Thú Huyết Phi Đằng


Sau khi chạy theo bọn Lưu Chấn Hám, vương tử phải một phen thất vọng.
Y nhằm vào hướng Bát Cách thôn mà chạy theo, chỉ gặp bọn Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đang trên đường trở về đó, hai vị đại mỹ nhân này một người thì ôm tiểu trư tể (con heo nhỏ), một người ôm Sương Bất Bì Khâu thú.
Nhưng không hề có bóng dáng Hải Luân.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân không cùng mọi người trở về Bát Cách thôn, bọn họ đơn độc rời đi.
Thần thần bí bí, không có ai biết bọn họ đã đi đâu.
Sau khi làm cho vương tử thất hồn lạc phách, đến phiên Ngải Vi Nhĩ không nhịn được nữa, nàng không hề biết Lý Sát và tiểu hồ ly đi đâu, thực sự là không biết.
Nàng cũng rất muốn hỏi cho ra cứu cánh.
"Hai người bọn ta về Bát Cách thôn trước, rồi mọi người đi tới Phỉ Lãnh Thúy, Lý Sát và Hải Luân cần đến Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn một chuyến. Bọn họ sẽ tới phong địa hội họp cùng ta." Ngưng Ngọc nói.
"Lên đỉnh tuyết sơn làm gì?" Ngải Vi Nhĩ kỳ quái hỏi, phong địa tuy rất tệ lậu nhưng cũng đâu cần đi lên trên núi tuyết vắng vẻ đó chứ.
"Là bởi vì nghe nói trên đỉnh Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn có một con băng sương cự long." Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hắn không phải thực sự bị sự buồn chán của Bỉ Mông tế tự kích động sao?" Ngải Vi Nhĩ cười nói:"Thực sự muốn thu phục một con Long sủng? Làm một Long tế tự?"
"Tiểu cô nương của ta." Ngưng Ngọc ngán ngẩm với "trí thông minh" của mỹ nhân ngư xinh đẹp này:"Lý Sát kỳ thực đã từng là Long tế tự, chẳng qua là y quá khiêm nhường mà thôi, không phải là y chán quá phát điên lên đâu."
Ngải Vi Nhĩ chớp chớp hàng lông mi dài của mình, khuôn mặt có vẻ chưa được giải thích rõ.
"Hắn tuy không thể thu phục một con Băng sương cự long nhưng Hải Luân của chúng ta thì có thể, Hải Luân có thể sẽ lấy được Sinh mệnh lễ tán đó!" Ngưng Ngọc mỉm cười nói:"Chẳng qua là Hải Luân không hề biết việc này. Những chủ ý này hoàn toàn là do Lý Sát nghĩ ra, bởi vì muốn làm chủ hoang nguyên này thực lực càng mạnh càng tốt."
"Ni Phổ Đốn tại thượng, tên Lý Sát tà ác!" Ngải Vi Nhĩ thực sự bội phục tên khốn to đầu này, hắn cơ hồ có thể lợi dụng tài nguyên hết mức có thể. Hải Luân tuy đối với sủng vật rất tốt nhưng cũng không thể giữ nó được với tên nam nhân lòng dạ hắc ám bên cạnh.
Ngải Vi Nhĩ không nén nổi mà lộ vẻ lo âu cho số phận con chiến tranh cự thú.
"Để bọn họ đi thôi! Lại được thêm một Long tế tự cũng đâu phải là không tốt". Ngưng Ngọc thở dài:"Nói thật, ta đối với việc Lý Sát bị đối xử bất công cũng cảm thấy ủy khuất. Nhưng hiện nay y đang đối phó với tên vương tử này nên cần phải tránh mũi nhọn này trước đã."
"Ta cũng bị ủy khuất!" Ngải Vi Nhĩ chu miệng nói:"Lý Sát chuyện gì cũng nói với tỷ, toàn là dối trá với ta."
Không khí chợt nồng nặc mùi giấm chua.
-------o0o-------
Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn trong truyền thuyết của Bỉ Mông là một trong bốn cây cột chống trời, quá nửa Đa Não đại hoang nguyên và Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã sơn đều cùng bắt nguồn từ nơi này.
Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn giúp chắn gió mùa lạnh lẽo thổi từ ngọn núi băng Đặc Lạp Duy Phong sang Bỉ Mông vương quốc. Ở chiến dịch Hải Gia Nhĩ năm đó, Bỉ Mông thú nhân không còn đường lùi khi mất đi quốc thổ phì nhiêu nhất Ái Cầm đại lục, nhưng nhờ vào dãy Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn che chắn gió lạnh mà có thể sinh sôi phát triển ở vùng đất này.
Trên Ái Cầm đại lục, cơ hồ không có một ngọn núi cao nào có cự long to lớn cư trú, Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn cũng không ngoại lệ. Bình thường những người Bỉ Mông nhìn lên đám mây mù chung quanh núi trên đỉnh Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn chợt nghe từng đợt âm thanh rồng gầm xé mây cao truyền tới.
Cự long là sinh vật trí tuệ mạnh mẽ nhất Ái Cầm đại lục, cho dù là loại kém cỏi trong chủng tộc bọn chúng, Địa ngục hắc long, cũng đã có thực lực rất khủng bố rồi.
Cự long là loài sinh vật có trí tuệ tham lam phi thường, trừ kim tiền vàng bạc, bảo thạch sáng lấp lánh ra, chúng không hề có chút hứng thú đối với bất cứ thứ gì trên đời. Trong cự long cũng phân chia đẳng cấp, trừ Thất Thải long và Tiên nữ long có huyết mạch của thiên thần thời viễn cổ ra, còn lại các loài cự long khác phải đạt đến cấp bốn mới có thể huyễn hóa ra sinh vật hình người.
Danh tiếng háo sắc của cự long cũng vang dội như tính tham tài của chúng, hầu như bất kỳ sinh vật nào giống cái ở trên đại lục cũng đều là đối tượng theo đuổi của chúng.
Vì thế nên có vô số chủng tộc Á long từ đó mà sinh ra.
Tính kiêu ngạo của cự long cũng vang danh khắp đại lục, chỉ có dũng sĩ cao quý nhất mới có thể hàng phục được chúng, do đó Long kỵ sĩ và Long tế tự mới thành truyền thuyết, hễ xuất hiện thì trở thành anh hùng.
So ra Lưu Chấn Hám cũng là một Long tế tự, chỉ là hơi đặc biệt, uy phong Long tế tự của hắn chưa được một ngày thì Long sủng đã chết rồi.
Bất quá điều này không làm cho hắn mất đi cái tâm kiêu ngạo của Long tế tự.
Năng lực Sinh mệnh lễ tán của Hải Luân đúng là món quà lớn từ trời rơi xuống, làm cho Lưu Chấn Hám lòng dạ đang phát rầu cũng đỡ được đôi chút. Phong địa Phỉ Lãnh Thúy nằm giữa Đa Não hoang nguyên, nơi này có bộ lạc địa tinh và Thực Nhân Ma mạnh nhất, cho dù là quân đội Bỉ Mông cũng mù tịt không biết đường mà càn quét.
Một chiêu này của Lý Sát vương tử vừa âm hiểm vừa cao minh, Lưu Chấn Hám hận đến nỗi ngứa ngáy chân răng mà không tìm ra được biện pháp gì. Phong địa hoang lương vô cùng, chiêu mộ binh lính chỉ đơn thuần là nói suông cho vui, ngay cả việc thu thuế cũng không cách nào làm được, dân chúng không có, thì lấy đâu ra mà thu?
Lưu Chấn Hám nội việc nuôi quân của mình đã phải giật gấu vá vai, hai mươi tên Hùng Miêu dũng sĩ, lại thêm hai mươi tên Ngao nhân chiến sĩ, còn phải chiếu cố cho ba trăm đồng nam đồng nữ, rồi kiếm cách đối phó với vô số cường đạo cùng bọn nhân loại sang cướp bóc...
Lưu Chấn Hám cảm thấy như có gió lạnh tứ bề thổi xuyên qua cả áo khoác, nơi đâu cũng lạnh lẽo.
Lưu Chấn Hám mang không ít thứ có giá trị trên người lại không thể đổi thành tiền, sau khi đến thế giới này hắn toàn gặp những chuyện phiền toái không đâu, lại không hề có dịp phát tài.
Không cần nói chuyện gì khác, chỉ mấy trăm cái miệng nhỏ gào khóc đòi ăn thôi, mỗi lần Lưu Chấn Hám nghĩ tới trong lòng cũng phát lạnh như đối mặt với một con cự long.
Tiền a! Nghiệp chướng a! Lưu Chấn Hám ngước nhìn trời than dài, trong đầu có ý định bịt mặt đi ăn cướp.
Lúc quyết định đi thu phục con cự long ở Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn, Lưu Chấn Hám kỳ thực không phải là chưa thấy sức chiến đấu của nó, hắn căn bản không lo lắng về bọn cường đạo trên hoang nguyên. Hắn vẫn còn ba tên Kim nhân, còn có Lang nha bổng, song hệ ma pháp Khoa Ma Đa chiến tranh cự thú của Hải Luân, xét về thực lực thì dù có thua cự long đi nữa thì cũng không thua sút bao nhiêu.
Hắn nhòm ngó vào bảo tàng của cự long trong truyền thuyết.
Nghe nói cự long thích nhất là thu thập vàng bạc. Một con cự long thì sẽ có lắm tiền! Lưu Chấn Hám nghĩ tới điểm này, toàn thân máu huyết sôi trào.
Cách nghĩ này thật quá ti tiện, hắn không dám nói cho Hải Luân biết, chỉ âm thầm mang theo năm cái túi da thú cực lớn để đựng tiền.
"Lần này bọn ta đơn độc lên núi tuyết du ngoạn, không có ai đi cùng chắc là lần đầu tiên của cả ta và muội." Lưu Chấn Hám nói với Hải Luân. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Vì sao không để bọn Ngưng Ngọc tỷ tỷ đi cùng?" Hải Luân có điểm không thích.
"Bởi vì ta yêu nhất là muội."
Ái tình làm người ta trở nên ngu muội.
Câu nói tình tứ muốn buồn nôn này như bụi mây gây ra sấm chớp làm Hải Luân mất đi cảnh giác, hoàn toàn mê muội với tên tình lang lòng dạ khó lường này. Nàng ôm chặt cánh tay hắn, cảm thấy thực sự rất lãng mạn, ngoại trừ thẹn thùng cảm động ra không còn quan tâm đến chuyện gì khác.
Mặt trời mới mọc, từ đỉnh núi chiếu xuyên qua sông băng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cả lớp băng dày tầng tầng lớp lớp khúc xạ tạo ra một mặt kính trong suốt màu lam nhạt, hoa tuyết ngưng kết dưới ánh dương quang chiếu ra các màu sắc rực rỡ kỳ diệu thật khó hình dung.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân đi suốt hai ngày, càng lúc càng lên cao. Thế núi càng lúc càng hiểm trở, tầng tầng lớp lớp các đám mây mù vây quanh khắp thân thể, ngẩng đầu nhìn lên, Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn vẫn còn nằm trong mây, phảng phất như không thể lên tới được.
Lưu Chấn Hám vẫn để trần nửa thân trên, lúc không có ai, hắn hầu như thích để thế này. Không biết có phải là do hắn ăn trứng rồng hay không, mà thân thể hiện giờ của hắn càng lúc càng lộ vẻ uy mãnh cường tráng, gió lạnh như dao cắt cũng không làm cho hắn có cảm giác gì.
Không khí lạnh và loãng làm cho Hải Luân không chịu nổi, cũng may là viên dạ minh châu có công hiệu giữ ấm khi gặp lạnh, bằng không thì Hải Luân sớm đã không chịu nổi rồi.
Lưu Chấn Hám thấy bản thân không hề dễ dàng gì mới đi được một chuyến như thế này, nên không thể dễ dàng bỏ cuộc được. Thế gió phía trên càng thêm mạnh mẽ, khiến Hải Luân miễn cưỡng lắm mới đồng ý đi lên thêm một ngày nữa.
Mấy ngày nay bốn phía không có người nào, Hải Luân dù sao cũng buông thả chút xíu, khiến Lưu Chấn Hám lĩnh hội được như thế nào gọi là mỵ thuật ghê gớm của mỹ nữ hồ tộc.
Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn thực sự quá cao, hôm sau nhất mực đi đến chạng vạng tối, khi ánh trời chiều chiếu khắp vùng núi băng xa thăm thẳm, phản chiếu rực rỡ khắp nơi vô cùng tráng lệ, họ ngẩng đầu nhìn lên, thì vẫn chỉ thấy núi nối tiếp núi..
Như thế này thì đến cả Lưu Chấn Hám cũng nản lòng.
Bất quá Lưu Chấn Hám và Hải Luân ở trên ngọn núi tuyết này là không hề thấy bóng của một Bỉ Mông thú nhân nào.
Sơn lộ ở giữa dòng sông băng khúc khuỷu có một thân ảnh cao lớn da màu trắng như tuyết đang tắm ở bên dòng suối phun từ dưới đất lên nhiệt khí bốc nghi ngút không dứt. Bụi nước nóng bỏng bị gió thổi bay tung tóe, dưới ánh chiều tà hình thành một một vựng mây nước màu cam, các đóa hoa màu đỏ nhạt cùng màu hồng rực rỡ giống như màu hồng như trời sau cơn mưa. Bên cạnh dòng suối phun, có lẽ là vì có nhiều hơi ấm, nên các loài hoa dại không biết tên thi nhau mọc um tùm, nở những hoa to như cái chén, mang đậm hương sắc thiên nhiên.
Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn có rất nhiều suối phun như thế này, bao gồm ôn tuyền (suối nước nóng) và băng tuyền, toàn bộ đều là do tự nhiên sinh ra. Trên đường đi, Lưu Chấn Hám ngẫu nhiên gặp vài cái, đối với loại ôn tuyền này hắn rất có cảm tình.
Hắn và tiểu hồ ly không ít lần diễn màn uyên ương hí thủy ở trong những suối nước nóng ấy!
Tên Bỉ Mông kia quay lưng về phía hai người, từ phía sau nhìn tới, thì thân hình y thật hùng tráng, phần lưng rộng rãi, hai cánh tay thô tráng rắn chắc, trên tay có đầy lông dài ngoằn, khiến họ nhìn không ra y thuộc chủng tộc nào.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân càng thêm hiếu kỳ, không ngờ ở ngọn núi Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn hiệu xưng "Băng phong vương tọa" (Chú: The Frozen Throne, tên phiên bản tiếng Hoa của trò chơi nổi tiếng Warcraft III ) này lại có người Bỉ Mông sinh sống hay sao?
Trong chuyến lữ hành này, Hải Luân tuy có mang dạ minh châu ngự hàn nhưng không khí loãng làm nàng cũng nếm không ít khổ sở, nếu không phải là rúc vào thân hình ấm áp của Lưu Chấn Hám thì Hải Luân chẳng thể nào tự mình kiên trì lâu tới vậy.
Tên Bỉ Mông thú nhân trước mặt hai người lại làm như không có gì. Quần áo bằng da thú trên người y nếu nói dùng để ngự hàn thì không hẳn, có công dụng che thân thì đúng hơn. Y đi chân đất, dáng vẻ nhanh nhẹn thoải mái, không khí loãng cùng cái lạnh cắt da tựa hồ như không hề tồn tại đối với con người y.
"Vị tiên sinh gì đó ơi, có thể phiền ngài một lúc không?" Lưu Chấn Hám kéo Hải Luân ra phía sau che lại, vô cùng khách khí cất tiếng chào với tên Bỉ Mông.
Vị Bỉ Mông thú nhân ấy đang dùng dây leo để xiên thịt gì đó cho vào dòng nước nóng bên dưới để luộc. Khi chợt nghe tiếng chào hỏi từ sau lưng truyền tới, y kinh ngạc kêu lên, dây leo trong tay rơi luôn xuống suối nước nóng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Y quay đầu lại, lần này thì đến lượt Lưu Chấn Hám và Hải Luân giật mình.
Tên Bỉ Mông có cái đầu đầy lông, toàn thân trên dưới nếu có lõa lồ đi chang nữa thì cũng bị mớ lông dày này che kíh hết. Nhưng, điều thực sự làm Lưu Chấn Hám và Hải Luân kinh hãi chính là y có một cái mũi to lớn và dài, miệng hếch lên để lộ cái răng cửa to hình xoắn ốc.
"Chu mẹc ơi!" Lưu Chấn Hám thật sự bị sửng sốt, tên này thực là quá hài hước mà.
Tên Bỉ Mông ấy nhìn thấy hai người cứ ngơ ngẩn đứng đó nhìn, liền chóp chép miệng rồi "oa oa" khóc òa lên, từng giọt nước mắt to đùng rơi xuống mặt đất. Sau đó, y quay đầu chạy như bay về một góc núi.
"Âu Bỉ Tư Lạp kỳ! Thì ra là một tên ngớ ngẩn!" Lưu Chấn Hám cảm thấy cái mùi dài và to như thế cứ liên tục cọ nguậy, thực là đáng tức cười.
"Lý Sát!" Hải Luân trừng mắt nhìn hắn quở trách: "Huynh không phát hiện ra y là Nga Lặc Phân võ sĩ của Bỉ Mông chúng ta sao?"
"Mũi thì rất giống voi nhưng cự tượng dũng sĩ thân hình đều cao ba nhận, tên này sao lại lùn đến thế? Cự tượng dũng sĩ cũng không có cái răng cửa hình xoắn ốc như thế." Lưu Chấn Hám nói.
"Toàn tộc Bỉ Mông chúng ta có rất nhiều chi tộc thất tán sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ, có người mà bọn ta không nhận ra thì cũng bình thường thôi." Hải Luân gật đầu.
Lưu Chấn Hám đi tới bên cạnh suối nước nóng mà tên Bỉ Mông vừa mới chạy xuyên qua quan sát, thấy cách đó không xa có một vách hở tạo ra suối băng. Chỗ ấy có ba bốn cái xác trai. Phần thịt trai bên trong đã bị khoét ra, cắt thành từng khúc màu vàng nhạt được xỏ xâu bằng dây leo. Xâu thịt này hiện giờ đang bị các bọt nước sôi đẩy lên chìm xuống.
"Xem ra chúng ta đã phá rối bữa ăn tối của y rồi." Lưu Chấn Hám cảm thấy không ổn. Trên Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn cơ bản toàn là dã thú to lớn, tuyết hùng cường tráng. Đó toàn là những loại dã thú, và hiển nhiên tên Bỉ mông khóc hu hu vừa rồi không có can đảm đụng tới.
"Chúng ta chờ y một lúc, y chắc chắn sẽ quay lại. Bọn ta cho hắn ăn uống ngon lành, ta tin rằng thịt heo do đầu bếp Bán Thân Nhân chế biến sẽ rất hợp khẩu vị của hắn." Hải Luân nép sát vào cánh tay của Lưu Chấn Hám, ôn nhu nói.
Hai ngày nay Hải Luân được Lý Sát dùng nhu tình đối xử nên tâm tình rất tốt, và chỉ mong sao cho mọi người trong thiên hạ cũng được chung hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào ấy.
Không chờ Lưu Chấn Hám gật đầu đáp ứng, từ trong đồi núi chập chùng chợt xuất hiện mười mấy tên Bỉ Mông khí thế hung hăng.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân đứng ngẩn người.
Mấy tên thú nhân này với tên vừa rồi giống nhau như đúc, nhưng thân hình to lớn hơn gấp bội. Tên nào cũng cao lớn ngoài ba nhận, so với thân hình của cự tượng dũng sĩ còn cường tráng hơn. Bắp thịt chúng tròn lẳn, răng dài cong vút, trên người mặc đủ loại da thú, thậm chí có cả bộ da tuyết hùng (gấu tuyết) hoàn chỉnh, cái đầu gấu đeo ở một bên lông mao còn rung động không ngừng.
Chân của bọn chúng giống như cái đôn bằng đồng, bằng đá, bước trên mặt đất làm vang lên tiếng "phình phịch".
"Đây là bọn dọa dẫm con trai ta đây à?" Một tráng hán cao to vác con băng hổ hiếm thấy ở Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn trong bọn bước ra, dùng thanh cốt đao trong tay chỉ vào Lưu Chấn Hám và Hải Luân hỏi.
Thanh cốt đao trong tay y làm Lưu Chấn Hám nhớ tới lần ở Đảo Nịt Ngực hắn đã dùng xương đầu kình ngư mà chế thành đao.
Phía sau cái chân to lớn của y xuất hiện một cái đầu to, chính là tên nhóc bỏ dở bữa ăn chạy trốn Lưu Chấn Hám.
"Con trai ngươi..." Lưu Chấn Hám bối rối chỉ tên "Bỉ Mông tiểu hài", không biết nói sao cho ổn.
Cái này chẳng phải là không theo thói thường hay sao? Lưu Chấn Hám thầm nghĩ.
"Văn Sâm Đặc chính là trân bảo của Khoa Lý Nạp đệ nhất dũng sĩ của Mãnh Mã (Voi ma-mút) tộc ở Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn này đấy, sao nào?" Thân hình cao lớn của tên Bỉ Mông đứng trước mặt Lưu Chấn Hám, làm che lấp thị tuyến của hắn.
Sự khôi ngô của y không làm Lưu Chấn Hám tự ti, theo như sự đánh giá của Lưu Chấn Hám, ngay cả Nga Lặc Phân (Elephant) dũng sĩ có đứng trước mặt hắn thì cũng phải tự thẹn là thua kém.
"Mãnh Mã tộc à?" Hải Luân đứng kế bên ngẩn người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui