"Đừng lo lắng, La Cách tiên sinh, nếu như ngươi không tin tưởng ta thì thử nhìn bên ngoài xem". Lưu Chấn Hám cười ha hả nói. Hắn thấy lão bản nhân loại đang tràn đầy nghi vấn, liền chỉ sang phía vương tử đang đứng ở tiệm hàng đối diện.
Chỉ thấy Thánh điện kỵ sĩ vóc dáng cao lớn uy mãnh đang đứng nói cười vui vẻ cùng với thân ảnh nhỏ nhắn mỹ lệ của mỹ nhân.
"Thế thì tốt ... thế tốt rồi... cung tiễn và khôi giáp như thế nào đây? Ngài có cần mua hay không?" Lão bản La Cách bỗng nghĩ tới việc tên côn đồ này có thể là đi theo vị kỵ sĩ đại nhân này tới đây, nên tâm tình đang thắc thỏm trở nên an tĩnh.
"Khôi giáp nhân loại? Cũng tốt đó! Tất nhiên là cần mua rồi!" Lưu Chấn Hám thoáng ngây người, rồi gật đầu ngay.
Hắn biết các trang bị hậu cần cho quân đội chính quy Bỉ Mông căn bản không hề có khôi giáp, các mỏ quặng ở Đa Não đại hoang nguyên có sản lượng khá thấp. Trước mắt, tinh thiết khai thác được dùng cho việc chế tạo vũ khí cho quân đội không khỏi có chỗ phải bó tay bó chân, vì thế nên không có dư cho việc chế tạo khôi giáp. Hắn nhìn thấy tượng nhân loại kỵ sĩ ở Thần điện mặc khôi giáp che phủ toàn thân chỉ để lộ đôi mắt, trong lòng không khỏi có điểm hâm mộ.
Lưu Chấn Hám nhớ lại lúc nghe kể truyện Thuyết Nhạc Toàn Thư, phần Bình Thư của Vương Thiếu Đường, đoạn thủ hạ của Kim Ngột Truật mang giáp sắt oai vệ, ha ha, nếu như bọn Hùng Miêu mang trọng giáp cưỡi trên ngựa thì há chẳng phải là "Quải Tử Mã" sao? Ha ha... nhưng mà tìm đâu ra ngựa cường tráng đủ sức chịu được chúng chứ? Bọn chúng to khỏe như vậy... (Chú: Chi tiết này đề cập đến truyện Nhạc Phi diễn nghĩa, trong đó Kim Ngột Truật- hay Hoàng Nhan Tông Bật, con thứ của Kim Thái tổ - là một tướng giỏi của nhà Kim, chuyên dùng tinh binh cưỡi trên ngựa mệnh danh là Quải Tử Mã - một giống ngựa giỏi chạy nhanh, có thể được kết hợp với nhau bằng liên hoàn xích để tác chiến. Sau đã bị Hàn Thế Trung và Nhạc Phi cho lính dùng câu liêm phá trận ngựa liên hoàn này, đại bại).
"Ta đây phải trang bị trọng giáp phiêu kỵ!" Lưu Chấn Hám há miệng cười lớn, không để ý gì tới cú lừa này có làm vương tử sống chết thế nào, ta thật là đối xử không tốt với ngài a!
"Lão gia Thất Cách tôn quý, ta nghĩ là ngài hiểu lầm rồi! Khôi giáp nặng không được phép xuất khẩu đến Bỉ Mông vương quốc. Đương nhiên là nếu đại nhân ngài cần số lượng ít chứ không nhiều thì ta cũng có thể có biện pháp giúp ngài. Trước mắt tiểu điếm chỉ có Lục Hành tích bì cùng Sâm nhiên bì để chế tác hai loại nhuyễn giáp cỡ lớn, đủ cho các võ vũ sĩ hùng tráng của ngài thôi, hắc hắc... Ta biết là vũ sĩ Bỉ Mông đều không thích mặc trọng giáp, có phải vậy không? Đại nhân, ngài có muốn tuyển lựa vài bộ bì giáp không?" Lão bản hỏi một cách hy vọng.
"Không có cá thì sông cũng tốt, nhuyễn giáp chất lượng tốt gói cho ta một trăm kiện, nếu không thì vạn nhất có bị tập kích, dao găm cũng không đâm sâu vào được". Trong lòng Lưu Chấn Hám tức thì có tính toán khác.
"Khảm nhân? Khảm Mạt Tư... Tốt lắm, Lục Hành Tích Bì giáp giá 60 Kim tệ một bộ... Ngài cho ta mạo muội hỏi một câu..." La Cách lão bản dè dặt hỏi:"Ngài chuẩn bị đi đâm chém ai..."
"Ngươi không thấy sao?" Lưu đại quan nhân tức thì vò vò tế tự bào trong tay lại giống như hai ba vón phân ngựa vậy.
Thôi Bội Thiến mà biết hắn đối đãi với tế tự bào nàng ban cho như vậy, không biết có tức đến ngất đi hay không.
"Hà..." Lão bản cũng u mê luôn, tên gia hỏa này đúng là linh hồn tế tự a, không phải ai trong Bỉ Mông cũng có thể có bạch sắc tế tự bào như thế này.
"Ta sắp có thái ấp rồi, ta cùng vệ đội dù sao cũng phải truy đuổi cường đạo và thổ phỉ chứ?" Lưu Chấn Hám nghiêm trang nói.
Nếu mà Ca kịch viện lại diễn cái vỡ Tiết Độc mà ta thích xem nhất, để cho bọn ngươi đóng vai "Long dữ mỹ nhân thổ phỉ đoàn" (Chú: Băng cướp Rồng và Mỹ nhân - Hay Long dữ mỹ nhân dong binh đoàn - xin xem Tiết Độc), chắc cũng không cần phải hóa trang. La Cách lão bản nghĩ thầm.
Không cần nhiều, chỉ cần quý. Người xài lớn thế này thường khá hiếm. Lão bản hoàn toàn yên tâm, chỉ cần là tế tự thực sự, lại thêm Thánh điện kỵ sĩ bồi bạn, thì tùy ý các ngươi muốn mua gì mua. Đến như tên gia hỏa này có là người Thất Cách, lại là tên thô lỗ đi nữa, lão bản cũng không cần suy xét nhiều.
"Còn loại vũ khí nào không?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Ngài muốn mua thêm nữa à?" Lão bản vui vẻ nói:"Xin hỏi ngài cần loại nào?"
"Có loại vũ khí nặng hơn thế này không?" Lưu Chấn Hám cầm một chiếc phủ thương lên tay, dứ dứ thử rồi hạ xuống.
"Không có thứ nào nặng hơn thế này cả!" lão bản nói.
"Ài..." Lưu Chấn Hám ngước mặt nhìn trời than dài:"Thực là đáng tiếc cho một thân thần lực trời sinh của ta..."
Thất Cách tộc có thần lực trời sinh sao? Ngươi thật là tự biết thổi phồng, chỉ cần ngươi có tiền trả, thì đó là quyền lợi của ngươi thôi. La Cách lão bản không còn nhẫn nại được nữa, cất tiếng cười phì cười.
"La Cách lão gia, bọn ta có một vũ khí trầm trọng siêu cấp, không lẽ ngài quên rồi sao? Trên lầu của bọn ta không phải đã thu hoạch được Niên Độ Giác Đấu Kim Quan của Tê Ngưu dũng sĩ Bố Nhĩ tộc đến định chế "Hắc Long" sao?" Ải Nhân đang cắm cúi đập sắt không quay đầu lại nói. Ải Nhân là chủng tộc ghi lòng thù hận sâu nhất, y cũng không phải là ngoại lệ. Hiện tại y chỉ muốn tên Thất Cách thô bạo cuồng vọng này phải không còn mặt mũi nào.
"À, đúng rồi, ta suýt nữa thì quên mất!" La Cách lão bản tức thì sáng mắt lên:"Vị Tê Ngưu dũng sĩ năm đó nói khóac, kêu bọn ta chế tạo vũ khí càng nặng càng tốt, giá cả không thành vấn đề. Bọn ta thấy y là "Giác Đấu Trường Niên Độ Kim Quan", liền dùng ngay Tinh thần tinh cương cứng và nặng nhất trong Lôi Đình sơn mạch. Ai ngờ mới đầu xuân năm ấy y ngã bệnh chết mất, khiến bọn ta bị lỗ vốn nặng".
"Bất quá theo như ta tính toán, thanh Hắc Long này không phải là loại cần thiết của Thất Cách lão gia ngài, nó thật là nặng nề! Trọng lượng của nó ít nhất cũng hai ngàn cân." La Cách lão bản vừa nghĩ tới vừa nhếch mép cười, nhìn khắp trên dưới thân thể Lưu Chấn Hám, nhún vai nói:"Loại vũ khí này thì trong toàn các tộc Bỉ Mông, chỉ có Cự tượng dũng sĩ và Tê ngưu dũng sĩ mới có khả năng sử dụng."
"Vũ khí gì vậy? Mang ra cho ta xem thử rồi nói sau." Lưu Chấn Hám nói.
La Cách lão bản kỳ quái nhìn tên Thất Cách cuồng vọng này, trong mắt như muốn nói ta không phải đã nói cho ngươi biết rằng nó nặng đến hai ngàn cân hay sao, ngươi có phải là đã điên rồi sao.
Nhìn thấy khuôn mặt kiên quyết của tên Thất Cách, La Cách lão bản sai hai tên Ngưu đầu nhân đi lên lầu.
Kiện vũ khí này có hình dạng như cây gậy to lớn vô cùng, một cây gậy màu đen bóng, trừ chỗ tay cầm ra đều lỗ chỗ như tổ ong, hai tên Ngưu đầu nhân vận hết gân cốt hò dô ta mới khiêng đi được.
Khi cự bổng nằm trên mặt đất, Lưu Chấn Hám liền thích thú hăm hở đi tới, nhìn ngắm một hồi rồi nhấc lên múa thử.
Cây gậy lớn cao bằng nủa người, từ trên xuống dưới mang hình con thoi. Điều bất ngờ là, thanh trục chuôi có thể chuyển động được, nơi giao tiếp giữa tay cầm và thanh bổng có hình hoa văn, sau khi xoay trục ở tay cầm, có thêm rất nhiều mũi nhọn răng sói ngắn chui ra từ trong các lỗ hình tổ ong ấy. Nếu xoay tay lại, thì các lang nha này lại rút vào trong.
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ! Đạn hoàng (Lò xo) Lang Nha Bổng! Ha ha..." Phát hiện này làm cho Lưu Chấn Hám thực bất ngờ.
Cây Đạn Hoàng Lang Nha Bổng này đúng là kế thừa tập quán chế tạo đặc sắc của Ải Nhân, xét về tính thực dụng thì đứng hàng đầu, các đốm nhỏ sắc vàng óng ánh tạo thành đường vân trang sức thiên nhiên phủ lên khắp thân cây bổng đen tuyền. Lang Nha Bổng này toàn do tinh cương tinh thuần chế tạo nên, dưới ánh mặt trời lóe lên uy thế cường hãn, cứng rắn không gì phá hủy được.
Thanh gậy này đúng là rèn cho các dũng sĩ thân hình to lớn, trừ Cự nhân và Kình ngư vũ sĩ trong biển, không ai dám vọng ngôn nói rằng mình có thể sử dụng thứ vũ khí đáng sợ này.
"Ha ha, khi đập đánh người chỉ cần quặc tay xoay, các mũi nhọn liền thò ra, đúng là thông minh a! Không ngờ ai lại nghĩ ra cách thiết kế như thế này?" Lưu Chấn Hám cầm cây lang nha bổng xoay ra xoay lại liên tục, thấy các răng sói vào vào ra ra, cảm giác thứ đồ chơi này thật là ti bỉ. Trong lúc táy máy, hắn phát hiện bên trong có một khoảng không gian trống rỗng, liền hỏi: "Cái khoang rỗng này làm gì thế? Có hàm nghĩa gì không?"
"Do là vũ khí chuyên dụng thiết kế cho giác đấu sĩ, tiểu điếm muốn quảng cáo một chút, nên lúc thiết kế ta cũng tham gia. Đương nhiên, thiết kế chân chánh và chế tạo đều là công lao của vị Ải nhân đại sư này. Cái khoang rỗng này có lợi ích là thế này..." La Cách lão bản mỉm cười một cách rất gian tặc, cầm lên một thanh kiếm đút vào trong khoang gậy ấy, sau đó giải thích: "Trên giác đấu trường cần phải thi thố những thứ âm độc này, trong lúc vật lộn, có thể rút kiếm ra đâm cho đối thủ một nhát; Tay cầm có thể vặn xoay khống chế các lưỡi đao răng sói ngầm đâm người. Ta nghĩ, một cây gậy lớn đang đánh tới chợt biến thành lang nha bổng, nhất định sẽ khiến cho nhiều người thảng thốt đờ người a."
"Quá âm hiểm rồi! Quá ti bỉ rồi! Nhân loại đúng là nhân loại! Cao! Quả thật là cao!" Lưu Chấn Hám giơ ngón tay cái lên, "Nhưng mà nếu có thể bôi độc dược lên mấy cái đao răng sói đó thì hoàn mỹ hơn nhiều."
"Cái này tự nhiên là không miễn được." Lão bản đột nhiên như gặp phải tri âm: "Xem ra thanh 'Hắc Long' này gặp được chủ nhân cần phải gặp của nó rồi."
"Ngươi nói 'Hắc Long" là tên của thanh lang nha bổng này?" Lưu Chấn Hám sởn gai ốc toàn thân: "Âu Bỉ tư lạp kỳ! Đúng là cái tên ác quá, sao tên tuổi bây giờ cái gì cũng có chữ Long này Hoàng kia hết vậy cà."
"Chỉ cần có sáu nghìn kim tệ, nó là của ngài, thậm chí có quyền chọn danh tự khác." La Cách nhún nhún vai.
"Vì sao lại không mua! Ta muốn cải danh cho nó thành 'Mật Tập Trận', cái tên này uy phong hơn nhiều." Lưu Chấn Hám vẫy vẫy tay, "Cổ Đức, giúp ta vác nó lên!"
"Hảo len!" Tên gấu trúc ồm ồm đáp ứng.
"Ha ha..." gã thợ rèn Ải Nhân đứng ở bên cười với giọng cười quái gở.
Trận cười cổ quái này khiến ánh mắt của Lưu Chấn Hám chuyển sang người hắn.
"Ngươi có gan thì cười nữa ta coi!" Lưu Chấn Hám nói.
Bốn tên gấu trúc bụng tròn eo mập lập tức đứng trước mặt Ải nhân. Trên vai Cổ Đức là cây "Mật tập trân", các gai nhọn trên gậy đã thu vào trong, mấy tên ngưu đầu nhân cường tráng bị bọn chúng đẩy một cái ngã chỏng gọng, rút toàn bộ vào một góc.
Ải nhân đứng trước mặt, đầu chỉ cao tới đầu gối bọn chúng. Mặt bọn hùng miêu hiện biểu tình băng lãnh, cặp mắt to đen phóng ra luồng quang mang giống như lửa trong lò rèn.
Nụ cười của Ải Nhân phút chốc tiêu tan.
"Mọi thứ vũ khí nhuyễn giáp, cộng thêm y phục ngài mua ở phía đối diện, cộng tròn cả thảy là một vạn không nghìn không trăm mười kim tệ!" La Cách lão bản vội cứu vãng tình hình, khom người cong eo khuyên đẩy bọn hùng miêu trở ra, cười tủm tim xòe tay.
"Ta không có tiền." Lưu Chấn Hám lật lời đáp lại. ha ha, ông nội ngươi đây lúc còn ở chiến trường chơi bài tú lơ khơ hay chơi mạt chược, thua thì thò cây súng ra trả đây này. Lưu Chấn Hám cảm thấy đã đến lúc để cho tên mập ngươi thử cái tư vị bị quịt tiền là như thế nào.
Gương mạt tươi như hoa nở mùa xuân của La Cách lão bản lập tức đanh lại.
"Có nhìn thấy không, vị Phúc Khắc Tư mỹ lệ kia chính là người mua. Ngươi đến hỏi tiền chỗ vị kỵ sĩ đại nhân ở bên cạnh cô ấy là được!" Lưu Chấn Hám chỉ vương tử và các vị mỹ nữ đang đứng trên đường ở phía đối diện: "Ngài nhất định phải khẳng định với vị Phúc Khắc Tư tiểu thư ấy, rằng đây là các vũ khí trang bị cần phải có cho vệ đội của nàng!"
Hiện giờ Lưu Chấn Hám ngoại trừ còn thiếu cái đuôi, còn thì đã biến hoàn toàn thành một tên Phúc Khắc Tư giảo hoạt rồi.
"Ồn ào cả nửa ngày rốt cuộc ngài không phải là người mua chính a?" Biểu tình vừa rồi trên mặt La Cách lão bản lập tức biến mất.
"Nói bậy! Ngươi cứ coi ta là tai sai đắc lực là được. Đừng có coi thường ta nghe, nếu ta không dẫn khách tới, mấy sinh ý này của ngươi sao mà tiến hành được? Nhân loại thương điếm đâu chỉ có của mình nhà ngươi. Mọi hàng hóa ta có thể mang đi thì mang ngay! Còn nếu tiếp tục gia công, thì phải làm cho xong trưa mai ngươi trực tiếp giao đến Bác Khắc Thôn, chuyển cho Tây Mã Khắc tử tước đại nhân. Còn phí dụng vận chuyển hàng hóa thì ngươi cứ chiếu theo giá mà làm." Lưu Chấn Hám dù gì cũng không tự trả tiền, do đó cắt nhà bán đất cũng đâu có gì là xót của. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ngài thật là khảng khái!" La Cách lão bản khen hắn một câu.
Thấy lão bản đến chỗ vương tử tính toán tiền nong, lòng Lưu Chấn Hám kỳ thật là thắc thỏm không yên. Hắn vừa muốn vương tử điện hạ trở mặt, triệt để hủy diệt hình tượng quý tộc cao nhã của y. Hắn lại sợ một khi vương tử trở mặt, thì toàn bộ số vũ khí tinh phẩm này chẳng thể vào tay. Dù gì cũng phải đến Nam thập tự tinh sâm lâm, khi đó ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Tốt nhất là chuẩn bị trước mọi thứ một chút.
Trong lúc hắn đang lo trước lo sau, thì La Cách lão bản lặt lè cái mông quay trở lại.
"Ha ha, đại nhân, không ngờ ngài quả nhiên là tùy tùng của vương tử điện hạ a! Vinh hạnh a! Thật là vinh hạnh! Không thể ngờ... không thể ngờ a... sau này nhớ đến chiếu cố cái tiệm nhỏ của chúng tôi nghe!" Trong tay thương nhân cầm một tấm da dê. Dưới góc tấm da dê ấy có chữ ký và tên đơợc viết như rồng bay phượng múa của Lý Sát Tát Nhĩ. Lại còn có ấn ký trên nhẫn được đóng dấu lên hiện rõ hình ba con sư tử mình người cầm trong tay cái quyền trượng vương quyền.
"Âu Bỉ tư lạp kỳ! Y ghi hóa đơn?" Lưu Chấn Hám sửng người, ánh mắt chuyển về phía vương tử đang đứng trên đường phía xa xa. Vương tử cũng đang nhìn hắn, rất thân sĩ cung tay hành lễ, nét mặt thể hiện vẻ điềm đạm quý tộc.
"Ta vừa nhìn tên ấn chứng thì biết người là ai rồi! Hình dáng giống sư hổ! Huy chương thánh điện kỵ sĩ! Có ba vị tuyệt sắc mỹ nữ bồi bạn! Một vị tế tự hộ tống! Chữ ấn ký lại là Tát Nhĩ! Cái tên đó mới cao quý làm sao a!" Thương nhân dương dương đắc ý vẫy vẫy tờ hóa đơn ghi nợ, cố sức thể hiện vẻ lanh lẹ thông thái của mình: "Ta quyết định không đòi món nợ này chỗ vương tử. Ta muốn treo phiếu ghi nợ này lên trên cửa hàng của ta. Đại nhân tùy tòng, ngài cảm thấy làm như thế đối với vương tử có điểm nào không cung kính không? Nhưng ta cũng muốn quảng cáo chút ít cho tiểu điếm, thỉnh ngài giải thích lại cho vương tử một chút!"
Con mẹ nó. Lưu Chấn Hám lập tức rơi vào cơn phiền muộn. Tên vương tử này thiệt là không đơn giản, một đối thủ hỉ nộ không lộ ra mặt thế này quả thật là đáng sợ a!
"Lý Sát! Mua xong rồi chưa? Điện hạ còn muốn mời chúng ta đi ăn rồi đến đấu trường xem biểu diễn giác đấu nữa đó!" Hải Luân vừa bước đến vừa kêu gọi. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Chờ một chút! Ta còn làm một chuyện..." Lưu Chấn Hám lớn tiếng đáp lại.
"Đại nhân tùy tòng, ngài có có chuyện gì dạy bảo nữa?" Nhân loại thương nhân nở nụ cười siểm nịnh. Y cho rằng tên Thất Cách ngu xuẩn này nhất định là muốn lên giọng nhà quan đây mà.
"Tiền chiết khấu môi giới của ta đâu?" Lưu Chấn Hám đưa tay về phía vị thương nhân nhân loại tinh minh.
Một tên Thất Cách đòi tiền huê hồng? La Cách không còn từ gì để hình dung sự kinh ngạc của mình trong thời khắc này, tấm da dệ trong tay rớt xuống đất.