không biết vì sao, nghĩ tới việc đả thông một con đường an toàn trên bộ, cứu thoát đồng bào Bỉ Mông sinh sống ở thế giới ngầm u ám, tim của ta, máu của ta đều sôi trào. A... Còn có thánh sơn Hải Gia Nhĩ!"
"Ta cũng là một tế tự a!" Lưu Chấn Hám than dài.
Tế tự? Áo Đặc Gia đại sư tròn mắt nhìn hắn cơ hồ lọt tròng.
Tên khốn trùng phong hãm trận hoành tảo thiên quân này lại có thể là một Bỉ Mông tế tự thân thể yếu ớt nổi danh đại lục sao? Đầu óc của hai nhân loại rối bời.
"Nếu như ngươi có thể làm tất cả điều đó, ngươi chính là đại anh hùng trong Bỉ Mông đó!" Ca Thản Ny cấp cho lãnh chủ một nụ cười hiếm có.
"Từ việc bàn bạc này..." Lưu Chấn Hám móc ra một điều xì gà:"Phỉ Lãnh Thúy hiện tại còn là một mảnh bèo trôi trên sóng dữ. Đạo sư, ngày mai về Thần miếu, người đem việc này bí mật báo cáo cho Duy An đại tát mãn. La Bỉ, ngày mai về lại Diêm Thiêm sâm lâm, giúp ta triệu tập một đội quân tình nguyện.... Chiến thần tại thượng, lần quyết định này sẽ làm cho chiến hỏa ở Phỉ Lãnh Thúy bùng cháy mạnh mẽ!"
"Không vấn đề." La Bỉ và Mỹ nữ xà đạo sư đều trịnh trọng gật đầu.
Lưu Chấn Hám lắc lắc điếu xì gà trong tay, Ca Thản Ny liền lấy đá lửa châm thuốc cho hắn.
"Đây là lựa chọn của người thông minh" Thác Đế Bá tước rất vui mừng cười nói:"Hiện tại có thể thả ta xuống rồi chứ lãnh chủ đại nhân?"
"Phan suất..." Lưu Chấn Hám rít một hơi khói vào bụng.
Cổ Đức liền đứng dậy.
"Ba rẻ xương sườn" Lưu Chấn Hám thoải mái thở ra một vòng khói.
Trong ánh mắt ngơ ngẩn của Bá tước, Phan suất tung một quyền vào trên xương sườn bên phải y, quyền này tuy không dùng sức nhưng tiếng xương gãy vẫn vang lên răng rắc.
"A..." Bá tước há to miệng nhưng chỉ phát ra được tiếng rên nhỏ như mèo gần chết kêu.
"Đừng kỳ quái." Lưu Chấn Hám thổi một hơi khói vào miệng Bá tước.
"Đồng ý với điều kiện của ngươi là một chuyện nhưng ta muốn đánh ngươi lại là chuyện khác." Lưu Chấn Hám nói.
Bá tước vừa muốn nói thì một quyền khác của Phan suất lại đánh tới.