Thú Huyết Phi Đằng


"Cuồng hóa kỳ thật là quyền lợi nguyên bổn của Bỉ Mông dũng sĩ cấp cao. Chiến thần Khảm Mạt Tư rất công chính. Người cấp cho Bỉ Mông dũng sĩ và tế tự những con đường cao và mạnh khác nhau. Những dũng sĩ thân kinh bách chiến có thể từ trong chiến đấu và sát phạt lĩnh ngộ được hiệu giác và lực lượng của chiến thần. Thông qua kích phát tiên huyết và nộ khí của bản thân, họ tiến nhập vào trạng thái cuồng hóa, đề thăng toàn diện năng lực chiếu đấu của mình. Những kẻ dũng mãnh như thế được Bỉ Mông thú nhân nhất mực xưng là 'Cuồng Thú Chiến Sĩ'. Khi bọn họ thi triển cuồng hóa mà không được 'Cuồng Bạo Chiến Ca' của tế tự giúp sức thì được gọi là 'Tự Chủ Cuồng Hóa'." Hải Luân giảng giải.
"Tự nhiên mà cũng có hiệu quả như vậy sao!?" Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.
"Cuồng Thú Chiến Sĩ sau khi 'tự chủ cuồng hóa' sẽ bạo phát năng lượng chiến đấu thậm chí còn tốt hơn các Cuồng Thú chiến sĩ cuồng hóa thông qua 'Cuồng Bạo Chiến ca'. Hơn nữa, sau khi quá trình cuồng hóa của họ kết thúc, bọn họ chỉ cảm thấy nhức đầu chóng mặt sơ sơ, năng lực chiến đấu cơ bản vẫn bảo trì, tốt hơn nhiều các Cuồng Thú chiến sĩ bị 'Cuồng Hóa Chiến Ca' kích động sinh mạng ra để đánh đổi. Trong tình huống giao tranh với quân đội của nhân loại đông gấp mười lần, cuồng hóa là biện pháp tốt nhất của Bỉ Mông thú nhân dùng để đối phó với thủ đoạn của nhân loại. Đó cũng là một biện pháp chẳng đặng đừng." Hải Luân nhìn Lưu Chấn Hám nói: "Muội đã từng tham gia một lễ hội săn thú ở quê nhà, tận mắt chứng kiến một Nga Lặc Phân tộc cuồng tượng chiến sĩ (chiến sĩ voi điên chủng tộc Nga Lặc Phân) biểu diễn. Khi y rơi vào trạng thái tự chủ cuồng hóa, biểu tình rất giống với tình trạng vừa rồi của huynh: huyết mạch trương phồng, gân cốt toàn thân nổi vồng lên rất dễ thấy, người giống như con giun lăn qua lăn lại trên mặt đất, mang trong người một lực lượng vô cùng khủng bố."
"Lực lượng của ta cũng mạnh ấy chứ." Lưu Chấn Hám nhìn cái nội khố làm bằng gáo dừa bị bóp nát nằm rải rác trên mặt đất mà khóc cười gì cũng không được.
"Đồng thời, Bỉ Mông vu y có thể luyện ra dược vật có thể thúc đẩy sinh lực và cuồng hóa. Nhưng mà, thứ dược vật đó cũng có tác dụng phụ rất lớn." Hải Luân giảng tiếp: "Muội rất lo lắng liệu cái trứng á long đó có tác dụng phụ gì hay không."
"Uống thuốc của vu y sẽ để lại di chứng gì?" Lưu Chấn Hám thật sự muốn biết chuyện ấy là như thế nào.
"Ngoại trừ những chiến sĩ Bỉ Mông có thể tự chủ cuồng hóa, những Bỉ Mông chiến sĩ thông thường đều phải dựa vào chiến ca hoặc dược vật để tiến nhập vào trạng thái này. Lực lượng chiến đấu cường đại sau khi cuồng hóa cần phải có ý chí kiên cường, lòng trung thành, tín niệm và sự thanh tỉnh để duy trì. Phổ thông chiến sĩ hiển nhiên vô pháp chiến thắng yêu cầu cao và khắc nghiệt như vậy. Thánh đàn tế tự của chúng ta cũng có tác dụng ở chỗ này. Bỉ Mông chiến sĩ là thanh trường kiếm trong tay chiến thần Khảm Mạt Tư. Chúng ta là cánh tay cầm thanh kiếm đó. Trong Thông linh chiến ca có khúc an hồn có thể khiến những chiến sĩ này không biết mệt mỏi, khổ đau, khiến họ từ trong điên cuồng chém giết khôi phục lại tâm thần và ý chí nguyên hữu của mình. Chúng ta là thú nhân, chứ không phải dã thú." Hải Luân cụp mắt, khe khẽ thở dài, hạ giọng nói: "Sau khi phổ thông thú nhân chiến sĩ tiến nhập cuồng hóa, cho dù là có An hồn khúc vỗ về và vẫy gọi, vẫn có hai mươi phần trăm kẻ yếu kém không chịu nổi cường độ hoạt động nặng nề mà dẫn đến thoát lực quá độ mà bại liệt, thậm chí tử vong."
"Ai... lực lượng cường đại dù sao cũng đi liền với trả giá lớn lao..." Lưu Chấn Hám cũng cảm thấy có điểm uất ức. Hiện giờ hắn đã ngày càng hòa nhập vào thân phận mới, lời nói và cách suy nghĩ cũng bắt đầu chuyển sang vị trí của một thú nhân, chứ không còn là một con người nữa.
"Người Phúc Khắc Tư của muội có tới mấy trăm gia tộc, tộc chư hầu có tám mươi vạn Thất Cách tộc. Trong số ấy, dũng sĩ có khả năng tự cuồng hóa không vượt quá hai mươi. Do đó, huynh có thể tiến nhập vào trạng thái cuồng hóa đối với muội mà nói thì thật là một điều vô cùng kỳ diệu. Muội không có cách gì miêu tả biểu tình thống khổ vừa rồi của huynh. Cần nhớ rằng, thân phận của huynh là một vị tế tự yếu nhược!" Hải Luân không cầm nổi lòng rên lên một tiếng: "Chiến thần công chánh hỡi, vì sao người lại khiến cho một vị tế tự thân thể gầy yếu có thể tiến nhập cuồng hóa chứ? Y dù sao cũng chính là 'Thiên sanh linh hồn ca giả' được người chọn mà...."
"Ta ... ốm yếu.... tiến nhập cuồng hóa? Không đúng, Hải Luân nàng nói không đúng, tuyệt đối không phải như vậy..." Lưu Chấn Hám nỗ lực hồi tưởng lại trạng thái lúc nãy của mình, sau đó khẳng định: "Lúc đó ta căn bản không có ý chém giết giận dữ nào. Ta chỉ cảm giác toàn thân nóng bức, nóng đến nỗi rất khó chịu! Trừ chuyện đó ra, không còn cảm giác gì khác!"
Lời này khiến Hải Luân rơi vào trạng thái trầm mặc.
Lưu Chán Hám thấy thần tình của Hải Luân càng lúc càng nghiêm trọng, trong bụng cũng cảm thấy như đánh trống chầu.
"Nếu như đó không phải là trạng thái cuồng hóa, thì sự tình này càng đáng lo đây!" Sắc mặt Hải Luân chợt biến thành vẻ rất khó coi.
Hải Luân trầm tư thật lâu, sau đó mang biểu tình bối rối nhìn Lưu Chấn Hám bảo: "Lý Sát thân ái, nếu như không phải vì cuồng hóa rồi sản sinh ra một thứ nữa là 'Loại cuồng hóa trạng thái', thì chỉ còn một khả năng nữa thôi."
"Là khả năng chó chết gì thế?" Lưu Chấn Hám nhìn Hải Luân chờ đợi.
"Khi sủng vật của thánh đàn tế tự của chúng ta tử vong một cách phi tự nhiên, thì có một khả năng ngẫu nhiên cực kỳ ít ỏi, đó là nó sẽ chuyển toàn bộ nguyên tố lực lượng của mình sang thân thể của tế tự. Trong Tế tự pháp điển, tình huống này chỉ xuất hiện hai lần suốt một nghìn năm qua. Thần miếu gọi hiện tượng này là 'Huyết chi tế điện trớ chú'. Đấy là một thứ ... là một thứ tình cảm giữa ma sủng và tế tự. Biểu hiện dễ thấy nhất của nó nhất đó là trạng thái cuồng hóa như vừa rồi."
"Như vậy là ý gì?" Lưu Chấn Hám trợn tròn con mắt ốc nhồi, vỗ mông đánh bép một cái đứng bật dậy. Bất kể trớ chú (trù yếm) được dùng với ý nghĩa gì, Lưu Chấn Hám tin là bản thân hắn không lý giải sai hàm nghĩa của từ này.
"Khoảng cách giữa Tế tự và Ma sủng giống như tay với chân vậy. Tế tự đối đãi với ma sủng của mình giống như đối với một thân nhân ruột thịt. Rất ít khi giữa tế tự và ma sủng xảy ra oán hận lẫn nhau. Hàng nghìn năm nay, trong Bỉ Mông pháp điển cũng chỉ có ghi lại hai trường hợp chịu 'Huyết Chi Tế Điện' trớ chú này." Hải Luân nói.
"Hai vị đó làm gì thế?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Bọn họ bỏ ma sủng đã thụ thương của mình lại trên chiến trường, còn bản thân thì chạy trốn. Thứ hành động hèn nhát như vậy đã dẫn đến ma sủng của họ tắm máu lập tức tại đương trường." Hải Luân phẫn nộ nguyền rủa: "Hai tên đó chỉ đáng sống làm hai con gà trân châu (gà Nhật) sống quanh vườn bí!"
"Mẹ nó! Hai cái tên khốn nạn này..." Lưu Chấn Hám nuốt vội lời chửi vào lòng, vội vàng hỏi: "Ta còn điểm chưa minh bạch, đề cập tới chuyển ghép ma pháp, thì có nghĩa là hai tên tế tự đó còn biết ma pháp, chẳng phải là cùng một loại với ma pháp sư của nhân loại sao? Có đó chẳng phải tốt sao? Vì sao nói ngược lại nó là chuyện xấu?"
"Khi tế tự phản bội lại sự tôn nghiêm và thân phận của mình, chịu oán niệm 'Huyết Chi Tế Điện' đầy phẫn nộ và cường đại của ma sủng, họ đồng thời tiếp thụ sự phẫn nộ và trớ chú của chiến thần Khảm Mạt Tư. Người quyết không dung một kẻ phản bội lại đồng bạn của mình lại có thể xuất hiện trong hàng ngũ tế tự tát mãn cao quý. Nói về sự trừng phạt, thì sau khi tế tự tiếp thụ huyết chi tế điện trớ chú, chiến ca mà y sử dụng sẽ không còn hiệu quả thần kỳ nữa. Đây chính là cái giá phải trả cho việc phản bội tình thân. Không nhất thiết có được ma pháp lực lượng là một chuyện hay. Ma lực và ca lực đều là những nguyên tố lực lượng bất dộng. Đồng thời mang cả hai, thì chỉ có thể khiến chúng sản sinh sự bài xích chống đối kịch liệt trong cơ thể. Đây chính là nguyên nhân của trạng thái cuồng hóa do 'Huyết Chi Tế Điện' mang lại. Với thân thể yếu đuối của tế tự, cho dù thoát được kiếp nạn này, cũng không thể thoát được ách vận còn lại."
Sắc mặt tiểu hồ ly cực kỳ khó coi, bởi vì nàng lo lắng, lo cho ái nhân, người được nàng dùng hoa quan tôn quý của xử nữ tế tự của nàng để đánh đổi lại được bình an vô sự, sẽ lại tan biến như lớp phấn mờ.
"Ách vận gì?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Bọn họ tuy tiếp thụ được ma pháp lực lượng, nhưng không có nghĩa là họ có thể dễ dàng sử dụng ma pháp. Ma pháp là một thứ vô cùng kỳ diệu, nếu không có hệ thống học tập nghiêm túc và cảm ngộ trời sinh, muốn khống chế và sử dụng nó thì cũng giống như tìm cách kềm chế trạng thái cuồng hóa vậy, cả hai đều chỉ có con đường chết mà thôi. Ma pháp phản phệ sẽ khiến người sử dụng ma pháp trong khoảnh khắc tan thây nát thịt. Đó chính là ý nghĩa chân thật của từ 'huyết chi tế điện'. Dù là ma thú, vẫn không khuyết hãm trí tuệ."
Lời Hải Luân như một bồn nước lạnh tạt vào đầu vào cổ Lưu Chấn Hám, khiến hắn buốt tận tim.
"Ta.... Ta..." Lưu Chấn Hám cảm thấy líu lưỡi, có lời mà không sao nói được. "Vậy ta đắc tội với con Mô Đặc này khi nào? Ta không bỏ nó mình ênh lại trên chiến trường, một mình chạy trốn!"
"Nó chính là sủng vật đầu tiên của ta a! Tại sao lại đối với ta như vậy!' Lưu Chấn Hám nghiến răng nghiến lợi kêu ken két.
Hải Luân không đáp lời. Nàng đang nhìn chằm chằm xác vỏ trứng bị cắt nát còn bỏ lại trên mặt đất.
"Nhưng lúc đó nó chết rồi mà! Làm sao nó biết ta ăn trứng của nó chứ?" Lưu Chấn Hám trợn trừng mắt, có chút không phục.
"Ham ăn a... là cái tội lớn nhất của Thất Cách tộc..." Thần sắc của Hải Luân có điểm âm u.
"Hà hà..." Lưu Chấn Hám lắc lắc đầu: "Ta dù sao vẫn không tin là có chuyện như vậy!"
"Kỳ thật muội không thể khẳng định, Lý Sát. Muội chỉ hy vọng tất cả chuyện muội đoán ở đây đều sai cả." Hải Luân cũng cảm thấy rất bối rối.
"Vậy Quả Quả thì sao?" Lưu Chấn Hám xách lỗ tai của nó, hỏi: "Vì sao Quả Quả cũng cùng một dạng với ta? Cũng tiến nhập vào trạng thái trúng Huyết Chi Tế Điện đó?"
"Lúc đó Quả Quả cũng ăn cái trứng này, hơn nữa lúc đó nó cùng ở với huynh, ngồi trên đầu huynh đúng không?" Hải Luân hỏi ngược lại.
"Thì đúng."
"Sức mạnh trớ chú của Huyết Chi tế điện là đem oán niệm tập trung lên người của huynh. Quả Quả theo đó cũng bị họa lây, ai bảo nó tối ngày cứ thích xề một cục trên đầu huynh chi." Hải Luân dường như lúc này vẫn không quên ganh chuyện Quả Quả tối ngày cứ quanh quẩn bên người Lưu Chấn Hám.
"Tiêu rồi! Ta tiêu thì không nói gì, lại còn chuyển sang cho Quả Quả nữa!" Lưu Chấn Hám kêu rên chói lói, ngồi phịch giáng cái mông trống hoắc xuống đất.
"Đã nói là muội vẫn không khẳng định mà!" Hải Luân đưa mắt lườm hắn một cái, bảo: "Ông tướng còn không mau đi thử chiến ca, nếu có thể sử dụng thì chứng minh lời đoán của muội là sai. Mau đứng lên, huynh còn là một vị tế tự dũng cảm không đấy! Không lẽ còn muốn chiến thần đến kéo vai huynh đứng lên à?"
Lưu Chấn Hám vừa nghe thấy lời này, lập tức đứng lên, lấy giọng quỷ gào thét lên ngay. Hải Luân thích nhất và cũng ghét nhất hắn ở điểm này. Lúc thường thì nhát như thỏ đế, nhưng đến thời khắc quan trọng chân chính, nàng không hề thấy một tí ti lo lắng sợ hãi nào ở nơi hắn.
Quả là một người yêu kỳ quái! Hải Luân cảm thấy rất ngọt ngào, bất tri bất giác gọi tên Lưu Chấn Hám lên một lần nữa rất âu yếm.
Chiến ca trầm bổng nhặt khoan, khiến Hải Luân không nhịn được cùng theo tiết tấu ấy mà phách xướng họa cùng.
Một khúc ca cuối cùng cũng dứt.
Hải Luân đưa ánh mắt phức tạp đầy tâm tình nhìn Lưu Chấn Hám, ánh mắt nàng khiến Lưu Chấn Hám cảm thấy thắc thỏm không yên.
"Mau nói kết quả đi!" Lưu Chấn Hám cảm giác chiến ca của mình đã không còn cảm giác kỳ diệu như những lần ngâm xướng trước nữa.
"Lý Sát, không còn nghi ngờ gì nữa. Huynh đích xác là bị trúng trớ chú ác độc Huyết Chi Tế Điện rồi." Hải Luân vừa như cười, vừa như không đáp.
"Chiến ca của ta vô dụng hả?" Lưu Chấn Hám cảm thấy trong lòng gợn lên một cảm giác mất mát không gì tả được. Nó giống như một món đồ chơi bình thường căn bản chẳng có ý nghĩa gì, đột nhiên bị thất lạc, bản thân lại vừa phát hiện ra nó thực tế là vô cùng trân quý.
"Lý Sát thân ái, huynh không biết huynh có bất hạnh gì, huynh cũng không biết huynh có hạnh vận như thế nào đâu." Mắt Hải Luân giờ đã đầm đìa: "Chiến ca hiện giờ của huynh so với lần ngâm xướng đầu tiên rất khác biệt. Ca lực sung túc trời cho của 'thiên sinh linh hồn ca giả' trước đây giờ đã biến mất không còn chút gì. Hiệu quả phụ trội của Thông linh chiến ca cũng vô cùng yếu ớt. Cảm tạ chiến thần! Người vẫn cấp cho huynh một tia hy vọng. Ma thú trớ chú 'Huyết Chi Tế Điện' đã không hoàn toàn tước đoạt hết tác dụng của chiến ca của huynh."
"Khảm Mạt Tư!" Lưu Chấn Hám thở dài một tiếng, cuối cùng thì cũng ổn, thà yếu ớt còn hơn không.
"Những điều liên quan đến 'Huyết Chi Tế Điện' được ghi lại rất ít trong tế tự pháp điển. Sự hiểu biết của muội đối với lực lượng trù yếm này không phải là hoàn toàn. Nhưng dù là như thế nào, huynh cũng được xem là một kỳ tích đấy! Điều đó cho thấy chiến thần có chút sủng ái đối với huynh" Hải Luân vô cùng hưng phấn.
Ta thì thấy cái con rùa già đen thui đó không còn sức đâu mà trù ma yếm quỷ gì cả. Lưu Chấn Hám lại khôi phục vẻ đắc ý, tỏ ý chắc như bắp ra vuốt vuốt đầu Quả Quả.
"Ách vận chi thú ơi! Ngươi rốt cuộc còn mang đến cho Lý Sát bao nhiêu điều xui rủi nữa đây!" Hải Luân nhẹ bấm ngón tay vào mặt Quả Quả. Quả Quả nhanh chóng chui vào lòng Lưu Chấn Hám, thò hai cái tai to ra ngoài, quật qua quất lại lia lia.
Nguyên Lưu Chấn Hám cũng có vấn đề vướng mắc trong lòng. Từ khi đến đây tới giờ, gặp được con "Ách vận chi thú" Sương tuyết Bì Khâu thú này, đích xác sau đó chuyện may không thèm đến, chuyện rủi cứ kéo đầy. Mũi bị phá vỡ trước đó thì không nói, chưa ăn uống gì hết mà gặp phải một con phong hệ ma lang, suýt chút nữa nó đã lấy đi cái mạng "còm" của hắn rồi, và bây giờ còn bị ma thú trớ chú nữa chứ. Cái đó quả thật là ghét của nào trời trao của ấy!
Nhưng khi thấy Quả Quả bị Hải Luân dùng một câu "Ách vận chi thú" mà sợ quýnh lên như vậy, Lưu Chấn Hám cảm thấy đau lòng lắm.
"Ai dám nói nó là ‘ách vận chi thú’ nào?" Lưu Chấn Hám ôm chặt Quả Quả trong lòng, giống như giấu một bảo bối to vậy, cất giọng điệu yêu chiều và bênh vực: "Ta còn dám nói Quả Quả chính là Hạnh vận chi thú nữa đây (Con thú mang đến may mắn)! Không có nó, nói không chừng ta đã chết mất xác rồi!"
Quả Qua thò hai con mắt to từ trong lòng hắn ra, chớp lia chớp lịa với Lưu Chấn Hám.
"Huynh đó...." Hải Luân dùng ngón tay cốc lên đầu Lưu Chấn Hám, bực mình gắt: "Muội chỉ là nói chơi thôi mà, coi huynh khẩn trương đến như vậy kìa!"
"Không phải là ta có ma pháp rồi sao?" Lưu Chấn Hám đột nhiên nghĩ tới điều ấy, hỏi: "Ta có thể làm gì?"
"Huynh đừng có sử dụng ma pháp loạn lên!" Hải Luân sợ đến xanh mặt, "Nếu không mạng huynh sẽ tiêu đời đấy!"
"*** chó!" Lưu Chấn Hám kỳ quái nói: "Ta đâu có cảm giác thân thể có triệu chứng ma pháp gì đâu, chỉ cảm giác trong thân thể tràn đầy sinh lực!"
“Con Mô Đặc đó khi đấu với ma lang huynh có thấy nó sử dụng ma pháp không?" Hải Luân bắt đầu phiền muộn.
"Ạ...." Lưu Chấn Hám chỉ cái lỗ sâu nửa xích trên mặt đất đó nói: "Ta chỉ thấy con Mô Đặc khỉ ngốc này dùng chân trước đánh mạnh lên trên mặt đất, đánh chết tươi con ma lang này."
"Lực khí quá mạnh!" Hải Luân le lưỡi nhìn trừng trừng cái lỗ đó.
"Căn bản của ma pháp là nguyên tố lực lượng. Khí lực cũng là một hình thức của lực lượng. Nếu cần chuyển lực khí cho huynh, cũng không phải là không có khả năng." Hải Luân vẫn còn cảm thấy chuyện này quả là kỳ diệu, "Nhưng mà... có á long ma thú nào không thể sử dụng ma pháp không, chỉ dựa vào lực khí thôi không?"
"Ta thử là biết ngay chứ gì." Lưu Chấn Hám hoạt động một lúc cơ nhục đang phình ra của mình, đến chỗ một tảng đá hình con trâu nằm cạnh rừng trúc. Lưu Chấn Hám trước đây đã thấy qua những người nông dân dùng con lăn di chuyển hai hòn to cũng cỡ này. Tảng đá này đóng toàn rêu xanh và dây leo khô.
"Không được..." Hải Luân phát xuất một tiếng thét kinh khủng.
"Vì sao?" Luân Chấn Hám che lỗ tai hỏi.
"Ma pháp phản phệ!" Hải Luân hỏi tiếp: "Huynh quên mất ma thú trớ chú rồi sao?"
"Sao lại thế được!" Lưu Chấn Hám cười nói: "Ta nói cũng phí lực khí vậy, tại sao không thấy trớ chú phát sinh? Nếu quả có sản sinh phản phệ, thì có trốn cũng không được!"
"Không được là không được!" Hải Luân lắc mạnh đầu, khiến mái tóc đỏ trên đó biến thành một cơn sóng đỏ. Mặt nàng cương quyết chẳng nhìn thấy điểm nào có thể thương lượng.
Quả Quả nhân hai người họ đang giằng co, từ trong lòng Lưu Chấn Hám chui ra, nhỏng nha nhỏng nhảnh chạy lại tảng đá xanh đó.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân dừng ngay cuộc tranh luận, sững sờ nhìn Quả Quả.
"Quả Quả định làm gì thế?" Lưu Chấn Hám hỏi Hải Luân.
Hải Luân lắc đầu.
"Chẳng phải nó muốn thử trọng lượng của khối đá này sao?" Lưu Chấn Hám cười khì bảo.
Bàn tay nhỏ bé của Quả Quả đã đặt lên eo lưng của khối đá to bằng con trâu này. tảng đá lớn so với thân hình nhỏ bé của nó thật giống như cọng giá mà nằm cạnh củ cải vậy.
"Quả Quả không được a.....!" Con ngươi của Lưu Chấn Hám chợt thu nhỏ lại, cất giọng la bài hải: "Đ.M con thỏ mẹ nhà mày, đồ cái thằng không sợ trời không sợ đất thì cũng sợ ma pháp phản phệ chứ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui