Thú Huyết Phi Đằng


"Đối với thức ăn, bất kỳ người Bỉ Mông nào cũng có món ưa thích của mình,
chuyện này không liên quan đến tín ngưỡng.”
Bỉ Mông ngạn ngữ.
Nhìn theo con hải mã đen thui biến mất trong bóng đêm mờ mịt, Hải Luân cũng không còn trụ vững, yếu ớt ngã vào lòng Lưu Chấn Hám.
“Sao rồi?" Lưu Chấn Hám rất quan tâm hỏi.
“Huynh biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không?" Lời của tiểu hồ ly rất yếu ớt, hấp háy mắt, trong vẻ bệnh hoạn vẫn mang nét đẹp tiêu hồn.
“Nguy hiểm?" Lưu Chấn Hám gồng cơ bắp cường tráng trên cánh tay, “Hà hà..., tiểu cô nương của ta, đã quên ta là tế tự bị trớ chú của ma thú à? Ta có thể có bộ phận long lực tế tự, sao có thể có nguy hiểm chứ?"
Lời này của Lưu Chấn Hám đối với tiểu hồ ly có mang chút khiêm tốn hiếm thấy, lúc còn là trinh sát, Lưu Chấn Hám đã luôn chú trọng luyện tập đòn tay, lý do tại sao Chỉ đạo viên không cho hắn đi làm nhiệm vụ, đó là vì ngại hắn xuất thủ không có điểm dừng, động một tí là tung sát chiêu, muốn một chiêu giết chết kẻ địch.
Trời xui đất khiến cho hắn hiện tại thu được Long lực cường đại như thế, rốt cuộc đã đạt chuẩn cỗ máy giết người. Nhưng mấy lời này, Lưu Chấn Hám chỉ có thể nói thầm trong bụng, bởi vì có vài chuyện muốn giải thích co cặn kẽ thì rất phiền phức, Hải Luân còn quá trẻ, có sự tình nên để nàng biết ít một chút lại càng tốt.
Lưu Chấn Hám tuy bề ngoài có vẻ ngu ngốc, nhưng thực ra tâm cơ rất tinh tế.
Vừa nghĩ đến chỗ này, Lưu Chấn Hám cười “hà hà”một trận, chuẩn bị lừa gạt cho qua chuyện.
“Lý Sát...!" Trong tiếng gọi của Hải Luân rõ ràng mang vẻ trách móc.
“Tế tự là gì?" Hải Luân nói: “Tế tự là sứ giả của Thần miếu, là ngọn đèn soi sáng cho người Bỉ Mông tiến lên. Nếu như nói Bỉ Mông chiến sĩ là ngọn lửa, chúng ta chính là chất đốt, có thể giúp bọn họ càng cháy càng mạnh. Lực lượng gồm mười chiến sĩ Bỉ Mông cũng vĩnh viễn không bằng được tổ hợp gồm bốn chiến sĩ và một tế tự. Nếu tế tự phải tự mình ra trận đánh nhau với người khác, vậy còn có ma sủng làm gì?"
“Thế nhưng bên cạnh ta có chiến sĩ nào đâu? Quả Quả à?". Lưu Chấn Hám vuốt ve cái đầu của Quả Quả trong lòng mình. nhún vai tỏ vẻ đành chịu.
“Đợi huynh về đến Bỉ Mông vương quốc, chỉ cần xác nhận thân phận của huynh, dựa vào danh hiệu Thiên sanh linh hồn ca giả này, vô số chiến sĩ của vương quốc đều sẽ tranh nhau làm kẻ tùy tùng của huynh. Đến lúc đó, thậm chí cả thần miếu cũng sẽ vì thân phận đặc biệt của huynh mà phái Thánh điện kỵ sĩ cường đại bảo vệ sự an toàn của huynh". Hải Luân liếc mắt nhìn hắn, cái đuôi lớn đỏ rực dựng lên cạ cạ vào cánh tay Lưu Chấn Hám.
“Vậy chẳng phải vẫn chưa có sao?" Lưu Chấn Hám đưa một tay nắm lấy cái đuôi lớn của Hải Luân, vuốt nhè nhẹ lên nó: “Lúc nãy, nàng cũng thấy đó, tên Sa ngư kỵ sĩ đó, Âu bỉ tư lạp kỳ! Vừa có ma pháp vừa cường tráng, không động não một chút, chỉ dựa vào Quả Quả và Ngư ưng của nàng, ta và thêm cả nàng, cũng nạp mạng cho hắn".
“Không được mân mê đuôi của muội như thế!" Điểm 'G' của hồ tộc thiếu nữ chính là cái đuôi, Hải Luân bị tay của Lưu Chấn Hám vuốt ve một hồi, tức thì khắp người nóng bừng, mắt mảnh như tơ, hổn hển liên hồi: “Sau này không cho phép huynh tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn đối diện giao thủ với võ sĩ cường đại như thế...Ách, trong tế tự há có chuyện như thế! Còn nữa... chuyện bị trớ chú của ma thú, về sau không được tùy tiện nói... cho người khác biết, đối với thân phận Thiên sanh linh hồn ca giả của huynh, thật là sự sỉ nhục."
“Chuyện này ta biết." Lưu Chấn Hám bị dáng vẻ của Hải Luân kích thích ham muốn, nhờ da mặt dày mà không bị lộ ra, "Dạng chuyện này không cần nàng nói, ta biết rõ tình tiết trong đó hơn ai hết."
"Huynh thật không giống Thất Cách tộc ngu ngốc vang danh đại lục chút nào, mà lại giống Phúc Khắc Tư chúng tôi, tinh minh khiến người ta kinh ngạc!" Tiểu hồ ly đẩy tên Lưu Chấn Hám huênh hoang ra.
"Ta có thể suy xét việc ở rể." Lưu Chấn Hám càng lúc càng không biết xấu hổ, "Tiểu tử vô năng, theo vợ cải họ! Ta đây ở rể, không phải đã thành người Phúc Khắc Tư các người à?"
Ánh mắt Hải Luân hơi tối, nét bi thiết loáng thoáng phủ trên mặt nàng.
"Sao thế?" Lưu Chấn Hám cảm giác có gì không ổn.
"Không có gì." Hải Luân nhẹ nhàng ngả người vào lòng Lưu Chấn Hám, dùng móng tay thon dài nhè nhẹ vuốt ve gương mặt thô ráp của Lưu Chấn Hám, ngẩng mặt xúc động nói: "Lý Sát, ngày sau vô luận là tình huống thế nào, vô luận có nhiều khốn khổ, huynh cũng đều không bỏ muội phải không?"
"Chuyện đó còn phải nói?" Gương mặt tươi tắn của Lưu Chấn Hám ở trong ánh sáng Dạ minh châu lộ rõ vẻ nghiêm nghị.
Hải Luân khóc òa lên, “bẹp bẹp” văng nước miếng đầy mặt Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám thoáng có một chút bất an trong lòng.
Chuyện này khiến hắn nặng nề trong lòng một thời gian dài, làm cho hắn không thể ngủ được. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Hải Luân khác thường như thế, là thân phận? Chỉ vì Thất Cách tộc là tộc phụ thuộc Phúc Khắc Tư, chẳng lẽ đó chính là nguyên nhân?
Vô luận thế nào, nắm được thân phận tế tự này, như thế hắn cũng là quý tộc rồi! Đầu óc Lưu Chấn Hám hỗn loạn, tâm tình vừa ủ rũ, vừa hưng phấn, lại vừa lo lắng Mỹ nhân ngư sẽ quay lại báo phục, suy nghĩ lung tung đến nửa đêm, mới chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, Lưu Chấn Hám bị bè trúc lắc lư mạnh một cái đánh thức, may mà mai rùa cố định rất tốt, bằng không khó tránh việc lăn xuống biển.
Lưu Chấn Hám nheo mắt, phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng rõ, hất tấm chăn da sói bò ra khỏi mai rùa, đối mặt là một bức tường đen thui.
Lưu Chấn Hám lại nheo nheo mắt.
Thì ra là thân của một chiếc thuyền, thuyền gỗ rất lớn có hai tầng lầu cao, bè trúc của Lưu Chấn Hám đụng vào sợi dây neo của người ta, bị kẹt cứng ở đó.
Hải Luân cũng bước ra, mặt đầy quyến luyến, đang cài lại cái nút áo không biết bị Lưu Chấn Hám cởi ra lúc nào.
"Thuyền?" Sắc mặt Hải Luân lập tức biến thành khó coi.
Trong Ái Cầm đại lục, chỉ có vài quốc gia đặc biệt lớn của nhân loại mới có quan hệ buôn bán qua lại với Hải tộc. Mấy quốc gia này đều có thực lực cường đại, tối thiểu phải có sự tồn tại Long kỵ sỹ đầy khủng bố, mới được sự thừa nhận của Hải tộc, cấp cho tuyến đường đặc biệt đi qua.
Mà mấy quốc gia nhân loại này, không quốc gia nào không buôn bán nô lệ. Theo hiểu biết của Hải Luân, thuyền vận chuyển trên biển, ngoài đưa tơ lụa, trà và đồ gốm đi về phương đông xa xôi, còn lại toàn là thuyền buôn nô.
Dám đưa thuyền công nhiên vào phạm vi của Tây Nhã hải quốc, quốc gia nhân loại này chắc có vũ lực rất mạnh làm hậu thuẫn!
Nếu như bị bọn chúng nhìn thấy có một hồ tộc mỹ nữ, hơn nữa không có hộ vệ...
Hải Luân không dám nghĩ tiếp, nàng đang oán hận bản thân, vì sao không thể nhanh chóng thăng lên cấp chiến tranh tế tự, sớm học được "Tinh Vân Liên Tỏa Thiểm Điện” triệu hoán sinh mạng.
"Lý Sát!" Hải Luân bấu chặt cánh tay của Lưu Chấn Hám, gần như nói không đầu không đuôi: "Chúng ta...nhanh...chạy!"
Lúc này trên lâu thuyền cũng lòi ra nửa thân hình của một tên thủy thủ, ánh mắt lạnh chĩa chòng chọc vào hai người bọn họ.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân cũng ngước đầu nhìn hắn, Hải Luân và Lưu Chấn Hám lại bị chấn kinh tiếp.
Tên thủy thủ này mặc y phục bằng vải đay để hở ngực, lộ ra đám lông ngực đen thui, cánh tay bám vào mạn thuyền toàn cơ bắp thô hào, biểu hiện rõ sức mạnh.
Ánh mắt đó vẫn không đủ khiến Hải Luân cảm thấy kinh sợ, quan trọng là khuôn mặt của tên thủy thủ đó lại là một tên Bỉ Mông thú nhân chính tông.
Gương mặt của tên thủy thủ này đầy lông măng đen trắng dài xen nhau, tuy đã qua cắt tỉa cẩn thận, nhưng quầng lông đen hai bên mắt, giống như hai miếng sắt, càng làm nổi lên sự hung ác nanh lệ trên gương mặt đó.
Gấu mèo (tức gấu Panda)! Cảm giác đầu tiên của Lưu Chấn Hám chính là cái này.
Hải Luân khẽ run rẩy kéo tay Lưu Chấn Hám.
"Có phải Bỉ Nhĩ tộc hùng nhân không?" Lưu Chấn Hám hạ giọng hỏi.
"Không phải", Hải Luân bụm miệng đáp khẽ, "Trong Bỉ Mông, Bỉ Nhĩ tộc hùng nhân chỉ có lông trắng dài trước ngực, không phải lông trắng khắp người, không có dạng đen trắng xen nhau thế".
"Này...", tên Bỉ Mông thú nhân ở trên mạn thuyền lên tiếng, hắn nói đúng là ngôn ngữ thông dụng chính tông của Ái Cầm: "Hai vị lữ nhân tôn kính, các người vì sao vô ý như thế, đụng vào thuyền của ta?".
"Xin lỗi!" Lưu Chấn Hám đáp: "Chúng tôi sẽ đi liền."
"Khoan khoan!" Ánh mắt của tên thủy thủ Bỉ Mông bỗng sáng lên.
Hải Luân cảm thấy một trận thiên hôn địa ám, nàng cảm giác ánh mắt của tên Bỉ Mông thú nhân kỳ quái chưa từng thấy này đang chăm chăm vào mình, giống như hai đóa yên hoa, bạo xuất hai luồng hỏa diễm nóng bỏng.
Đó là ngọn lửa dục vọng đến cực điểm.
Bỉ Mông thủy thủ ấn lên mạn thuyền, nhẹ nhàng từ trên thuyền nhảy xuống, rơi trên bè trúc, lắc lư một cái tại chỗ rồi đứng vững nhìn hai người tế tự trước mặt.
Thân thể của hắn giống như một tòa tháp sắt, tên Sa ngư võ sĩ cường tráng đêm qua so với hắn thì vóc dáng còn nhỏ hơn một vòng. Hắn đưa hai cái chân to khỏe dưới cái khố đay ngắn giẫm trên bè trúc, tiếng "Kẹt kẹt”của Phật đỗ trúc vang lên. Chỉ dựa vào thân thể này mà nói, đã đầy đủ bản chất giết người cướp của rồi.
"Các người muốn đi đâu? Nếu có lời hợp lý, ta có thể đưa các ngươi một đoạn đường." Bỉ Mông thủy thủ hòa ái nói, nhưng cái kiểu hòa ái của hắn càng khiến Hải Luân cảm thấy sợ hãi, cả người tiểu hồ ly rúc vào sau lưng của Lưu Chấn Hám, chỉ lộ ra đôi mắt to xinh đẹp vô cùng kinh sợ.
“Chúng tôi là đi Đông bắc bộ hành tỉnh Uy Sắt Tư Bàng của Bỉ Mông vương quốc". Lưu Chấn Hám cười lạnh, tốt nhất là thằng khốn này đừng làm chuyện ngu, nếu không hắn cũng không ngại dùng dao mổ trâu để giết gà. Quả Quả cũng từ trên vai vin lên trên đầu hắn, nhe răng trợn mắt chăm chăm hù dọa tên thủy thủ Bỉ Mông.
"Tuy không thuận đường, nhưng bọn ta có thể đưa các ngươi đi". Tên thủy thủ Bỉ Mông xoa xoa hai tay: "Không cần phải có địch ý như thế, ta cũng là người Bỉ Mông, nói thẳng ra, ta với các ngươi còn là đồng loại".
"Vì sao ta từ trước đến giờ chưa thấy qua ngươi? Ta chính là tế tự, không thể có chủng loại của Bỉ Mông mà ta không biết, chẳng lẽ ngươi là vài di mạch của Bỉ Mông đã diệt tuyệt?" Tiểu hồ ly từ phía sau Lưu Chấn Hám khiếp sợ hỏi.
"Tế tự?" Đến lượt Bỉ Mông thủy thủ thần bí cảm thấy thất kinh. Hắn tỉ mỉ đánh giá lại hai người trước mắt một chút, nam đúng là đầu bự mũi to, thân thể tuy rất cường tráng, nhưng so với hắn vẫn còn chênh lệch không nhỏ, bất quá cặp mắt đó ngược lại khiến hắn có ấn tượng sâu, đó là một cặp mắt tán phát quang mang rất đáng sợ.
Còn người nữ đó thì căn bản nhìn không rõ, thân thể nhỏ nhắn của nàng bị nam nhân ngang tàng đó che khuất.
"Rất kỳ quái sao? Ta còn là Thiên sinh linh hồn ca giả!" Lông mày của Lưu Chấn Hám khẽ nhíu.
"Không tưởng được hai vị lại là tế tự cao quý, thật là thất lễ rồi!" Bỉ Mông thủy thủ bị Lưu Chấn Hám nhìn đến sởn gai gốc, hắn cảm thấy ánh mắt nhìn hắn của nam nhân giống như trư đầu trước mặt này, giống như là một đồ tể đang xem xét con dê con sắp giết.
Cặp mắt đó khiến Bỉ Mông thủy thủ cảm giác được trong đó ẩn chứa rất nhiều cố sự có liên quan đến máu, nhưng những cố sự này được tận lực che dấu, chỉ có người biết hàng mới có thể cảm giác ra sự ẩn dấu của người này.
"Vì sao nói như thế?" Tiểu hồ ly cảm giác đối phương dường như không có địch ý, cũng hơi nhẹ lòng, từ sau người Lưu Chấn Hám bước ra.
Bỉ Mông thủy thủ vốn không sao tin được, lần này thì có chút tin rồi, chiếc bào vận trên người tiểu hồ ly chính là tế tự bào màu lửa đỏ, tuy hơi hư hỏng, nhưng phù lục hoa văn và huy chương chiến thần phức tạp bên ngoài là không thể giả mạo.
"Xin thứ tội thất lễ của ta!" Bỉ Mông thủy thủ rất cung kính nói: "Ta tuy là đến từ Đông Phương đại lục cách xa Bỉ Mông, nhưng có thể cống hiến sức lực vì tế tự, là vinh hạnh của tất cả Bỉ Mông."
"Đông Phương? Ti Trù đại lục à? Ở đó có cảnh sắc còn đẹp hơn thiên đường, có đất đai phì nhiêu hơn Toản thạch sơn cốc trong truyền thuyết!" Hải Luân không giấu được sự hưng phấn của tiểu nữ hài, nhảy nhót hỏi hàng loạt vấn đề.
"Đúng vậy, hồ tộc tiểu thư xinh đẹp!" Đông phương Bỉ Mông hơi cúi đầu, vẻ đẹp của Hải Luân khiến hắn có chút choáng váng.
"Ngươi đúng là một quân tử." Lưu Chấn Hám nhìn ra tên Bỉ Mông này đúng là không có ác ý, cũng thu giấu địch ý của mình, thuận miệng vuốt mông ngựa một cái.
"Đâu có đâu có!" Đông phương Bỉ Mông khiêm tốn hồi đáp.
Trên mạn thuyền lại thò ra mấy cái đầu trắng đen xen nhau, hứng thú chỉ trỏ bè trúc.
"Mời hai vị tế tự tôn kính lên thuyền, dùng bè trúc này để vượt hải dương rộng lớn, thật sự có chút không xứng với thân phận của hồ tộc tiểu thư xinh đẹp." Đông phương Bỉ Mông nói.
"Cảm ơn!" Hải Luân đáp lại bằng một cử chỉ lịch sự.
"Cung kính không bằng tuân mệnh!", Lưu Chấn Hám cũng rất quân tử đặt tay lên ngực, cúi đầu chào hắn.
Thủy thủ trên mạn thuyền lập tức thả dây thừng, tiếng kêu gọi cao hứng vui vẻ tưng bừng.
"Sao rồi?" Lưu Chấn Hám kì quái quan sát đám Đông phương Bỉ Mông đang vô cùng cao hứng huơ tay trên thuyền, một tế tự lên thuyền của bọn chúng lại đáng để bọn chúng hưng phấn thế sao?
Lưu Chấn Hám tháo rời cái mai rùa của mình ra, đem dạ minh châu và các thứ bỏ vào đó, dùng cái đầu đội mai rùa, cùng tiểu hồ ly theo dây thừng leo lên con thuyền lớn.
Tên Đông phương Bỉ Mông đó cũng dùng dây thừng thô buột lấy bè trúc kéo lên thuyền. Kéo hai ba cái đã đưa được bè trúc lên thuyền.
Một đám Đông phương Bỉ Mông ào ra trên sàn thuyền như ong vỡ tổ ào qua. Mười mấy tên giống như phá một cái xếp gỗ, đem bè trúc tháo tanh banh, mặc cho Lưu Chấn Hám và Tiểu hồ ly ở bên hóng gió, không thèm quan tâm.
"Xin lỗi!", tên Đông phương Bỉ Mông vừa nói chuyện cùng bọn họ từ trong đám người bước ra, trên tay cầm một cây Phật đổ trúc, chùi chùi lên trên y phục, rồi gặt mạnh tay vang một tiếng "Roạt", cây Phật đỗ trúc cứng cáp giờ giống như cọng giá, bị y nhẹ nhàng bẻ thành hai khúc.
"Theo thông lệ của Ái cầm đại lục, tên của ta gọi là Cổ Đức Ước Hàn Sâm, các người có thể gọi ta là Cổ Đức, ta là thủy thủ trưởng kiêm hộ vệ của thuyền hàng ‚Bồng Lai Hiệu’ này". Tên Bỉ Mông không quen gọi là Cổ Đức đưa tay trái ra.
Lời của hắn có chút hàm hồ không rõ, bởi vì tay kia của hắn đang cầm cây trúc đưa vào trong miệng. Cây trúc cứng rắn ở trong miệng hắn lại giống như cây mía ngọt lịm, đầu trúc bị nhai rôm rốp, tiếp đó là những tiếng nuốt "ực ực” nghe rất ngon lành.
Hắn đến sát phía sau đống thân thể to lớn của đám Đông phương Bỉ Mông, đang cúi đầu khom lưng gặm trúc hùn hụt đến phát kinh.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân đều trợn tròn mắt nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui