Tế tự vĩnh viễn là cái đầu của chiến sĩ. - - Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
(Bỉ mông tế tự pháp điển)
Trên mặt Ngưng Ngọc lướt qua thần sắc kiên nghị không dễ phát giác, đôi môi cũng bắt đầu mấp máy.
“Không được!” Từ lão đầu tuyệt vọng la lên.
Đã chậm rồi.
Từng đạo từng đạo lam quang lượn qua, đám Sa ngư kị sĩ và Hổ đầu sa, bao gồm cả Hắc sắc hải mã mà Nhân ngư công chúa cưỡi, toàn bộ bị kim nhân to lớn bao vây.
Mười hai Kim nhân vây chặt bốn bề.
Người Hải tộc vừa rồi chỉ lơi lỏng một chút đã rơi vào bờ vực sụp đổ, mười hai Kim nhân này toàn bộ lại đứng trên mặt nước, mỗi bước chân đi, phát ra tiếng kim loại ma sát “ken két”, trên mặt biển, dấu chân của bọn họ chính là một chuỗi hoa sóng lan ra.
Hình dạng Kim nhân chiếu trong con ngươi xanh biếc của Nhân ngư công chúa càng lúc càng lớn. Sự sợ hãi bắt đầu dâng lên trong đầu tất cả bọn Hải tộc.
Một thời gian ngắn vừa rồi không đủ để mọi người nhìn rõ, Kim nhân hiện tại đã lộ rõ trong mắt mọi người. Những Kim nhân này khắp người loang loáng màu đồng, có vẻ cổ xưa không gì sánh bằng, tuy mỗi một tư thế đều rất chậm, nhưng lại có cảm giác áp bức trầm trọng như núi.
Nét mặt bọn họ đều có dáng vẻ kì quái, ria mép và tóc đều cuộn quắn, mắt ưng sâu hắm, mũi cao vót, gò má nhô hẳn lên, biểu tình không rõ là cười hay là nghiêm túc; y phục toàn thân bọn họ cũng bị chạm trổ thành kiểu dáng chưa từng thấy qua, bên ngoài còn có Thủy ngân phù chú kì dị và thần bí vây quanh.
Rất hiển nhiên, những phù chú kì diệu đó chính là động lực giúp bọn họ giơ tay nhấc chân.
Trên người bọn họ đều có dấu tích thương thế hoặc ít hoặc nhiều, có dấu tích kinh khủng thật khiến người không thể tưởng tượng nổi, không biết là đối thủ thế nào mới có thể lưu lại ấn kí quang vinh như vậy trên thân thể kim thuộc cường hãn này.
Trên Ái Cầm đại lục có Luyện kim Ma pháp sư của vài quốc gia cường đại cũng có thể chế tác Ma Ngẫu, dựa vào Lục mang tinh ma pháp trận khắc trên người Ma Ngẫu và bảo thạch, tinh hạch làm động lực khu động, tiến hành tác chiến hoặc là mạo hiểm. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ ngàn năm trước, Ma Ngẫu cũng từng tham gia chiến đấu với Bỉ mông, những Ma Ngẫu này không có cảm giác đau đớn, toàn dựa vào Ma pháp trận của Ma pháp sư khu động, đích xác là rất lợi hại.
Nhưng mà cũng chưa từng có Ma pháp sư của một quốc gia nào có thể chế tác ra Ma Ngẫu có thể tích lớn như thế, chế tạo Ma Ngẫu có độ cao và chiều ngang như thế, thể tích trọng lượng trên hai mươi vạn cân, đối với Luyện kim Ma pháp sư mà nói, căn bản là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Ma pháp điều chế kim loại vốn rất khó, vì thế Ma Ngẫu của Ái Cầm đại lục thông thường đều là Mộc Ngẫu, Thổ Ngẫu và Thạch Ngẫu, trong đó Thạch Ngẫu là dũng mãnh hơn hết. Nghe nói có vài vong linh Ma pháp sư tà ác còn có thể dùng xương cốt chế tác Cốt Ngẫu, nhưng những Ma Ngẫu này, vô luận là loại nào, đứng ở trước mặt mười mấy “Trai đãi kim nhân” cao lớn này, cũng giống như ánh lửa so với trăng sáng, ảm đạm thất sắc.
Đông phương quốc gia vĩ đại biết bao, hai ngàn năm trước sớm đã có kĩ nghệ cao như thế, chẳng trách có thể kiến lập đế quốc cường đại, có thể có Hải tộc làm thủy quân của mình, có thể kiến lập tường thành dài vạn dặm. Hải Luân thậm chí quên đi xử cảnh của mình, chìm đắm trong sự tán thưởng và hồi ức đối với quốc gia vĩ đại này.
Tất cả người Hải tộc thậm chí quên mất lặn xuống biển thoát thân, chăm chăm nhìn mười hai Kim nhân to lớn như thiên thần này.
Kim nhân vì sao vừa rồi chìm trong nước, mà hiện tại lại có thể ở trên mặt nước, như nhện nước đứng đó. Rất nhiều người Hải tộc trong đầu cố gắng suy nghĩ đáp án.
Đám Hổ đầu sa đã chạy tứ tán, bọn chúng chỉ là động vật, tránh địch nhân cường đại là xuất phát từ bản năng.
Đám Ma sa kị sĩ luôn kiêu ngạo và mạnh mẽ đứng trước lực lượng quá lớn này, giờ mới minh bạch, thì ra mình yếu ớt như thế.
Không chỉ là bọn chúng, ngay cả đầu của Nhân ngư công chúa xinh đẹp Ngải Vi Nhĩ cũng hoàn toàn bị Kim nhân của trí tuệ đông phương cổ xưa lấp kín.
Hà hà, ảo ảnh. Chỉ có Lưu Chấn Hám nhếch mép cười cười.
“Ngưng Ngọc!” Phúc Cách Sâm – Từ hét một tiếng giận dữ với Bạng nữ. Lông mày của lão xoắn vào nhau, giống như một cái xích đồng, nhưng khóa không được lo lắng và cam chịu.
Kim nhân trên mặt biển yên lặng dừng trước mặt người Hải tộc, thân thể cao vút lên trời, giống như một bức bình phong to lớn, ánh nắng hắt vào sau lưng, cái bóng của bọn họ phủ lên đầu toàn bộ người Hải tộc. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Nhân ngư công chúa Ngải Vi Nhĩ điện hạ thân ái!” Từ lão tiên sinh cấp thiết gọi Nhân Ngư công chúa dưới biển: “Chuyện này là ngoài ý, đây chỉ là một chuyện ngoài ý! Mấy lữ nhân bọn ta chỉ là khách qua trên biển, vô ý mạo phạm tôn nghiêm của người, xin tha thứ lỗi lầm của bọn ta…”
“Nhân loại! Ngươi còn đang vũ nhục ta sao?” Cái đuôi của Nhân ngư công chúa khẽ đập, mượn điều đó che dấu sự hoảng loạn trong lòng.
“Đánh thì không đánh, đi thì ngại ngùng!” Lưu Chấn Hám độc địa hỏi: “Cô rốt cuộc còn muốn làm gì?”
“Bỉ mông tế tự đại nhân!” Từ lão đầu nhìn thấy trong mắt Lưu Chấn Hám đã có ý giận sâu sắc.
“Lý Sát!” Hải Luân một tay kéo cánh tay của Lưu Chấn Hám, “Bỉ mông tế tự bọn ta dám đối diện địch nhân cường đại, cũng chưa từng cần bất kỳ ai thương hại và bảo hộ, chiến tử sa trường mới là kết quả tốt nhất của mỗi Bỉ mông tế tự bọn ta! Muội không cần ở trên con thuyền này nữa, bọn ta đi!”
Trong thân thể yếu nhược của Hải Luân bùng lên sự cương ngạnh, khiến sắc mặt Từ lão đầu chợt vui.
“Ta không phải có ý đó…ta…” Phúc Cách Sâm – Từ muốn biện bác cho mình một chút, bỗng phát hiện bản thân đích xác không thể giữ bọn họ, lại vội vã im miệng.
Ngụy quân tử. Lưu Chấn Hám dùng xoang mũi to lớn của mình hừ một tiếng vang dị thường.
Nhân ngư công chúa vung cánh tay cứng đơ muốn động, đám Ma sa kị sĩ đã tỉnh táo lại, đối phương rõ ràng đã nhận thế kém với mình, hiện tại chính là lúc tốt để hạ cờ, thật sự nếu làm cứng, náo loạn không thể hạ cờ được cũng không phải là ý hay.
Tranh nhau một khẩu khí không đâu vào đâu mà phát sinh một trường chiến đấu tổn thất nặng nề, thật có điểm quá bất hợp lý, hơn nữa, sự khủng bố của mấy Kim nhân này thật sự là khó mà tưởng tượng.
Bạng nữ Ngưng Ngọc thở dài cam chịu, khoát khoát tay, mười hai Kim nhân trên biển tiêu tan vào trong hư ảo, mặt biển lập tức trống ra một khoảng lớn.
“Bè trúc của chúng ta không còn, làm sao đi đây?” Lưu Chấn Hám kỳ thật hết sức không tình nguyện.
“Bơi”, sự hồi đáp của Hải Luân đơn giản nhưng kiên định.
“Đợi một chút!” Nhân ngư công chúa lại lên tiếng.
“Ta muốn các ngươi trói hai bọn chúng, làm lễ vật giao cho ta! Bằng không ta không tiếp thụ sự xin lỗi vừa rồi của các ngươi!” Ngải Vi Nhĩ nhìn ra sự cố kỵ của người Đông phương trên thuyền đối với nàng, lại bắt đầu vênh váo trở lại.
“Mấy khách nhân này và bọn ta không có mâu thuẫn, bọn ta sao có quyền bắt trói khách nhân đem cho cô! Điều kiện của cô quá đáng rồi!” Bạng nữ thực không nhịn được, mày tú nhướng lên chất vấn.
Cái vỏ trai như cái cánh ở sau người Bạng nữ Ngưng Ngọc hơi kích động, rung rung như cành hoa.
“Lý Sát, chúng ta đi!” Hải Luân không có oán hận, không có trách móc, mắt không biểu tình nhìn qua đám người vây quanh.
Phúc Cách Sâm-Từ liếc mắt với đám Hùng miêu võ sĩ, trong ánh mắt của đám Hùng miêu hiện sự bất nhẫn, mỗi người đều tránh ánh mắt của lão, cúi đầu nhìn bè trúc đã tan nát ở trên sàn thuyền, Cổ Đức xấu hổ quay mặt qua một bên.
Lưu Chấn Hám một tay kéo Hải Luân, một tay nắm mai rùa to lớn, chầm chậm đi qua giữa đám người trên thuyền, mai rùa và sàn thuyền tạo ra một tạp âm chói tai, trong ánh mắt của hắn toàn là vẻ khinh thường.
“Ta khinh bỉ ngươi”, Lưu Chấn Hám lúc đi qua bên cạnh Phúc Cách Sâm-Từ, kề sát tai lão nói: “Vô cùng khinh bỉ”.
Trên mặt Từ lão đầu khẽ cười, loáng thoáng nét khinh miệt.
Một cảm xúc bi phẫn cực độ nhanh chóng dâng lên trong lòng Hải Luân, sự bi phẫn khó mà hình dung này khiến ngực nàng như bị một quả cân đè lên, làm cho nàng gần như nghẹt thở.
Hải Luân cao giọng ngâm xướng một đoạn tráng khí nhất trong Bỉ mông thông linh chiến ca.
Bán không trung phiêu lạc đích…
Bán phiến phong hiệp…
Na thị ngã chước nhiệt đích tiên huyết hòa dũng khí đích hóa thân…
oh ah…
Khảm mạt tư đích vinh diệu…
Do nễ ngã khai thủy…
Thanh âm hào hùng do vô số truyền xướng trong miệng tế tự, đến miệng Hải Luân, hào hùng đã hóa thánh bị tráng, mỗi một người nghe được chiến ca thậm chí có thể ảo tượng, những Bỉ mông chiến sĩ dũng cảm đó, người này ngã xuống người khác tiến lên, ôm lòng quyết tử xung phong trực diện địch nhân cường đại.
Đám Hùng miêu võ sĩ đều ức chế tâm tình của mình, cúi đầu xuống, tay bẻ các khớp xương vang lên tiếng “cắc cắc”.
Tùy Bỉ mông đông phương, nhưng rốt cuộc đã sinh sống rất nhiều năm ỏ Tây phương đại lục, lòng của Bỉ mông đều tương thông, điều này khó tránh khiến đám Phan tháp tộc Hùng miêu võ sĩ có cảm giác thương tiếc đồng loại.
“Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ…bất phục phản…”
Trong mắt Ngưng Ngọc ngân ngấn nước mắt, cũng cất tiếng ca lên một ca khúc đông phương cổ xưa. Khúc điệu thê lương thô dã, biểu đạt sự tiễn biệt của Ma thiều tộc bạng nhân đối với đôi Bỉ mông gặp nhiều tai nạn này.
Ngạo khí ngạo tiếu vạn trọng lãng…
Nhiệt huyết nhiệt thắng hồng nhật quang…
Đảm tự thiết đả cốt tự tinh cương…
Hung khâm bách thiên trượng nhãn quang vạn lí trường…
Thệ phấn phát tự cường tố hảo hán…
Tức thị bỉ mông đương tự cường…
Lưu Chấn Hám cũng đã không ức chế được nhiệt tình dâng trào, một bài chiến ca mãnh liệt nhưng không đầu không đuôi từ miệng phát ra, khúc điệu cực kì hào hùng, vừa ca vừa gõ vào mai rùa trong tay, tựa như gõ vào mặt cái trống to lớn, tiếng trống mai rùa trầm muộn hòa hợp cùng chiến ca hùng tráng, hỗn hợp thành một dạng vận vị đặc biệt, toát lên âm thanh của một trận chiến.
Từng đạo từng đạo quang mang rực rỡ lượn trên người hắn, ánh sáng huy hoàng còn như lông chim khổng tước, từ trên người hắn tản ra bốn bên, xộc vào trong thân thể của Hùng miêu võ sĩ.
Thân thể của đám Phan tháp tộc Hùng miêu võ sĩ bỗng sinh dị biến, cơ nhục của mỗi cá nhân toàn bộ giống như cái túi đổ đầy nước, kịch liệt bành trướng, từng sợi huyết quản thô thiển nổi lên trên thân thể bọn họ, cái áo gai đi biển lập tức căng ra, lông tóc trắng đen xen kẽ trên người bọn họ đều dựng đứng lên, cả viền lông đen quanh mắt cũng nhanh chóng biến thành màu huyết hồng khiếp người.
Thân thể của đám Hùng miêu kịch liệt rung động.
Không thể ngăn cản.
“Làm thịt bọn chó Hải tộc!’ Cổ Đức ngẩng đầu gầm lên, chụp lấy Liệp điêu xoa trên sàn thuyền, một chân giẫm trên mép thuyền, “Xoạt”, một đạo tàn ảnh chớp mắt lóe qua, Liệp điêu xoa từ trên cao đã lao xuống một tên Ma sa võ sĩ trên mặt biển.
Hùng miêu võ sĩ còn lại cũng không chịu lạc hậu, ào ào gầm thét, chụp Ngư xoa phóng xuống.
Đám Ma sa võ sĩ căn bản không nhìn được mọi chuyện phát sinh trên thuyền, bọn họ vừa vì sự biến mất của Kim nhân, đông phương lữ nhân thần bí lại khiêm nhường thỏa hiệp với công chúa của bọn chúng mà cảm thấy may mắn, trong tiếng ca thanh bi thiết lảnh lót, ngay lúc bọn chúng còn đang say sưa trong ca thanh mỹ diệu, một dãy trắng đen xen kỹ thoáng qua trong đầu, mười mấy cây Liệp điêu xoa đã phóng đến.
Đám Ma sa kị sĩ đều là tinh nhuệ của Hải tộc, nào phải là hư danh, mỗi một Gia bố lâm kị sĩ đều trong nháy mắt ý thức được dùng cốt xoa trong tay ngăn chặn.
Ma sa kị sĩ là kẻ tập trung lực lượng và ma pháp, tất cả võ sĩ đều là mục tiêu hâm mộ, lực lượng của bọn chúng tuyệt đối có thể sánh với sự kiêu ngạo của bọn chúng.
Tất cả Ma sa kị sĩ chớp mắt cử xoa ngăn cản đều đã ngâm tụng loạt âm tiết đầu tiên trong Thiên sanh ma pháp của bọn chúng, ma pháp của bọn chúng tuy phát ra không nhanh bằng ma thú, nhưng ma pháp của bọn chúng so với Ma pháp sư của nhân loại mà nói, đã giản hóa một số âm tiết, ngăn cản lượt công kích này, Ma sa võ sĩ ưu tú đã có thể vận lên thủy hệ ma pháp cỡ nhỏ, còn nếu trong lúc công kích, chỉ cần cho Ma sa võ sĩ có đủ thời gian, ma pháp thứ nhì thi triển ra, thì đủ khiến mọi thứ trên con thuyền này tan tành.
Đáng tiếc chính là, thanh cốt xoa trong tay bọn chúng đại đa số đã bị rơi vào trong hải dương lạnh lẽo lúc Lưu Chấn Hám bạt tai Ban ni lộ võ sĩ.
Chuyện này chỉ đến khi bọn chúng cảm giác trong tay nhẹ bỗng, tiếp đến cảm thấy tồi tệ, thì một đám Liệp điêu xoa dày đặc như châu chấu đã đến trên thiên linh cái.
Tiếng cơ nhục bị xé nát vang lên!
Ba đợt xoa tiêm mang theo móc câu giống như thiểm điện, dưới sức lực mạnh mẽ của Phan tháp tộc Hùng miêu võ sĩ điều khiển, tốc độ đã vượt qua mắt thường có thể thấy, xoa tiêm chạm vào đầu của Ma sa võ sĩ, xuyên suốt thân thể cường tráng của bọn chúng.
Đám Sa ngư võ sĩ biến mất trên mặt biển.
Không có tiếng kêu thảm thê lương, trên mặt biển chỉ nổi lên một vòng xoáy cực đại, Ma sa võ sĩ cùng đám Hổ đầu sa dưới khố bọn chúng đã bị Liệp điêu xoa bắn rớt vào mặt biển mênh mông, thậm chí cả hoa nước cũng không nổi lên. Ẩn ước chỉ thấy một hắc ảnh to lớn đang chìm nhanh xuống biển, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Bọt khí “ục ục” nổi lên mặt biển, sau đợt bọt khí ùn lên, mặt biển xanh biếc lập tức xuất hiện một vòng xoáy máu cự đại nổi bật.
Lực lượng đáng sợ biết bao, Phan tháp võ sĩ đáng sợ biết bao.
Đây phải chăng là Bỉ mông chiến sĩ cường hãn nhất của viễn đông cổ đại?
Nhân ngư công chúa bị kinh hãi ngẩn ra, Hải Luân cũng kinh hãi ngớ người, Lưu Chấn Hám lần này cũng bị kinh hãi sững sờ.
“Cuồng hóa!” Hải Luân kinh hô.
Biểu hiện của Hùng miêu võ sĩ chính là hiện tượng cuồng hóa của Bỉ mông, sau khi bị cuồng hóa chiến ca khích lệ, cho dù là Bỉ mông chiến sĩ cấp thấp nhất cũng có thể kích phát lực chiến đấu cao hơn bình thường gấp bội.
Không cần nhạc khí phụ trợ, chỉ bằng “ca lực” của bản thân thi triển ra “Cuồng hóa chiến ca”, cho dù là Quyền trượng tế tự cũng rất khó hoàn thành, Lý Sát bị “Huyết chi tế điện” trớ chú của ma thú thì làm sao làm được chứ? Ca lực của hắn có thể thấy còn rất yếu qua lực lượng biểu hiện của Thông linh chiến ca, hắn là sao có thể hoàn thành chiến ca phức tạp? Con ngươi xinh đẹp của Hải Luân chớp mắt đã nở ra lớn nhất.
Hơn nữa hoàn toàn vẫn sử dụng chiến ca phi chính quy, cho dù phát sinh tự nhiên tiến hoa tấn cấp, nhưng sao có thể không phù hợp với chiến ca ghi chép trong Bỉ mông chính quy pháp điển? Tâm linh tỏa chiến ca hôm qua là như thế, cuồng hóa chiến ca hôm nay lại là như vậy!
Chẳng lẽ thiên sinh linh hồn ca giả còn có năng lực khủng bố biến đổi chiến ca của chiến thần Khảm Mạt Tư sao?
Hải Luân phảng phất không hiểu được Lý Sát của mình.
Nhân ngư công chúa cũng không thể may mắn, tuy nàng và vật cưỡi cách thuyền xa hơn đám Ma sa kị sĩ, nhưng ngư xoa vượt không phóng tới chính là từ Hùng miêu võ sĩ cường tráng nhất – Cổ Đức, ngư xoa của Cổ Đức là lần đầu xuất thủ, mục tiêu nhắm thẳng chính là công chúa điện hạ đáng ghét.
Trong lòng Cổ Đức không có ý nghĩ “Thương hoa tiếc ngọc” gì, hắn cũng không biết bản thân vì sao thống hận người này như thế, trong đầu thậm chí không có suy nghĩ qua, Ngư xoa đã xuất thủ rồi.
Vật cưỡi của Ngải Vi Nhĩ – Thớt thần tuần cốt chất hải mã đó đứng mũi chịu sào, cái đầu ngựa cao cao bạo xuất một cụm lửa cự đại, xoa tiêm dường như không phải là đâm vào trong cơ thể của một sinh vật, mà lạ phóng trúng một khối kim loại.
Thế nhưng lực lượng của Cổ Đức sau cuồng hóa cho dù cả kim loại cũng không thể ngăn cản!
Liệp điêu xoa mang theo lực lượng không gì sánh bằng toàn bộ xuyên qua đầu ngựa cứng rắn, mũi xoa sắc bén bị khung xương của cốt chất hải mã chặn nhưng không cản nổi, thế đi vẫn không suy, hung hãn đâm vào vùng bụng trắng nõn của Nhân ngư công chúa.
Cán xoa làm bằng gỗ linh sam cứng rắn vô bì, trong sự dao động, “phừng”, bạo xuất một đoàn hỏa diễm – đó là sau khi trải qua ma sát đáng sợ, cán gỗ không chịu được nhiệt độ cao dẫn đến bùng cháy.
Lực lượng cường đại như thế không ngờ không thể nhấn thớt hải mã đó xuống biển sâu, chỉ là giống như gặp phải lực đẩy cường đại, cả thân thể bị đẩy lùi hai ba mét.
Nhân ngư công chúa và hải mã mềm oặt ngã nghiêng trên mặt biển, đuôi cá đỏ tươi run rẩy, co giật.
Một trận tập kích đẹp mắt! Lưu Chấn Hám thả cái mai rùa trong tay xuống, búng lên rồi rơi xuống biển, lặn hụp hai ba cái bơi đến cạnh Nhân ngư công chúa, hỏa diễm trên Liệp điêu xoa đang nhảy múa, Lưu Chấn Hám vội tưới dập lửa, không dám rút cây ngư xoa đó, trực tiếp ôm cả hải mã và nhân ngư công chúa quay về bên thuyền.
Đợi lúc Lưu Chấn Hám men theo dây thừng leo lên thuyền, Hải Luân đã dùng thông linh chiến ca tiêu trừ tác dụng kèm theo sự cuồng hóa của đám Hùng miêu võ sĩ.
“Các ngươi…đã làm cái gì…” Từ lão đầu gằn giọng cật vấn. Trong mắt của lão toàn là kinh hoàng, thanh âm của lão đang run rẩy, phong độ nhìn xa trông rộng hoàn toàn biến mất.
Lưu Chấn Hám liếc xéo lão, phảng phất như nhìn một con rùa già bị mụ vợ cắm sừng.
“Mấy tên ngu xuẩn các người, thật đáng sợ, không có Bỉ mông tế tự…cái đầu…ta…” Phúc Cách Sâm – Từ dường như cả từ chửi mắng cũng không nghĩ ra, ba chòm râu không gió mà bay, sắc mặt đáng sợ.
“Mắng cái mông đít à!” Lưu Chấn Hám không thèm quan tâm kèm thêm một câu: “Ông đừng quên, chúng ta hiện tại đã là cùng ngồi một con thuyền!”.
Câu này giống như một bồn nước tuyết, tưới lên đầu cổ của lão. Vì thế trớ chú có được, chửi mắng căm hận, toàn bộ đều tan vỡ.
“Xong rồi…”, lão đầu đặt mông trên sàn thuyền, chán nản nói: “Hải tộc truy sát chúng ta cả đời!”
“Đây là ông nói”, Lưu Chấn Hám lên tiếng, tay không ngừng kiểm tra nhịp mạch đập và nhịp tim, “Ta cho rằng, chỉ cần cứu sống Nhân ngư công chúa này, bắt giữ nàng, trong tay chúng ta đã có vương bài rồi. Ném chuột sợ vỡ bình ông hiểu không? Bắt thiên tử để lệnh chư hầu có biết chưa?”