Văn Đàn : :
Tệ nạn lớn nhất của quân đội Bỉ Mông lộ rõ trong đợt bị trúng phục kích lần này, đó là khiếm khuyết khôi giáp bảo hộ.
Toàn bộ trung đội ngưu đầu nhân, ngoài trừ Duy Ai Lý kỵ sĩ có giáp da ra, các binh sĩ ngưu đầu nhân bình thường đừng nói là thiếu khôi giáp bảo hộ, ngay cả vũ khí của họ trước mát chỉ là những cây gậy đồ bằng (totem) chế từ các cọc gỗ. Đối diện với các mũi tên bắn ra từ trong hắc ám, những mũi tên chấu chấu vàng chuyên thu hái sinh mệnh, ngưu đầu nhân ngoài việc dùng thịt da cường tráng của mình ngăn trở, căn bản không có biện pháp gì cả.
Những tiếng hò hét cũng những tiếng ngã đổ nặng nề vang lên, Lưu Chấn Hám lăn tròn dưới đất, nhảy chồm hất lên một đoàn hoa nước từ dòng suối bên dưới.
Chiếc bao sau lưng bị hắn vung hất lên không, viên dạ minh châu bao trong lớp da La toa thú thoát khỏi vật kềm chế, tận tình tỏa ra ánh sáng nhu hòa như ánh trong trong hắc ám lạnh lùng.
Sáu tinh linh nữ cung tiễn thủ có thhân hình yểu điệu hoàn toàn bạo lộ trong luồng ánh sáng.
Bọn họ tiếp cận rất gần với quân đội Bỉ Mông, cung trong tay được kéo thật căng, gương mặt đen đúa gợi cảm hiện giờ lộ vẻ thống khổ tột cùng.
Dạ minh châu vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, rơi xuống đất.
Mồ hôi của Hùng nhân Duy Ai Lý túa ra từng dòng, giáp da phía sau lưng lạnh toát.
Luồng ánh sáng vừa chớp lên trong hắc ám, Duy Ai Lý kỵ sĩ ngoại trì thấy dòng suối màu đỏ như máu và các chiến sĩ ngã lăn ra đất rên rĩ, còn thấy được một thân ảnh cường tráng và nhanh nhẹn từ mặt đất phóng vụt lên.
Thân ảnh đó mang trong tay một cái gậy lớn tự nhiên giương ra những răng sói cực kỳ bén nhọn.
Không có tiếng kêu thảm, cũng chẳng có ai rên.
Bốn tinh linh nữ cung tiễn thủ bị thân ảnh nhanh nhẹn này đánh ngã toàn bộ.
Luồng quang tuyến này chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng lại khiến cho Duy Ai Lý kỵ sĩ kiến thức chuyện mà trước giờ hắn chưa hề thấy, chưa hề nghe, hay chưa hề đọc dù đó là sách giáo khoa kinh điển chuyên bàn về kỹ xảo giết địch.
Người ban tặng cho hắn cơ hội chứng kiến ấy chẳng phải là ai khác, mà là long tế tự đại nhân Lý Sát được quân bộ chỉ định đích danh đến tiếp thụ nhiệm vụ tối nguy hiểm lần này.
Thanh lang nha bổng mà vị tế tự đại nhân này tự xưng là "Phụ trợ nhạc khí" ấy chỉ cần vung lên một cái là máu bay đầu trời, hơn nữa chỉ nhằm vào cùi chỏ và đầu gối mà đánh, khiến cho Duy Ai Lý kỵ sĩ vốn là dũng sĩ nỗi danh trong giới hùng nhân vũ sĩ nhận thức được cái gì gọi là đòn công kích vừa nhanh vừa trí mệnh. Một chuỗi động tác nhanh nhẹn sường khoái kia hoàn thành, các ám tinh linh nữ cung tiễn thủ bị ngã bốn người, còn lại một người bị vị tế tự bạo lục này đập vào đầu một cái trổ hoa toàn mặt.
Lúc bốn ám tinh linh nữ cung tiễn thủ ngã xuống, cũng là lúc viên dạ minh châu rơi xuống đất, tâng lên vài cái rồi rơi xuống suối, luồng hào quang đạm nhã như ánh trăng chặp chờn trong nước, tán phát ra một thứ ánh sáng mê ly.
Duy Ai Lý kỵ sĩ nhìn thấy vị tệ tự đại nhân đáng sợ rút ra từ trong ruột cây lang nha bổng đang cầm trong tay ấy một thanh kiếm bén ngót, xoay tay phóng ra, chém thẳng vào cổ của một ám tinh linh nữ cung tiễn thủ. Lực lượng lớn đến nỗi thậm chí đẩy văng xác của nữ cung thủ này đính chặt vào vách đá kế bên.
Bốn phía không có một tiếng động, thậm chí những người bị thương dở đất cũng quên hẳn rên, chỉ biết khẩn trương hít thở.
Chỉ còn lại một ám tinh linh nữ cung tiễn thủ cuối cùng, nhưng ả ta không còn nói nổi tiếng nào nữa. Một cây gậy tổ ong lớn chấn lên chiếc cổ đen đúa của ả, từng chiếc răng sói không ngừng thè ra rụt vào như lưỡi rắn vậy.
Một ngưu đầu nhân chiến sĩ lượm viên dạ minh châu lên cầm trong tay, hào quang như ánh trăng lạnh chiếu khuôn viên mười nhận toàn một màu sáng trắng dìu dịu. Những luồng hắc vụ như có như không trong sơn động giờ gặp phải ánh sáng của dạ minh châu đã nhanh chóng thối lui, ngưng tụ ở xa xa giống như có các u hồn đang chớp động.
Các ngưu đầu nhân chiến sĩ thật thê thảm.
Trên cánh tay của Duy Ai Lý kỵ sĩ cắm một mũi tên đen xì xì, hắn không thèm rút ra, cũng không tra xét coi thương vong của thuộc hạ thế nào, mà chạy ào đến bên cạnh thi thể của năm ám tinh linh nữ cung tiễn thủ, cúi xuống quan sát tử tế.
Thi thể của các Ám tinh linh nằm ngã lăn ra giữa dòng suối, cố ngửa đầu lên trên, con ngươi khuếch tán chứng tỏ không còn chút khí tức. Hùng nhân quan sát cẩn thận vết thương trí mệnh của họ, chỉ thấy có một quy tắc duy nhất: vết đập to lớn thụt hẳn vào trong, khiến lòng của Hùng nhân sợ thắt lại.
"Thương vong của chúng ta thế nào rồi?" Lưu Chấn Hám giật lấy cây đoản cung của tù binh ám tinh linh duy nhất, xiết đè lên cổ của ả một cái, khiến nữ tù binh này thống khổ bỏ hai tay đang che mắt ra, cố gắng giữ lại dây cung đang xiết chặt cổ họng.
"Mười sáu vị Bố nhĩ chiến sĩ bị trúng tên vào mắt, vu y theo đội căn bản không có cách gì chữa trị, tốt thất thảm trọng..." Hải Nhân Sách tế tự chạy tới, ngữ điệu rất đau buồn. Phía sau lưng y là vị tế tự học đồ Tiểu Lỗ Ni đưa ánh mắt sùng bái nhìn Lưu Chấn Hám.
"Tiễn thuật thật lợi hại! Đúng là bọn ám tinh linh hung hăng! Dám công kích ở cự ly gần như vậy!" Lưu Chấn Hám thở phù một cái, nếu không phải là song tu kết giới giúp hắn chặn được hai mũi tên bắn thẳng tới cổ, thì hôm nay coi như cái xác thối này nằm lại đây rồi.
"Nơi này u ám quá! Hơn nữa sắc da của Ám tinh linh đen thùi rất giống như màn đêm, thương vong như thế xem ra đã là không tệ rồi. Nếu cho chúng thêm ba khắc nữa, bằng thân thủ nhanh nhẹn của chúng, chúng ta nhất định sẽ ngã hơn phân nửa nhân số rồi." Hải Nhân Sách tế tự lượm các mũi tên nằm tán loạn dưới đất lên.
"Đa tạ ngươi!" Hùng nhân đứng dậy gật đầu với Lưu Chấn Hám, ánh mắt nhìn Lưu Chấn Hám lúc này của y đã chuyển từ vẻ chẳng bõ sang tôn kính nhất mực rồi.
"Lý Sát tế tự, ngài chẳng lẽ là 'Ca Vũ Song Tu' trong truyền thuyết hay sao?" Hải Nhân Sách tế tự cũng hiện vẻ sùng kính trên mặt, cất giọng cung kính hỏi.
"Tạm coi là vậy." Lưu Chấn Hám rút thanh kiếm dính chặt vào vách đá ra, đút vào trong lang nha bổng, một thi thể mềm nhũn ngã phịch xuống đất.
"Ca vũ song tu! Khảm mạt Tư!" Rất nhiều chiến sĩ cũng gia nhập vào hàng ngũ kinh ngạc thán phục.
"Trận này không cách gì đánh rồi." Lưu Chấn Hám nói: "Mau chóng đưa người bị thương trở về doanh trại đi, những chiến sĩ còn lại phân tán ra, không được hợp lại một chỗ, bên trong còn có mấy trăm ám tinh linh, với một chút binh lực của chúng ta chỉ đủ làm mồi cho một đợt tên của chúng."
"Chỉ còn có cách đó!" Vừa mới đến chỗ này đã gặp nhay tổn thất nặng như vậy, cho dù là hùng nhân đầy cao ngạo cũng không khỏi có điểm ỉu xìu thất vọng.
"Kỳ thật còn có một biện pháp, kỳ thật chúng ta có thể chọn triệt thối." Lưu Chấn Hám nói.
"Mệnh lệnh đến từ quân bộ, thân vương từ Viễn đông tất phải được cứu! Cho dù hi sinh trung đội của chúng tôi cũng phải cứu cho được, điều này quan hệ đến sự đột phá trong quan hệ ngoại giao của vương quốc! Chúng ta căn bản không có đường lui." Hùng nhân im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói tiếp: "Do đó, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, cho dù chiến đấu đến người cuối cùng thì cũng phải thử."
"Quân nhân xem ra cần có cốt khí của quân nhân! Được lắm!" Lưu Chấn Hám gật đầu khen ngợi.
Lời của hùng nhân khiến cho các thiết huyết quân nhân từ trong xương trong thịt của hắn kích động hẳn lên.
"Trả lời cho ta, bố phòng của các ngươi ở chỗ này ra sao?" Lưu Chấn Hám hơi lỏng đoản cung trong tay ra, để cho ả tù binh ám tinh linh hô hấp vài ngụm dưỡng khí.
Vị nữ tù binh ám tinh linh không hổ là chủng tộc mỹ lệ nhất, màu da đen bóng hiện lên những vết xâm quỷ dị, khiến cho gương mặt của ả đẹp đến không tả thành lời. Y phục mặc sát bó thân người rất gợi cảm, khiến cho một số chỗ trên thân người ả tha hồ bày ra dục vọng ngông cuồng.
Nữ tù binh cười ỏn ẻn nhìn Lưu Chấn Hám, ỏng ẹo vòng eo thon mềm mại của mình. Ánh sáng của dạ minh châu không giống như ánh mặt trời, nên không còn làm đau mắt ả nữa. Ngược lại, hai mát ả lại hiện ra vẻ gì đó rất dâm đãng, đầu lưỡi hồng phấn khẽ le ra liếm nhẹ lên môi, dường như đang hút rút cái gì đó.
"Nói mau!" Một cái bạt tay nên thân được Lưu Chấn Hám tận tình ban phát.
Cái bạt tay này khiến nữ tù binh ngẩn đơ người. Những người xung quanh cũng y vậy.
"Bố phòng của mọi người ở đây như thế nào?" Lưu Chấn Hám triệt tiêu dây cung, giọng điệu chợt biến thành nhẹ nhàng như là lời nói với tình nhân, mặt hiển lộ đầy vẻ hòa ái, một vẻ hòa ái đáng sợ.
"Huynh có thể ân ái với ta được bao lâu thì ta sẽ trả lời vấn đề này đủ đầy bao nhiêu lâu ấy." Nữ tù binh ám tinh linh cất giọng tràn đầy nhục dục giống như thân thể của ả vậy, tràn đầy nhục dục nguyên thủy: "Huynh thật là cường tráng, Thất Cách."
"Xem ra cô không hiểu ta rồi." Lưu Chấn Hám cười lạnh hai tiếng, vung tay chộp mạnh đầu tóc của ám tinh linh, vung một quyền đấm mạnh vào cái bụng thon gọn láng mướt của ả. Một quyền đánh trầm trọng như vậy, nửa bên của ám tinh linh oằn cong lên. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có một quyền làm đầu, Lưu Chấn Hám bắt đầu con đường củ, thi triển "Hắc hổ đào tâm" moi moi đào đào đánh liên tiếp hơn mười quyền.
Chờ khi hắn ngơi tay, thân thể của ám tinh linh như đã vỡ vụn, mềm nhũn ra đất.
Lưu Chấn Hám dù sao cũng là đại hành gia trong nghề dùng nắm đấm, nên dù trận loạn quyền này xem có vẻ rất nặng, nội thương kỳ thật không hề gì, Ám tinh linh vẫn còn có thể ôm eo co rút, miệng không ngừng ói ra từng ngụm máu tươi.
"Ta không có nhiều sự kiên nhẫn đâu." Lưu Chấn Hám nắm tóc ả nhắm thẳng vào khối nham thạch, góc nhọn của đá chỉ cách đôi mắt hút hồn của ả ám tinh linh có tí xíu.
"Mấy ngày trước có một đội lữ hành đông phương qua đây không? Bọn họ thế nào rồi? Bọn họ ở đâu? Ở phía trước các ngươi còn có bố trí phòng thủ gì không?" Lưu Chấn Hám khề sát tai Ám tinh linh gấp rút hỏi luôn một tràng.
Ám tinh linh đang hô hấp gấp rút, ả cực kỳ sợ sệt đôi mắt của tên Bỉ Mông này, lại càng sợ hơn cho số phận đáng thương của ả.
"Xem ra nàng đối với đôi mắt xinh đẹp của nàng không mấy quan tâm, hay là nàng định khiêu chiến với sự nhẫn nại đã lên đến cực hạn của ta?" Lưu Chấn Hám bấu chặt đầu ả Ám tinh linh, nhắm chuẩn vách đá chuẩn bị cụng mạnh tới.
"Để ta nói cho ngươi nghe!" Ám tinh linh lập tức chịu thua, "Bỉ Mông dũng sĩ, thỉnh ngài bỏ cánh tay đáng sợ của ngài ra, ta sẽ nói hết cho ngài nghe."
Sự tình thì ra là như thế...
Ba ngày trước, đích xác có một đội bốn kẻ lữ hành đến Khố Khắc Tra sơn cốc, đi vào địa bàn của Ám tinh linh. Trong bốn hành giả đó có một vị dũng sĩ Bỉ Mông cường đại, vũ kỹ của y khiến cho mọi ám tinh linh đều cảm thấy khủng bố. Y đi trong hắc ám nhưng đôi mắt giống như chim ưng hoạt động về đêm, vô cùng linh mẫn, bất luận là cung tên hay là hắc ám ma pháp đều không có cách gì làm hại được y. Toàn bộ những chiến sĩ của ám tinh linh bộ lạc tham gia đợt tập kích đầu tiên đều chiến tử dưới cây gậy sắt của y.
Trong các lữ hành giả còn có một vị ma pháp sư thủy hệ rất đáng sợ. Ám tinh linh bộ lạc bỏ hết lực lượng toàn tộc cộng thêm việc triệu hoán ra địa ngục hắc long mới miễn cưỡng ngăn trở được sự tiến bước của họ.
Cuối cùng, Ám tinh linh nữ vương chỉ còn biết ủy khuất cầu toàn, ra mặt đàm phán với họ. Yêu cầu của họ vô cùng cổ quái, chỉ cần ám tinh linh giao ra các bút ký tu hành của một nhóm tăng lữ khổ hạnh đã từng bị bộ lạc ám tinh linh cướp đoạt, thì hai bên sẽ lập tức ngừng tay.
Khổ hạnh tăng vốn là một trong những tôn giáo phổ biến ở nhiều quốc gia trong quân đội. Trong chiến dịch Hải gia nhĩ, theo sau các đội quân chính là các tăng lữ sử dụng "Đảo ngôn tí hữu" cùng với "Thánh quang trị liệu thuật" của mục sư khiến rất nhiều chiến sĩ thụ thương nguy ngập đến nơi chợt trở nên như rồng như hổ thẳng tiến vào chiến trường, khiến cho đại quân của nhân loại chiếm tận mọi ưu thế khi đấu sức với các chiến sĩ Bỉ Mông.
Chiến tranh kết thúc, tín ngưỡng của nhân loại phát sinh cải biến rất lớn. Thánh Bảo La giáo cường đại và chuyên chế bài xích dị giáo, phát động những cuộc chính chiến hộ giáo gọi là Thập tự quân, quét sạch mọi tôn giáo trên các quốc gia nhân loại khác.
Khổ hạnh tăng chú trọng khắc khổ tu luyện ý chí. Họ ăn gió nằm sương, màn trời chiếu đất rày đây mai đó để tự khảo nghiệm cho chính mình. Dưới lò thiêu và roi vọt, các tăng lữ không có căn cơ trở thành đối tượng tiêu diệt của Thánh bảo la giáo.
Gần một trăm năm nay, các khổ hạnh tăng lữ cơ bản bị xử những tội liên quan đến truyền bá dị đoạn, thường bị dùng thập tự giá đóng chết ở bên lộ. Những khổ hạnh tăng còn lại phiêu lưu đến những chỗ đất rộng người thưa, tiếp tục sự tu hành rày đây mai đó của họ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Áp bức tàn khốc và sinh hoạt gian khổ đã khiến nhiều khổ hạnh tăng chết trong đói khát. Bộ lạc Ám tinh linh bắt được không ít khổ hạnh tăng lữ vô ý đi vào trong địa bàn của họ. Sinh hoạt nô lệ tình dục tàn khốc khiến các tăng lữ khổ hạnh này nhanh chóng kết thúc sinh mệnh vốn đã khổ nạn đến cùng cực rồi.
Áp tinh linh nữ vương không biết những kẻ lữ hành này vì sao mà tìm ra được nơi hạ lạc của những khổ hạnh tăng lữ ấy, nhưng sự cường đại của nhóm hành giả này khiến cho Ám tinh linh nữ vương không còn cách nào khác, chỉ còn nước đồng ý đáp ứng yêu cầu của họ.
"Trong bốn vị hành giả đó, ngoại trừ ba vị Bỉ Mông còn có một vị mỹ nam tử của nhân loại. Y thật là anh tuấn, khiến nữ vương động tâm." Tù binh ám tinh linh nói: "Nữ vương giả vờ đưa cho bọn họ bút ký của các khổ hạnh tăng lữ, dẫn dụ họ tiến vào nội bộ sơn động phức tạp như mạng nhện của chúng tôi."
"Sau đó thì sao?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Nữ vương dẫn dụ bọn họ đến gần chỗ Sinh Mệnh chi tuyền." Nữ tù binh đáp: "Sau đó tập hợp hắc ám lực lượng của toàn tộc, triệu hoán ra hai con địa ngục hắc long tiếp tục chiến đấu với họ. Vị hành giả ấy quá cường đại, đã giết chết luôn một địa ngục hắc long."
"Khảm mạt tư!" Hùng nhân đứng cạnh bên trợn trừng mắt lẫm bẫm nói.
"Đồ long" là từ ngữ trong truyền thuyết, suốt cả Ái Cầm đại lục chỉ có ca kịch và tiểu thuyết may ra mới xuất hiện.
"Long viêm của Địa ngục Hắc long đã khiến các hành giả này nếm không ít mùi khổ, trong đó có vị thủy hệ ma pháp sư vì khát nước đã uống phải nước suối ở Sinh Mệnh chi tuyền. Đúng rồi, vị thủy hệ ma pháp sư ấy còn là Thất cách tộc của các người."
Sấm sét giữa trời quang! Đất bằng nổi sóng! Hùng nhân Duy Ai Lý và Hải Nhân Sách tế tự cùng nhìn nhau, mặt mày đều kinh hãi.
Tin tức này quá chấn hám rồi!
Nếu như nói trong Thất Cách tộc của Bỉ Mông có thể sản sinh ra tế tự đã là một cơn cuồng phong, đằng này trong Bỉ Mông còn có Thất cách có thể học ma pháp, đây đơn giản thực là biển động sóng thần.
Nếu như mọi lời của nữ tù binh ám tinh linh này là thực, thì trình độ kinh động của chuyện này có thể che mờ mọi luân lý tồn tại hiện thời.
Nếu như vị đông phương Thất cách đó có thể sử dụng ma pháp, cho dù có cứu y ra, thần miếu ở Vương thành cũng cho đó là dị đoan, rồi những vị cuồng tín tôn giáo này nói không chừng sẽ bất chấp sự phản đối của quốc vương và trưởng lão viện, đem y thiêu chết cũng không chừng.
"Có Bỉ Mông biết ma pháp sao? Bỉ Mông sao có thể học ma pháp được? Khảm Mạt Tư tại thượng!" Tế tự Hải Nhân Sách thống khổ rên rĩ.
"Sau đó thì sao?" Lưu Chấn Hám chẳng thèm biết chuyện có hay không biết ma pháp, chỉ nhanh chóng hỏi tiếp.
"Y hoài thai rồi." Ám tinh linh đáp.
"Cái gì?" Lưu Chấn Hám lần này cũng nhảy dựng lên.