Làn điệu nổi tiếng năm nào vang ra từ cây đàn tam huyền của Lưu Chấn Hám cùng tiếng nước sông lặng lờ trôi nhẹ nhàng hòa quyện, thanh âm cô tịch nhưng ưu mỹ của tiếng đàn tựa hồ như thuật lại chuyện xưa trong khói bụi chiến tranh, lại uyển chuyển hàm súc ẩn chứa biết bao niềm tưởng nhớ khó mà nói cho hết được.
"Nghe rất hay, nghe rất hay!" Mỹ nữ xà cũng thay đổi cách nhìn với Lưu Chấn Hám, tên đồ tôn ngoại hình trâu bò cục súc thế này lại giống như rượu ủ lâu năm dìu dịu khác hẳn với mọi người làm cho vị quyền trượng tế tự tôn quý này không cầm được phát sinh ra lòng hiếu kỳ khó chịu được.
Lưu Chấn Hám thở một hơi dài, không nói câu nào, chầm chậm xoay lưng, trong mắt sóng sánh ánh lệ, một khắc vừa qua hắn tưởng nhớ đến anh trai, nghĩ đến mọi việc trước đây.
"Thực không dám nhận, Hải Luân xin nhờ đạo sư ngài chiếu cố giúp!" Lưu Chấn Hám nghiến răng quay đầu nhìn Thôi Bội Thiến vái dài, rồi thâm tình nhìn Hải Luân một cái, sau đó khuôn mặt lộ nét tươi cười đi thẳng tới chỗ Ngưng Ngọc, Ngải Vi Nhĩ và bọn Hùng miêu đang đứng chờ.
Đôi tay mềm mại dịu dàng nắm giữ hắn lại.
"Vì sao lại không để muội đi cùng? Lý Sát thân ái..." Tiểu hồ ly thâm tình nhìn Lưu Chấn Hám:"Thôi Bội Thiến sư phụ không thể vĩnh viễn bảo hộ muội, chỉ có huynh là có thể."
Lưu Chấn Hám quay lại, ôm chặt Hải Luân vào lòng.
Mỹ nữ xà đạo sư nguyên là có nhiều điều muốn nói nhưng lúc này một câu cũng không nói ra được.
"Năm đó bọn ta mà kiên cường như thế này thì tốt quá rồi." Mỹ nữ xà trong thâm tâm khẽ thở một hơi dài than tiếc.
Thu hoạch lần này của Lưu Chấn Hám ở Uy Sắt Tư Bàng có thể nói là thu hoạch siêu cấp.
Cũng gặt hái được mối phiền não lớn.
Lần này Lý Sát vương tử đã khôn ra, không cùng bọn họ đi mua sắm làm Lưu Chấn Hám không cầm được cũng cảm thấy hơi hơi thất vọng.
Đành chịu vậy, hắn chỉ có thể lấy mấy thứ đáng giá cất giấu đi đổi thành tiền thôi. Lúc quay lại chỗ La Cách lão bản, hắn tỏ lộ các kiến thức rộng rãi làm cho mắt lão bản nhân loại tròn xoe ngay tại quầy tính tiền. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Oa..." La Cách lão bản khuôn mặt hồ nghi nhìn vương miện của nữ vương Ám tinh linh trong tay Lưu Chấn Hám tự nói thầm: đây có thể là vương miện chế tác bằng thất độ kim trong lòng đất đây! Tên tùy tùng này liệu có phải là trộm của vương tử rồi đem đi bán lấy tiền không đây?
"Ngươi tới đây xem xem." Lưu Chấn Hám lại lấy ra một cái vương miện, đây là Thủy tinh hoàng quan (vương miện) của Ngải Vi Nhĩ, rồi lấy tiếp thủy tinh màu đen của lấy trên người Ám tinh linh nữ vương ra.
"Trời ơi... đây, đây không phải là vương miện chế tác bằng thủy tinh trong ngọn núi băng giữa biển sao? Đây là hắc thủy tinh minh giới ở dưới lòng đất sao?" La Cách mắt trợn to cơ hồ rách khóe, đồng thời càng thêm khẳng định rằng tên khốn kiếp này đã trộm ở đâu rồi.
"Tới đây xem cái này thử." Lưu Chấn Hám lấy quả trứng sặc sỡ mà vương tử tặng Hải Luân ra.
"Thú hoàng bảo thạch thải đản?" La Cách nhếch mép nhanh chóng đẩy toàn bộ trả lại cho Lưu Chấn Hám.
"Vì sao không cần?" Lưu Chấn Hám thiếu tiền chứ không điên, lần này đi tới địa phương hoang vu không một bóng người, không có thành lũy, không có hàng rào phòng thủ, làm sao mà đi được? Thực không thể qua đêm ở hoang nguyên được sao? Nhưng hắn không hề có súc vật chăn nuôi, mấy chuyện ăn uống hoàn toàn phải dùng mấy cái này để giải quyết.
"Không phải!" La Cách lão bản không thể nói thẳng là mình không dám thu đồ trộm cướp, chỉ có có thể nói khách sáo:"Mấy thứ này của tùy tùng đại nhân quá quý giá, cho dù là quý tộc huyết thống thuần chính nhất thì mấy thứ thu thập được này cũng có thể làm bọn họ mất đi sự kiêu ngạo, tiểu điếm quy mô không lớn, thực sự không có đủ tiền để thu mua Hoàng Gia Thu Tàng phẩm của thiên giới thế này. Nếu như ngài có thể đưa một vì loại bình dân hơn thì ta có thể đổi chác cho ngài."
Nhân loại lão bản cắn răng từ chối mấy cái Hoàng gia thu tàng phẩm này, thực cũng rất đau xót.
"Các ngươi có thu mua đồng nát không?" Lưu Chấn Hám có ý muốn phá hủy Kim nhân để bán.
"Thương nhân nhân loại bọn tôi thích nhất là trao đổi bì thảo, ma tinh, nô lệ thú nhân của Bỉ Mông vương quốc, trừ mấy loại đó ra thì không có hứng thú. Đồng nát thì làm được gì? Đem về vương quốc nhân loại thì chỉ thêm mệt thôi!" La Cách lão bản trắng mắt nói.
Lưu Chấn Hám muốn hôn mê. Mấy loại hàng hóa đáng tiền trên người hắn thì cái này không đổi được, cái kia cũng không đổi được. Lần này thật là dở sống dở chết mà.
"Bà nội ngươi!" Lưu Chấn Hám rút cây Mật tập trận ra đập lên mặt bàn:"Cây lang nha bổng này thiếu cân thiếu lạng, thối tiền lại đây!"
"Ngươi... ngươi dám giở thói vô lại hả?" La Cách lão bản cười lạnh, tấm thân béo ú cũng run lên:"Quý tộc giám sát viện, Lang Nã Độ huân tước đại nhân cùng đại đội trưởng Tạp Lạc Tư kỵ sĩ đại nhân trong đội phòng vệ thành đang tuyển lựa thương phẩm sát vách đây, ngươi có muốn ta la lên cho bọn họ chạy qua đây không?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com) Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ta nói thêm một câu nữa, nhân loại bọn ta độ lượng chứ không giống Bỉ Mông, ngươi không hỏi ta, ta cũng quên ngươi đã nói gì." La Cách lão bản vẫy ngón tay phì nộn, tức thì tên giúp việc cách đó một bức tường liền chạy sang, lão bản nở nụ cười nham hiểm.
Cổ Đức bóp cổ họng tên giúp việc, đè y xuống đất, nụ cười nham hiểm của lão bản chợt đông cứng lại.
"Phan Soái, dừng tay!" Ngưng Ngọc nói với Cổ Đức.
Cổ Đức buông tay, tên giúp việc đáng thương này cái cổ bầm tím, phía trên cổ bị bẻ trật ra ngoài.
Ngưng Ngọc lấy miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống, nhẹ nhàng trao vào tay Lưu Chấn Hám. Lưu Chấn Hám cầm miếng ngọc bội trong tay, chừng như tấm lòng dịu dàng của nàng cũng dung nhập vào đó.
Lão Lưu trầm ngâm cả nửa ngày, thở ra một hơi dài, lấy ngọc bội đặt lên bàn.
Nhân loại thương nhân sau khi kinh ngạc thì tỉnh lại, cười gian hiểm hai tiếng, lắc tấm thân to béo cầm miếng ngọc bội cổ kính theo kiểu Đông phương xem xét kỹ lưỡng cả nửa ngày rồi mới miễn cưỡng hạ xuống, rồi ép giá thật thấp. Lão nhận ra tên Bỉ Mông này đang rất cần tiền.
"Lần sau nếu ta quay lại chuộc mà không thấy miếng ngọc bội này thì ta sẽ dẹp tan hết hàng quán của thương nhân nhân loại các ngươi." Lưu Chấn Hám cương quyết nói trước khi ra đi.
Bị điên mà! La Cách lão bản nhìn theo bóng lưng dần đi xa, tức giận giơ ngón tay chỉ trỏ.
"Chờ ngươi trở về hả!" Tên gian thương nhân loại cầm ngọc bội trong tay dâm đãng đưa lên mũi ngửi ngửi mùi hương cơ thể của mỹ nhân còn lưu lại.
Kim tệ có được nhờ đổi ngọc bội đều đi mua lương thực thiết yếu cùng để dùng cho mấy con La Toa thú đang chăn nuôi, sau khi vỗ béo cũng chẳng còn bao nhiêu, Lưu Chấn Hám biết rằng giấc mộng có thành lũy nhỏ càng lúc càng bị đổ vỡ.
Trong đầu chỉ còn có cảnh vô số lều lán bằng cỏ tranh mọc lên san sát trên một hoang nguyên rộng lớn mênh mông mà thôi.