Bọn ám tinh linh như mới vừa chợt tỉnh cơn mộng, tên Thất Cách này đáng sợ đến nổi khiến chúng cảm thấy hoảng hốt từng cơn.
Từng luồng hắc vụ nổ ra, từng đạo thân ảnh toàn đen đạp lên nhau tiêu thất trong luồng khói đen lan ra ngày càng dày đó.
Nếu xét cho cùng thì, nếu như ám tinh linh không chiến mà lui, Lưu Chấn Hám đúng là không biết cách gì để đối phó chúng. Tuy hắn đối với việc những Ám tinh linh này hủy mất một Vân Tần Khôi Lỗi kim nhân cảm thấy hận đến buốt từng cái răng, nhưng lý trí tố cáo hắn, tiến nhập vào sào huyệt thâm u của ám tinh linh là thứ không phải loại người thông minh như hắn làm.
Lưu Chấn Hám đối phó không nỗi ám tinh linh, không có nghĩa là người khác không làm được.
Trong bốn lữ hành giả mặt mày tiều tụy ấy, không biết là ai đột nhiên ngâm xướng lên một đoạn âm tiết cấp sức và diệu vợi. Thanh âm hư vinh ấy mang theo một thứ áp bức không thể nghi ngờ, không khí như nhịp thở đang thu súc lại, ngưng tụ thành một kết giới màu bạc hình bán nguyệt, từ trong đó bắn ra không biết cơ man nào là thủy tiễn. Những mũi tên nước này cấp tập giống như bầy quạ trên hoang nguyên.
Quang cảnh chợt xòe ra một vòng sáng giống như khổng tước xòe đuôi, những luồng thủy tiễn lập lòe hào quang này đuổi theo bén gót những quỷ ảnh đang di động liên hồi trong luồng hắc vụ âm ám. Lưu Chấn Hám cảm giác nửa trên người như bị một trận gió lạnh thổi tới, buốt giá đến tận đáy lòng.
Một tràng tiếng kêu thảm âm vang khắp sơn động, phản hồi tới lui mãi không dứt.
Điếu xì gà trên môi Lưu Chấn Hám rớt xuống lúc nào không hay, lông ngực dày cộm bốc lên một mùi cháy khét. Hai tay đang giữ khố của hắn cũng bỏ thỏng ra. Chiếc áo bào vừa được kéo lên cao giờ đã rơi trở xuống, lại bày ra trước thiên hạ một cảnh "ngưỡng diện triều thiên". Bỉ Nhĩ kỵ sĩ Duy Ai Lý cũng buông bỏ thanh xa luân đại phủ trong tay, rớt xuống đất đánh "canh" một cái. Hai người dường như nhìn muốn rớt quai hàm, trong ánh mắt ai cũng hiện lên sự chấn động vô cùng sâu sắc.
Ma pháp! Đấy chính là thứ khiến cho thú nhân vương quốc nghìn năm vẫn còn thống hận sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ. Đó chính là ma pháp!
Lưu Chấn Hám cũng đã kiến thức qua ma pháp. Ngải Vi Nhĩ dùng vỏ sò để chế ma pháp quyển trục, triệu hoán ra thủy hệ ma pháp có phạm vị cực lớn đó là "Thủy tiễn toàn xạ" mà hắn có lần chứng kiến quan. Nhưng hôm nay vị Đông phương lử hành giả này sử dụng là thứ ma pháp thủy tiễn chỉ có thể sử dụng hai từ "bàng đại" để hình dung, khiến kẻ hiệu xưng là nắm rõ thủy nguyên tố như trong lòng bàn tay - mỹ nhân ngư - nếu có mặt ở đây sẽ hổ thẹn đến nỗi đập đầu xuống đất mà chết.
Luồng khói đen từ từ tan đi, Lưu Chấn Hám thông qua luồng quang tuyến của dạ minh châu nhìn về phía trước, thấy vách đá thì đầy những lỗ như tổ ong, còn mặt đất thì nằm sấp lớn từng xác ám tinh linh, ngoài ra còn có một con hắc báo đang co giật tứ chi chuẩn bị về thăm chín suối.
Nước suối dưới chân đượm đầy vài tia huyết như sợi khói, rồi một màu huyết đỏ rực, rồi dần chuyển sang bầm đen.
Nước suối dưới chân Lưu Chấn Hám dần dần đặc sệt như tương Tàu.
"Đại nhân." Hùng nhân giúp Lưu Chấn Hám khóac tế tự bào lên. Bốn lữ hành giả nhất định là đang nhìn về phía vị long tế tự vĩ đại của vương quốc, nếu để quá mất mặt thì không thể được.
"Cảm tạ Bỉ Mông dũng sĩ đã khảng khái cứu trợ. Ta là thân vương của Đường Tạng đế quốc, sự vũ dũng của các người vĩnh viên khiến ta minh khắc trong tim." Vị lữ hành đứng đầu là một thân vương nhân loại cất tiếng. Thân vương mang trên người một chiếc mũ giản đơn, mặc trên người một trường bào bằng lụa hoa quý nhưng cũ kỹ. Gương mặt của y anh tuấn khiến người ta buột phải thốt lên khen ngợi. Tuổi tác trên người y dường như là lời đố không bao giờ có lời giải. Đôi mắt sung mãn trí tuệ ấy khiến y trở nên thành thục và có mị lực vô cùng.
Nhãn thần của y thật đặc biệt, đầy vẽ bình yên ôn hòa. Đôi mắt ấy nhìn ai, thì giống như ánh dương quang mùa xuân chiếu rọi lên người kẻ đó.
Nhãn thần của y còn chứa nhiều u uẩn, thứ u uất này có thể khiến bất kỳ ai nhìn vào rồi tự sản sinh ra lòng thương tiếc.
Bên cạnh thân vương có một thớt bạch mã kiêu dùng, lông bờm tiêu sái, bốn chân thô tráng mọc đầy phiến giáp như vẫy cá.
"Thân vương điện hạ anh tuấn! Cứu trợ người trong lúc nguy nan là khóa học cần phải có của mỗi dũng sĩ cao thượng." Lưu Chấn Hám nhã nhặn lễ phép hồi lễ. Hắn rất có hảo cảm với vị thân vương này. Tướng mạo anh tuấn của thân vương và ca ca của hắn đều có nét tương tự, hơn nữa nhãn thần đó lại ẩn đầy vẻ u uẩn thâm sâu rất khó đoán.
Vừa nói, ánh mắt Lưu Chấn Hám vừa ngầm đánh giá những vị Đông phương Bỉ Mông khác.
Ánh mắt của hắn như ngưng đọng hẳn.
Đầu tiên là một vị Bỉ mông thú nhân giống như một con tinh tinh lớn, khắp người lông lá xồm xoàm, ngoài một chiếc da hổ che nửa dưới của thân người, y không còn có y phục gì khác. Y thật giống như một vị Bỉ Mông dã man, tuy tóc để xuất hiện vài lọn màu bạc, nhưng toàn thân trên dưới phát ra một mị lực rất đặc thù, đó là một vị đạo thuần túy dã tính.
Ánh mắt của Lưu Chấn Hám nhìn y, tựa hồ như mãi không thể dứt ra. Vị Bỉ Mông giống dã nhân này phát ra lực hấp dẫn giống như một thỏi nam châm chuyên hút sắt vậy.
Vị Bỉ Mông trong bộ dạng đại tinh tinh này chú ý đến mục quang của Lưu Chấn Hám, khiêm cung nắm chặt thiết côn, dùng thân thể cường tráng và thô đến cực điểm của y thực hiện một cú chấp tay hồi lễ ra cao nhã và phong độ nhưng không mấy gì phù hợp.
Bên cạnh y còn có một vị tráng hán khôi ngô cao lớn, tóc hói sệ đến dưới não, cổ có một vòng chuỗi làm từ khô lâu. Vị tráng hán này có mấy lỗ ở mang tai, chứng tỏ là một cường lực chiến sĩ thuộc hải tộc ở đông phương đế quốc. Không còn nghi ngờ gì nữa! Nhưng Lưu Chấn Hám không thể đoán ra y là thuộc chủng tộc gì.
Vị tráng hán thuộc hải tộc này đang đỡ trong tay một vị Thất cách tộc tư diện nhân bụng to như cái trống. Vị thất cách này đã thoi thóp lấy hơi lên, đôi tai to như cái phạt gió và đôi tay vô lực bỏ thòng xuống dưới, trên mặt hiện đầy vẻ thống khổ, miệng tuy không phát ra tiếng rên rĩ nào, nhưng cái mũi heo to đùng không ngừng khịt ra những hơi thở nặng nhọc, chứng minh lúc này y đang chịu đựng sự thống khổ tột cùng dày vò trong cơ thể.
Ký ức của Lưu Chấn Hám trước giờ không tệ, hắn nhớ chiêu thủy hệ ma pháp phạm vi rộng vừa rồi dùng để tiêu diệt các ám tinh linh chính là do vị Thất Cách tộc Trư diện nhân pháp sư này ráng chịu đựng bệnh tình mà triệu hoán ra. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Thất Cách dũng sĩ của Tây phương đại lục, thỉnh cho biết, đồ đệ của ta bị làm sao vậy?" Vị nam tử nhân loại thương sót vuốt ve gương mặt của vị Thất Cách ấy, mặt mày buồn bả lên tiếng hỏi Lưu Chấn Hám.
"Y.... mang thai rồi." Lưu Chấn Hám đột nhiên cảm thấy lỗ mũi mình có điểm cay nồng.
"Cái gì?" Các lữ hành giả biến hẳn sắc mặt, lắc lưu một hồi mới đứng vững lại được.
Bọn ám tinh linh như mới vừa chợt tỉnh cơn mộng, tên Thất Cách này đáng sợ đến nổi khiến chúng cảm thấy hoảng hốt từng cơn.
Từng luồng hắc vụ nổ ra, từng đạo thân ảnh toàn đen đạp lên nhau tiêu thất trong luồng khói đen lan ra ngày càng dày đó.
Nếu xét cho cùng thì, nếu như ám tinh linh không chiến mà lui, Lưu Chấn Hám đúng là không biết cách gì để đối phó chúng. Tuy hắn đối với việc những Ám tinh linh này hủy mất một Vân Tần Khôi Lỗi kim nhân cảm thấy hận đến buốt từng cái răng, nhưng lý trí tố cáo hắn, tiến nhập vào sào huyệt thâm u của ám tinh linh là thứ không phải loại người thông minh như hắn làm.
Lưu Chấn Hám đối phó không nỗi ám tinh linh, không có nghĩa là người khác không làm được.
Trong bốn lữ hành giả mặt mày tiều tụy ấy, không biết là ai đột nhiên ngâm xướng lên một đoạn âm tiết cấp sức và diệu vợi. Thanh âm hư vinh ấy mang theo một thứ áp bức không thể nghi ngờ, không khí như nhịp thở đang thu súc lại, ngưng tụ thành một kết giới màu bạc hình bán nguyệt, từ trong đó bắn ra không biết cơ man nào là thủy tiễn. Những mũi tên nước này cấp tập giống như bầy quạ trên hoang nguyên.
Quang cảnh chợt xòe ra một vòng sáng giống như khổng tước xòe đuôi, những luồng thủy tiễn lập lòe hào quang này đuổi theo bén gót những quỷ ảnh đang di động liên hồi trong luồng hắc vụ âm ám. Lưu Chấn Hám cảm giác nửa trên người như bị một trận gió lạnh thổi tới, buốt giá đến tận đáy lòng.
Một tràng tiếng kêu thảm âm vang khắp sơn động, phản hồi tới lui mãi không dứt.
Điếu xì gà trên môi Lưu Chấn Hám rớt xuống lúc nào không hay, lông ngực dày cộm bốc lên một mùi cháy khét. Hai tay đang giữ khố của hắn cũng bỏ thỏng ra. Chiếc áo bào vừa được kéo lên cao giờ đã rơi trở xuống, lại bày ra trước thiên hạ một cảnh "ngưỡng diện triều thiên". Bỉ Nhĩ kỵ sĩ Duy Ai Lý cũng buông bỏ thanh xa luân đại phủ trong tay, rớt xuống đất đánh "canh" một cái. Hai người dường như nhìn muốn rớt quai hàm, trong ánh mắt ai cũng hiện lên sự chấn động vô cùng sâu sắc.
Ma pháp! Đấy chính là thứ khiến cho thú nhân vương quốc nghìn năm vẫn còn thống hận sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ. Đó chính là ma pháp!
Lưu Chấn Hám cũng đã kiến thức qua ma pháp. Ngải Vi Nhĩ dùng vỏ sò để chế ma pháp quyển trục, triệu hoán ra thủy hệ ma pháp có phạm vị cực lớn đó là "Thủy tiễn toàn xạ" mà hắn có lần chứng kiến quan. Nhưng hôm nay vị Đông phương lử hành giả này sử dụng là thứ ma pháp thủy tiễn chỉ có thể sử dụng hai từ "bàng đại" để hình dung, khiến kẻ hiệu xưng là nắm rõ thủy nguyên tố như trong lòng bàn tay - mỹ nhân ngư - nếu có mặt ở đây sẽ hổ thẹn đến nỗi đập đầu xuống đất mà chết.
Luồng khói đen từ từ tan đi, Lưu Chấn Hám thông qua luồng quang tuyến của dạ minh châu nhìn về phía trước, thấy vách đá thì đầy những lỗ như tổ ong, còn mặt đất thì nằm sấp lớn từng xác ám tinh linh, ngoài ra còn có một con hắc báo đang co giật tứ chi chuẩn bị về thăm chín suối.
Nước suối dưới chân đượm đầy vài tia huyết như sợi khói, rồi một màu huyết đỏ rực, rồi dần chuyển sang bầm đen.
Nước suối dưới chân Lưu Chấn Hám dần dần đặc sệt như tương Tàu.
"Đại nhân." Hùng nhân giúp Lưu Chấn Hám khóac tế tự bào lên. Bốn lữ hành giả nhất định là đang nhìn về phía vị long tế tự vĩ đại của vương quốc, nếu để quá mất mặt thì không thể được.
"Cảm tạ Bỉ Mông dũng sĩ đã khảng khái cứu trợ. Ta là thân vương của Đường Tạng đế quốc, sự vũ dũng của các người vĩnh viên khiến ta minh khắc trong tim." Vị lữ hành đứng đầu là một thân vương nhân loại cất tiếng. Thân vương mang trên người một chiếc mũ giản đơn, mặc trên người một trường bào bằng lụa hoa quý nhưng cũ kỹ. Gương mặt của y anh tuấn khiến người ta buột phải thốt lên khen ngợi. Tuổi tác trên người y dường như là lời đố không bao giờ có lời giải. Đôi mắt sung mãn trí tuệ ấy khiến y trở nên thành thục và có mị lực vô cùng.
Nhãn thần của y thật đặc biệt, đầy vẽ bình yên ôn hòa. Đôi mắt ấy nhìn ai, thì giống như ánh dương quang mùa xuân chiếu rọi lên người kẻ đó.
Nhãn thần của y còn chứa nhiều u uẩn, thứ u uất này có thể khiến bất kỳ ai nhìn vào rồi tự sản sinh ra lòng thương tiếc.
Bên cạnh thân vương có một thớt bạch mã kiêu dùng, lông bờm tiêu sái, bốn chân thô tráng mọc đầy phiến giáp như vẫy cá.
"Thân vương điện hạ anh tuấn! Cứu trợ người trong lúc nguy nan là khóa học cần phải có của mỗi dũng sĩ cao thượng." Lưu Chấn Hám nhã nhặn lễ phép hồi lễ. Hắn rất có hảo cảm với vị thân vương này. Tướng mạo anh tuấn của thân vương và ca ca của hắn đều có nét tương tự, hơn nữa nhãn thần đó lại ẩn đầy vẻ u uẩn thâm sâu rất khó đoán.
Vừa nói, ánh mắt Lưu Chấn Hám vừa ngầm đánh giá những vị Đông phương Bỉ Mông khác.
Ánh mắt của hắn như ngưng đọng hẳn.
Đầu tiên là một vị Bỉ mông thú nhân giống như một con tinh tinh lớn, khắp người lông lá xồm xoàm, ngoài một chiếc da hổ che nửa dưới của thân người, y không còn có y phục gì khác. Y thật giống như một vị Bỉ Mông dã man, tuy tóc để xuất hiện vài lọn màu bạc, nhưng toàn thân trên dưới phát ra một mị lực rất đặc thù, đó là một vị đạo thuần túy dã tính.
Ánh mắt của Lưu Chấn Hám nhìn y, tựa hồ như mãi không thể dứt ra. Vị Bỉ Mông giống dã nhân này phát ra lực hấp dẫn giống như một thỏi nam châm chuyên hút sắt vậy.
Vị Bỉ Mông trong bộ dạng đại tinh tinh này chú ý đến mục quang của Lưu Chấn Hám, khiêm cung nắm chặt thiết côn, dùng thân thể cường tráng và thô đến cực điểm của y thực hiện một cú chấp tay hồi lễ ra cao nhã và phong độ nhưng không mấy gì phù hợp.
Bên cạnh y còn có một vị tráng hán khôi ngô cao lớn, tóc hói sệ đến dưới não, cổ có một vòng chuỗi làm từ khô lâu. Vị tráng hán này có mấy lỗ ở mang tai, chứng tỏ là một cường lực chiến sĩ thuộc hải tộc ở đông phương đế quốc. Không còn nghi ngờ gì nữa! Nhưng Lưu Chấn Hám không thể đoán ra y là thuộc chủng tộc gì.
Vị tráng hán thuộc hải tộc này đang đỡ trong tay một vị Thất cách tộc tư diện nhân bụng to như cái trống. Vị thất cách này đã thoi thóp lấy hơi lên, đôi tai to như cái phạt gió và đôi tay vô lực bỏ thòng xuống dưới, trên mặt hiện đầy vẻ thống khổ, miệng tuy không phát ra tiếng rên rĩ nào, nhưng cái mũi heo to đùng không ngừng khịt ra những hơi thở nặng nhọc, chứng minh lúc này y đang chịu đựng sự thống khổ tột cùng dày vò trong cơ thể.
Ký ức của Lưu Chấn Hám trước giờ không tệ, hắn nhớ chiêu thủy hệ ma pháp phạm vi rộng vừa rồi dùng để tiêu diệt các ám tinh linh chính là do vị Thất Cách tộc Trư diện nhân pháp sư này ráng chịu đựng bệnh tình mà triệu hoán ra.
"Thất Cách dũng sĩ của Tây phương đại lục, thỉnh cho biết, đồ đệ của ta bị làm sao vậy?" Vị nam tử nhân loại thương sót vuốt ve gương mặt của vị Thất Cách ấy, mặt mày buồn bả lên tiếng hỏi Lưu Chấn Hám.
"Y.... mang thai rồi." Lưu Chấn Hám đột nhiên cảm thấy lỗ mũi mình có điểm cay nồng.
"Cái gì?" Các lữ hành giả biến hẳn sắc mặt, lắc lưu một hồi mới đứng vững lại được.
Hai vị đồ đệ bên cạnh thân vương đã không còn khống chế nỗi tình cảm của mình nữa, ôm chầm lấy vị Thất cách kia thống khổ khóc rống lên.
Tiếng khóc của nam nhân có thể nói là thứ chấn hám tâm linh nhất, khiến ngay cả Duy Ai Lý khô khan là thế mà cũng chuyển thân gạt lệ, vai run lên dữ dội.
Lòng Lưu Chấn Hám tràn đầy sự bất lực, hắn thực muốn giúp những vị hành giả này, nhưng hữu tâm vô lực.
Nhìn những vị lữ hành đông phương đau đớn bi thương này, đối với mệnh vận, Lưu Chấn Hám lần đầu tiên sản sinh một cảm giác không thể kháng cự ý trời.
Không biết đứng đó bao lâu, trong sơn động tĩnh mịch ấy truyền ra một tiếng thét thê thảm, âm thanh vang dội không dứt.
Trong tay thân vương ôm chầm một đám thịt máu huyết đầm đìa. Y gỡ bỏ lớp vỏ bọc bào thai ra, bên trong là một chú heo bụ bẫm, mắt vẫn còn chưa mở, da thịt mỏng tan như chỉ cần cứa nhẹ một cái là rách tan. Nó có một cái mũi thật to, tựa hồ như đang ngửi cái gì đó.
"Tiểu bảo bối của chúng ta là con gái." Thân vương che mắt cô lợn con lại, ôm nó vào lòng, mắt rơi ra từng hạt lệ lớn.
"Khảm Mạt Tư! Sao lại là... thú thân." Mũi hùng nhân cay xè.
Bỉ Mông không phải nhân loại. Nhân khẩu Bỉ Mông nhất mực thưa thớt không đông lên được, nguyên nhân chính là các đời con cái của Bỉ Mông sẽ có xác xuất nhất định xuất hiện thú thân, chính là các đời con cháu hình thú có trí tuệ kém cõi. Tỷ suất này vẫn được giữ với mức độ tương đối cao. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Vị Đông phương Thất Cách vĩ đại này có ma pháp thật lực cao siêu vượt quá giới hạn mà Lưu Chấn Hám có thể biết được. Trước khi chết, y miễn cưỡng phát xuất ma pháp mà còn có uy lực kinh khủng như vậy, thì lúc bình thường đầy đủ sức khỏe, sự khủng bố đó còn đến mức nào. Về mặt ma pháp, y đã đạt được thành tựu thật vĩ đại. Chỉ đáng tiếc là, sinh mệnh tinh hoa của y dùng để thai nghén ra đời sau ấy cuối cùng lại chuyển hóa thành hình thức thú nhân, và lại là một thú thân giống cái.
Xác suất sinh dục tạo ra mọi thứ. Điều này không khỏi là sự đáng tiếc cực lớn.
"Vì sao không phải là một Thất cách chứ!" Lưu Chấn Hám thở dài.
"Thất Cách là sinh mệnh, nó cũng là một sinh mệnh!" Vị thân vương viễn đông tiếp tục che mắt cô heo nhóc, thâm tình hôn lên gương mặt non nhỏ của nó, gần như không hề chú ý đến máu huyết đó.
"Thân vương điện hạ, bước tiếp theo các người chuẩn bị đi đâu?" Lưu Chấn Hám nhìn bọn họ gói thi thể của Thất Cách pháp sư đầy máu vào trong túi da, trong lòng đau đớn thật khó chịu.
"Chúng ta đã lấy được những bút ký của các khổ hạnh tăng lữ của Tây phương. Chúng ta cần phải trở về viễn đông rồi." Thân vương thâm tình vuốt ve cô heo nhỏ, dùng y phục cử mình lau nhớt máu trên người: "Nhưng sinh mệnh nhỏ nhoi này nhất định là không thể chịu nổi sinh hoạt màn trời chiếu đất. Trên đường ma thú hoành hành, chúng ta cần phải xuyên qua những sa mạc và đầm lầy đáng sợ. Nếu mang theo nó, chính là một thứ tội ác. Do đó, ta muốn cầu hai vị Bỉ Mông dũng sĩ vĩ đại một chuyện."
"Nguyện ý vì ngài hiệu lao." Lưu Chấn Hám phi thường thành khẩn nói.
"Có thể thỉnh ngài chăm sóc hài tử có sinh mệnh yếu đuối này không? Chờ khi chúng ta trở về viễn đông rồi, chúng ta sẽ phái thuyền tiếp rước nó về." Thân vương nói: "Để đền đáp lại sự viện thủ vô tư của hai vị dũng sĩ ngày hôm nay, sau khi ta về đến đất nước, sẽ báo công tích của các người cho ca ca của ta, để người khai phóng con đường mậu dịch với quý quốc."
Hùng nhân Duy Ai Lý kỳ thật đã sớm nghĩ ra lời này, nhưng không dám mở lời. Hiện giờ viễn đông thân vương đã đề cập, hùng nhân ngược lại cũng cảm thấy có chút bối rối.
"Đây là tín vật của ta." Thân vương nở nụ cười ra vẻ hiểu biết, cởi ra một cái ngọc bội bằng ngọc trắng đưa cho Lưu Chấn Hám. Ngọc bội rất ôn hòa, chạm vào tay cảm giác thật mát mẻ.
"Ta cũng là một vị Thất cách, ta bảo chúng, ta sẽ đối đãi với hài tử này giống như con của ta!" Lưu Chấn Hám trang trọng tiếp lấy ngọc bội. Không biết vì sao hắn đối với cô heo nhóc phát sinh một hảo cảm không thể nói thành lời, giống như là thân nhân vậy.
"Chánh nhân vì ngài là một vị Thất Cách, nên ta mới yên tâm giao nó cho ngài." Thân vương yêu thương vuốt ve cô lợn nhóc, hôn nó thêm vài cái nữa, cuối cùng cũng quyến luyến không nỡ rời trao nó cho Lưu Chấn Hám.
Cô lợn con nãy giờ một mực bị che mắt, giờ vừa mở ra, kẻ đầu tiên nhìn thấy lại là Lưu Chấn Hám. Nó liền lập tức nhào vào lòng Lưu Chấn Hám, ngoác miệng ngậm ngay lấy ngón tay của Lưu Chấn Hám, nút "chốc chốc" liền hồi, không ngừng phát ra tiếng ịt ịt đầy khoái lạc.