Thú Huyết Phi Đằng


La Bá Đặc như muốn ngất xỉu, toàn tộc Ốc Nhĩ Phu giúp đỡ Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân rất nhiều mới có thể mời được vài người đầu bếp chính Bán Thân Nhân, không ngờ có người cự tuyệt hảo sự từ trên trời rơi xuống như thế, thực đáng đánh đòn.
"Đại nhân, người nếm thử cái này xem". Bán Thân Nhân trưởng lão cẩn thận mở bì nang trong tay ra, mấy miếng thịt đùi bốc khói nóng hổi, nhìn sơ qua thì có vẻ như là thịt ếch, trên lớp da có màu vàng rộm, một hương vị thanh đạm làm người ta mê mẩn không diễn tả bằng lời được tỏa ra, chui vào lỗ mũi to lớn của Lưu Chấn Hám.
Đáng thương cho Lưu Chấn Hám từ lúc ra đi tới nay chỉ vài lần dừng lại một lúc ăn uống qua loa nơi quán xá, bình thường ăn uống những thứ linh tinh đều do Ngao nhân Bối Lạp Mễ nấu nướng. Tài nấu ăn của hắn cũng giống như thân hình, cả hai đều thô kệch cực điểm. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám chính ra còn định hàn huyên vài câu khách sáo rồi mới ăn sau.
Tên tiểu tử Quả Quả thì không khiêm tốn gì từ trên đầu hắn nhảy xuống cánh tay của Bán Thân Nhân trưởng lão, vung tay chụp lấy một cái đùi ếch đưa lên miệng nhai nuốt. Lưu Chấn Hám thấy thế gấp rút chụp lấy đồ ăn mà ăn lấy ăn để.
Cách ăn uống của Quả Quả khó coi vô cùng, nó đúng là sớm học được cách ăn thô lỗ từ Lưu Chấn Hám, vừa ăn vừa chặc lưỡi "Ba tức, ba tức" liên hồi. Lưu Chấn Hám từ sau khi bị Ngưng Ngọc và Hải Luân dạy bảo hiện tại ăn uống không còn phát ra thanh âm nhưng tốc độ thì không hề suy giảm.
Con Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú hểnh mũi ngửi được mùi hương xộc lên não, Lưu Chấn Hám liền xoay chuyển mông đít ngăn nó lại, nhanh chóng chụp hết đùi ếch một nửa đưa cho Quả Quả, một nửa bỏ vào miệng nhai nuốt, hai tay làm việc điên cuồng.
"Ăn ngon!" Lưu Chấn Hám ăn đã miệng, hai tay xòe ra trước mặt Bán Thân Nhân trưởng lão.
"Đây là đùi ếch nướng, là dùng gỗ cây hạch đào trong núi để nướng đó." Trưởng lão mãn ý, nhìn dáng vẻ Lưu Chấn Hám khi ăn thì càng thêm tự tin.
"Lý Sát xấu xa!" Hải Luân thấy ma sủng của mình vừa định tiến lại gần, không ngờ lại bị một gáo nước lạnh, tức thời nổi giận.
"Hương vị này ăn rất ngon!" Lưu Chấn Hám mút ngón tay, quyến luyến nói.
"Đại nhân, món đùi ếch nướng này là món ăn thấp kém nhất do Hoắc Bỉ Đặc Bán Thân Nhân chế biến, ngài nếu như muốn thưởng thức những món ăn ngon tuyệt, xin ngài đồng ý cho chúng tôi vào ở trong Thái ấp của ngài, làm chường quản nấu ăn cho ngài! Bán Thân Nhân bọn tôi có thể nấu được nhiều loại món ăn, nhiều loại rau cỏ thường nhân không biết tới, bọn tôi thậm chí cũng có thể sử dụng để nấu nướng được!" Trưởng lão chỉ La Bá Đặc nói:"KHông tin thì ngài có thể hỏi vị Ốc Nhĩ Phu đại nhân này xem!"
"Phong địa của lang tộc vô cùng nghèo khó, đất bị nhiễm phèn rộng mênh mông, trên đó chỉ có loại cây Tiên nhân chưởng to lớn là sinh sống được nhưng Bán Thân Nhân lại có thể chế biến Tiên Nhân Chưởng thành món ăn ngon bổ!" La Bá Đặc gật gật đầu, thè lưỡi liếm môi nói:"Đáng tiếc là số lượng Bán Thân Nhân chủ trù (đầu bếp chính) trong quân đội bọn ta quá ít đi!"
"Đối với Bán Thân Nhân mà nói, Đa Não đại hoang nguyên chính là nhà bếp của chúng tôi, nguyên liệu trong tay bất tận, dùng mãi không hết. Trù sư Bỉ Mông và nhân loại đối với việc sử dụng nguyên liệu thật sự là quá nghèo nàn". Bán Thân Nhân trưởng lão kiêu ngạo nói.
"Cái này..." Lưu Chấn Hám có điểm động tâm, có bọn Bán Thân Nhân này thì tiết kiệm được không ít tiền, chí ít là lo cơm nước cho nhiều người như vậy đích xác là một vấn đề lớn.
"Ngươi không có điều kiện gì sao?" Lưu Chấn Hám đưa viên quy châu ra hỏi:"Không phải là ép ta giao cái này ra làm điều kiện trao đổi sao?"
"Không phải, không phải!" Bán Thân Nhân trưởng lão thật thà liền lắc đầu:"Ta chỉ là muốn thương lượng cùng đại nhân một lúc, sau đó thì đem viên quy châu này ngâm nước một thời gian, cho bọn ta tửu dịch cực phẩm, để bọn ta có thể vì ngài mà mỹ tửu ngon nhất thế giới!"
"Đơn giản vậy thôi sao?" Lưu Chấn Hám cười vui vẻ, điều kiện này mà không tiếp thụ thì thật là ngu như trứng ung, có được nhiều trù sư giỏi như vậy, tùy tiện mở vài quán cơm ở Uy Sắt Tư Bàng thế nào cũng thu lợi nhiều.
"Quá trình chế biến thức ăn là một loại hưởng thụ mỹ diệu..." Bán Thân Nhân trưởng lão lim dim mắt, tựa hồ như đang say ngủ.
"... đương nhiên là trong tình huống cho phép, ta cũng hy vọng Lý Sát đại nhân có thể thưởng cho bọn ta mỗi người một ly Quy châu nguyên tửu". Bán Thân Nhân trưởng lão vuốt râu, nhìn Lưu đại quan nhân có chút điểm không thành thật.
"Không cần phải nói, ta đồng ý!" Lưu Chấn Hám liếm mép, mùi hương của đùi ếch nướng còn vương lại trên răng, thật sự là chưa từng biết qua, nếm vào thực sự là quá thơm ngon.
Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Cảm tạ sự khẳng khái của ngài!" Bán Thân Nhân trưởng lão liền buông tế tự bào ra, vội vã lấy tay phủi bụi và các nếp nhăn trên đó:"Để cho được an toàn, trước tiên ta sẽ phái hai tên tiểu tử lanh lợi đi theo làm tả hữu cho đại nhân, chờ khi đại nhân kết thúc thí luyện có được phong địa, chúng tôi sẽ cho chúng dẫn đường đưa những người Bán Thân Nhân đến Thái ấp của ngài mà làm việc".
"Đầu tiên hãy đi theo ba vị ái nhân của ta đã, bản thân ta phải đi vào Nam Thập Tự Sâm Lâm, theo ta đi thì không tiện lắm!" Lưu Chấn Hám nhìn sang bọn Hải Luân.
Vừa nói xong, Quả Quả đã chạy nhanh tới chui vào lòng Ngải Vi Nhĩ, nắm chặt lấy vạt áo trước của nàng, cái tai lớn đu đưa mãnh liệt.
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ!" Lưu Chấn Hám lớn tiếng chửi. Tên tiểu tử này thật không hề biết nói nghĩa khí mà, lại có thể vừa nghe đến ăn uống ngon lành thì bỏ hắn mà đi ngay.
"Tính toán xong rồi, ta cần phải lên đường sớm đây!" Lưu Chấn Hám rút địa đồ ra cầm tay xem rồi quay đầu phân phó:"Cho Quả Quả ăn ít thôi, đừng để nó chết vì bội thực!"
Trong tiếng hoan hô của mọi người, bóng lưng tráng kiện của Lưu Chấn Hám biến mất trong khu rừng cạnh đèo.
Nhìn theo bóng lưng Lưu Chấn Hám đi ở phía xa, La Bá Đặc thực tại không nhịn được, y thấy mấy người ở đây hời hợt để cho Lý Sát tế tự đi mạo hiểm một mình thực là đã phạm tội, y quay sang Cổ Đức và Bối Lạp Mễ hỏi:"Theo lẽ thường về hành vi của tùy tùng, hai vị chiến sĩ dũng cảm sao lại để cho một mình tế tự đại nhân đi vào khu rừng nguy hiểm Nam Thập Tự Sâm Lâm? Như vậy hoàn toàn không phù hợp với tính tình cao thượng của hai vị!"
"Ngươi không biết được đại nhân của bọn ta đâu." Cổ Đức nói:"Càng đánh giá thấp ngài thì kết cục lại càng thê thảm!"
"Ta biết y lợi hại, nhưng ..." Bái nhân tính rủ hai hai tráng hán này cùng vào Nam Thập Tự Sâm Lâm.
"À, à... Bọn ta không hề lo lắng, thực ra với ngài thì bọn ta chỉ là gánh nặng mà thôi, Lý Sát lão gia là một Long tế tự!". Bối Lạp Mễ nói.
"Sao?" Câu này đánh thẳng vào đầu La Bá Đặc như một đạo Lôi đình thiểm điện của Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú.
"Long....tế....tự??" Vành môi của La Bá Đặc như chiếc lá trong gió không ngừng run rẩy, gương mặt si ngốc.
Cổ Đức và Bối Lạp Mễ bước tới, nhẹ nhàng lấy sạch xì-gà trên người y rồi hai tên cười hi hi chia chác cho nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui