Quả Quả đã nâng khối đá như to con trâu đó lên, khối đại thạch có dư hai ngàn cân khẽ khẽ rung từ ngực nâng lên trên đầu nó, hai cái tai lớn như quạt gió đặt dưới đáy khối đá xanh, thân thể của nó phảng phất như bỗng tiến vào cát chảy và đầm lầy, đang dùng mắt xem xét tốc độ vùi vào trong đất nhão, dưới đáy khối đá xanh trên cái đầu nhỏ là vô số kiến và rết, hoảng loạn thất thố từ dưới đáy khối đá xanh chạy bát nháo lên trên.
Quả Quả quay đầu nhìn Lưu Chấn Hám nghịch ngợm hếch hếch cái lỗ mũi, lè cái lưỡi nhỏ đỏ hồng ra, một giọt mồ hôi ở gò má nó lặng lẽ rơi xuống, đặc biệt óng ánh chói mắt.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân hai người đờ người ra nhìn thân hình nhỏ nhắn dần dần, dần dần chìm vào trong đất nhão, khối ngọa ngưu thạch đó che khuất vị trí nguyên hữu của Quả Quả.
“Đ.m!", Lưu Chấn Hám dường như nhảy qua, nhấc nghiêng khối đá đó, hắn cũng không rảnh suy xét bản thân vì sao có thể biến thành vô cùng mạnh mẽ như thế, chỉ cảm giác được trên cánh tay nóng lên, một lực lượng cuồn cuồn chạy khắp cánh tay, khối ngọa ngưu thạch cự đại giống như một cái giò cháo quẩy hay một cái bánh bao, bị hắn một tay nhấc lên, vẽ một đường cong ưu mĩ trên không, “Kịch kịch kịch”đè gãy vô số gốc Phật đỗ trúc.
Hải Luân ở một bên, dùng bàn tay xinh xắn bụm miệng, gương mặt lộ vẻ khó tin.
“Quả Quả!", Lưu Chấn Hám một tay xách con thú nhóc vùi trong đất nhão ra, Quả Quả trông như một quý tộc khỏe mạnh vừa ăn no uống say, ngoại trừ trên đầu dính mấy con giun phá hỏng thân phận.
“Dọa chết lão tử!", Lưu Chấn Hám ôm chặt Quả Quả vào lòng.
“Khảm Mạt Tư trên cao!", Hải Luân đứng trước chỗ khối ngọa ngưu thạch đè mấy gốc Phật đỗ trúc, kinh hô: “Đúng là lực lượng của trớ chú!".
Lưu Chấn Hám nhìn miếng đá bia xanh đó, bản thân cũng có chút kinh ngốc. Tuy khí lực của hắn không coi là nhỏ, cũng không tự đại đến mức cho rằng bản thân có thể nhấc nổi khối đá xanh lớn như thế.
Hắn cúi đầu nhìn hai tay của mình, hai tay này vẫn là tay của mình trước đây, không có bất kỳ khác biệt nào.
Đúng là đôi tay này đã sinh ra loại kỳ tích đó? Bản thân Lưu Chấn Hám cũng bị mình chấn kinh.
“Trớ chú Huyết chi tế điện đã sinh công hiệu!", Hải Luân bỗng thống khổ kêu một tiếng.
“Trớ chú cái lông cu!" Lưu Chấn Hám hơi bực bội nói: “Trớ chú thì trớ chú! Mẹ kiếp, để xem con rùa đen này có thể trớ chú ta thế nào! lão tử còn chưa đắc tội với nó!"
“Để ta xem huynh, Lý Sát à...", bàn tay nhỏ nhắn của Hải Luân sờ soạng khắp người Lưu Chấn Hám, tay run rẩy, cả giọng nói của nàng cũng run theo.
“Đều tốt cả! Không thiếu phụ tùng nào! Căn bản không có sự phản phệ của ma pháp!" Lưu Chấn Hám kỳ thật bản thân trong lòng cũng thấy sợ, nhưng vẫn giả bộ cười tươi.
Hải Luân tựa vào lòng hắn, đánh một cái mạnh vào ngực Lưu Chấn Hám, vừa đánh vừa mắng: “Huynh có biết vừa rồi muội rất lo lắng cho huynh hay không! Đồ đầu heo Thất Cách tộc huynh!"
“Phải, phải, phải!", lòng của Lưu Chấn Hám tràn ngập hạnh phúc: “Ta vốn là đồ đầu heo Thất Cách tộc! Điểm này không nghi ngờ gì".
Hải Luân ý thức được sự thất thố của mình, vội nhoài ra khỏi lòng Lưu Chấn Hám, vuốt vuốt mái tóc đỏ bừng như sóng gợn của mình.
Lưu Chấn Hám ngớ ngẩn cười hắc hắc, vả vả miệng, vẫn còn chìm trong cái ôm tiêu hồn vừa rồi.
“Vì sao không có sự phản phệ của ma pháp? Liệu có phải lực lượng này kỳ thực vốn không thể tính là ma pháp hay không?" Lưu Chấn Hám vui vẻ xoa xoa tay nói: “Vậy ta há không phải tốt số sao!"
“Mau thu thập một chút, nhanh chóng rời chỗ này thôi!" Hải Luân nhìn thi thể cự quy, cảm thấy quái dị không tả được: “Về vấn đề này, sau khi muội về nhà, sẽ hỏi đạo sư của muội."
“Còn thu thập cái gì?" Lưu Chấn Hám nhìn thi thể con cự quy đó, oán hận nhổ một bãi đàm: “Vốn còn muốn chôn mày, hiện tại xem ra chôn cái rắm!".
“Lý Sát! Làm như thế không phù hợp giáo nghĩa." Hải Luân không đồng ý.
“Được rồi, ta đưa nàng lên sườn núi trước, sau đó ta đi chôn nó". Trong mắt Lưu Chấn Hám loáng thoáng vẻ giảo hoạt.
Hải Luân không phản đối nữa, bụng của nàng cũng đói rồi, tất bật lâu như thế, không ăn được chút gì, chỉ uống chút nước ngọt, thể lực của nàng cũng sắp cạn kiệt rồi.
Lưu Chấn Hám cõng Hải Luân trên lưng, nhanh nhẹn theo sợi dây trèo lên sườn núi, Lưu Chấn Hám cảm thấy từ tay mình truyền ra lực lượng cường đại thiêu đốt thân thể hắn, sự hưng phấn quá độ khiến hắn gần như không khống chế được cơ bắp trên thân thể khẽ co giựt.
Hải Luân ngược lại có chút thấp tha thấp thỏm, vừa nhìn Lý Sát của mình theo sợi dây leo lên, thân thể vừa run rẩy, Hải Luân có ảo giác mãnh liệt là mình đã nhìn thấy chiến thần.
Sau khi đưa Hải Luân lên sườn núi, Lưu Chấn Hám quay xuống dưới, ngoại trừ đái một bãi bên cạnh thi thể cự quy, không làm chuyện gì khác, đi chôn thi thể của cự quy? Nằm mơ à!
Lưu Chấn Hám nhặt lấy tấm chăn da sói và đôi ủng da sói chưa hoàn thành trên đất, vác cái mai rùa đã bị lóc hết thịt đi. Có phát hiện bất ngờ khiến Lưu Chấn Hám rất hưng phấn, viên minh châu lấy được từ cằm cự quy, bị nước mưa và bùn đất bám vào nhìn không ra cái gì, sau khi chùi sạch sẽ, lại phát ra một dạng ánh sáng rất nhu hòa, gần như giống ánh trăng, vừa lạnh vừa trong, không phải rất chói mắt, nhưng rất ngời, chiếu sáng rõ ràng trong bán kính mười lăm thước.
Đại danh dạ minh châu Lưu Chấn Hám sớm đã nghe qua, nhưng không tưởng được bản thân lại có thể có một ngày gặp được, Lưu Chấn Hám há miệng cười hoài không khép được, tốt hơn ánh sáng đèn à! Lưu Chấn Hám nghĩ thầm.
Phật đỗ trúc cả rễ cũng bị Lưu Chấn Hám nhổ lên rất nhiều, hiện tại hắn có chút xung động như nhà giàu mới nổi kiếm được mấy trăm vạn, luôn không kìm chế biểu diễn thần lực của mình khắp nơi, vừa biểu hiện, vừa tự tán thưởng mình không thôi.
Khối ngọa ngưu thạch đó Lưu Chấn Hám cũng đi thử lại.
Bình thường không dùng lực còn nhìn không ra, đến khi vượt qua lực lượng vốn có của mình, Lưu Chấn Hám liền cảm giác được có cổ nhiệt lưu không biết từ đâu phun ra, từ bắp tay chạy khắp tứ chi cơ thể, bản thân lập tức biến thành Hạng Vũ thần lực kinh nhân.
Lưu Chấn Hám không ước lượng được khối ngọa ngưu thạch này nặng bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định một điểm, khối đá này hắn nhấc lên tịnh không dùng hết sức, so với trước kia, lực khí tối đa cũng xấp xỉ như dọn đống phân lớn mà thôi. Nhớ đến dáng vẻ cật lực của Quả Quả vừa rồi. Lưu Chấn Hám cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Bất quá lúc sử dụng loại thần lực này, cũng có một thiếu sót lớn. Mỗi khi dụng thần lực, “Thằng em”dưới khố cũng cảm giác như được chiến đấu, lập tức dựng lên. Đây là chỗ duy nhất Lưu Chấn Hám không khoái, nhưng bản thân hắn cố không để ý đến. So sánh với thần lực, thiếu sót này cũng không thể gọi là thiếu sót được.
Lưu Chấn Hám gom hết lại.
Cả bầu không trên rừng trúc chỉ vang đầy tiếng cười khoái trá của hắn.
..............
Theo phương hướng gió mùa từ dãy An đệ tư, bè trúc căng buồm lướt sóng, trên trời có mây, bè đi rất chậm.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân đã lênh đênh trên biển được hơn nửa tháng.
Xa xa chỗ biển trời tiếp giáp, ẩn ước xuất hiện một vệt xanh mờ mờ, nghe Hải Luân nói, đó chính là eo biển Nã Lôn Giác trứ danh Ái cầm đại lục, vòng qua Nã lôn giác, thì có thể tiến vào Ái cầm hải vực, đi tiếp nửa con trăng, thấy dãy Thái mục nhĩ lạp nhã tuyết sơn thấp thoáng là đến Đa não đại hoang nguyên, Bỉ mông vương quốc trông ngóng rất lâu cũng trong tầm mắt rồi.
Sự hưng phấn sắp nhìn thấy nhà làm giảm bớt gian nan trên đường đi của hai người, Hải Luân và Lưu Chấn Hám đều rất cao hứng nhưng những gian khổ trên con đường này, làm sao có thể dùng ngôn ngữ hình dung được.
Từng cây từng cây Phật đỗ trúc ken thành cái bè, dưới sự xâm thực của nước biển, dây dùng kết bè làm bằng dây leo sớm đã te tua ở sát rìa. Nếu không phải Lưu Chấn Hám đan hai tầng bè, mấy cây trúc này có lẽ mấy ngày trước đã tan rã rồi.
Dùng da sói và da Thủy tiễn thỏ, rồi dùng ruột cá kết thành cánh buồm, cũng từng vì trải qua một lần sóng gió, biến thành tàn khuyết không lành lặn, gió lùa xuyên qua mấy lỗ thủng.
Lưu Chấn Hám lần này chuẩn bị cho chuyến viễn hành trong chừng hai tháng, không tưởng được khi chân chính hạ thủy, còn chưa qua bao nhiêu thời gian, đã bị lộ ra mặt kém của thiết bị.
Đống dừa móc phía sau bè trúc, vốn là cùng kéo nó tiến đi dưới biển, ai ngờ ngày thứ ba hạ thủy đã đụng tập kích của hổ đầu sa( cá sa đầu hổ), đống dừa tiến đi trong nước biển, bị Hổ đầu sa tưởng là một loại mồi khoái khẩu, há miệng cắn nát đống dừa, nguồn nước ngọt và sinh tố Lưu Chấn Hám dày công chuẩn bị rất lâu, bị cái miệng của mấy con Hổ đầu sa này nhẹ nhàng làm cho tiêu tan.
May mà trong mai rùa trên bè trúc, còn chứa mấy chục trái dưa hồng vỏ xanh vân vàng óng, dưới sự che chở và vun xới một thời gian dài của Lưu Chấn Hám, mấy trái dưa hồng nay trước khi hắn xuất hải, vừa hay chín một đám, chỉ là dáng vẻ không có giống quả dưa Lưu Chấn Hám ăn trước đây, mùi vị lại ngọt ngào ngon miệng y như Lưu Chấn Hám đã ăn trước đó.
Sương tuyết đông khí của Quả Quả cũng có thể đem nước biển đống thành băng khối, việc này cũng cung cấp cho Lưu Chấn Hám và Hải Luân một chút nước ngọt, bởi vì nước biển sau khi kết thành băng, chính là nước ngọt thiên nhiên, chỉ là ma lực của Quả Quả quá thấp, không nói mỗi ngày chỉ có thể sử dụng hai lần sương tuyết đông khí, bản thân nó còn tiêu thụ hơn nửa lượng nước ngọt do nó làm ra.
Lưu Chấn Hám trước khi xuất phát, đốt rất nhiều than củi, còn dùng phiến đá và vỏ trai làm bếp và nồi, chuẩn bị nhóm lửa trên bè trúc ăn hải sản, nhưng đáng tiếc, lúc đống dừa bị Hổ đầu sa tập kích, cả than củi mang theo trên bè trúc toàn bộ đều rơi vào trong biển.
Từ đó về sau, cá muối chuẩn bị sẵn trước đó biến thành vật trang trí, cá sống, thạch tủy và trứng chim bắt đầu thành món ăn chính của Lưu Chấn Hám và Hải Luân, thạch tủy là phân chim chôn dưới đất bị vôi hóa mà kết rắn, là sinh tố duy nhất. Nhưng Hải Luân căn bản ăn chẳng được, càng không cần nói cá sống và trứng chim. Lưu Chấn Hám thì cưỡng bách nàng ăn, vì chuyện này, Lưu Chấn Hám lần đầu tiên làm nàng giận.
Hải Luân rốt cuộc cũng ngã bệnh, trên Tế tự bào đỏ rực thấm đầy vết mồ hôi kết thành muối tinh, đôi môi vốn hồng hào căng mọng do mất nhiều nước, biến thành khô héo. Mấy quả dưa hồng Lưu Chấn Hám một quả cũng không ăn, toàn bộ để dành cho Hải Luân. Kích thước quả dương hồng thật sự quá nhỏ, Hải Luân sau khi sinh bệnh không ăn được gì, vì thế Lưu Chấn Hám phải để mấy trái dưa hồng đó cho nàng. Các thức ăn khác không để lãng phí, sau khi phơi khô đều được Lưu Chấn Hám cẩn thận dùng chiếc vớ đó của mình bao kín lại.
Hải Luân mỗi lần chống thân thể yếu nhược lên, gọi hắn cùng ăn, Lưu Chấn Hám đều vỗ cái bụng vang đến trời, không ngừng nói xạo mình đã ăn rồi, ăn nhiều rồi.
Lúc Lưu Chấn Hám nói lời này, cũng không kìm lòng nổi liếm liếm mép.
Hai người chăm sóc lẫn nhau lênh đênh trên biển không ngừng, không có lãng mãn trong tưởng tượng, không có tình tiết đẹp đẽ trong tiểu thuyết, chỉ có gian khổ nói không thành lời, nắng gắt như lửa, làm bốc hơi nhanh chóng toàn bộ lượng nước tích trữ trong người bọn họ, thiếu thốn thức ăn, triệt để dày vò ý chí và tinh thần của bọn họ.
Buổi tối mỗi ngày là thời gian bọn họ thoải mái nhất, ngắm bầu trời trong vắt, Lưu Chấn Hám ôm Hải Luân trong lòng, mang một chim một thú nằm trên bè trúc, cùng ngẩng đầu đếm sao trên trời, hưởng thụ thời gian êm đềm duy nhất trong ngày không bị mặt trời gắt nắng trên đầu.
Viên dạ minh châu đó tán phát quầng sáng nhu hòa thanh nhã, chiếu sáng tốt nhất cho bọn họ.
Lưu Chấn Hám mỗi khi nghe mùi hương thoang thoảng từ trên người Hải Luân truyền ra, đều có thể cảm thấy ham muốn bản thân nhanh chóng trở lại.
Ngay khi có thể thấy eo biển Nã Lôn Giác thì bệnh của Hải Luân càng lúc càng trầm trọng, trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ cũng dần dần bị nét tiều tụy thay thế, không thay đổi chỉ có mái tóc dài lấp lánh như máu trên đầu nàng.
Lúc hình dáng tượng thần khổng lồ cầm kiếm của eo biển Nã Lôn Giác dần dần hiện ra, Hải Luân càng lúc càng tiến đến trạng thái hấp hối, thiếu dinh dưỡng, thân thể nhỏ nhắn lại không khỏe khiến nàng hoàn toàn bị chìm trong ám ảnh tử vong, Lưu Chấn Hám mắt mở muốn toạc ra, nhưng cũng không tìm được cách nào cứu chữa cho nàng, Lưu Chấn Hám lần đầu cảm thấy hối hận, hối hận vì sao ly khai hòn đảo đó, đi con đường trở về không chắc chắn này.
Nét tươi tắn trên mặt Hải Luân càng lúc càng nhạt, mùi hương dễ chịu trên người vẫn như cũ thoang thoảng bên mũi Lưu Chấn Hám, Hải Luân bắt đầu không ngừng dùng đôi tay run rẩy vuốt ve gương mặt Lưu Chấn Hám, miệng chỉ có thể lẩm bẩm “Lý Sát… Lý Sát...”
Lòng Lưu Chấn Hám vỡ thành nhiều mảnh.
Chuyện gì là thống khổ nhất trên thế gian? Còn gì so được với việc chứng kiến sinh mạng người mình yêu dần dần tan biến trước mặt mình, mà mình lại không thể ngăn cản, có chuyện nào thống khổ hơn sao?
Lưu Chấn Hám nỗ lực làm nhiều thứ, thậm chí mạo hiểm lặn xuống biển, muốn tìm rong biển bổ sung sinh tố cho Hải Luân, nhưng nước biển thật sự quá sâu, mà hắn lại không dám phân thân.
Tiếng kêu của con ngư ưng ngu ngốc càng lúc càng bức bối, Lưu Chấn Hám biết đó là ma sủng đối với chủ nhân sắp từ trần, tâm linh cảm ứng dẫn phát, nhưng hắn thật sự bất lực.
“Lý Sát...ôm muội...", Hải Luân yếu ớt nói.
Vành mắt của Lưu Chấn Hám lập tức ứ nước.
Hết chương 22