Thứ chạm vào tay là một cái gì đó thật ẩm ướt, khiến cho đầu óc Lưu Chấn Hám hơi tỉnh táo lại.
“Hải Luân!Hải Luân!” Hô hấp của Lưu Chấn Hám cũng bắt đầu dồn dập, “Nàng không thể làm vậy! Tỉnh tỉnh!”
“Muội yêu chàng, Lý Sát!” Thân hình của Hải Luân uốn éo như rắn, mùi hương đặc biệt trên người thiếu nữ hồ tộc càng lúc càng đậm. Thiếu nữ hồ tộc có lực mê hoặc trời sinh, chỉ bằng một tiếng “ư hư” thật nhỏ, cũng đủ phá hủy phòng tuyến cuối cùng của đại đa số nam nhân.
“Lý Sát…” Trong thanh âm của Hải Luân tràn ngập lực hấp dẫn đầy mộng ảo, tựa như một khối nam châm, mỗi lần chuyển động là mỗi lần bộc lộ hoàn toàn từng đường cong gợi cảm ra trước đôi mắt mở trừng trừng như trâu bị bệnh mắt hột của Lưu Chấn Hám.
“Làm sao bây giờ, cái này là?”Lưu Chấn Hám cảm giác toàn bộ chuyện này đã vượt ra ngoài trí tưởng tượng của hắn. Trong lòng hắn hiện giờ tư vị gì cũng có, bao gồm cả chút trộm mừng, lẫn có điểm hoảng loạn thất thố.
“Lý Sát... Đại nhân…” Ngưng Ngọc ngồi ở phía sau lưng hắn giờ cũng đã mở miệng. Thanh âm của nàng vừa tựa như đóa hoa run rẩy trong mưa sa gió bão, vừa như một đứa bé ngập ngừng bối rối, nhỏ rít đến nỗi nghe chẳng rõ lời: ”Ta..có thể... trở về... nghỉ ngơi một chút không…”
Lưu Chấn Hám cố gắng giằn lại bàn tay đang bị Hải Luân lôi kéo, không ngừng trốn tránh sự thật, và không ngừng nuốc nước miếng ừng ực xuống yết hầu, quay đầu lại nói với Ngưng Ngọc: ”Cô…”
Chợt hắn cứng lưỡi!
Trên gươmg mặt xinh xắn của Ngưng Ngọc đã mất đi sự lạnh lùng thường ngày, thay vào đó là nụ cười quyến rũ kỳ dị trên đôi môi hồng ướt át, là ánh mắt biết nói với hai ba giọt lệ phơn phớt lung linh. Đó là vẻ mặt cầu khẩn xuyến xao kiều mị, lời muốn nói ra nhưng sao còn vẫn thẹn thùng. Trong ánh mắt nàng như có cái gì đó như cầu xin, như khẩn cấp, lại có chút né tránh, cố hết sức che dấu nó đi.
Vỏ ngọc trai của nàng dường như trúng phải một tia chớp của ma pháp sư vậy, co giật liên hồi.
“Nếu cô không cảm thấy thoải mái, vậy mau về nghỉ đi thôi!”Lưu Chấn Hám cảm thấy mặt mình cũng theo đó nổi lên hai luồng hỏa nhiệt.
Vô luận là ai, chỉ cần là nam nhân, chỉ cần động não một chút là căn bản hiểu được chuyện gì đang diễn ra, và cần phải làm gì. Nhưng hắn...
Ngưng Ngọc đứng lên, run rẫy lần từng bước, chỉ có khoảng cách ngắn ngủi từ chỗ ngồi đến cửa phòng, thế mà nàng đi mất cả buổi, lại còn vừa nhấc tay lên định mở cửa, nhưng lại vội vã thu về, tới lui lui tới hai ba lần, cửa mãi vẫn chưa được mở.
Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào từ cửa sổ, vừa khéo xuyên qua thân người của Ngưng Ngọc, trong lớp vỏ ngọc trai trong suốt ấy, có một nhân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều đang không kềm nén được sự run rẫy toàn thân.
Bàn tay của Ngưng Ngọc đã nắm lấy then cửa, vừa chuẩn bị vặn chốt. Nhưng, một tiếng rên rỉ hạnh phúc của Hải Luân đã làm chút tín niệm cuối cùng của nàng hoàn toàn tan rã.
Tay của Lưu Chấn Hám cũng đang run. Bản thân hắn cũng không còn khống chế được bên bờ ranh giới ấy nữa. Bàn tay của Hải Luân đã dẫn dắt hắn đi, dạy cho hắn nhận thức qua một thứ tư vị chưa từng nhận thức. Thứ tư vị đó khiến cho toàn bộ con người hắn tiếp cận trạng thái sụp đổ hoàn toàn.
Mùi hương trên người Hải Luân khiêu khích từng sợi thần kinh già cổi nhất trong đầu hắn, nó giống như bàn tay đầy ma lực, làm cho con tim của hắn càng đập càng nhanh. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tiếng đập nước của Mỹ nhân ngư trong cái hộp ấy cũng càng ngày càng lớn. Ngải Vi Nhi níu chặt lấy mép hộp gỗ, răng cắn chặt lọn tóc vàng đẫm nước, cái đuôi to màu đỏ khi thì vểnh lên,khi thì quật xuống. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Từng đợt bọt nước lớn văng tràn hết không gian nhỏ hẹp, chỗ nào cũng ướt đầm. Ngưng Ngọc đứng ở chỗ gần mỹ nhân ngư công chúa nhất, toàn thân giờ đã ướt sủng, chiếc áo choàng màu trắng bết vào người, lộ ra từng đường cong lung linh phô bày dưới ánh trời, trong trẻo, trắng ngần.
Ngưng Ngọc cuối cùng cũng mềm nhũn xiêu vẹo ngã xuống đất.
Một tay Lưu Chấn Hám bị Hải Luân giữ chặt, chỉ có thể dùng tay còn lại vội vàng nhoài ra đỡ lấy Ngưng Ngọc đang ngã xuống. Một mùi hương như lan như xạ xộc vào lỗ mũi to bè của hắn, khiến sự nhộn nhạo như sóng cồn trong tim hắn tựa hồ không không còn kiềm chế được nữa. Lưu Chấn Hám dùng cằm đỡ lấy mép tai của Ngưng Ngọc, hít ngửi được từng làn hương tóc. Mái tóc mềm mại mỹ lệ như mây đen ấy cọ sát vào thái dương hắn, khiến nó vừa ngứa, vừa đê mê.
Tâm thần của Lưu Chấn Hám giờ đã đại loạn!