Trên đường tới thôn trang của Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân, Lưu Chấn Hám quay sang nói chuyện với La Bá Đặc, càng lúc càng thêm thân thiết, kiến thức của tên Ốc Nhĩ Phu này kỳ thực cũng rất phong phú.
La Bá Đặc Ba Kiều cũng biết rằng tên tế tự này là người chơi được, nhất là sau khi Lưu Chấn Hám mời y hút thử xì-gà.
Sau khi vứt bỏ mọi nghi ngại về nhau, hai người đều coi nhau như là bằng hữu lâu năm vậy.
Hoắc Bỉ Đặc Bán Nhân có một vương quốc nhỏ bé ở Bạch Lệnh Sơn, nhân khẩu ước hừng một vạn người, sống phân tán trên đỉnh Thuân Lĩnh. Người Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân từ trước đến nay không thích lối sinh hoạt phiêu bạt đây đó. Thứ họ theo đuổi là những món ăn ngon, hầu như người Hoắc Bỉ Đặc Bán Nhân nào cũng đều là đại sư nấu ăn kiệt xuất. Bọn họ là tộc người địa phương duy nhất sinh sống ở Đa Não hoang nguyên khi Bỉ Mông đại quân lui vào đây một ngàn năm trước.
Mỗi một thú nhân Bỉ Mông đi qua thôn trang của người Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân đều được khoản đãi thức ăn ngon nhất. Người Bán Thân Nhân hiếu khách, người tinh linh lạnh lùng, nhân loại gian trá, thú nhân cường tráng đều nổi danh ngang nhau khắp đại lục.
Trước mắt trong quân hậu cần Mễ Cách quân đoàn Ốc Nhĩ Phu, phụ trách nấu ăn cơ bản toàn là người Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân, cho nên Ốc Nhĩ Phu lang tộc đối với việc bảo vệ an toàn cho họ rất là quan tâm. Suy cho cùng, người Bán Thân Nhân chỉ cao bằng một nửa nhân loại bình thường. Tuy là họ không thiếu dũng khí, nhưng đức tính hiền lành, và tâm linh thuần phác khiến họ không giỏi chiến đấu. Các ma thú cường đại trong Bạch Lệnh Sơn nhất mực nhằm vào Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân mà quấy nhiễu, xét cho cùng cũng là vì nguyên nhân chủ yếu này.
Lưu Chấn Hám sau khi nhìn thấy mấy người Bán Thân Nhân, mới biết rằng dạng chủng tộc này sinh tồn được nơi rừng núi thật vô cùng gian khổ chứ không chơi. Mỗi người Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân đối với quân đội Bỉ Mông đều vui mừng hoan hô nhiệt liệt. Nhìn thấy bọn họ không ai cao quá 1 mét, Lưu Chấn Hám nhớ tới tên Ải Nhân đập sắt ở tiệm rèn, dù Ải Nhân lùn thấp nhưng so với những người này cũng còn cao hơn một chút.
Chân của họ to lớn mọc đầy lông thật khiến cho Lưu Chấn Hám có điểm lo lắng cho sinh hoạt bình thường của họ.
Nhà cửa của Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân đều là làm từ cỏ tranh cùng các khối đá nhỏ mà đắp thành, độ cao chỉ tới ngang đầu của Lưu Chấn Hám nên cả đám người chỉ đến ngồi trên mảnh đất trống, bọn Hùng Miêu võ sĩ và Ngao nhân đều rất cẩn thận ngồi xuống, chỉ sợ lỡ như bất cẩn thì làm cho nhà cửa chấn động sập xuống luôn.
Vị trưởng lão Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân cầm quài trượng, hầu như gục đầu vào cánh tay của La Bá Đặc, khuôn mặt đầy vẻ bi thương trong mắt lệ tuôn từng dòng, khóc kể lại tao ngộ bi thảm của thôn làng mình.
Việc xảy ra thật khiến người ta phải nổi giận.
Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân quả đúng như lời truyền ngôn, bọn họ suốt ngày chỉ biết ăn uống, vui vẻ hưởng dụng các loại mỹ tửu tự chế.
Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân mất rất lâu mới phát hiện được sau thôn trong một sơn cốc, rồi khó khăn lắm họ mới đào được một chỗ trống, chuẩn bị trồng nguyên liệu cho việc chế biến loại rượu Hoắc Bỉ Đặc Lãng Mỗ Tửu - Hương Tửu Bách Hợp. Án theo thân hình nhỏ bé của họ mà khai phá được một vùng đất trống giữa rừng rậm thế này, thì thật là gian nan không thể tưởng tượng được.
Nào ngờ đâu sau khi bọn họ gian nan cực khổ vun trồng được một khoảnh lớn Hương Tửu Bách Hợp thì bị ma đầu Tinh Vỹ Quy xuất hiện đánh chiếm toàn bộ. Chỉ trong ba ngày, Tinh Vỹ Quy ăn hết hầu như quá nửa Hương Tửu Bách Hợp do người Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân gian nan vất vả trồng mất mấy năm, làm cho người Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân vốn quý mỹ thực như sinh mệnh hầu như chết điếng.
Lúc đầu bọn họ cũng nghĩ đến việc đánh đuổi Tinh Vỹ Quy đi, nhưng cung tên của bọn đối với Tinh Vỹ Quy vốn đao thương bất nhập căn bản không hề có tác dụng nào, có mấy dũng sĩ can đảm leo lên trên đầu Tinh Vỹ Quy liều mạng bị nó quất đuôi một cái, liền bị đánh dẹp lép.
"Các vị dũng sĩ Bỉ Mông! Xin hãy cứu giúp chúng tôi! Lần này chúng tôi đã phải bao phen cực khổ vun trồng Hương Tửu Bách Hợp hết mấy năm, mấy loại nguyên liệu này có thể phối chế ra Lãng Mỗ Tửu của chúng tôi đó!" Bán Thân Nhân trưởng lão lệ chảy vòng quanh nói:"Không có Lang Mỗ Tửu tham gia Tái tửu đại hội năm nay, Đạt Đa Thôn bọn tôi sẽ bị toàn vương quốc Bán Thân Nhân đuổi khỏi Bạch Lệnh Sơn!"
Lưu Chấn Hám lấy cung tên trên thân một người Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân xuống. Cây cung nhỏ này tinh xảo như là đồ chơi vậy. Lưu Chấn Hám chuyển đầu tên lại bắn vào mông đít Thực Nhân Ma Tạp Lỗ, Tạp Lỗ chỉ khẽ chớp mắt không hề phản ứng.
"Các người yên tâm!" La Bán Đặc an ủi Bán Thân Nhân trưởng lão:"Bọn ta lần này tới đây còn có hai vị tế tự vĩ đại nữa, nhất định có thể đuổi ma thú đáng sợ đó đi nơi khác."
Ba vị mỹ nữ xinh tươi vốn đã làm cho bọn người Bán Thân Nhân xung quanh hầu như nghẹt thở, lại nghe rằng có hai vị tế tự trong truyền thuyết nên mỗi người đều nhìn vào ba cô gái xinh đẹp, tịnh không một ai chú ý đến Lưu Chấn Hám đứng đó cả nửa ngày.
"Quá tốt rồi!" Bán Thân Nhân trưởng lão cao hứng nói:"Chỉ cần có thể đuổi con Tinh Vỹ Quy đáng sợ đó đi, sau khi chưng cất xong Lang Mỗ Tửu, nhất định sẽ tặng cho ba vị đại nhân mỗi người năm ga lông lớn."
Lưu Chấn Hám chú ý đến một tình tiết nhỏ, đó là mỗi khi nghe đến Lang Mỗ Tửu, ngay cả người nghiêm cẩn nhất trong bọn lang kỵ binh là La Bá Đặc cũng không kềm được nuốt nước miếng liên hồi.
"Ngươi nhất định phải ăn thức ăn không có men, uống nước suối thanh khiết, dùng ý chí chiến đấu cự tuyệt mấy chuyện hủ hóa đọa lạc, cách xa mỹ sắc và rượu chè, cách xa các vật dụng trang sức xa hoa, phải dùng nhiệt huyết dũng sĩ đi chứng minh huân chương của bản thân". Lưu Chấn Hám một mặt rì rầm rao giảng các quy tắc của Bỉ Mông kỵ sĩ, một mặt nhìn xem biểu tình của Bái nhân La Bá Đặc. Các chuẩn tắc của Bỉ Mông kỵ sĩ này hoàn toàn do Lý Sát vương tử ngày đó ba hoa khoác lác, Lưu Chấn Hám im lặng ghi nhớ lại, không ngờ rằng hôm nay lại vừa khéo được ứng dụng.
Quả nhiên lời nói của Lưu Chấn Hám vừa ra khỏi miệng, mấy tên lang kỵ binh khuôn mặt đều hiện vẻ hổ thẹn, sắc mặt của La Ba Đặc càng thêm mất tự nhiên.
Ha ha, Lang Mỗ Tửu này thuộc về lão Lưu ta rồi! Lưu Chấn Hám cười thầm.
"Việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát! Tinh Vỹ Quy ở đâu? La Bá Đặc kỵ sĩ, ngài tập hợp binh sĩ lại, vì các bằng hữu Bán Thân Nhân mà đánh đuổi họa hại!" Lưu Chấn Hám một mặt nghiêm mặt nói, một mặt kêu Thực Nhân Ma Tạp Lỗ đưa thanh Mật Tập Trận đến.
Tạp Lỗ gắng sức xốc lên, nhưng hầu như chỉ có thể kéo lê cây gậy.
"Đại nhân, cái này là...?" La Bá Đặc nhìn Lưu Chấn Hám cầm cây đại bổng có các lỗ đen bóng như tổ ong, trong mắt có chút nghi vấn.
"Đây là nhạc khí dùng để tăng thêm ca lực của ta!" Lưu Chấn Hám thuận miệng đáp.
Bán Thân Nhân trưởng lão dẫn đại quân ào ạt đi tới một cái đèo gần đó. Nơi đây được ánh mặt trời chiếu rọi rất sung túc, cây cối mọc xanh um tươi tốt, một dòng suối không to không nhỏ chầm chậm chảy từ trên vách núi mang theo hương hoa tươi mát xuống dưới.
Vùng trời tiếp giáp khu rừng có một cái lồng ánh sáng rực rỡ hồng hào lờ mờ hiện ra giữa từng không, các tia sáng màu xanh nhạt lưu chuyển bên trong thật là kỳ diệu.
Đạo quang quyển này chính là "Thời không liệt phùng" (khe nứt thời gian và không gian). Bạch Lệnh Sơn và Nam Thập Tự Sâm Lâm cũng đều như thế, người ta nói mấy cái Thời không liệt phùng này chính là thông đạo năm đó ma tộc xâm nhập vào Ái Cầm đại lục.
Ngọn đèo có một mảnh đất trống rộng khoảng mười mẫu vuông vức, nguyên là một khu đất chỉnh tề. Nhưng hiện tại nó toàn là những thảm thực vật tàn khuyết rách nát nham nhở, chỉ còn duy nhất phía vách núi có mấy khóm hoa Bách hợp màu trắng tinh thanh khiết, mỗi gốc cây đều có lá xanh biếc như trúc mọc vòng quanh cây, hương hoa ngào ngạt, hình dạng như loa kèn, tư thái ưu mỹ phi thường. Một cơn gió nhẹ thổi đến, không khí tán phát một mùi tửu hương ngọt ngào say đắm.
"Con ô quy đó đâu?" Lưu Chấn Hám dứ dứ Lang Nha Bổng, muốn được thí nghiệm loại vũ khí này xem sao, nhưng hắn tìm hết mấy vòng, vẫn không hề phát hiện tung tích của Tinh Vỹ Quy đâu cả.
"Chú ý! Ngàn vạn lần không được để nó phóng "Trầm Túy Chi Vân", cần phải tốc chiến tốc thắng!" Lưu Chấn Hám vặn bung ra các mũi đao nang sói, lớn tiếng hô vang.
La Bá Đặc cao giọng ngâm khúc Tẩy hồn chiến ca đặc hữu của Bái tộc Sa La Mạn, tiểu hồ ly cũng cất tiếng hát khúc Chúc phúc chiến ca gia trì lên thân thể các chiến sĩ.
Mấy đạo quang mang kỳ dị lóe lên, trên thân thể các chiến sĩ Ngao nhân và lang kỵ binh đều phát sinh dị biến, người nào cũng lông tóc dựng đứng, gân mạch nổi cuồn cuộn trên tay, lớn tiếng quát vang cuồng dã.
Chúc phúc chiến ca gia trì trên thân bọn võ sĩ Hùng Miêu có vẻ thua kém hơn, trên thân thể chỉ có vòng sáng kim sắc bao quanh để chứng minh rằng bọn họ cũng đang được thần hiệu chiến ca gia trì.
La Bá Đặc đang thi triển Tẩy hồn chiến ca đột nhiên nhìn thấy vị Thất Cách tế tự trên thân lấp lánh kim quang, lại có thể vung múa Lang Nha Bổng bay lên, liền kích động vô cùng, suýt chút nữa đưa răng cắn luôn vào lưỡi!
Cuồng lang chiến sĩ xứng đáng là quân nhân chuyên nghiệp, tuy là tiếp thụ cuồng hóa, nhưng vẫn bảo trì được đội hình nghiêm cẩn, khu động tọa lang dưới khố, án chiếu theo đội hình của kỵ binh, dùng tốc độ công kích nhanh như thiểm điện, chỉnh tề phóng vòng quanh bên hông người con Tinh Vỹ Quy, loan đao cực bén tiếp giáp với quy giáp kiên ngạnh làm bắn ra những đóa hoa lửa xán lạn.
So với bọn Ngao nhân chiến sĩ mà nói thì Ngao nhân tựa hồ hỗn loạn hơn nhiều, ào ào như ong vỡ tổ tấn công vào mặt sau. Có nhóm lại còn tiến đến trước mặt Tinh Vỹ Quy, mấy chục lưỡi phi đao sáng loáng nhắm phóng vào mắt con Mô Đặc to lớn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Tinh Vỹ Quy chỉ cần nhắm mắt lại là đánh văng một loạt phi đao, mũi đao bén nhọn chạm vào lớp vảy cứng trên đầu nó làm bắn ra từng đợt, từng đợt hoa lửa.
Đòn công kích ma pháp nhỏ đầu tiên của Ngải Vi Nhĩ cũng đã hình thành, một đạo ma pháp thủy tiễn xé gió bắn thẳng vào Tinh Vỹ Quy to lớn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lần này không thể bắn hụt được, khả năng bắn trúng miệng Mô Đặc thật không nhỏ.
Mấy đợt sóng lăn tăn gợn lên, mười mấy Thực Nhân Ma xuất hiện bên cạnh thân Tinh Vỹ Quy, vung múa mộc bổng đánh xuống đầu cự quy một cách mãnh liệt. Huyễn thuật của Ngưng Ngọc cũng đã hoạt động.
Tinh Vỹ Quy đã phẫn nộ, trí tuệ của ma thú quả nhiên không tệ. Nó vừa mới tính thi phóng một đòn Trầm Túy Chi Vân thì đã bị ma pháp của đối phương đánh loạn xạ cả lên. Chẳng qua nó không phải là không có cách đối phó, cái đuôi khổng lồ như lưu tinh chùy vô cùng khủng bố của nó không do dự gì quét ngang thân thể bọn Thực Nhân Ma.
Thực Nhân Ma do huyễn tượng tổ thành không chịu nổi một kích mãnh liệt này, chỉ thấy một trận quang mang lóe lên hỗn loạn, toàn bộ đều tiêu thất trong hư không.
Đáng tiếc là, huyễn thuật của Ngưng Ngọc phát ra không lầm, Thực Nhân Ma lại kêu lên xuất hiện thêm lần nữa, hình dạng vô cùng kinh khủng.
"Cái gì thế này...?" La Bá Đặc suýt chút nữa rớt xuống đất, tại sao cả bầy Thực Nhân Ma lại xuất hiện như từ trên trời rơi xuống thế kia?
Tạp Lỗ cũng bồn chồn khó hiểu, tại sao toàn bộ bọn Thực Nhân Ma này lại có hình dạng giống hắn như đúc thế kia?
Sự chú ý của Tinh Vỹ Quy bị bọn Thực Nhân ma hấp dẫn trong một khoảnh khắc, Lang Nha Bổng của Lưu Chấn Hám đã đập xuống trên đầu nó, hai mươi chiếc gậy bằng xương cũng đồng thời đập thẳng vào thân thể của Tinh Vỹ Quy.
"Lắc rắc" Các chiếc gậy làm từ chân sau của La Toa thú trong tay Đám Ngao nhân gãy thành hai đoạn, không còn ai có cây cốt bổng hoàn chỉnh cả, cả bọn đều trợn mắt nhìn.
Chỉ có cây Lang Nha Bổng của Lưu Chấn Hám là thực sự có hiệu quả. Một âm thanh như núi lửa phun trào vang lên, cái đầu to lớn của Tinh Vỹ Quy bị cây Lang Nha Bổng đáng sợ đó đập xuống tạo thành một tiếng động giống như sắt thép chạm nhau, khiến chiếc đầu rùa to lớ đầy vảy đó bị lõm xuống một vệt rất rõ rệt.
Tinh Vỹ Quy bị một đòn nặng nề như vậy lại không hề lảo đảo, chớp mắt đã chuyển thân, dùng chiếc đuôi lớn giận dữ quất vào Lưu Chấn Hám.
Chiếc đuôi lớn quét qua vang lên tiếng gió như vẩn thạch rơi từ trời xuống, làm cho Thực Nhân Ma do huyễn thuật cấu thành tan nát thành bột phấn. Bọn Ngao nhân nhanh chóng mọp xuống đất, mấy Lang kỵ binh tránh không kịp bị đẩy bay lên không trung, đụng mạnh vào vách núi, máu tươi văng tung tóe giống như một lọ mực màu đỏ bị rơi vỡ, tức thì con suối đang tung bọt trắng xóa biến thành một dòng thác máu.
"Khảm Mạt Tư!" Lưu Chấn Hám hô lớn giống như Bỉ Mông chiến sĩ thực thụ, quay tròn Lang Nha Bổng cương ngạnh đón thẳng lực lượng ngàn cân của chiếc đuôi quét tới.