Cảm tạ thần!" Hải Luân ngước mặt nhìn trời, hai gò má xinh đẹp tràn đầy nước mắt lóng lánh, không phải là nước mắt bi thương đau khổ mà là nước mắt hân hoan vui mừng.
"Đúng là..." La Bá Đặc không nói được gì.
Thân phận dân gian của Sa La Mạn tế tự vĩnh viễn không được các quy tắc cũ kỹ của Thần miếu thừa nhận, thậm chí ngay cả ma sủng cũng không có, thực tại không thể so sánh được.
"Ha ha..." Ngưng Ngọc cười nói:"Hải Luân chết chắc rồi, Lý Sát sớm đã nói ra là cho ngươi nhạc khí là chiến cổ, hiện tại ngươi không dùng chiến cổ cũng không được. Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú nhất định là phải dùng chiến cổ da trâu cực lớn để tiến nhập chiến trường..."
"Ha ha..." Lưu Chấn Hám cười đến rơi nước mắt:"Trên sườn Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú có thể mang chiến cổ hai mặt to lớn, lại để cho Hải Luân phía sau cầm hai cây La Toa Bổng Tử Cốt nữa! Âu Bỉ Tư Lạp kỳ! Như vậy khẳng định là sẽ rất uy phong!"
"Ta đúng là đang nằm trong mộng..." Hải Luân trợn tròn mắt. Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú đích xác là đeo chiến cổ cự đại sau lưng tiến nhập chiến trường, loại nhạc khí này sẽ tăng thêm hiệu quả là uy lực mạnh nhất trong vương quốc tế tự, cho dù nàng không chịu sử dụng thì Thần miếu cũng sẽ không đồng ý."
"Chúc mừng ngài, Phúc Khắc Tư tế tự đại nhân cao quý!" Bái nhân La Bá Đặc chân thành hướng về Hải Luân chúc mừng.
Bái nhân thông minh kiên tín này không giống như các lão tế tự khác trong Thần miếu, y tin chắc rằng hai vị tế tự bí ẩn này trong tương lai tuyệt đối sẽ tạo nên một thần thoại trong Bỉ Mông bởi vì những biểu hiện của họ ngày hôm nay thật tại đã làm người ta ghi sâu vào ký ức.
"Đa tạ lời chúc phúc của ngài". Hải Luân khuôn mặt đỏ hồng.
"Đáng tiếc chúng tôi là Lang kỵ binh dũng sĩ". Lời La Bá Đặc nói ra làm mọi người ngưng nhảy nhót vui mừng, quay đầu lại nhìn về những vết máu đỏ tươi còn lưu lại trên vách núi.
Lưu Chấn Hám cùng ba vị mỹ nữ mục quang tức thì ảm đạm nhìn xuống, bọn Ngao nhân và Hùng Miêu cũng đều cảm thấy bi thương. Nam Thập Tự Sâm Lâm quả thật là đáng sợ. Chỉ mới ở Bạch Lệnh Sơn này, chưa hề tiến vào sâu trong sâm lâm mà đã gặp nhiều mãnh thú cổ quái như vậy. Lưu Chấn Hám lúc đầu hùng tâm vạn trượng, khí phách hào hùng, lúc này đã trong lòng cũng đã nguội lạnh quá nửa. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Mau lên trên đó thu thập thi thể các huynh đệ Ốc Nhĩ Phu đi!" Lưu Chấn Hám vung chủy thủ hướng về Bối Lạp Mễ nói. Tuy đã từng nhiều lần nhìn thấy cảnh sinh tử nhưng trong lòng Lưu Chấn Hám cũng cảm thấy bi thương.
Thi thể Tinh Vỹ Quy nằm bất động ở đó, Lưu Chấn Hám vung Lang Nha Bổng đánh mạnh vào đó mấy cái cũng miễn cưỡng phát tác được nỗi bực dọc trong lòng.
"Lấy tinh hạch ra, chúng ta sau này cần phải chú ý đến điểm này!" Ngưng Ngọc bước tới an ủi hắn:"Ta phát hiện rằng, Bỉ Mông chiến ca cuồng hóa chiến sĩ tuy có khả năng mang lại sức chiến đấu mạnh mẽ vô bì nhưng chiến sĩ tiếp thụ cuồng hóa cũng phải chịu tai hại đáng sợ. Thường thường đối mặt với đối thủ cường đại mà phát động công kích tự sát kiểu này thì thật là không thông minh cho lắm. Hôm nay may mà có Tẩy hồn chiến ca của Sa La Mạn tế tự làm Ngao nhân tiến nhập cuồng hóa mà không hề sản sinh di chứng gì về sau, đổi lại là do ngươi thi triển cuồng hóa chiến ca, ta sợ là bọn Ngao nhân không có nhanh chóng chạy trốn như vậy mà còn lao lên tấn công riêng lẻ nữa... thì sau đó .... Sau này cuồng hóa chiến ca có thể ít dùng được thì nên ít dùng đi".
"Đúng vậy..." Lưu Chấn Hám cảm giác được cái tệ hại của cuồng hóa chiến ca. Kỳ thực Chúc phúc chiến ca thì không phải như vậy, là vì sau khi lý trí của chiến sĩ trở nên cuồng bạo thì chiến đấu càng thêm hiệu quả. Những phim điện ảnh đã xem lúc trước không phải những chiến sĩ giải phóng quân quăng hết mũ nón điên cuồng xông lên chém giết đánh bọn địch nhân tan tác như ong vỡ tổ sao.
"vậy nên mới nói là ma pháp có tính thực dụng hơn". Ngải Vi Nhĩ ngây ngô nói, tức thì vô số ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
"Tạp Lỗ!" Lưu Chấn Hám kêu tên nô lệ Thực Nhân Ma tới:"Mau đem loan đao đem tới cho ta, ta cần chặt con Mô Đặc này thành tám khối lớn!"
Thực Nhân Ma Tạp Lỗ vừa hôn mê tỉnh lại, đang còn mơ hồ, nhìn thấy chiến tranh cự thú đang dựa bên cạnh thân Hải Luân, lại nghe tiếng lão gia triệu hoán liền vội vàng chạy đến lấy loan đao mừng rỡ chạy tới.
Sau khi Tinh Vỹ Quy chết, vảy cứng trên da cũng biến thành mềm xèo, Lưu Chấn Hám dễ dàng chặt chém từ trên cái đầu lớn của nó sang các phần da thịt khác.
Tinh hạch của Tinh Vỹ Quy là một tinh thể hình nón, lớn cỡ như quả trứng gà, khắp tinh hạch có một màu hồng nhạt lộng lẫy mỹ lệ lưu chuyển. Lưu Chấn Hám lấy được thêm một hạt châu màu đen thăm thẳm như đêm tối dưới cằm Tinh Vỹ Quy, tỏa ra một cỗ tửu hương kỳ diệu.
Lưu Chấn Hám cười "hắc hắc", hắn hiện tại đối với thân thể ô quy phát sinh hứng thú vô cùng. Hải Luân nói không sai, trai, rắn, rùa, rồng bốn loại này đều có thể sản sinh trân châu, con Mô Đặc to lớn này lẽ nào lại không có chứ. Tinh Vỹ Quy không chỉ cống hiến một viên tinh hạch mà còn có thêm một viên minh châu, tính ra thật sự là một món hời. Lần trước long tử đại nhân cống hiến một viên dạ minh châu, còn viên trân châu đen sì này nhìn còn xinh xắn hơn, không biết là có thành tựu gì.
Quả Quả leo lên cánh tay Lưu Chấn Hám, gian ác nhìn viên châu có mùi hương rượu.
"Viên ma tinh này có thể tồn trữ rất nhiều ca lực" Hải Luân rất hài lòng. Ma thú đẳng cấp càng cao thì tinh hạch càng lớn, tinh hạch của ma lang chỉ cùng hạng với tinh hạch của Quả Quả nhưng tinh hạch của Tinh Vỹ Quy này hoàn toàn là loại cao cấp.
ạ"Các ngươi lại đây xem, viên quy châu này có phải là dạ quang châu hay không?" Lưu Chấn Hám cầm viên quy châu màu đen đưa cho mọi người xem.
"Ngải Vi Nhĩ, chất lượng trân châu dưới đáy biển của các ngươi là tốt nhất, ngươi qua đây xem xem". Ngưng Ngọc kêu mỹ nhân ngư, người có đủ tư cách nhận xét, qua xem.
"Có được hương vị, trân châu mà có hương vị thật sự rất ít". Ngải Vi Nhĩ cầm viên quy châu lên ngửi nói:"Luận chất lượng có thể khẳng định là còn thua xa viên dạ minh châu long tử cống hiến. Long châu của Lý Sát không chỉ có dạ quang mà còn có thể để trong người, có khả năng làm cho đông thì ấm hạ thì mát. Viên quy châu này chắc chắn là kém hơn, từ phản quang của quy châu mà phân tích thì biết được, tuy ánh sáng nhu hòa nhưng không thể nội liễm, đánh giá tổng quát thì chỉ là loại trân châu hạ phẩm. Thời gian ta còn ở đáy biển, trong các rương vỏ sò tùy tiện lấy ra một hạt cũng có chất lượng tốt hơn viên này"
"Không phải chứ?" Hải Luân ngồi xổm xuống lấy tay rờ vào lớp xác rùa thô tháp, cẩn thận đếm số vòng tuổi của nó, con ma thú mới thu được Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú cũng thò cái đầu kiên ngạnh khổng lồ của mình qua theo, hỉnh mũi ngửi ngửi rồi lại cắn lấy chân rùa bắt đầu nhai nuốt.
"Con Mô Đặc này niên kỷ đã hơn một ngàn năm rồi, làm sao quy châu lại không đạt chất lượng chứ? Chất lượng của quy châu năm trăm năm đã không tệ rồi!" Hải Luân nói.
"Ngươi thì biết gì chứ, ta nhìn qua trân châu còn nhiều hơn ngươi nhìn thấy cục đất rồi đó!" Ngải Vi Nhĩ cùng Hải Luân trừng mắt nhìn nhau tranh cãi, không hề động đậy.
"Ngươi..." Hải Luân giận dữ, liếc mắt nhìn qua phía Lưu Chấn Hám.
"Ha ha, chẳng cần biết nó tốt hay không tốt, khi ta đến Uy Sắt Tư Bàng sẽ dùng viên châu này thay thế cho trâm cài tóc của Hải Luân, châu tử có mùi hương dìu dặt lan tỏa, cùng mùi hương cơ thể nàng thật là quyến rũ a!" Lưu Chấn Hám nháy mắt với Hải Luân, ngầm hiểu ý nhau cười rộ.
Hải Luân vô cùng đắc ý, trợn mắt nhìn Ngải Vi Nhĩ.
Ngải Vi Nhĩ cong môi lên cả nửa ngày không hề nói tiếng nào, nhìn khẩu hình thì có thể thấy là nàng đang lẩm bẩm hai từ "bất công".
"Đại nhân, tôi có thể xen vào được không?" Bán Thân Nhân trưởng lão ngước khuôn mặt vừa mới khóc lên, kéo vạt áo bào của Lưu Chấn Hám.