“Nếu ngài không cần bọn họ, vậy ta sẽ xử lí hết!” Phúc Cách Sâm Từ trầm mặc một chút rồi nói: ”Bọn họ từng dùng tính mạng tuyên thệ trung thành với ta, trung thành, hừ hừ… cái từ ngữ thanh tao cao nhã ấy sao mà ngu ngốc thế, nhưng dù sao nó cũng làm giảm bớt rất nhiều chuyện…chỉ có điều ta còn muốn khuyên đại nhân một câu, bọn họ đều là chiến sẽ tốt nhất trong tộc chúng ta. Nghe nói quý quốc có trường giác đấu và kỹ trại, Phan Tháp võ vĩ này có thể đưa đi làm chiến sĩ giác đấu,cơ thể cùng kĩ xảo chiến đấu của bọn họ đủ để đóng góp cho đại nhân ngươi vô số kim tiền. Những đồng nữ này cũng có thể bán đi vào trong kỹ trại, ta tin rằng có rất nhiều quý tộc sẽ thích lại nhỏ tuổi này…” Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Câm mồm!” Lưu Chấn Hám thít chặt cái cổ áo của lão già ghê tởm này, nhấc lão lên khỏi mặt đất, gân xanh trên trán hắn nổi vồng lên. Hắn cố loại bỏ cái ý nghĩ đang cuồn cuộng dâng lên trong đầu, muốn quẳng phứt lão xuống biển. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mấy Hùng miêu võ sĩ vội bỏ nhiệm vụ đang làm, chạy đến toàn bộ. Cổ Đức có thân hình cao lớn khỏe mạnh nhất, vung hai tay ra ngăn cản bọn họ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đại nhân!” Cổ Đức cất tiếng: “Từ đại nhân vẫn là thủ lĩnh của chúng tôi, hi vọng ngài vẫn coi trọng người, cũng là tôn trọng Phan Tháp võ sĩ chúng tôi vậy!”
Lưu Chấn Hám thở hổn hển,căm phẫn bỏ tay ra.
“Lý Sát đại nhân, ta chỉ là nói thật mà thôi. Tính mạng nhỏ bé này của ta căn bản không cần phải để cho đại nhân cao quý kích động như vậy. Nhớ khi cưa, khi Vân Tần đế quốc của chúng tôi khởi đầu lập quốc, đã từng giết một lần hơn mấy chục vạn người!” Phúc Cách Sâm-Từ sửa sang lại cổ áo một chút, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
“Vì đại nhân ngài, ta đã đắc tội với hải tộc rồi, muốn dựa vào cái thuyền này quay trở về quê hương dường như đã là không còn khả năng nữa.” Phúc Cách Sâm-Từ nói tiếp: ”Ta hi vọng đại nhân ngài sau khi quay về Bỉ Mông vương quốc, có thể lấy từ thu nhập của thái ấp cung ứng cho ta ít tiền, để cho ta có thể làm cầu nối mang mậu dịch thương thuyền của Ái Cầm đế quốc trở lại Triệt Tang đế quốc.”
“Ta có tiền?Ngươi từ đâu nhìn thấy ta có tiền? Bản thân ta còn đang kiếm tiền không ra đây!” Lưu Chấn Hám liên tục cười lạnh.
“Bỉ Mông tế tự các ngươi đều được Thần miếu phong đất phong hầu, đại bộ phận đều có chức tước quý tộc, mà thực lực chiến ca của đại nhân đúng là trác tuyệt như thế, sao lại không được thần miếu coi trọng? Sao lại không có tiền? Đại nhân! Ta làm cho ngài nhiều việc như vậy, ngài sao lại không thể tỏ ra rộng rãi một chút?” Phúc Cách Sâm-Từ nóng nảy, hé ra gương mặt già nua của một lão già.
Ngươi đừng nói chuyện tiền bạc trước làm gì, nói tiền sẽ khiến mọi chuyện tầm thường đi, mất đi tình cảm giữa chúng ta, có đúng không?” Lưu Chấn Hám nói: “Cái ta bây giờ muốn biết nhất chính là, ngươi đi và giải thích với Ngưng Ngọc chuyện vừa xảy ra như thế nào? Cô gái nhỏ kia mặc dù ta biết nàng trong thời gian chưa lâu, nhưng ta cũng hiểu tính tình của nàng nhất định là ngang ngạnh, nói được thì làm được. Nàng trước kia đã từng nói cho ngươi biết, nàng nói ngươi chỉ cần bắt buộc nàng làm cái chuyện không muốn,vậy nàng thà dùng tính mạng làm cái giá để triệt tiêu lời hứa.”
Lưu Chấn Hám trợn mắt, tiếp: ”Ta thừa nhận, ta thẳng thắn thừa nhận, ta đối với việc hôm nay kỳ thật trong nội tâm có chút khoái chí dương dương tự đắc, không thể trách cái ý tứ quái quỷ của ngươi. Nhưng ta muốn biết, ngươi đi và giải thích cho Ngưng Ngọc toàn bộ chuyện này như thế nào? Dựa vào sự thông minh của cô gái ngọc trai ấy, nàng ta không khó để đoán ra cái này là do ngươi giở trò quỷ! Sao nàng có thể tin tưởng ngươi được?”
“Nàng ấy nếu như nghĩ không thoáng, muốn dùng tính mệnh đi thực hiện lời thề, thì cứ để cho nàng ta làm. Vì tiên dược, sự trả giá này vẫn còn ở trong phạm vi chấp nhận được!” Trong lời nói của Phúc Cách Sâm-Từ mang theo hơi lạnh thấu xương, giống như ngọn An Đệ Tư Tín (Dãy núi Andes ở châu Âu) vậy.
“Bố nhĩ B! (tiếng chửi thề, chỉ bộ phận sinh dục)” Lưu Chấm Hám giơ ngón tay giữa lên, trên cơ mặt không giấu diếm một sự co rúm thoáng qua.
“Chúng ta xác định như vậy đi?”
“ Đừng có nói ngon, nhưng ta không có tiền, ta là một con quỷ nghèo” Lưu Chấn Hám kéo tấm da sói ra: “Cái này là tài sản duy nhất của ta!”
Phúc Cách Sâm –Từ cười lạnh, chỉ vào Ngư Ưng đang bay tớii bay lui trên cánh bườm, quả quyết nói: “Ngài có thể cho một sủng vật đeo dây chuyền đắt tiền làm từ tinh hạch của ma thú bậc trung, sao lại keo kiệt không cho ta một chút phí tổn trở về quê hương? Đại nhân, ngài có thật là một thất cách không vậy? Sao ta cảm thấy mình giống như đang đàm phán với một Phúc Khắn Tư gian thương giảo hoạt thế này!”
Hắc hắc…Lưu Chấn hám cười âm độc hai tiếng, nghĩ: “Mẹ kiếp, cái này là ngươi tự tìm, đừng có trách ta!”
“Được!” Lưu Chấn Hám nói to: “Không phải chỉ là tiền sao, khi đến nơi thì ngươi chỉ cần báo cho ta một tiếng, rồi trực tiếp đi tìm quan viên tài vụ của ta mà lĩnh!”
“Cái này phải cảm tạ ngài trước!” Phúc Cách Sâm Từ cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.
“Đợi một lát, ta muốn có ban chỉ của ngươi.” Lưu Chấn Hám nghĩ ra, ”Trong điều kiện của ngươi vừa mới nêu ra, ta dường như nghe sót cái này?”
“Không được, ban chỉ không thể cho ngươi!” Phúc Cách Sâm-Từ che ngón tay, từ chối thẳng,
“Thật không được sao?” Lưu Chấn Hám trừng mắt nhìn, hỏi.
“Không được!”
“Cút mẹ kiếp ngươi! Dẹp đi không trao đổi gì hết!” Lưu Chấn Hám trợn đôi mắt trâu, hai tay chống nạnh, ”Không có ban chỉ không bàn tiếp nữa!”
“Lý Sát đại nhân!” Phúc Cách Sâm-Từ quýnh lên ”Ngài sao có thể làm như vậy? Ta làm cho ngài nhiều chuyện như vậy để chứng tỏ thành ý của ta, ngài sao có thể như vậy được!”
Lưu Chấn Hám nhất thời nghĩ đến diễm ngộ ngọt ngào như mộng ảo vừa mới trải qua kia, miệng bất giác nổi lên nụ cười mỉm.
“Ngẫm lại đi, tế tự đại nhân của ta!” Phúc Cách Sâm-Từ thật không đứng đắn, cất tiếng cản trở sự liên tục của giấc mộng này.
“Vậy cho ta một trăm viên dược hoàn gọi là “hồng duyên” gì đó” Lưu Chấn Hám giương vẻ mặt gian xảo đầy sắc dục nói.
Mĩ nhân kế của Từ lão đầu quả nhiên vẫn còn hiệu lực. Lưu Chấn Hám vừa rồi ăn quen, bây giờ nhịn không quen, đành phải hạ thấp điều kiện của mình.
“Ông trời ơi...” Từ lão đầu đau đớn gào lên, ”Một Vân Tần phương sĩ một năm chỉ luyện được vài viên “hồng duyên” a! Cái này còn chưa tính hái thuốc, rồi luyện chế trong bao nhiêu lần thất bại nữa. Ta là nhờ vào con hải mã lớn của công chúa nhân ngư mới luyện ra 3 viên, bình thường kiếm ở đâu ra hải mã to lớn thuộc loại thôi tình chí bảo này. Ngươi mở mồm đã yêu cầu liền một trăm viên. Không có dược liệu, ngươi cho ta mười năm nữa cũng không chắc luyện ra được một viên a!”
“Cái này không được, cái kia không xong, ngươi muốn cầu mong cái gì? Trên tay phải tay trái ngươi mỗi tay đeo một cái ban chỉ, tính ra là bốn kim nhân, chia đều hai kim nhân cho ta không được sao? Nếu còn kỳ kèo, ta lập tức không đổi nữa! Lời này là ta nói lần cuối, ta không cường điệu chút nào, đây là cơ hội cuối cùng! Mẹ kiếp!” Lưu Chấn Hám lộ ra bộ mặt lưu manh, chuẩn bị trở mặt, hắn xoắn tay áo, khóe mắt lóe sáng, tìm kiếm gạch đá xung quanh.
“Không phải không đổi, mà là thật sự không thể đổi a!” Phúc Cách Sâm-Từ trụ trên cánh tay của Lưu Chấn Hám,sợ hắn quăng đi mất: “Kim nhân của chúng ta là ưu thế đối ngoại lớn nhất, không có nó, ta không có đủ tự tin đi đối diện với thế giới.”
“Ngươi có phải là đang giởn chơi cù cưa không? Đổi được thịt rồng rồi thì bản thân ngươi ăn một nửaa, sau đó mang một nửa cùng kim nhân trở lại chỗ ở của các ngươi, mang hết tộc nhân còn lại trở về Ti Trù đại lục. Dựa vào những kim nhân vô địch này,tự mình đánh hạ một tòa giang sơn,sau đó tự mình từ từ hưởng thụ, chẳng hay sao?” Lưu Chấn Hám nhìn về Phúc Cách Sâm –Từ nháy mắt mấy cái.
“Ngươi…” Phúc Cách Sâm –Từ lắp bắp cả buổi mà chẳng thốt một câu nào hoàn chỉnh.
“Cái này cũng chỉ là phỏng đoán của ta mà thôi” Lưu Chấn Hám cười cười.