Thác Đế Bá tước quả nhiên không nuốt lời, hoặc là không dám nuốt lời.
Đúng giờ ngọ ngày thứ hai hắn đưa thúc thúc Tạp Bội La Hầu tước trở lại Phỉ Lãnh Thúy.
Lúc hai Biên bức nhân xếp đôi cánh màu đen từ trên trời hạ xuống thì Không quân Phỉ Lãnh Thúy mới kiến tạo lại đang huấn luyện trong trời nắng chang chang.
Vết thương trên cánh của Ngưu đốn cự điểu do Lưu Chấn Hám cắt cho dù cả An Độ Lan trưởng lão không có khả năng chữa trị, vì đôi cánh không hề sinh trưởng cơ thịt, sau khi cắt đi thì không thể lành lại.
Lúc đầu lãnh chủ đại nhân muốn dùng mật Phỉ văn lệ mãng để trị liệu cho bọn Ngưu đốn cự điểu này nhưng bị An Độ Lan trưởng lão nghiêm túc ngăn cản. Vật lý cự độc chính là con dao hai lưỡi, nếu như vết thương trên cánh của chúng liền lại, hơn nữa còn giúp bọn ma thú thổ hệ này có thêm năng lực phun toan dịch thì dù chúng đả thương người ta thì cũng tiềm tàng ẩn hoạn.
An Độ Lan trưởng lão nói rất có đạo lý nhưng lãnh chủ đại nhân không thể tiếp thụ sự thật là bọn cự điểu mà mình bắt được lại không thể bay lên trời.
Cuối cùng chủ ý chiết trung của lão bản nương Ngưng Ngọc được chấp nhận, nàng dùng nữ công tinh xảo của mình, chế tạo mũi kim bằng ngà voi cùng chỉ làm bằng da trâu may lại vết thương rách hình chữ V của bọn Ngưu đốn cự điểu.
Điều này thực sự làm cho lão bản nương phải thẹn thùng, bất kể là vết thương rách cỡ nào đều được nàng ta may lại hoàn hảo. Lại còn làm cho mấy tiểu mỹ nữ ở bên phải thèm thuồng lẫn hâm mộ tuyệt kỹ may áo của nàng.
Ngưu đốn cự điểu cánh mạnh vươn dài, vuốt như móc câu, mỏ sắt dài nhọn, lại thêm bọn Xạ nhân kỵ binh mặc giáp da chống gió, tổ hợp này tuyệt đối uy vũ, chỉ là đôi cánh của Ngưu đốn cự điểu giương ra thì quá đỗi tiều tụy, móng vuốt và đôi cánh của chúng giống như y phục lam lũ đầy bụi của bọn ăn mày, đầy những đường may giống như chân rết.
Hai Biên bức nhân trên không trung từ xa nhìn thấy vô số nhân mã đang đứng trên đỉnh Hồng thổ cao pha, còn có thân ảnh cường tráng dũng mãnh của tên Thất cách rất nổi bật. Thác Đế Bá tước vẫn còn sợ phải gặp lại tên sát thần này, một lòng muốn rời khỏi Hồng thổ cao pha. Nhưng Tạp Bội La khăng khăng muốn đến xem thử tên Bỉ Mông giống như hung thần này.
Thương thảo có kết quả rất nhanh chóng. Hai Biên bức nhân nhẹ nhàng lượn vòng quanh trên không rồi đáp trên một luồng khí lưu hạ xuống đỉnh cao pha.
Sau khi đỉnh cao pha bị ma pháp liệt diễm thiêu đốt đương nhiên đã có một lớp men hoàn mỹ tráng lên trên. Đỉnh cao pha dài tới hai trăm nhận, rộng đến hơn một trăm nhận. Lưu Chấn Hám để lộ nửa thân trên cường tráng, trên mắt còn đeo một Kim ti mặc kính, miệng ngậm một điếu xì gà to tổ bố, đứng trên một thao trường thiên nhiên rộng lớn giảng giải yếu lĩnh chiến thuật không chiến tự biên cho bọn không kỵ binh.
40 con Ngưu đốn cự điểu hấp dẫn sự chú ý của hai Biên bức nhân không ít, bất quá sau khi nhìn thấy đôi cánh đầy vết may của bọn chúng thì ánh mắt của hai tên lại chuyển sang hướng khác, còn nhịn không được nhếch mép khinh miệt, lòng thầm nghĩ không biết nơi này tìm đâu ra một quân đoàn phi điểu ăn xin.
Vì Ngưu đốn cự điểu bắt được không ít nên lúc này có đến 10 con đang bay trên cao. Phía sau mông của chúng có một cái lỗ xỏ dây cương qua chứng minh cho thân phận chúng. Bác lãng hỏa hạc bay trên không làm nhiệm vụ giám quân chấn nhiếp bọn chúng thực ra không cần thiết. Từ sau khi an bài bọn chim non trong một huyệt động tầng bốn thì bọn Ngưu đốn cự điểu đã quen với cái sào huyệt khổng lồ đó rồi, quen với việc hưởng thục mùi vị thịt nấu thơm ngon.
Lúc này một đám người huyên náo đang đứng trên đỉnh Hồng thổ cao pha muốn xem xem lãnh chủ đại nhân sẽ làm ra chuyện vui mừng đáng kinh ngạc gì.
Hai Biên bức nhân tới tịnh không làm cho người ta chú ý.
Tiên nữ long là người hiếu kỳ nhất, đối với sự việc mới trong phương diện quân sự thì Đại Ti rất có hứng thú, lúc trước nàng còn cho tên lãnh chủ này là đồ ngu ngốc nhưng bây giờ thì không dám nghĩ thế nữa. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám thực ra trong lòng kêu khổ không thôi. Huấn luyện không kỵ binh vốn là chuyện bí mật nhất, giờ đây lại có nhiều cặp mắt chăm chú nhìn vào như vậy là sao? Cái này đúng là nếu bị đổ bể thì thực không thể ăn nói làm sao!
Lưu đại quan nhân xuất thân là lính trinh sát chứ không phải là phi hành viên trong bộ đội không quân, cả đến phi cơ còn chưa đụng tới thì làm sao ép hắn xuất ra kỹ xảo tác chiến không quân được chứ?
May mà lão Lưu cũng nhanh trí, trong đầu nhớ ra lúc xem bộ phim điện ảnh Sơn Bổn Ngũ Thập Lục đoạn Lão Sơn Bổn bị gãy biên đội phi cơ của nước Mỹ như thế nào.
Thế là hắn bắt đầu lặp đi lặp lại không ngừng mấy quan điểm có hạn của mình để dạy dỗ cho bọn không kỵ binh, còn có quan điểm là do hắn tự mình vắt óc nghĩ ra mà giảng.
Song điểu biên đội nói cho cùng chính là cơ trưởng và máy bay hộ vệ yểm hộ cho nhau, thay phiên lẩn tránh trên không trung, cùng bay lượn với số lượng nhiều, biên đội cùng bắn kiểu này cũng giống như chiêu số "loạn quyền đánh chết sư phụ".
Lại thêm một chiếc oanh tạc cơ bổ nhào từ trên không xuống đất, lão Lưu sau lưng mồ hôi đã túa ra từng hạt lớn.
Quả Quả mang áo da gấu và cáp mô kính cưỡi trên con Kim cương anh vũ mập phì, nghe theo sự chỉ huy của Lưu Chấn Hám không ngừng thị phạm các động tác cho bọn kỵ binh trên không.
Tuy không phải xuất thân từ không quân nhưng Lưu Chấn Hám cũng từng được huấn luyện quân sự nên dần dần hắn tiến nhập vào trạng thái càng giảng càng thông suốt trơn tru. Đối với quân nhân chuyên nghiệp mà nói thì cách chiến đấu có biến hóa cỡ nào đi nữa thì mục đích rốt lại cũng giống như nhau.
Tiên nữ long có trí nhớ rất tốt về phương diện quân sự nghe thấy hắn thuyết giảng thì tưởng thật, nàng cố gắng nhớ lại tất cả những gì liên quan đến tác chiến của bộ đội trong không trung, hoặc là thời đại Thần ma đại chiến một vạn năm trước, Ma tộc Hắc Diệu hủy diệt giả và Thạch tượng quỷ đại chiến với bộ đội Ái Cầm trên không, còn không thì là trận Không chiến Điền Nạp Tây giữa Bỉ Mông Bác đặc tộc Điểu nhân và không trung kỵ binh đội của nhân loại một ngàn năm trước.
Hai lần đại chiến đó tịnh không hề hình thành trận hình chiến đấu trong không trung một cách có hệ thống. Hai lần đó, bộ đội nếu không tiến hành đối kháng binh chủng thì cũng làm trinh sát phá hư quân nhu của đối phương, đột tập khu vực phòng thủ bạc nhược nhất của đối phương thỉnh thoảng cũng có diễn ra.
Nghe thấy lãnh chủ đại nhân nhấn mạnh cách công kích ném bom sau khi bổ nhào xuống, Tiên nữ long không khỏi nhíu mày.
Cần biết trang giáp của không kỵ binh còn xa mới bằng kỵ binh trên mặt đất, tham dự công kích đối địa không phải là phạm vi năng lực của không kỵ binh.
Cho dù không kỵ binh mạnh mẽ nhất trong lịch sử Long kỵ sĩ thì vũ khí chiến đấu của họ cũng tịnh không ỷ vào một cây long thương siêu nặng dài bảy mét. Vì một cây long thương thì có thể giết được bao nhiêu địch nhân?
Long kỵ sĩ chủ yếu là nhờ vào công kích vật lý và ma pháp của Long thú cường đại họ cưỡi, đây là binh chủng không quân hoàn mỹ nhất, chỉ là số lượng quá ít. Ở bối cảnh thời đại này, đẳng cấp của tọa kỵ cao thì người đó sẽ chiếm được thượng phong, trận hình trái lại trở thành thứ yếu, cho dù là một trung đội Ưng thân nhân cũng tuyệt đối không chống nổi một vị Long kỵ sĩ. Vì thế không quân căn bản không có giảng dạy về trận hình chiến thuật giống như kỵ binh và bộ binh.
Sau cuộc chiến Điền Nạp Tây một ngàn năm trước, không quân của nhân loại và Bỉ Mông đều lui khỏi vũ đài lịch sử, đến nay cũng chưa hề xây dựng lại một cách quy mô. Nguyên nhân căn bản nhất không phải là vì không có biện pháp xây dựng lại mà chính là xây dựng không quân cần phải hao phí tiền của quá lớn nhưng lại không có nhiều tác dụng trong quá trình thực chiến.
Trong mỗi chiến dịch bộ đội trên mặt đất vĩnh viễn là chủ đạo, chiến dịch quyết thắng vĩnh viển phát sinh trên mặt đất chứ không bao giờ xảy ra trên không.
Trong bộ đội không quân trước kia của Bỉ Mông thì vũ khí của Bác đắc tộc Điểu nhân và Biên bức nhân đều là mũi lao. Sau khi bay lên trời có thể mang theo bao nhiêu mũi lao? Vũ khí tên nỏ quý giá của Sư thứu kỵ sĩ mang theo cũng thế, sau khi bắn hết thì thay mới cũng là một vấn đề lớn.
Trừ Long kỵ sĩ có thể sai cự long sử dụng ma pháp và thân thể mạnh mẽ gây sát thương lớn cho địch quân trên mặt đất ra thì các binh chủng không quân khác đại đa số khi giao phong cùng bộ binh cho dù có chiếm được tiện nghi thì cũng rất ít, không hề có tính quyết định hay xoay chuyển chiến cục.
Bài học của Ma tộc một vạn năm trước đã nói rõ vấn đề này. Hắc diệu Hủy diệt giả và Thạch tượng quỷ căn bản không có thời gian lao xuống công kích thì đã bị Ải nhân dùng chiến thuật bắn tên lửa dày đặc đánh cho tan tác.
Hiện tại đối với Thất cách lãnh chủ này mà nói thiếu hụt lực bắn tên trầm trọng không tính là vấn đề lớn lao gì, Cổ lực hỏa thống quán thâu đầy đủ phong hệ ma lực xạ trình có thể đạt tới ba ngàn mét. Xạ trình cỡ này trừ cự long ra thì bộ đội phi hành nào cũng đều không có sức hoàn thủ.
Dưới bối cảnh thời đại này, các nước nhân loại ở Ái Cầm đại lục trừ Thánh bảo la giáo đình có Thánh kỵ sĩ sở hữu ma thú bay được ra thì chỉ có cực ít cường quốc quân sự sở hữu biên chế lính trinh sát trên không.
Tiên nữ long đối với việc lãnh chủ đại nhân tổ chức Ngưu đốn không kỵ binh không hề có nhiều hy vọng. Cho dù nàng biết lãnh chủ đại nhân có Sinh mệnh chi tuyền hiếm thấy, có thể chế tạo số lượng lớn Ma lạp đinh nộ hỏa nhưng độ chuẩn xác của tầm bắn trên không chính là vấn đề lớn. Lực sát thương của từng Ma lạp đinh nộ hỏa tuy không tệ nhưng không phải là không thể chống lại. Kể cả lãnh chủ đại nhân dạy dỗ trận hình cho bốn mươi không kỵ binh rất tốt nhưng lực chiến đấu có thể phát huy rốt cục cũng chỉ có hạn mà thôi.
Hơn nữa sẽ tới ngày Sinh mệnh chi tuyền dùng hết thì đến lúc đó, Xạ nhân lấy gì mà bắn ná đây?
Vấn đề này Tiên nữ long giấu trong lòng không hề nói ra, trái lại hai Biên bức nhân ở bên lại hỏi trước.
"Vị này có phải là Phỉ Lãnh Thúy Thất cách tộc lãnh chủ Lý Sát không?" Tạp Bội La Hầu tước nhẹ giọng hỏi, ánh mắt của lão chuyển từ trên cánh tay hắn đến hình xăm nơi ngực:"Xin hỏi ngài, không quân của ngài có phải là dùng để công kích địch quân trên mặt đất hay không?"
Lưu Chấn Hám liếc mắt nhìn xéo qua hai Biên bức nhân đến từ Đa Lạc Đặc một cái.
Tể tướng của Đa Lạc Đặc công quốc Tạp Bội La hầu tước thân hình cao lớn khôi ngô vận một cái áo khoác cổ xưa, trên đó có thêu ma pháp lục mang trận rất phức tạp, giống như sóng thủy triều không gió mà tự lay động, vừa nhìn là biết ngay đó chính là trang bị ma pháp trân quý.
Hầu tước trán đầy nếp nhăn, dưới cặp lông mày thô tráng là đôi mắt sắc bén giống như chim ưng đầy vẻ uy nghiêm.
Nhìn thấy nhãn thần khuất sau Kim ti mặc kính nhìn mình chăm chăm, tim hầu tước cũng đập rộn lên.
Tạp Bội La Hầu tước cảm giác đạo nhãn quang đó giống như bội kiếm rút ra dưới ánh mặt trời.
"vì sao lại hỏi vậy?" Lưu Chấn Hám vỗ đầu con Ngưu đốn cự điểu đứng bên, cự điểu nịnh nọt mổ vào ngón tay của hắn.
Lần này trang bị bên ngoài của không kỵ lại thu hút ánh mắt của người ta. Vật cưỡi của không kỵ binh nhân loại trong lịch sử đều là chiếu theo bàn đạp và yên của ngựa mà chế ra, nhưng không kỵ binh của Phỉ Lãnh Thúy lại hoàn toàn thay đổi truyền thống. Yên của Ngưu đốn toàn bộ đều được đặc chế, yên thì dùng da trâu cột chặt vào trên lưng Ngưu đốn cự điểu, vị trí đặt chân của kỵ binh thì dùng giáp bán thân ở hai bên bọc lại bên ngoài. Loại trang bị này tuyệt đối có thể bảo đảm cho Xạ nhân kỵ binh trên không bất luận thế nào cũng không hề rơi khỏi tọa kỵ. Trên phía sau yên còn có hai sọt trúc lớn, toàn thân Ngưu đốn cự điểu đều mang đằng giáp màu vàng, đặc biệt là vùng bụng tương đối yếu ớt thì mang tới hai lớp đằng giáp bảo hộ nghiêm ngặt.
Loại đằng giáp màu vàng này lọt vào mắt hai vị hậu duệ Biên bức nhân thì họ đều cho nó là thiết giáp.
"Lẽ nào chỉ ỷ vào đạn cung sao?" Thác Đế Bá tước muốn cười nhưng không dám, y chỉ rụt rè chỉ vào đạn cung (ná) treo ở hông bọn Xạ nhân khí vũ hiên ngang.
Lưu Chấn Hám liếc Thác Đế Bá tước một cái, loại nhãn thần không chút hảo ý nào tức thì làm cho Biên bức nhân không rét mà run, xương sườn chừng như đau nhức trở lại.
Động tác tiếp theo của lãnh chủ Phỉ Lãnh Thúy càng làm cho tên Biên bức nhân trẻ tuổi thêm sợ hãi. Hắn búng ngón tay một cái, lập tức một tên Xạ nhân đứng vên liền đưa tới cho hắn một cái ná làm bằng sừng nai, còn lấy một hòn đá lớn chừng hạt bồ đào đưa cho hắn.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Thác Đế Bá tước nhìn thấy hắn nạp đạn vào ná thì khẩn trương vô cùng.
Lưu Chấn Hám kéo cái ná thành hình tròn nhắm chuẩn vào Thác Đế bá tước. Bá tước liền lui lại phía sau người thúc thúc. Loại ná này tuy bắn không chết người nhưng nhìn độ kéo rộng của da trâu lại thêm cự ly gần khẳng định tư vị khôngn hề dễ chịu.
"Ngu ngốc! Đảm sắc của ngươi quăng xuống Tang kiền hà rồi sao?" Tạp Bội La Hầu tước sắc mặt bình tĩnh mắng tên cháu nhát gan, không hề nhìn vào cái ná Lưu Chấn Hám đang ngắm vào lão.
Lưu Chấn Hám cười ha hả, bắn viên đá ra.
"Băng" một tiếng vang lên, cái vạc con Bá điểu đang tha trên không liền bị bắn
trúng. Đây thật sự là một tai nạn tiêu chuẩn.
"Đạn cung thuật thật tinh chuẩn!" Tạp Bội La Hầu tước mỉm cười tán thưởng.
"Thủ hạ của ta còn chuẩn xác hơn ta cả trăm lần!" Lưu Chấn Hám vỗ vai A Đỗ đang đứng bên cạnh.
"Có đạn cung thuật tinh chuẩn hơn nữa cũng tuyệt đối không tạo nên được không kỵ binh ưu tú. Nếu như ngài có thể giải quyết được vấn đề uy lực công kích không đủ của không quân khi tác chiến không đối đất thì ngài sẽ mở ra một thời đại mới." Tạp Bội La Hầu tước vỗ vai Lưu Chấn Hám.
"Đó chính là vấn đề ta nghiên cứu từ trước đến nay." Lưu Chấn Hám thu liễm địch ý, rất nghiêm trang thỉnh giáo vị Hầu tước này:"Hầu tước đại nhân, ngài là hậu duệ của thú tộc Bỉ Mông duy nhất có thể bay được, có thể chỉ giáo cho ta được không?"
"Chiến thuật của ngài ta đã nghe qua. Không ngờ một chủng tộc trên mặt đất lại có thể nghiên cứu tới kỹ xảo tác chiến trên không trung như thế này. Trước hết, hãy để ta biểu đạt lòng kính trọng đối với ngài." Tạp Bội La hầu tước khẽ cúi đầu:"Chỉ điểm thì ta không dám, ta chỉ có thể nói hôm nay sau khi gặp ngài ta cảm giác bọn ta thực sự nên bắt đầu hợp tác, thực sự không nên đối lập."
"Ta chuẩn bị đá để ném, bay trên không ném đá xuống." Lưu Chấn Hám kiêu ngạo chỉ hai sọt trúc lớn phía sau yên của Ngưu đốn cự điểu khoác lác.
"Chủ ý rất hay!" Tạp Bội La Hầu tước ánh mắt sáng lên, giơ ngón tay cái tán thưởng.
Nhìn thấy mặt vị Thất cách lãnh chủ lộ vẻ mừng vui, Hầu tước liền thao thao bất tuyệt như nước sông Tang kiền hà, giống như lửa cháy tràn lan trên Phỉ Lãnh Thúy, một khi nói là không thể ngưng lại.
Tạp Bội La Hầu tước trên người đầy khí chất quý tộc, "vỗ mông heo" mà không lộ chút dấu vết sai sót nào. Nào là Ngưu đốn không kỵ binh dùng chiến thuật ném đá chính là binh pháp cổ kim chưa từng có, đã có được bố cục của Phì Lặc Đặc đại đế, còn có sự cẩn thận của Sư tâm vương Tra Lý, càng có thêm khí thế của Á Sắt vương, cho dù đối mặt với Long kỵ sĩ thì cũng có thể làm đầu Long kỵ sĩ nổi u, chỉ sợ chưa cần đánh thì Long kỵ sĩ đã cởi nội khố xin hàng rồi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mọi người đều biết rõ lão chỉ là nói dóc nhưng Hầu tước càng nói càng nghiêm trang, lại còn viện dẫn vô số trận chiến kiểu mẫu làm chứng cứ, cho dù là Tiên nữ long nhất thời cũng không tìm ra chỗ phản bác lại.
Lưu Chấn Hám bị thổi phồng quá mức, lúc đầu còn thấy ngượng ngùng, bất quá loại "vỗ mông heo" này ngàn năm khó gặp, càng nghe thì càng thấy khoan khoái, càng nghe thì càng cảm thấy đập cho Long kỵ sĩ u đầu mẻ trán cũng không phải là không có khả năng.
"Rất cảm tạ ngài! Thực sự rất cảm tạ sự chỉ điểm của ngài! Ở cùng ngài một lúc ta đã hiểu ra rất nhiều đạo lý!" Lưu Chấn Hám được ca tụng đến mức toàn thân thư thái, cười vui vẻ gọi một Xạ nhân đến an bài cho hắn dẫn hai vị Biên bức nhân đi gặp Duy An Đại tát mãn và Mỹ nữ xà đạo sư.
"Đối phó với bọn Bỉ Mông đầu óc ngu si tứ chi phát triển này thì cần mềm chứ không cần cứng." Tạp Bội La Hầu tước thì thầm dạy bảo cháu mình. Đại phò mã nghe vậy liền vâng vâng dạ dạ.
"Hai tên khốn vừa rồi chính là đầu sỏ trong việc giết hại Ốc nhĩ phu kỵ binh ở trạm biên phòng. Nhớ lấy mặt chúng, chuyện này còn chưa xong đâu." Cùng lúc đó Lưu Chấn Hám cũng chỉ dạy cho bộ hạ mình.
"Ngươi sao không theo vào? Xem thử bọn họ thương lượng cái gì?" Ngưng Ngọc hỏi.
"Không cần đi ta cũng biết kết quả." Lưu Chấn Hám cười nói:"Vậy thì đi làm gì?"
"Thật sự là ép Phỉ Lãnh Thúy phải chịu một trận chiến sao?" Tiên nữ long lắc đầu than thở:"Trên biên giới căn bản không có dấu vết của quân đội nhân loại tập kết quy mô. Có thể Long quyển phong dong binh đoàn không hề tới, vậy thì trận chiến này có thể tránh khỏi."
"Làm sao đây?" Ca Thản Ny liền nói:"Đả thông đường tới Thánh sơn Hải Gia Nhĩ chính là mộng tưởng một ngàn năm nay của Bỉ Mông bọn ta!"
Câu này vừa nói ra Hải Luân liền gật đầu đồng ý.
"Đánh trận không phải là mời khách ăn cơm, cái Đại tát mãn cần chính là vị trí chủ tế của vương quốc, cái Đa Lạc Đặc phò mã cần chính là vị trí đại công."
Lưu Chấn Hám cười lạnh nói:"Cái bọn ta theo đuổi lại là một lý tưởng vĩ đại."
Nghe câu này, Ca Thản Ny và Hải Luân đều nhíu mày, sắc mặt trầm tư. Hai nàng đều là người thông minh, biết được câu này ám chỉ điều gì.
"Đúng là như vậy." Tiên nữ long Đại Ti cười khổ.
"Phỉ Lãnh Thúy của ta có lăng thương của Phan Tháp võ sĩ và cành ô-liu." Lưu Chấn Hám lim dim mắt nhìn Ngưu đốn kỵ binh trên trời cao nói:"Ai cũng đừng hòng đoạt lấy cành ô-liu trong tay ta."
"Phần thắng của bọn ta bao nhiêu?" Ngưng Ngọc đột nhiên hỏi.
"Lần bố cục này trước tiên đơn thuần chỉ là một trận chiến thủ thành, không cần sách lược, phần thắng rất lớn." Nói đến cục thế chiến tranh, sắc mặt Tiên nữ long Đại Ti liền hiện lên thần thái nắm vững trong tay:"Thành bảo của Phỉ Lãnh Thúy thế này căn bản chưa có thành bảo nào được như thế. Nó vừa kiên cố vừa hiểm yếu, chỉ cần kiên trì hai tuần lễ thì cho dù có biến động gì chăng nữa Bỉ Mông đại quân cũng đã đến kịp. Phần thắng của bọn ta rất lớn."
"Dù cho chiến đấu như thế nào." Lưu Chấn Hám hào khí xung thiên nói:"Một con hỏa hạc và một con Khoa Ma Đa Chiến tranh cự thú cũng có thể chống cự được với thiên quân vạn mã."
"Tác chiến với nhân loại mà đánh giá thấp họ thì thất bại sẽ nằm ngay trước mắt." Tiên nữ long Đại Ti tạt một gáo nước lạnh vào hắn:"Vĩnh viễn không thể coi thường nhân loại, đặc biệt là nhân loại quan hệ với giáo đình."
"Câu này rất có lý." Lưu Chấn Hám ngẩn ra một chút, sắc mặt ngưng trọng gật đầu.
"Chỉ là chiến đấu với dong binh của một công quốc nhỏ hạng ba thì không cần phải lo lắng quá mức." Đại Ti mỉm cười.
"Ta cứ tưởng là mình chơi người ta, ai ngờ có ngày lại bị người ta chơi lại." Lưu Chấn Hám nhìn bọn Ngưu đốn cự điểu phi hành rất hài hước trên không, sắc mặt cứng ngắc, lẩm bẩm mắng chửi đến mức nước bọt văng tung tóe.
"Lập đội hình! Mẹ tụi bay! Đội hình kiểu này sao mà cùng bắn được? Gặp phải một con Thất thải long thì sao?" Lưu Chấn Hám siết chặt nắm tay thét lớn.
Người mà biểu đạt ý đồ của mình trắng trợn như vậy đích xác là hiếm thấy.
"Ta... đã đến rồi." Nghe thấy lãnh chủ đại nhân nhắc tới Thất thải long, Đại Ti cúi đầu, ngón tay mân mê tà áo rụt rè nói.
"Ngươi mỗi tháng đều tới một lần, cái này có gì mà lạ chứ." Lưu Chấn Hám đảo tròng mắt nói.
Tiên nữ long Đại Ti sắc mặt hiện nét khó xử, gương mặt tươi cười chợt biến thành màu đỏ như ráng chiều.
"Ách... Lẽ nào là ngươi muốn nói... Cái tên đó của ngươi... đã đến rồi?" Lưu Chấn Hám chợt hiểu ra Đại Ti muốn nói gì, ngón tay chỉ chỉ lên giới chỉ (nhẫn) bằng phỉ thúy đeo trên tay nàng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tiên nữ long. Trên mặt của Hải Luân và Ngải Vi Nhĩ đều lộ vẻ tò mò nghe nghóng.
Đại Ti cúi mặt, gật đầu.
"Nàng cuối cùng cũng thông báo cho hắn biết?" Lưu Chấn Hám ném điếu xì gà xuống đất, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Y nghe chuyện này, tức giận phi thường, lúc đầu còn muốn tìm ngươi quyết đấu. Ta an bài y ở Thế đao sơn, vốn là muốn nói chuyện này với ngươi trước. Ta nghĩ sự hiểu lầm giữa chúng ta trước đây đã là quá khứ rồi." Đại Ti cắn môi nói.
"Hắn muốn làm gì?" Lưu Chấn Hám vươn tay, ánh mắt biến thành ngưng tụ.
"Y không thể đánh bại được ngươi." Tiên nữ long ngẩng đầu nhìn Thất cách lãnh chủ, thần tình buồn khổ.
"Nàng trở thành khiêm tốn từ lúc nào vậy?" Lưu Chấn Hám phảng phất như không nhận ra Đại Ti, hắn nhìn trên nhìn dưới đánh giá lại nàng.
"Đó là ta nói thật." Đại Ti nói:"Thực ra thì chuyện này cũng không giấu giếm lâu dài được. Tiên nữ long tuy có thể miễn dịch nguyên tố nhưng không thể đánh bại quái vật thần lực kinh nhân như ngươi được."
"Quá khen, quá khen." Lưu Chấn Hám được tán tụng đến mức mặt cũng đỏ bừng.
"Yên tâm. Ngươi là ma sủng của Quả Quả, Lý Sát sẽ không khinh khi ngươi đâu." Ngải Vi Nhĩ chu miệng cười khà khà. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nét cười của Lưu Chấn Hám chợt trở nên cứng ngắc.
"Tiên nữ long?" Lưu Chấn Hám nhớ lại lời Đại Ti vừa nói, lông mày liền nhíu lại.
"Đúng vậy." Đại Ti cắn môi đến mức máu ri rỉ chảy đỏ hồng cả đôi môi. Thanh âm của nàng ta giống như là tiếng muỗi kêu.
Lần này mọi người đều trố mắt.
Là hậu duệ của thượng cổ thần thánh cự long, Tiên nữ long toàn là giống cái, Thất thải long toàn là giống đực. Lời nói của Đại Ti không khỏi làm cho người ta suy nghĩ lệch lạc.
"Nàng nói là..." Lưu Chấn Hám gắng hết sức tuyển lựa từ ngữ nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ được gì đành hỏi một cách hàm hồ:"Đại Ti, nàng có thể giải thích rõ được không?"
"Đó cũng là một Tiên nữ long, tên của nàng cũng giống tên ngươi." Vai của Đại Ti rung động kịch liệt:"Bọn ta là luyến ái theo kiểu Bách Lan Đồ..."
Cái tên bị thịt Lưu Chấn Hám này tuy không hề biết Bách Lan Đồ là một vị triết nhân trong thế giới nhân loại đề xướng phương thức luyến ái tinh thần nhưng bất quá hắn cũng có thể hiểu ý tứ của Đại Ti.
"Đêm hôm trước bọn ta còn tắm rửa chung với nàng ta." Ca Thản Ny la thảm, sắc mặt trắng bệch run run nói.
Ngưng Ngọc và Hải Luân sắc mặt trở nên rất khó coi.
Chỉ có Ngải Vi Nhĩ là dương dương đắc ý. Hiện tại nàng là độc nhân, chỉ có thể tắm riêng.
Mặt Tiên nữ long cúi gằm, nước mắt rơi tầm tã.
"Chỉ cần thực lòng yêu nhau thì quản nhiều làm gì." Lưu Chấn Hám toàn thân nổi da gà ôm lấy Tiên nữ long, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.
Nguyên bản đây chỉ là động tác giải trừ cục diện khó xử trước mắt nhưng lại làm cho Đại Ti khống chế không nổi, chúi đầu vào lòng Lưu Chấn Hám khóc lớn.
Ánh mắt Lưu Chấn Hám lưu chuyển mấy vòng.
Hải Luân quay đầu tìm cây chổi.
Vì ở đây toàn là rôm sảy