Có tiền có thể sai khiến được vong linh - Ngạn ngữ cổ của Ái Cầm đại lục
----o0o----
Lý Sát vương tử và Hải Luân bịn rịn chia tay nhau ở phía ngoài thành Uy Sắt Tư Bàng.
Không biết vì mục đích gì, vương tử triệu hoán vật cưỡi của mình, hiện ra một con Á long thú có bộ giáp xương tua tủa mũi kiếm dài.
Ánh tà dương như máu, hoang nguyên chạy tít ra xa.
Ma thú tọa kỵ uy phong lẫm lẫm phối hợp với Lý Sát vương tử tràn đầy khí tức dương cương, cộng thêm vẻ mỹ lệ và mị hoặc thiên nhiên của Hải Luân, tạo thành một cặp kỵ sĩ và mỹ nhân chỉ có thể xuất hiện trong thần thoại hoặc ca kịch.
Gió trên hoang nguyên thổi mạnh khiến mái tóc vàng của vương tử bay phần phật, mùi hương cơ thể đặc biệt của thiếu nữ hồ tộc bay phảng phất quanh mũi y.
Vẻ uy võ trong mắt của vương tử giờ đã biến mất, còn lại hay chẳng chỉ là một thứ nhu tình.
Còn Lưu Chấn Hám đang đi bên cạnh? Hắn chẳng khác gì kẻ cướp bước ra từ trong thần thoại.
Phía sau kẻ cướp ấy là một đám Hùng miêu được vũ trang tận răng, giương đôi mắt to đen cung kính nhìn hắn đang xỉa răng.
Hôm nay trong lúc ăn trưa, vương tử cố gắng phô trương tài nghệ của mình, còn Lưu Chấn Hám thì ăn như gió cuốn mây tan.
Kết quả khi vương tử nói chuyện xong, trên bàn không còn chút đồ ăn nào.
"Đa tạ ngài hôm nay đã chiếu cố!" Hải Luân rất cẩn trọng nói với vương tử: "Vương tử điện hạ, hôm nay một cô Phúc Khắc Tư nhỏ bé quê mùa như ta cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là sự phồn hoa của một đại thành thị."
"Hải Luân, ta có thể có được một cái găng tay của nàng để cất kỹ nó dưới mũ giáp của ta không?" Ánh mắt của Lý Sát vương tử giống như trái cây giữa trưa hè, nặng chình chịt, đỏ ngời ngời.
Lưu Chấn Hám cho dù là cái túi rơm cũng biết vương tử nói như thế là trực tiếp cầu ái rồi, bỡi vì mỗi Bỉ Mông kỵ sĩ đều đem găng tay của người con gái mà mình yêu quý nhất giấu ở dưới mũ giáp. Tuy nhiên, hắn vẫn ngây ngô đứng đó ợ hơi liên tục, chuẩn bị chờ vương tử nói xong mấy lời thừa thì lập tức lên đường.
Gió càng lúc càng lớn, cỏ hoang xa tận chân trời không ngừng nhấp nhô.
Lưu Chấn Hám bún số thịt xỉa ra dính đầy móng tay lên bờ mông có đường nét cứng rắn của vương tử.
"Chiến thần Khảm Mạt Tư nói: không nên để vẻ ngoài đẹp đẽ che mất nội tâm của ngươi. Vương tử thân ái của ta ạ. Tiếp thụ sự khoản đãi của ngài, đó chính là sự vinh hạnh suốt cuộc đời của ta." Hải Luân chợt nỡ nụ cười, khéo léo cự tuyệt ánh mắt thâm tình của vương tử.
"Ta sẽ đích thân cầu thỉnh với thần miếu để trở thành giám hộ kỵ sĩ của Hải Luân tiểu thư cho đến khi nàng trưởng thành. Dù gì một tế tự nhỏ tuổi như nàng cũng là món trân bảo khó có được trong vương quốc." Lý Sát vương tử bắt đầu có ý định lạm dụng chức quyền.
"Vương tử điện hạ, ta đã có một vị Long tế tự học đồ, có một lượng lớn kẻ tùy tùng. Do đó, ta cự tuyệt hảo ý của ngài." Hải Luân mỉm cười ngọt ngào, kêu gọi Lưu Chấn Hám và mọi người bắt đầu lên đường trở về nhà.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại một mình vương tử đứng trong gió, ngây ngất nhìn cái đuôi màu hồng từ từ khuất dần trên hoang nguyên.
Lưu Chấn Hám nằm trên chiếc xe lớn do dã trư kéo, miệng ngậm một cọng cỏ, thảy qua thảy lại túi tiền trong tay, tâm tình tốt như chưa từng được tốt, lời ca đắc ý vang vọng khắp hoang nguyên.
"Muội muội muốn mặc áo vải hoa, trên người ca ca lại không có tiền, quanh đi quẩn lại không còn biện pháp nào, chỉ còn biết ra đường ăn giật, vừa giật đã bị bát vào nhà giam, nhốt trong lồng sắt nhìn trời nhìn đất, chờ một ngày để được tự do, sẽ cùng các nàng thêm vui thêm vẻ..."
"Ra khỏi tù ta cười ha ha, cao hứng bằng trời ta cưỡi khí xa, hai tay một thân một đầu tới, chờ tới một ngày bước xuống khí xa, cười ha ha, các huynh đệ vì ta bày thêm tiệc rượu, nâng chén rượu lên chưa kịp uống, hai chú công an tới bắt ta, công an công an sao làm quá thế, một lời đã phán cả mười năm, trực thăng phi cơ đưa ta tới, tới đến sa mạc để ta phơi..." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Sa mạc sa mạc thật tịch mịch, không có nữ nhân sao ta sống, quyết định một ngày sẽ thả ta, sát nhân phóng hỏa..."
Lưu Chấn Hám lảm nhảm hát mấy bài nhạc chế năm xưa thường lưu hành đầu đường xó chợ hoặc ở trong quân ngũ, nào là "Căn phòng tháng bảy", "Muội muội phải tới thăm ta", còn có bài Vọng Xuyên Vân truyền khắp đại giang nam bắc.
Ca khúc tiền tuyến thường chia ra làm hai loại chay và mặn. Loại chay thường có những khúc như "Ánh trăng rằm", không những ở tiền tuyến mà ở hậu phương cũng cực kỳ thịnh hành. Còn những bài hát thuộc loại "mặn" không phải lúc nào cũng được biết đến, nhưng khi ra tiền tuyến thì các chiến hữu khắp đại giang nam bắc đều phải học thuộc, và thứ này là loại khoái khẩu nhất của Lưu Chấn Hám.
"Tuy muội không hiểu rõ chàng đang hát gì, nhưng muội có thể cảm giác ca thanh của chàng rất dâm đãng." Hải Luân nhíu mày.
"Nói bậy." Lưu Chấn Hám nói xạo không ngượng mồm, "Đây là tác phẩm làm lễ cúng bái hiến cấp chiến thần của ta."
"Lý Sát, trong tế tự pháp điển chương 184 có ghi lại rằng, ba trăm năm trước trong Bỉ Mông thần miếu cuất hiện một tế tự Khế khắc nhân tộc kê đầu nhân rất đặc biệt. Không biết y từ đâu mà học và sáng tạo ra một loại chiến ca rất dâm đãng, và để thử uy lực của loại chiến ca này, y đã ngâm xướng nó cho người trong tộc của mình nghe. Không ngờ điều này dẫn tới toàn bộ nữ tính trong tộc bị loại chiến ca này làm hư hỏng tư tưởng, từ từ biến thành tộc làm kỹ nữ có tiếng trong Bỉ Mông. Vị tế tự đặc biệt này sau đó bị thần miếu thiêu chết." Hải Luân đang lật xem cuốn Tế Tự pháp điển ngẩng đầu lên nhìn hắn, dùng tay chỉ vào chỗ ghi lại điển tích đó đẩy lại trước mặt cho Lưu Chấn Hám xem.
"Khế khắc nhân tộc (tộc gà ) thì ra là tộc làm kỹ nữ à? Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ! Vậy chẳng phải là... gà mà đi làm đêm sao?" Lưu Chấn Hám ngồi thẳng dậy trên cái xe lớn do dã trư kéo, nhìn Ngải Vi Nhi, hai người cùng ha hả cười.
"Lý Sát! Huynh không nghiêm túc một chút được sao?" Ngưng Ngọc không thích mấy cái bộ dạng cà lơ phất phơ lăng nhăng như thế của Lưu Chấn Hám.
"Nàng không cảm thấy chuyện này đáng tức cười sao?" Lưu Chấn Hám vẫn không nhịn được cười.
"Trong các chương từ 180 đến 190 của Tế Tự Pháp Điển đều có ghi lại những tế tự cá biệt như vậy. Giống như vong linh pháp sư của nhân loại, những tế tự đi theo con đường mới này đều bị coi là dị đoan ở Bỉ Mông, nếu bị người ta biết thân phận, nhất định sẽ bị thần miếu thiêu chết." Lời Hải Luân như một bồn nước lạnh, lập tức tiêu diệt sạch sẽ cái ý nhăm nhăm muốn thử món "Dâm tiết chiết ca" của Lưu Chấn Hám.
"Thú thực..." Lưu Chấn Hám lầm bầm: "Ta thấy chính vì thiếu thứ chiến ca này mà số lượng nhân khẩu của Bỉ Mông ít ỏi như vậy."
"Nói bừa!" Hải Luân bóp mũi hắn kéo qua kéo lại: "Nguyên nhân nhân khẩu ít ỏi của Bỉ Mông chàng không nghe Thôi Bội Thiến đạo sư giảng qua rồi, sao lại còn nói loạn lên chứ! Hơn nữa, chiến ca tự sáng tạo của chàng và những tế tự kia có sự khác biệt, tuy chàng dùng loại ngôn ngữ khác để ngâm xướng chiến ca, nhưng hiệu quả có được vẫn giống Bỉ Mông chiến ca chính tông, căn bản không thoát li đến quỹ đạo ma quỷ. Còn về điểm này, ta sẽ giám đốc cho chàng, ta tuyệt đối không để chàng đọa lạc đến bước đó đâu.
Lưu Chấn Hám lúc lắc túi tiền hoa hồng nhận được từ lão bản La Cách, khiến cho tiền vàng đong đưa rổn rẻn cả lên, lại giả vờ như mình là kẻ nhắm mắt bịt tai, không thèm nghe lời Hải Luân nói.
"Đúng rồi, mới chớp mắt mà sao chàng có nhiều tiền như vậy? Vừa rồi thấy chàng cho các Bỉ Mông khất cái ở cửa thành không ít tiền, chàng lấy tiền ở đâu vậy?" Ngưng Ngọc kinh ngạc hỏi.
"Lấy..." Lưu Chấn Hám vừa nói vừa đưa cái mũ miệng thủy tinh cho Ngải Vi Nhĩ, "Hắc hắc, đỡ được cái này rồi, vốn chuẩn bị đem nó đổi thành tiền đấy."
Ngải Vi Nhĩ cười ngọt ngào, nhưng lại nhanh chóng sầm mặt lại, bản thân nàng với tên khống này chưa có thân mật đến mức tương hỗ nhau như vậy.
"Lý Sát, muội có một đề nghị." Ngưng Ngọc nói: "Liên quan đến món tiền này."
"Bản thân ta cũng có tính toán." Lưu Chấn Hám gật gật đầu: "Nhưng mà ta vẫn hi vọng có thể biết được Ngưng Ngọc thông minh nhất của ta đã tính toán gì."
"Hai người tính toán gì vậy? Chẳng lẽ muốn đem món tiền này làm ăn à?" Tính cách thương nhân của một vị Phúc Khắc Tư ở Hải Luân chợt nổi dậy.
Lưu Chấn Hám và Ngưng Ngọc cùng nhìn nhau cười.
"Nàng nói trước đi." Lưu Chấn Hám nói.
"Muội muốn đem món tiền này đi thuê một số người." Ngưng Ngọc nói.
"Ta cũng tính như vậy." Lưu Chấn Hám cười ha ha.
"Mướn Ngao nhân tù phạm à?" Do có song tu kết giới, Ngải Vi Nhĩ dù sao cũng có ít nhiều điểm tương thông tâm linh với Lưu Chấn Hám, nên hỏi: "Vì sao như vậy?"
"Hôm nay ta mua nhiều vũ khí như vậy, không phải là không có chút dụng ý nào đâu." Lưu Chấn Hám nói: "Ta ở thần miếu đắc tội với không ít người, Hải Luân và ta bị phân phối đến một chỗ vô cùng nguy hiểm để tu luyện, và săn tinh hạch của ma thú."
"Nam thập tự tinh sâm lâm còn có tên là thiên đường của ma thú." Hải Luân gật gật đầu, "Đích xác, đến mấy địa phương này mang theo nhiều truy tùy gia cường đại cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng mà, ta có một nghi vấn, chiêu mộ Ngao nhân chiến sĩ chỉ có thể được thực hiện vào thời chiến, và duy nhất dùng làm đội xung phong, thời bình không cho phép dùng tiền tuyển họ, chàng làm sao giải quyết?"
Lưu Chấn Hám cười ha hả, "Tiểu cô nương của ta, ta nhớ đến một câu ngạn ngữ của Bỉ Mông, nói là 'Nam nhân Phúc Khắc Tư cảm thấy tiền càng nhiều càng tốt, nữ nhân Phúc Khắc Tư cảm thấy càng xấu càng đẹp."
"Nhược điểm của Phúc Khắc Tư chúng ta sao chàng lại nhanh chóng biết rõ vậy?" Hải Luân bị hắn nói đến nổi đỏ hồng cả hai má. Đích xác, mỗi năm đều có một tràng chủ của giác đấu trường đem tiền đến giám ngục chuộc ra vài đấu sĩ cường tráng, trong đó không hiếm Ngao nhân.
"Lý Sát, tuy có thể kiếm tiền chuộc tù phạm ra, nhưng mà chuộc nhiều tù phạm như vậy, thúc thúc nhất định sẽ không đáp ứng đâu a." Hải Luân vẫn còn có nghi vấn.
"Tế tự đại nhân Lý Sát ta còn có diệu kế." Lưu Chấn Hám cầm cây "mật tập trận" bên cạnh lên, "canh" một tiếng, nhô ra các mũi đao răng sói.
------o0o-----
Tây Mã Khắc tử tước hiển nhiên không ngờ rằng tên Thất Cách lúc rời khỏi cửa mặc đồ rách rưới như hành khất, nhưng sau khi đi một quay về, chớp mắt cái đã rủ mình đứng dậy, toàn thân trên dưới đều rực rỡ muôn màu. Vũ khí và bì giáp của các hùng miêu võ sĩ càng làm Tây Mã Khắc tử tước lè lưỡi. Tử tước thầm tính toán, thấy tiền lương một năm của mình cũng không đủ trang bị bao nhiêu thứ như vậy.
Lưu Chấn Hám đưa Tây Mã Khắc tử tước đại nhân đến một địa phương ẩn bí, nói chuyện với nhau rất lâu.
Khi quay trở ra, trong túi của tử tước đại nhân đầy thêm các vật lấp lánh kim quang, còn Lưu Chấn Hám có thêm một phiếu chuyển giao thuộc hạ.
"Nếu như có người dò hỏi, ngươi cứ nói ngươi phụng chỉ ý của chiến thần, mượn đỡ số Ngao nhân tù phạm này làm hộ vệ. Thân phận tế tự của ngươi rất cao quý, không ai dám làm khó dễ gì ngươi đâu." Tây Mã Khắc tử tước còn dặn dò: "Nếu không phải cháu ta phải đến một chỗ nguy hiểm như vậy để thí luyện, ngươi có đưa nhiều kim tệ hơn nữa ta cũng không đồng ý đâu."
Sự trả lời của Lưu Chấn Hám lập tức khiến tử tước đại nhân sởn tóc gáy mà hối hận.
"Ngài yên tâm, ai dám nói mấy lời thừa đó với ta." Lưu Chấn Hám phất chưởng, vỗ cái bàn gỗ gãy thành hai mảnh, "Ta nhất định sẽ sát nhân diệt khẩu đấy!"
Tử tước đại nhân há hốc miệng, cảm giác số kim tệ trong người sao mà nóng rát như vậy. Y tuy không phải là vu y, nhưng cũng có thể dự cảm được trong vương quốc nhất định sẽ nhanh chóng sinh ra một vị siêu cấp đại đạo như A Li Ba Ba trong truyền thuyết.
"Nói giởn thôi mà." Lưu Chấn Hám cười ha ha, vỗ vỗ vai tử tước đại nhân.
Các ngao nhân đều được tháo xích sắt dưới chân ra, đang bất ngờ ngơ ngác đứng ở một bên dạng tay giang chân, kỳ quái nhìn vị Thất cách tế tự đang lui lui tới tới trước mặt chúng vừa nhìn nhìn ngó ngó vừa đánh giá cẩn thận. Chung quanh đó là bọn hùng miêu vũ sĩ lộ rỏ tính cách yêu thích bạo lực, lại vũ trang từ đầu đến đít. Ánh mắt lạnh lùng của chúng ngưng tụ lại khiến đám Ngao nhân cảm giác như mình có điểm sai lầm gì đó rất lớn, sắp lập tức bị đưa đi tử hình đến nơi.
Ánh mắt của Lưu Chấn Hám cũng giống như một gã đồ tể đang tuyển chọn một con trong đám la toa thú để đem đi giết thịt.
"Trong các ngươi ai là đầu lĩnh?" Lưu Chấn Hám đác ý gật gật đầu, hắn đơn giản là đang rất hài lòng đối với sự biểu hiện của các ngao nhân tù phạm này. Thần hình cường tráng như vậy mà chỉ cho đập đá thì thực là quá tủi thân cho chúng.
"Thất Cách lão gia, ta là Đạo Cách tộc Ngao nhân Bối Lạp Mễ, ta là đầu lĩnh trong số đồng bạn ở đây." Một ngao nhân cường tráng nhất bước ra, trong ánh mắt y đầy vẻ nghi hoặc, nhưng mà đạo nghĩa không cho phép y chùn bước, buộc phải bước ra đối đáp. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Có hai tin tức, một tin tốt, một tin xấu. Các ngươi muốn biết tin nào trước?" Lưu Chấn Hám rút điều xì gà tự chế ra, Cổ Đức nhanh chóng móc ra đá lửa, bật lửa lên châm thuốc cho hắn.
"Thất Cách lão gia, chúng ta muốn biết tin xấu trước." Bối Lạp Mễ cào cào lông bờm vàng kim của mình.
"Thời hạn thi hành án của các ngươi bị kéo dài vô hạn." Lưu Chấn Hám thoải mái thổi ra một vòng khói.
Bọn ngao nhân đều im lặng, khả năng thả bọn chúng ra nhìn chung là con số không, trừ khi các chiến sĩ thuộc chủng tộc khác trong lượt mười năm tới này có thể giành được vương vị, đánh bại được quốc vương hiện nhiệm vốn là Lai nhân.
"Tin tốt đó là, địa điểm chịu hình phạt sau này của các ngươi đặt ở trên người ta. Các ngươi không cần phải mang cùm sắt nặng nề nữa, mà là phải cầm vũ khí trầm trọng ra sức cho ta." Lưu Chấn Hám lại phun ra từng vòng khói.
"Lão gia, tiền tuyến bạo phát chiến tranh rồi à?" Trên gương mặt Bối Lạp Mễ hiện rõ vẻ buồn vui lẫn lộn.
"Không hề xảy ra chiến trang, nhưng mà ta là một tế tự xui xẻo đáng thương, phải đi chấp hành một nhiệm vụ tu luyện hết sức đáng sợ. Ta cần có những truy tùy giả mạnh mẽ có lực, vừa khéo các ngươi được ta chọn trúng rồi." Lưu Chấn Hám nói lên một câu bạn ngữ Bỉ Mông sặc mùi dâm đãng: "Cơ hội mất rồi, thì có của quý to đến mấy cũng chẳng ích gì! Hãy tận dụng cơ hội này đi, các dũng sĩ Ngao nhân của ta!"
"Chúng tôi chỉ có lực khí mà thôi, lão gia! Từ nhỏ chúng tôi đã không được phép tiếp xúc vũ khí và tu luyện vũ kỹ. Khi chúng tôi thành niên, thì buộc phải đến nơi này làm nô lệ, lão gia!" Đôi môi Bối Lạp Mễ run run, đó chính là khát vọng tự do! Chớp mắt nó đã ở trước mặt, nhưng lương tâm buộc hắn phải đem sự thật của bản thân nói ra.
"Không cần gấp, các ngươi theo ta, ta sẽ từ từ dạy các ngươi." Lưu Chấn Hám không thèm để ý gì đến điều đó. Chỗ này đến Nam thập tự tinh sâm lâm mất hơn nửa tháng, trên đường đi hắn có đủ thời gian dạy cho các Ngao nhân này đến một trình độ không tệ rồi.
"Vô cùng cảm tạ ngài! Ngao nhân vĩnh viễn cảm kích ngài cấp cho sự tự do. Thứ ấn đức này đủ để cho chúng tôi dùng sanh mệnh để đền đáp!" Bối Lạp Mễ kích động quỳ mọp dưới chân Lưu Chấn Hám, cảm kích hôn lên giày của hắn.
"Lão gia! Chúng ta đi giết rồng hay là đi khiêu chiến nhân loại ma pháp sư đáng sợ?" Bối Lạp Mễ ngẩng đầu lên hỏi.
"Yên tâm! Chúng ta chỉ đến Nam thập tự tinh sâm lâm mạo hiểm chút thôi!" Lưu Chấn Hám đáp.
"Cái gì?" Các ngao nhân lập tức hít hơi vào thật mạnh.