Lưu Chấn Hám có chút hối hận đã đem Phúc Cách Sâm - Từ đang ghét kia quẳng xuống biển làm con tin, vì hắn đã mất đi một nhân chứng biện bác cho hành động của mình.
Trên mặt Ngưng Ngọc phủ một lớp sương lạnh, còn Ngải Vi Nhi mặc một kiện bạch bào, hai quầng mắt đã sưng đỏ, hai cái đùi trắng muốt như tuyết lộ ra khỏi bạch bào làm cho hai mắt Lưu Chấn Hám rực sáng lên.
Lưu Chấn Hám lại nghĩ tới khoảnh khắc tiêu hồn mà suốt đời này hắn chẳng thể nào quên đó.
Ngưng Ngọc thủy chung không nói gì, mím chặt môi lại, một hàng nước mắt chạy dài trên gương mặt nghiêm nghị, vỏ trai trong suốt như pha lê sau lưng khẽ rung động.
“Bỉ mông vô sỉ!” Ngải Vi Nhi run rẩy toàn thân, cuối cùng cũng chửi lên được câu nào ra hồn.
“Các người tin cũng được, không tin cũng được, thự sự là do Phúc Cách Sâm - Từ hạ xuân dược, còn ta là nam nhân! Các người nói ta nên làm sao đây?” Lưu Chấn Hám kỳ thật rất ngượng ngùng, phát sinh quan hệ với nữ nhân không quen không biết, khiến hắn tự cảm thấy mình rất đáng xấu hổ.
“Phương sĩ đại nhân sao lại chế ra thứ thuốc hèn hạ thế được, lại dùng trên người của thuộc hạ trung thành?” Ngưng Ngọc nức nở nói “Ta muốn chính miệng người chứng thực!”
“Ngươi là đồ heo mọi thúi!” Gương mặt Ngải Vi Nhi tràn đầy nước mắt, thân thể run run, khiến cho cái áo chẻ hai đường hở lớn ra, lộ cái cổ trắng muốt. Chiếc áo cánh này vốn là của Ngưng Ngọc thường mặc để mặc che đi hai cái vỏ trai.
Lưu Chấn Hám nhìn thấy vậy, cổ họng khô khốc, tâm tình lại dấy lên một luồng liệt hỏa.
“Hai người nếu như không thể nguôi giận, ta cũng không còn biện pháp nào!” Lưu Chấn Hám lắc đầu, cưỡng bách mình không nghĩ tới điều kia nữa, cũng không được nhìn nữa: “Kỳ thật ta cũng là người thụ hại mà, các người đẩy ta nằm lên đất, Ngả Vi Nhi ngươi dùng miệng…”
“Không cho phép ngươi nói nữa!” Mỹ nhân ngư nhảy dựng lên, vùng nắm đấm nhỏ xíu đánh lên người của Lưu chấn hám. Do không quen đi lại bằng chân, nên nàng mới bước tới đã lảo đảo ngã vào lòng Lưu chấn hám.
“Ta không nói nữa, không nói nữa…” Lưu Chấn Hám đỡ lấy thân hình vô lực của nàng: “ Ta cũng chỉ muốn nói rõ sự thật thôi...”
Nước mắt của Ngải Vi Nhi tựa như những hạt trân châu, rơi xuống mặt thuyền phát ra những tiếng "lách tách” giòn tan, khiến cho lòng người muốn vỡ vụn.
“Giao nhân dạ khấp, lệ hóa trân châu (Người cá mà khóc, lệ biến thành hạt trân châu).” Ngưng Ngọc cười buồn bã nói. Mặt nàng cũng rơi đầy lệ, biểu hiện khiến người sót người thương.
“Cái này... không thể hoàn toàn trách cứ ta chứ?” Lưu Chấn Hám muốn giải thích, nhưng lại không thể tìm ra từ nào để nói, miệng hắn vốn nói xạo trơn tru như bôi mở, không ngờ hiện giờ lại không thốt nên lời nào.
“Từ đại nhân đâu rồi? Vì sao y không đến gạp chúng ta, chứng tiếc kiệt tác của y?” Ngưng Ngọc trừng mắt thật to: “Y xử sự tốt như vậy cốt để lấy lòng ngươi, chắc hẳn là muốn đạt được thứ đó phải không?”
Ánh mắt của nàng dừng lại ở ngón tay cái của Lưu chấn hám, trên đó đang đeo chiếc Huyết ngọc ban chỉ cực đẹp.
“Giao dịch, đúng là giao dịch vô sỉ!” Ngưng Ngọc lạnh lùng đứng lên, thanh âm lạnh lẽo tựa như trên núi tuyết đổ xuống vậy.
“Tùy các người muốn nói sao thì nói!” Lưu Chấn Hám khẽ ôm đầu Ngải Vi Nhi vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc vàng dài óng ả đẹp tuyệt trần của nàng: “Ta xin thề, ta căn bản cũng không biết trước chuyện này! Hơn nữa ta cũng tỏ ra hết sức bực tức! Ta đã đem Phúc Cách Sâm - Từ cho vương tử của hải tộc làm con tin rồi, cũng coi như là trút nỗi tức giận cho các người.”
“Ca ca của ta tới rồi?” Ngải Vi Nhi từ lồng ngực ấm áp chợt vui mừng ngẩng đầu lên hỏi, rồi đột nhiên tỉnh ngộ, chán ghét đẩy Lưu Chấn Hám ra, cánh tay thanh mảnh nổi lên một loạt nốt đỏ.
“Ta đáng ghét vậy sao? ” Lưu Chấn Hám cảm thấy mất mát, con tim như bị thắt lại.
“Ta không phải là chán ghét ngươi!” Trong ánh mắt màu lam của Ngải Vi Nhi tràn đầy hận ý; “Ta hy vọng hải thần đem trớ chú trút lên đầu ngươi! Hy vọng ngươi mãi mãi bị đày trong địa ngục không đáy, vĩnh việt bị hỏa ngục thiêu đốt!”
“Tại sao lại đem Từ đại nhân làm con tin?” Ngưng Ngọc nhếch mép nhìn Lưu chấn hám: “Ngươi tại sao lại đối đãi như vậy với một phương sĩ đại nhân cao quý?”
“Cao quý?” Lưu Chấn Hám cười lạnh: “Nếu như dùng trinh tiết và tính mệnh thuộc hạ để đi mưu cầu một cái lợi ích hư vô mờ mịt ấy thì lại coi là cao quý, ta hy vọng cái loại cao quý ấy bớt đi chút nào hay chút ấy!”
Ngưng Ngọc mím môi, nghiến chặt răng lại, gò ngực rung động kịch liệt.
“Mọi thứ trên thuyền này đều đã thuộc về ta. Phúc Cách Sâm - Từ đã cùng ta phát thệ với thần tối cao của Đông phương, chính vì vậy, nàng không tin ta thì có thể đi tìm Cổ Đức, hắn sẽ nói cho nàng hết mọi chuyện.” Lưu Chấn Hám lắc đầu thở dài nói “Những lời này đều là thật, ta thật sự không biết phải đối diện với các nàng như thế nào, nhưng ta vẫn phải đối diện với nó. Ngưng Ngọc, ta hy vọng nàng đừng mang sinh mệnh tươi đẹp ra mà tự sát một cách lãng phí, ta sẽ không để cho nàng chết đâu. Nàng biết ta có “Tâm tỏa chiến ca” có thể chia sẻ sinh mệnh. Ta cam đoan chỉ cần còn chút hơi thở tàn, ta cũng sẽ không trơ mắt để nàng chết. Nàng cùng Ngải Vi Nhi là nữ nhân đầu tiên của ta, ta ở với Hải Luân lâu như vậy, nhưng các nàng vẫn là nữ nhân đầu tiên của ta. Ta là một tên bỉ mông thô tục, ta tự biết bàn thân ta không xứng với các nàng… ”
Thanh âm nức nở của Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhi cùng vang lên.
“Nếu như không phải chuyện này sảy ra ngoài ý muốn, ta nghĩ sau này các nàng có thể sẽ tìm vương tử anh tuấn hay quý tộc gì đó, sống sung sướng suốt cả cuộc đời.” Lưu Chấn Hám tiếp tục nói.
Tiếng khóc càng cất cao hơn.
“Nhưng Lý Sát ta nam nhân bảy thước, làm cái gì ta đều nhận hết, nhưng nếu các nàng bảo ta dùng tính mệnh để tạ tội, thì lại không thể nào! Chuyện này không phải lỗi của chúng ta, không phải lỗi của các nàng, cũng không phải của ta. Đó là lòng tham đã mang đến vận rũi của mỗi chúng ta. Nếu như hải tộc của Ngải Vi Nhi nàng biết khoan dung một chút, không phát sinh xung đột với người trên thuyền này, nói không chừng sẽ không có việc xảy ra hôm nay. Đó chính là số mệnh!” Lưu Chấn Hám cười, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Tiếng khóc càng lớn hơn nữa.
“ Còn có một chuyện mà ta phải cho các nàng biết…” Lưu Chấn Hám cắn răng, bắt đầu kể lại câu chuyện trước đây của chính mình tại Nam cương, sau đó không biết vì sao lại đến thế giới này. Hắn chậm rãi kể, hồn nhiên nói, không biết đã trải qua bao nhiêu lâu.
Cảnh chiến đấu vô cùng thê thảm từ miệng Lưu Chấn Hám kể ra giống như chuyện xảy ra đối với bản thân người nghe vậy. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại kể cho những cô gái mới quen biết được có hai ngày này nghe, chỉ đơn thuần mà kể thế thôi.
Tiếng khóc đã dừng lại.
Lưu Chấn Hám kể đến tình cảnh khi bản thân lần cuối cùng nhìn thấy ca ca, kể đến lúc trong Miêu Nhĩ động cùng nhau gảy đàn cùng hát bài "Miêu Nhĩ động". Khóe mắt hắn đã ướt rượt, bên trong đôi mắt lấp lánh ánh lệ, một thứ lệ nóng trong vắt chỉ có nam nhân chân chính mới có được.
Loại nước mắt này trân quý và động lòng người hơn nhiều so với trân châu.
Hai cô gái bị câu chuyện hấp dẫn, thậm chí quên cả khóc. Hai nàng không nghĩ được là một Thất cách tộc thú nhân đơn giản thế này lại có một quá khứ phức tạp như vậy.
Lưu Chấn Hám lại đem chuyện xảy ra giữa mình và tiểu hồ ly trên đảo Nịt ngựckể lại từng tý từng tý một. Câu chuyện khô khan là vầy, mà qua cái miệng du dương của hắn lại bao hàm biết bao dạng thâm tình.
Một đôi tay nhỏ bé từ sau lưng vòng qua ôm lấy Lưu Chấn Hám, mùi hương quen thuộc tràn vào mũi hắn.
“Vô luận là chàng đến từ đâu, chàng vĩnh viễn là Lý Sát của ta.” Hải Luân từ phía sau nhẹ nhàng hôn lên vành tai hắn.
“Nàng tỉnh rồi à?” Lưu Chấn Hám lau nước mắt của mình, mừng rỡ hỏi.
“Kỳ thực ta cứ nhất mực mơ mơ hồ hồ, nhưng nghe được câu chuyện của chàng, ta đã tỉnh lại hoàn toàn.” Mái tóc đỏ của Hải Luân khẽ cuốn trên vai của Lưu Chấn Hám.