Tên Ngưu đầu nhân ở phía xa kia, ngươi cũng khá hoàn hảo đấy. Vành mắt của ta cũng ướt rồi đây.
----o0o----
Thanh danh của chiến tranh cự thú Khoa Ma Đa vang dội, Lưu Chấn Hám cũng không hề bỡ ngỡ. Thời gian lên Thần miếu thí luyện, hắn đã từng thấy hình điêu khắc vật tổ của loài cự thú này trên cây cột rồi.Thời kỳ Bỉ Mông vương quốc phồn vinh cực thịnh, trong Bỉ Nhĩ tộc Ngưu đầu nhân từng có người sinh ra trứng Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú trước đây là ma sủng độc quyền của Tát Mãn tế tự.
Khoa Ma Đa cự thú tuy bình thường hành động chậm chạp nhưng năng lực chạy nước rút kỳ thực lại thần tốc phi thường. Năng lực tiêu hóa của chúng vô cùng khủng bố, toan dịch siêu cường, trừ các hành động thủ đoạn công kích ra, bọn chúng có thể thôn phệ bất kỳ thứ gì chúng muốn, hầu như tất cả mọi thứ đều có thể là thức ăn cho bọn chúng, dạ dày của chúng thậm chí có thể tiêu hóa cả đá rắn. Khoa Ma Đa cự thú tính khí bình sinh ôn hòa, ít khi chủ động công kích nhưng nếu chúng bị tấn công hoặc bị cản trở không cho ăn uống thì những dã thú cường đại này sẽ biến thành những địch nhân đáng sợ nhất.
Bất quá từ sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ, phương pháp sinh nở và ấp dưỡng trứng chiến tranh cự thú này đã bị thất truyền trong Bỉ Mông. Không chỉ có riêng loài cự thú này mà Sư Thứu kỵ sĩ cường đại của nhân loại sau cuộc chiến Hải Gia Nhĩ tàn khốc đó, cũng vì thất truyền phương pháp nuôi dưỡng và huấn luyện Sư thứu nên Sư thứu kỵ sĩ cũng tuyệt tích luôn.
La Bá Đặc vừa mới cất tiếng hô, Lưu Chấn Hám đã quay đầu cất bước thối lui.
Hai tay hắn vừa mới đánh nhau với Tinh Vỹ Quy, hổ khẩu còn tê rần. Thể cách của con cự thú này hiển nhiên không thích hợp cho hắn chiến đấu như vậy thêm lần nữa. Rốt cuộc ngày đó Long thú đã chết chỉ cấp cho hắn trớ chú chứ không hề ban phát cho hắn toàn bộ sức mạnh của nó.
Lưu Chấn Hám không thể có trình độ cứng rắn như Long thú được.
Bọn Hùng Miêu lao tới như ong vỡ tổ để tiếp ứng, mỗi người đều nắm chặt Lăng thương trong tay. Cái tên cự thú này thể hình thật quá to lơn, bọn Hùng Miêu không dám phóng lăng thương, chỉ sợ làm nó nổi giận.
Hải Luân thông minh lanh lợi liền dùng Thông linh chiến ca để giải trừ hiệu ứng Tẩy hồn chiến ca. Nàng sợ là bọn Ngao nhân chiến sĩ cùng Lang chiến sĩ đang bị cuồng hóa mất đi lý trí toàn bộ lao lên để đi chết.
Chiến tranh cự thú Khoa Ma Đa đi lạch bạch đến trước mặt Tinh Vỹ Quy chưa biết sống chết thế nào, không hề nhìn qua mấy người Bỉ Mông và Bán Thân Nhân đang run rẩy căng thẳng đứng ở đằng xa, le chiếc lưỡi khổng lồ ra liếm từ dưới lên trên thân hình Tinh Vỹ Quy.
"Sồn sột" mấy tiếng vang lên, hàm răng sắc bén như đao của cự thú cắn vào một cái chân rùa, thong thả nhai nuốt, tiếng cọ xát giữa hàm răng cự thú và bộ giáp thô tháp của Mô Đặc tạo thành một âm thanh đáng sợ.
"Xong rồi, xong rồi..." Bán Thân Nhân trưởng lão mặt xám như đất, cay đắng nghẹn ngào nói:"Hương tửu bách hợp của bọn ta... Gia viên của bọn ta... Một con chiến tranh cự thú như vậy thì còn có hy vọng gì nữa?"
"Con chiến tranh cự thú quá to lớn! Cho dù là có sự giúp đỡ của á long tê tự đi nữa, muốn đuổi nó đi cũng là một vấn đề". Bái nhân La Bá Đặc mười phần nhụt chí, hắn cảm thấy đặc biệt uất ức, nguyên đã có hai vị chiến tranh tế tự đến cùng có thể nói là hoàn thành nhiệm vụ một cách nhẹ nhàng, gặp cái gì đánh cái đó, nào ngờ giết chết Tinh Vỹ Quy đã chẳng dễ dàng gì, chưa lấy được tinh hạch trân quý thì đột nhiên lại xuất hiện thêm một con chiến tranh cự thú đi đến chiếm đoạt. Chiến tranh cự thú đang ăn thì thực là không có khả năng quấy nhiễu,lỡ như làm nó nổi giận thì toàn bộ khu rừng này thảy sẽ đều bị hủy diệt.
"Âu Bỉ Tư lạp kỳ! Xác rùa và tinh thạch là của ta!" Lưu Chấn Hám méo miệng tức giận, bọn Ngao nhân đứng bên cạnh cũng thở phì phò y như hắn. Bọn Hùng Miêu đứng nhìn Phan Suất Cổ Đức, Cổ Đức nhìn lão bản, bọn họ nghĩ tới việc công kích thì cũng có điểm không được.
Bọn lang kỵ binh không biết làm sao cứ đứng nhìn La Bá Đặc, công kích cự thú như thế này đừng nói tới một tiểu đội lang kỵ binh, cho dù là một đại đội cũng không biết đã nhét vừa kẽ răng của nó hay chưa.
Lưu Chấn Hám có điểm do dự, Lang Nha Bổng trong tay cắm xuống đất, máy móc chuyển động hai cái huyết ngọc ban chỉ trên ngón tay cái. Vân Tần Kim Nhân tuy cường đại nhưng rốt cục cũng quá chấn động lòng người, trong tiềm thức Lưu Chấn Hám tịnh không nghĩ tới việc để cho quá nhiều người biết việc này.
"Lý Sát..." Ngưng Ngọc đưa bàn tay nhỏ nhắn đặt trên bàn tay hắn, đoạn lắc đầu lia lịa.
"Kim nhân đã chiến đấu mấy ngàn năm nay rồi, sớm đã bị nhiều vết thương, cự thú này nhất định là có lực lượng cường hãn vô bì, không nên làm cho Kim nhân tổ tiên của bọn ta tùy tiện tiêu hao thêm nữa". Ngưng Ngọc lặng lẽ nhìn Lưu Chấn Hám cắn môi nói:"Hãy để ta thử xem sao trước đã".
Lưu Chấn Hám lấy ra một điếu xì-gà ngậm trên môi, khe khẽ gật đầu.
Ngưng Ngọc khẽ máy môi, mấy quầng sáng gợn sóng rì rầm lóe lên, giữa tiếng la kinh hãi của mọi người, một con chiến tranh cự thú Khoa Ma Đa thân hình to lớn như ngọn núi nhỏ xuất hiện giữa ruộng Hương tửu bách hợp.
Đầu óc của bọn người Bán Thân Nhân đứng bên hầu như đông cứng lại, ma thú cấp bậc thiên vương liên tiếp xuất hiện ở gần gia viên mình, người nào cũng có biểu tình ngạc nhiên như nhau.
Thực Nhân Ma Tạp Lỗ lùi ra phía sau mọi người, nhìn thấy cự thú đáng sợ xuất hiện ở hai đầu thì rụt cổ lại, di động cước bộ chuẩn bị ly khai.
Tộc Thực Nhân Ma chỉ dũng cảm khi đối mặt với các sinh vật nhỏ bé nhưng không dám đối mặt với các cự thú khủng bố. Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú xuất hiện cả hai như vậy, cho dù là Địa Hành Long ở đây cũng phải bỏ trốn vào đồng hoang.
"Ùm..." Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú chợt thấy một đồng loại đột nhiên xuất hiện nhìn chằm chằm vào nó thì phẫn nộ nhả cái chân rùa ra, cất tiếng gầm vang giận dữ.
Con chiến tranh cự thú do Ngưng NGọc huyễn hóa ra quay đầu hướng về ven bờ ruộng bách hợp trong rừng chạy đi, cứ chạy mấy bước thì lại quay đầu nhìn như muốn khiêu khích chiến đấu.
"Giúp ta với..." Gương mặt Ngưng Ngọc mồ hôi đầm đìa, dùng huyễn thuật duy trì một yêu thú to lớn giống hệt như thật như vậy, mà còn có thể che mắt được một ma thú có trí tuệ làm nàng hao phí rất nhiều tinh thần.
"Giúp như thế nào?" Lưu Chấn Hám buông điếu xì-gà xuống, tay nhấc chiếc Lang Nha Bổng lên.
"Con Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú này không tiếp thụ sự khiêu khích của ta, huyễn thuật của ta không có cách gào thét khiêu chiến nên chẳng còn biện pháp nào dụ nó đi, các ngươi phải hỗ trợ ta tấn công nó!" Ngưng Ngọc vừa nói vừa điều khiển huyễn thuật cự thú tiếp tục nhe nanh múa vuốt nhằm vào chiến tranh cự thú đang ăn chân rùa mà khiêu khích.
"Ta đến đây!" Lưu Chấn Hám xăn tay áo chụp lấy cây Mật Tập Trận, phía dưới Bạch sắc tế tự bào "thằng nhỏ" cũng dựng đứng lên.
"Bọn tôi cũng đến đây!" Ngao nhân Bối Mễ Lạp và Cổ Đức đồng thời lao ra.
"Quả quả..." Tên tiểu tử Quả Quả đang xoắn lỗ tai tên Thực Nhân Ma Tạp Lỗ ngồi trên đầu hắn chỉ huy hắn tiến tới trước mặt Lưu Chấn Hám.
"Ài... Không sai..." Lưu Chấn Hám mắt sáng lên.
"Tiến lên!" Lưu Chấn Hám nhảy lên một thân cây khô rồi đáp xuống tay của Thực Nhân Ma, chỉ về phía Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú nói:"Đưa ta đến trên đó tấn công"
Tạp Lỗ ban đầu chuẩn bị chạy trốn nhưng bị Quả Quả phát hiện ra ý định của hắn. Nó liền nhảy lên trên cái đầu to của Thực Nhân Ma, lấy tay vặn xoắn lỗ tai hắn, Tạp Lỗ đành phải ngoan ngoãn quay trở lại.
Tên tiểu tổ tông này lực khí mạnh chết người, vừa kéo vừa xé ra, Tạp Lỗ đau đớn tới mức phát khóc.
Tạp Lỗ chăm chú nhìn vào mấy con kiến trên thân cây khô rồi lại nhìn cự thú to lớn khổng lồ, hai mắt cứ đảo qua đảo lại, rồi lăn ra ngất xỉu.
"Nhanh lên! Huyễn thuật của ta không duy trì được lâu đâu!" Thần sắc Ngưng Ngọc càng lúc càng ngưng trọng.
"Ta đến đây!" Hải Luân bước tới:"Các ngươi nhanh lui lại, toan dịch công kích của cự thú này nhất định sẽ rất khủng bố!"
Ngư Ưng A Lạp Cống đậu trên thân cây cất tiếng kêu vang hai cánh vươn ra, từ trên không bổ nhào xuống, phun một bãi toan dịch lên đầu chiến tranh cự thú đang ăn rồi bay liệng một vòng trở lại, đến bên trên cự thú do huyễn thuật tạo thành, đập cánh liên hồi, không ngừng kêu lên khiêu khích.
Cự thú do huyễn thuật cấu thành khẽ lắc lư cái đầu to lớn lạnh lùng nhìn vào Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú đang ăn.
Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú liền bị kích nộ.
"Ùm..." Chiến tranh cự thú rống lên, toan dịch lấp lánh từ miệng phun ra như suối hướng về tên đồng loại đáng ghét.
Mọi người la lên kinh hãi, cự thú do huyễn thuật cấu thành bị phun trúng giữa mặt, Ngư Ưng A Lạp Cống bay lên không để tránh né đòn công kích đáng sợ này.
Toan dịch xuyên qua thân thể cự thú do huyễn thuật cấu thành rơi xuống khoảnh đất trống phía sau, một khóm hoa Hương tửu bách hợp bị toan dịch rơi trúng liền vang lên tiếng "xèo xèo" như bị ăn mòn, trên mặt đất bốc lên một làn khói trắng.
"Mau lui!" La Bá Đặc vung hai tay ra lệnh cho những người sau lưng từng bước từng bước thối lui.
La Bá Đặc đầu óc rối loạn cực điểm, Bái nhân thông minh tài trí dù so với Bỉ Nhĩ tộc Phúc Khắc Tư cũng không hề thua kém nhưng bây giờ y thực sự u mê không hiểu. Đầu tiên là một tên tế tự được gia trì chiến ca thần thuật nhảy lên đánh giáp lá cà với Tinh Vỹ Quy, rồi một tên Thực Nhân Ma to lớn xuất hiện giúp đỡ, sự tình xảy ra còn ngoài ý niệm của y, giờ lại thêm hai con Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú. Nếu như nói là một con Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú là ma sủng của một trong hai vị tế tự thì cũng là điều không thể có. Đừng nói là chiến tranh tế tự, dù chỉ là ma sủng của Phong ngữ tế tự thì tế tự đó cũng có thể cùng Tế tự thần thoại Mục Lí Ni Áo đại nhân gọi nhịp rồi.
La Bá Đặc nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra trong hai tên tế tự này ai có được năng lực triệu hoán mạnh đến vậy.
La Bá Đặc đã nghĩ không ra thì người khác tất nhiên càng nghĩ không ra. Bọn họ không hề biết rằng con chiến tranh cự thú này là do huyễn thuật biến hóa ra, chỉ cho là ma sủng của tế tự đại nhân mà thôi.
Cả bọn đều rối rắm không biết sự thật như thế nào.
Liên tiếp hai lần bị công kích hủy diệt, huyễn thuật của Ngưng Ngọc đã đến mức cực hạn, một quầng sáng lóe lên, huyễn tượng cự thú biến mất.
Chiến tranh cự thú thấy đồng loại đột nhiên biến mất, mục tiêu của nó liền chuyển sang ngư ưng đang bay ở không trung, cái sừng hình chữ "T" trên đầu nó xuất hiện một lớp hào quang bao quanh rượt theo ngư ưng, rồi đột nhiên trên chiếc sừng bạo phát một tia chớp ngoằn ngoèo uốn lượn lao thẳng lên mây, quang xà do thiểm điện tạo thành đan xen với nhau giữa tầng không rồi đột nhiên đánh thẳng vào ngư ưng A Lạp Cống đang ở trên không.
"Soẹt soẹt..." mấy tiếng vang lên, ngư ưng ở lưng chừng trời bị thiểm điện đánh trúng, co giật một hồi rồi biến thành một hòn than rơi từ trên không xuống.
Tất cả mọi người nhìn thấy ngư ưng chầm chậm rơi xuống đất đều ngưng cả thở, kể cả Lưu Chấn Hám cũng vậy, sắc mặt ai nấy xám như như tro tàn.
Tuy trên cổ Lưu Chấn Hám có đeo dây chuyền của Ngưng Ngọc làm bằng long châu có thể tỵ hỏa, tỵ thủy và tỵ phong nhưng không có công năng tránh sét.
Trừ những chiếc lông vũ bay lả tả giữa không trung, cả không gian dường như bất động.
Kỳ tích khó có thể thấy được! Nghe đâu sau khi một vài Khoa Ma Đa cự thú trong lúc vô ý nuốt con mồi trong đó có Ca xướng thủy tinh thì có thể cùng tinh linh giữa bầu trời và sấm chớp đối thoại, từ đó có được năng lực ma pháp công kích Lôi đình thiểm điện. Tinh hạch của Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú này là phúc vật cực phẩm gia tăng ma pháp điện khí hệ, mỗi lần xuất hiện ở Ái Cầm đại lục đều có thể làm cho quốc gia nhân loại phải tranh nhau cướp đoạt.
Trên Ái Cầm đại lục có thể sử dụng hai hệ ma pháp trừ các ma pháp sư nhân loại kiệt xuất ra thì chỉ có Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú đáng sợ này mà thôi.
Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú song hệ ma công..." Bái nhân La Bá Đặc thân hình rung động kịch liệt, một ma thú cường đại như vậy đột nhiên xuất hiện ở Bạch Lệnh Sơn tất sẽ mang lại tai nạn cho vương quốc, không chỉ là phiền toái cho thôn trang của Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân mà Mễ Cách quân đoàn cũng đều phải chịu phiền toái, cần phải thỉnh cầu vương quốc điều phối Á long tế tự đến trợ giúp.
Hải Luân khuôn mặt đầy lệ nóng, Ngư ưng A Lạp Cống và nàng theo Lưu Chấn Hám từ khi hải đảo hoang lương trở về cố hương Đa Não đại hoang nguyên đều quấn quýt không rời, cảm tình sâu đậm khó thể mà dùng ngôn ngữ nào để hình dung.
Tế tự và ma thú thao túng có liên hệ trực tiếp với nhau, thậm chí ngay lúc ngư ưng A Lạp Cống không kịp né tránh thiểm điện rồi bị thiêu cháy thành than, trên mặt Hải Luân đã tràn đầy nước mặt bi thương và tự trách.
Lưu Chấn Hám biết rằng cảm giác thống khổ khi ma thú của mình chết đi như thế nào, nếu như mà Quả Quả chiến tử hắn khẳng định rằng hắn cũng thống khổ vô cùng như Hải Luân hiện giờ.
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ! Không còn biện pháp nào hay sao?" Lưu Chấn Hạm hạ hai chiếc huyết ngọc ban chỉ xuống, hai tay đưa lên không, hắn chuẩn bị xuất chiêu cuối cùng ra, ngày hôm nay thực làm cho hắn cảm thấy bức bối khó chịu! Con bạc như Lưu đại quan nhân từ trước đến nay chỉ biết chiếm tiện nghi nay không thể ăn được thì cần phải quyết ăn thua đủ một phen!
Lưu Chấn Hám phải đem từng người trong Vân Tần tứ đại kim nhân ra chụp lấy con KHoa Ma Đa chiến tranh cự thú này đánh vào mông đít nó.
Sự tình kỳ diệu lại phát sinh một lần nữa, một đạo ánh sáng ôn hòa từ trên trời chiếu xuống lại bao phủ lấy thân hình to lớn của Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú, cả thác nước trên vách núi cũng bị đạo ánh sáng mỹ lệ nhu hòa đó chiếu vào khúc xạ thành bảy sắc màu rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, biến hóa lộng lẫy.
Nước mắt Hải Luân cũng ngừng rơi.
Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú khắp người bị quang mang bảy sắc rực rỡ chiếu vào lại giống như con mèo thích nịnh hót, cái đầu to lớn chừng như thẹn thùng, chiếc sừng độc giác khẽ lắc lư, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía Hải Luân đang đứng phía trước mọi người.
Bọn người đang đứng bị chiến tranh cự thú cường đại đi tới liền chạy tán loạn, chớp mắt đã vừa gào thét vừa bỏ chạy tứ phía.
Lưu Chấn Hám gấp rút đọc nhanh chú ngữ, hắn phải nắm chắc rằng sau khi con cự thú này bước đi một bước dài thì phải hội tụ đủ bốn Kim nhân cao lớn như ngọn núi chận đường không cho nó tiến lên nữa.
"Lý Sát đừng động!" Hải Luân dùng bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng bịt miệng Lưu Chấn Hám lại. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Muội cùng con Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú này có thể tâm linh cảm ứng được! Nó không hề có địch ý!" Hải Luân kích động lớn tiếng nói.
Lưu Chấn Hám khẩn trương nhìn chiến tranh cự thú càng lúc càng tiến đến gần như một tòa núi nhỏ. Từng bước tiến của nó làm hắn khẩn trương nắm chặt Lang Nha Bổng trong tay, tế tự bào sau lưng ướt đẫm mồ hôi dán chặt vào thân mình.
Thực Nhân Ma Tạp Lỗ sau khi hôn mê tỉnh lại, mở mắt trừng trừng nhìn thấy một con chiến tranh cự thú to lớn như tòa núi nhỏ xuất hiện ngay trước mặt, con ngươi trợn to như muốn rách khóe, thân mình mềm nhũn lại tiếp tục ngất đi.
Chiến tranh cự thú lại ngượng ngùng y như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng tới trước mặt Hải Luân, nhẹ nhàng cẩn thận đưa cái sừng ra cho Hải Luân ve vuốt, thân hình to lớn tỏ ra vô cùng khoan khoái.
"Khảm Mạt Tư!" Sa La Mạn tế tự La Bá Đặc không thể tin nổi cảnh tượng xảy ra trước mắt y.
"Rõ ràng là Sinh mệnh lễ tán!" La Bá Đặc hầu như phát điên, y đố kỵ đến chết được.
Lưu Chấn Hám cũng u mê luôn.
Thiên sinh linh hồn ca giả đã là rất hiếm, Bỉ Mông tộc trong trăm năm mới có thể sinh ra một người.
Long tế tự còn hiếm hoi hơn, nhưng trong lịch sử Bỉ Mông, rốt cuộc đã xuất hiện một người trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ. Hiện tại lại xuất hiện thêm một người là Lưu đại quan nhân, tuy nhiên Long sủng của hắn đã không còn.
Hiện tại trong mười hai chủ tế của Bỉ Mông vương quốc chỉ có một người có thể ngang ngửa với Long tế tự là Hỏa phượng hoàng tế tự.
Chiến ca tự nhiên tiến hóa cũng không có nhiều, tần suất xuất hiện cũng thấp nhưng tốt xấu gì vẫn còn có xuất hiện.
Lưu Chấn Hám từng chịu qua trớ chú tẩy lễ Huyết chi tế điện của ma thú, như vậy đã là rất hiếm rồi, nhưng ngàn năm nay Huyết chi tế điện đã xuất hiện hai lần rồi, tính luôn Lưu Chấn Hám nữa thì Huyết chi tế điện đã xuất hiện ba lần rồi.
Sinh mệnh lễ tán ngàn năm nay chỉ có hai lần, mà chuyện này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết nhưng không hề được ghi vào trong Tế tự pháp điển của Thần miếu, chỉ là truyền khẩu giữa các sư đồ với nhau mà thôi.
Cũng giống như cái rốn của người xử nữ, ai cũng biết là có nhưng chẳng ai thấy được.
Huyết chi tế điện và Sinh mệnh lễ tán đều là những truyền thuyết trong truyền thuyết của Bỉ Mông thánh đàn tế tự.
Chỉ bất quá là Huyết chi tế điện là trớ chú (lời nguyền rủa) đáng sợ còn Sinh mệnh lễ tán là lời chúc phúc tốt đẹp.
Một cái là địa ngục, một cái là thiên đường.
Sinh mệnh lễ tán là do chiến thần Khảm Mạt Tư tưởng thưởng cho người nào đối xử với gia nô cực tốt, cũng là chứng minh cho tình cảm giữa thánh đàn tế tự và ma sủng thăng hoa cực điểm.
Đang lúc tế tự cùng ma sủng kề vai sát cánh bên nhau chiến đấu mà ma sủng bất hạnh chết đi, chiến thần cảm thấy được tình cảm thâm hậu cực điểm giữa hai bên liền cấp cho một lời chúc phúc tốt đẹp, tế tự và ma sủng dùng tâm linh chuyển đổi khế ước tâm linh cao quý sang thân thể đối thủ.
Trong pháp điển Bỉ Mông Thần miếu có ký tải về Sinh mệnh lễ tán một lần duy nhất nhưng chỉ tóm lược qua mà thôi.
Trong chiến dịch Hải Gia Nhĩ ngàn năm về trước, tế tự truyền kỳ Bỉ Mông vương quốc lưu truyền việc vị thiên cổ đệ nhất Long tế tự Kha kỳ sĩ, sau khi ma sủng Phong hệ cự long Hách Tư Cơ chiến tử trong vòng vây mười tên Long kỵ sĩ nhân loại, đã bùng nổ lời chúc phúc Sinh mệnh lễ tán, chuyển lời khế ước tâm linh sang một con Hỏa hệ cự long của Long kỵ sĩ nhân loại.
Tron chiến dịch Hải Gia Nhĩ, Long tế tự Kha kỳ sĩ bằng vào sức lực một mình mình đã giết chết ba tên Long kỵ sĩ nhân loại, trở thành thần thoại cùng tấm gương không thể vượt qua trong Bỉ Mông tế tự, cũng là nhờ vào lời chúc phúc của Sinh mệnh lễ tán.
Nếu như không phải là khế ước tâm linh không thể chuyển sang ma thú của nhân loại, Long tế tự Kha kỳ sĩ chắc đã bị vùi chôn trong lớp bụi thời gian của lịch sử trần gian.
Lai lịch của Sinh mệnh lễ tán tương đương Bát quái, tương truyền là năm đó sau khi ma sủng Mỹ đỗ toa của chiến thần Khảm Mạt Tư chiến tử, mới phát hiện được tình cảm thâm hậu của chiến thần đối với mình, từ đó mới phát xuất một lời chúc phúc tốt đẹp và quyến luyến.
Vì thế nên trong văn kiện chính thức của Thần miếu không thừa nhận đoạn lịch sử này.
Đối với một người tế tự mà nói, vô luận phẩm giai cao thấp thế nào mà có được Sinh mệnh lễ tán thì có lợi vô cùng, lại trở nên rất đáng sợ, vị tế tự đại diện cho hạnh phúc này tuyệt đối có khả năng khiêu chiến với ma thú mạnh nhất trên đại lục mà không rơi vào thế hạ phong cho dù đối thủ có là Viêm Ma nằm trong lớp nham tương dưới lòng đất hoặc là cự long đi nữa.
Bởi thế bảo sao Sa La Mạn tế tự La Bá Đặc không ganh tỵ sao được!
Không chỉ mình y, cả Lưu Chấn Hám hai mắt cũng vằn đỏ hồng lên, khái niệm Sinh mệnh lễ tán là đem khế ước tâm linh chuyển sang như vậy ư? Nếu như được như vậy thì có khác gì có được một bảo tàng cực lớn, khắp vòm trời này còn sợ gì nữa? Dù cho có là Hỏa phượng hoàng tế tự Mục Lí Ni Áo đại nhân lợi hại nhất Bỉ Mông vương quốc, nếu như cùng Hải Luân đối mặt chiến đấu tất nhiên cũng như tự chịu thua!
Lưu Chấn Hám phát hiện hắn và Hải Luân quả thật là một cặp trời sinh trái ngược nhau, một người bị trớ chú Huyết chi tế điện, một người tiếp thụ chúc phúc Sinh mệnh lễ tán.
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ! Vận khí của ta không hề tốt đẹp a!" Hai mắt Lưu CHấn Hám đỏ hồng lên, hắn thật sự cảm thấy đố kỵ! Hải Luân được Sinh mệnh lễ tán chứ không phải là người khác! Lưu Chấn Hám không cho phép mình được quyền đố kỵ như vậy.
Quả Quả ở bên cạnh cười vui vẻ, cái bụng phình lên, cái tay nhỏ xíu đắc ý chỉ vào mũi mình.