Các huyệt động ở hồng thổ cao pha có rất nhiều tro tàn, lại còn có nhiều khúc xương thú ăn còn thừa lại màu trắng hếu.
Ngưng Ngọc đi tới mấy cái động, cái nào cũng đều có dấu vết y như vậy, có một cái động còn có cả mấy cục phân đã khô quắt lại nằm bừa bãi.
"Tạp Lỗ!" Ngưng Ngọc kêu Thực nhân ma tới cố gắng hỏi:"Trong địa phương này, bọn Thực nhân ma các ngươi và bộ lạc địa tinh có nhiều hay không?"
"Thực nhân ma bọn ta và địa tinh đều sinh sống theo kiểu du mục trên khắp hoang nguyên." Tạp Lỗ lắc lư cái đầu to lớn xấu xí nói:"Trốn tránh đến nơi biên giới hoang nguyên thế này, toàn là những bộ lạc thế lực nhỏ yếu, chỉ có những bộ lạc lớn mạnh mới có tư cách sinh sống ở trung tâm hoang nguyên, bởi vì nơi này không hề có Bỉ Mông quân đội đi càn quét theo định kỳ."
"Là như vậy à..." Ngưng Ngọc cắn môi, trong lòng lo lắng về những suy nghĩ nổi lên trong đầu. Hùng nhân và Ngao nhân đều đi ra ngoài đốn gỗ, tuy nói là chỉ trong thời gian một đêm là có thể nhanh chóng trở về nhưng chỉ có trời mới biết một lũ cường đạo có đột nhiên xuất hiện ở nơi này hay không.
"Phu nhân! Chúng ta đang quét dọn sơn động thì đụng phải bọn Bỉ Mông lưu lãng sống nơi đây!" Thủ lĩnh Côn khắc tộc, một tên Xú dứu nhân có cái đuôi dài màu đen trắng tên là Gia Trát vội vàng chạy tới:"Bọn Bỉ Mông lưu lãng đã phát sinh tranh chấp với bọn ta rồi! Ngài nhanh đi tới xem xem!"
"Sao?" Ngưng Ngọc tim đập thình thịch, sự việc mà nàng lo sợ không ngờ chưa tới một đêm mà đã phát sinh rồi.
"Để ta tới xem sao!" Ngải Vi Nhĩ búng tay phóng ra một đạo thủy tiễn, lạnh lùng nói.
"Bọn Bỉ Mông du đãng này rất điên cuồng ngang ngược! Bọn tôi đã báo danh hiệu của Lý Sát đại nhân ra, mà bọn chúng vẫn không chịu nể mặt!" Xú dứu nhân đắc ý nói.
"Khỏi nói lời thừa! Gia Trát, dẫn đường!" Ngưng Ngọc cắt ngang lời tên Xú dứu đang liến thoắng tự khoa trương.
Xú dứu rụt đầu, không dám nhiều lời nữa, dẫn đường cho hai vị lão bản nương và Thực nhân ma đang sốt ruột đi khỏi động, men theo con đường ruột dê trên hồng thổ cao pha đi tới trước một cái động không lớn lắm.
Có không ít Xú dứu nhân và Thứ vị nhân đứng ngay cửa động, mấy tên Xú dứu đứng xen lẫn với nhau, thân hình nhỏ bé ưỡn thẳng lên lớn tiếng mắng chửi. Mấy tên Bán thân nhân đứng ở sau lưng nhón chân lên xem nhiệt náo, không cẩn thận va vào người bọn Thứ vị nhân, bị gai đâm vào người đau đớn kêu khóc oa oa.
"Không được ầm ĩ!" Ngải Vi Nhĩ uy phong lẫm liệt nói. Nàng còn chưa thực sự nhìn thấy gì, thì đã giúp cho bọn Xú dứu đang cãi nhau tăng thêm phần khí thế.
Nhìn thấy lão bản nương tiến tới, bọn người Xú dứu và Thứ vị toàn bộ đều dãn ra nhường lối.
Cái sơn động này so với những sơn động khác thì thoải mái hơn nhiều, vị trí của nó hướng về phía Nam, mặt trời mùa thu và hơi ấm đều chiếu vào động khẩu, ở ngay động khẩu lại sử dụng mấy cái mũ trụ bằng thanh đồng kiểu dáng cổ xưa làm thành mấy bồn hoa hồng treo trên đó, từng sợi dây hoa màu xanh lục nở ra những bông nhỏ màu trắng, tạo thành một cái rèm cửa thiên nhiên.
Đứng ngay động khẩu là bốn tên Bỉ Mông thân hình gầy đét, da màu xanh lục, trên cái cổ dài ngoẵng ốm nhom là cái đầu cũng dài ốm y như vậy, cả cặp mắt cũng dài và hẹp.
Bọn chúng đều ăn mặc áo quần lam lũ cũ kỹ bằng da, mỗi người đều nắm hai thanh cứ xỉ (răng cưa) đại đao trong hai tay, phía sau lưng nhô lên khỏi gương mặt râu ria lởm chởm là hai lá cờ hai mặt mỏng dính giống nhau đứng thẳng.
Thấy y phục bọn chúng như thế so với ngày kia lúc gặp người ở Uy Sắt Tư Bàng thì khí khái còn thua xa, nhưng khí thế thì đúng là hai loại khác nhau, nhãn thần của chúng đặc biệt phi thường, ai mà nhìn thấy một lần thì sẽ nhớ mãi không quên, loại nhãn thần này là loại nhãn thần vĩnh viễn không khuất phục.
Mấy tên Bỉ Mông nguyên biểu tình rất nghiêm túc, vừa nhìn thấy hai nữ tử xinh đẹp làm người ta nghẹt thở vẹt mọi người ra xuất hiện ở nơi này, sau lưng còn có một Thực nhân ma cõng hai con sủng vật trên vai, hình dạng trái ngược cực kỳ đó càng làm cho bọn chúng thêm tròn mắt ngẩn ngơ.
"Có ai có thể ra nói chuyện với bọn ta không?" Ngải Vi Nhĩ gương mặt lạnh lùng như phủ một lớp sương lạnh, quét mắt nhìn qua bọn Bỉ Mông lưu lạc tay cầm song đao.
"Các ngươi không có quyền đuổi bọn ta đi! Bọn ta đã sinh sống ở đây rất lâu rồi!" Một tên Bỉ Mông nước da xanh mét đối diện giận dữ nói.
Tên Bỉ Mông da xanh lét này vừa lên tiếng Ngải Vi Nhĩ liền biết chuyện xảy ra như thế nào.
"Trong phạm vi năm trăm dặm của lãnh địa Phỉ Lãnh Thúy, toàn bộ đều thuộc về quyền cai quản của Lý Sát Nam tước của Bỉ Mông vương quốc! Không có ai đuổi các ngươi đi!" Ngải Vi Nhĩ quay đầu giận dữ nhìn Gia Trát:"Bỉ Mông trong thiên hạ đều là người một nhà, vì sao ngươi lại đuổi chúng đi?"
Xú dứu nhân của Côn khắc tộc và Thứ vị nhân của Hải câu hồng tộc tuy thân hình thấp bé kỳ thực chúng lại là chủng tộc rất hiếu chiến, chẳng qua cách gây hấn của chúng không giống như loại đấu đá của Hùng miêu võ sĩ.
Trên đường đi, Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đã nhìn thấy qua nhiều lần rồi.
Bọn chúng rất thích châm dầu vô lửa, xúi bẩy gây chuyện, chỉ một việc nhỏ mà cũng nhao nhao cả lên, mồm năm miệng mười, nói văng cả nước bọt suốt nửa ngày không dứt.
Kẻ mạnh ở vùng đất này không có nhiều, cái thế giới này đều là bọn vong mệnh chi đồ, hỗn tạp không hề có khuôn phép gì.
Bọn Xú dứu và Thứ vị trời sinh nhát gan, chỉ dám dựa vào số đông, chuyên môn giở trò cáo mượn oai hùm, ỷ vào số đông mà khi phụ những chủng tộc khác.
Mấy tên phụ dong tộc này kỳ thực cũng không tính đến việc đuổi bốn tên Bỉ Mông này đi, điều trọng yếu là hang động này sáng sủa, lại ấm áp và thơm tho. Mấy tên khốn kiếp này muốn chiếm lấy mới đi bợ đít lão bản nương, có ngờ đâu lại vỗ trúng chân ngựa.
Nhìn thấy lão bản nương mở miệng quát mắng, cả bọn phụ dong tộc tức thì co đầu rụt cổ, khí thế hung hăng vừa rồi biến mất trong khoảnh khắc.
"Các hạ, xin hỏi các vị là thổ dân ở nơi này sao? Đều là thành viên trong đại gia đình Bỉ Mông, bọn phụ dong tộc của ta đã quấy nhiễu các vị rồi, thật không khỏi áy náy..." Ngưng Ngọc nhìn cái bọn phụ dong tộc tệ hại đó khẽ than dài, rồi vội vàng hướng về mấy tên Bỉ Mông này xin lỗi.
"Tiểu thư, xin hỏi người có phải là một chủng tộc Bỉ Mông của chúng ta hay không?" Mấy tên Bỉ Mông cổ quái da xanh mét này nhìn hai vị nữ tử cao quý mỹ lệ này có thái độ ôn hòa phi thường, tức thì khí thế sẵn sàng kiếm bạt cung giương vừa rồi cũng trở nên hòa hoãn.
"Quay về chăm sóc cho mấy con thú đi." Ngưng Ngọc nói với bọn phụ dong tộc ở sau lưng, bọn Xú dứu liền so vai rụt cổ cút thẳng.
"Phu quân đại nhân của bọn ta, Thất Cách tộc chiến tranh tế tự Lý Sát của vương quốc được giao cho làm lãnh chủ của dải đất này, nhưng bọn ta lại không phải là người Bỉ Mông. Yên tâm đi! Các ngươi là người Bỉ Mông không phải là nô lệ thì không có ai có thể đuổi các ngươi đi được!" Ngải Vi Nhĩ tuy vẻ ngoài thanh tú nhưng tính cách lại táo bạo phi thường, nàng không quen nhất là cậy thế khinh người.
Tập quán này có được là sau khi đi theo lão Lưu, tâm tính dần dần đã bị thay đổi một cách vô tri vô giác, trước đây nàng thích nhất là ỷ thế khinh người.
"Nơi này huyệt động rất nhiều, các ngươi có thể tiếp tục sinh sống ở đây. Sự tình hôm nay chỉ là hiểu lầm." Ngưng Ngọc biết rằng Phỉ Lãnh Thúy phải có ít nhất là một ngàn nhân khẩu, đương nhiên là muốn giúp đỡ bọn họ ở lại.
"Phong địa Phỉ Lãnh Thúy này đã thuộc về Lý Sát Nam tước, cho nên các ngươi cũng trở thành con dân của ngài, tiếp thụ sự quản hạt của ngài." Ngải Vi Nhĩ trong lòng thầm mừng rỡ, nhanh chóng chú giải thêm cho Ngưng Ngọc.
Ngưng Ngọc và nàng ta cùng cười.
"Ta mang theo giấy và bút để giúp cho các ngươi đăng ký." Ngưng Ngọc nhìn mấy tên Bỉ Mông xanh mét gật đầu. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Khụ khụ..." Sơn động vang lên từng trận ho, một thân ảnh thấp bé từ sơn động vẹt cành hoa tường vi bước ra.
"Đại mạo (đồi mồi) tộc?" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Văn giáp (mai rùa) tộc?"
Mỹ nhân ngư và Ngưng Ngọc kinh ngạc nhìn nhân ảnh thấp bé đó hai miệng cùng hô lên kinh hãi.
Ánh mặt trời đang dần lặn xuống núi từ trên hồng thổ cao pha chiếu ánh sáng lấp lánh lên cái đầu trọc bóng loáng, một gương mặt đầy nếp nhăn trên đó có cặp mắt nhỏ hàn quang lấp lóe hiện ra. Sau lưng y ánh sáng rực rỡ gồm các màu nâu và vàng nhạt đan xen với hoa văn màu đỏ trên cái mai rùa bao quanh, các ngón chân đều dính lại với nhau bằng một lớp màng.
"Đạo sư!" Mấy tên da xanh đang cầm đao đứng ở động khẩu đều cúi mình khiêm cung hành lễ.
"Không ngờ rằng có thể gặp được đồng bào Hải tộc bọn ta ở trên Đa Não đại hoang nguyên." Tên gia hỏa lùn mập này vân vê hàm râu thưa thớt của mình mỉm cười nói:"Không sai, ta chính là Đại Mạo tộc, cũng là Văn giáp tộc theo cách xưng hô của Viễn đông đại lục, Đại mạo nhân An Độ Lan xin thỉnh an hai vị phu nhân."
Ngưng Ngọc và mỹ nhân ngư nhìn nhau một cái.
"Tộc Đại mạo chúng ta tuy nhân khẩu rất ít ỏi nhưng tốt xấu gì cũng là loài lưỡng thê (vừa sống dưới nước vừa sống trên cạn), nếu đổi lại là ta, chắc chắn là đối với hai vị phu nhân cũng rất là hiếu kỳ." Đại mạo nhân An Độ Lan khiêm tốn cúi mình thi lễ, ra ý mời hai vị phu nhân vào trong sơn động.
Cùng là đồng hương hải tộc, hai vị mỹ nữ không một chút do dự đi theo vị Đại mạo lão nhân này tiến vào trong động.
Cái động này tịnh không lớn, Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ phải khom lưng lại mà đi, trên con đường quanh co này có mấy ngọn đèn dầu thắp bằng mỡ thú đựng trong đầu lâu linh dương chiếu sáng cả phiến không gian. Mấy chiếc bồn hoa làm gỗ đục rỗng bày bố hợp cách làm không gian có vẻ xanh tươi, điểm xuyết cho căn hầm thô lậu này.
"Ta năm nay đã bốn ngàn năm tuổi rồi." Đại mạo nhân An Độ Lan lại ho hai tiếng, mời hai vị Hải tộc đồng bào mỹ lệ ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ đơn sơ.
"Sự trường thọ của Mô đặc tộc và Đại mạo tộc là niềm ao ước của bất cứ chủng tộc nào." Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đều cảm thấy kính nể, một vị trưởng giả thế này mà lại đến quấy nhiễu ông ta thực là việc mất mặt.
"À à..." Đại mạo lão nhân mỉm cười nói:"Hai vị cô nương thực sự là rất dí dỏm, sinh mệnh thực ra mà quá dài thì lại càng trở nên vô vị. Trường thọ chỉ cho ta một thu hoạch duy nhất trong những năm tháng dài đằng đặc là cho ta được đi hơn nửa thế giới này."
"Quá nửa thế giới này?" Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ nhìn nhau một cái, không nói được lời nào.
"Ta đã đi qua Viễn đông đại lục! Chuyện đó đã lâu lắm rồi!" Đại mạo lão nhân vừa nói vừa chỉ huy mấy tên Bỉ Mông cả người xanh mét đến múc nước đang đun sôi tỏa nhiệt khí bừng bừng rót ra ly.
Cái bầu nước treo trên đống lửa này tạo hình rất đặc biệt, tuyền một màu xanh đồng, hai bên hông có quai trang sức rủ xuống, trên mặt có hoa văn hình chim thú chạm theo phong cách cổ xưa.
"Đa Não hoang nguyên là chiến trường của trận Thần ma đại chiến, đây là thứ ta lựa được từ mảnh đất hoang này, à à..." Đại mạo nhân chỉ cái mũ trụ thanh đồng dùng để đun nước nói:"Có thể đoán được cái này là mũ trụ của quân lính, được ta sử dụng làm bình nấu nước và bồn hoa."
Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ mỉm cười qua chiếc linh giác bôi (chén làm bằng sừng linh dương).
"Năm đó ta đang trên đường đi đến Viễn đông đại lục bị trúng phải tập kích của ma thú, bị thương trầm trọng. Các vị cũng biết là Đại mạo tộc nhân bọn ta rất là chậm chạp, trừ chuyện sống lâu ra thì chẳng còn năng lực gì kiệt xuất." Đại mạo lão nhân đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dựa.
Quả Quả nghênh ngang ôm theo tiểu trư tể Khách Thu Toa cũng đã vào đến, huyệt động quá nhỏ, Tạp lỗ không tiến lên được, bọn chúng tự mình đi tới, leo thẳng lên bàn, hếch mũi nhìn Đại mạo lão nhân.
"Hai tên tiểu quỷ này thật khả ái." Đại mạo lão nhân run rẩy lấy mấy quả hạch trong tay áo ra, cười tươi tắn đưa cho Quả Quả.
"Là bọn ta là quấy nhiễu sự thanh tu của ngài, trưởng giả." Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ đều có điểm áy náy muốn rời đi.
"Người trẻ tuổi, không cần gấp gáp." Đại mạo lão nhân vẫy vẫy tay, kêu hai người ngồi xuống lại:"Ta là một khổ hạnh tăng nhân, không cần phải đối xử quá khiêm cung với ta."
"Khổ hạnh tăng?"
"Đúng vậy." Đại mạo lão nhân im lặng chìm trong hồi ức:"Là sau khi ta gặp hiểm nguy ở Viễn đông đại lục, một vị Đông phương khổ hành tăng đã cứu mạng ta, từ đó đã mang ta vào trong điện đường cao thượng này, quý trọng sinh mệnh là pháp tắc duy nhất khổ hành tăng bọn ta phải tuân thủ."
"Ngài vì sao lại đến nơi hoang lương này để tu hành?" Ngưng Ngọc rất cảm động.
"Nguyên bổn ta ở nhân loại quốc đô nơi Ái Cầm đại lục truyền bá giáo nghĩa nhưng Thánh bảo la giáo của nhân loại bắt đầu bức hại tăng lữ bọn ta, bất đắc dĩ ta cùng với mấy tăng lữ mới lên đường lưu lạc tới Bỉ Mông quốc đô, nơi này đối với tín ngưỡng thì rất tự do, khiến cho bọn ta có thể chắp cánh tâm linh."
"Một điều quan trọng trong quân đội Bỉ Mông là y thuật của họ rất yếu kém, so sánh với Đảo Ngôn Phủ Úy Chi Quang của tăng lữ thì Bỉ Mông vu y căn bản không đủ cho nhu cầu chiến tranh. Ta nghĩ đi đến Bỉ Mông quốc đô với khổ hành tăng mà nói nhất định là một kết cục viên mãn." Ngưng Ngọc cầm chiếc ly ủ ấm lòng bàn tay mình.
"Bọn ta là những tăng lữ lưu lạc, trong lúc nguy nan cần phải chìa tay giúp đỡ người khác, bọn ta không hề giấu diếm năng lực duy nhất của mình." An Độ Lan gật đầu:"Bất quá sau khi đến Đa Não hoang nguyên, do ta hành động quá chậm chạp, thực vật đã thiếu hụt nghiêm trọng, ta từ từ thoát ly khỏi đội ngũ bôn ba phía trước, cuối cùng chỉ còn mình ta định cư trên hồng thổ cao pha này."
"Bọn họ toàn bộ đều là tăng lữ học đồ của ta." Đại mạo nhân An Độ Lan chỉ vào mấy tên Bỉ Mông cầm song đao trở ngược vào tay nói:"Bọn họ toàn là Lục đảng tộc (tộc da xanh) Đường lang nhân (bọ ngựa), một chi trùng (sâu bọ) tộc cuối cùng trong Bỉ Mông vương quốc."
"Thì ra là Lục đảng tộc." Ngưng Ngọc đột nhiên tỉnh ngộ gật đầu, thảo nào cả người chúng đều có nước da xanh mét, nguyên lai là Bỉ Mông Trùng tộc Lục đảng nhân thanh danh hiển hách.
Lục đảng tộc Đường lang nhân là đao thánh trời sinh trong Bỉ Mông thú nhân, chi cuối cùng còn lại trong nhánh Bỉ Mông Trùng tộc, vốn đều là đao pháp giáo quan của quân đội Bỉ Mông vương quốc.
Đôi cánh thoái hóa của bọn họ cũng là đồ đằng của thị tộc, trên tay trời sinh luôn có hai thanh đao có thể gấp lại, đao pháp tinh kỳ, sở trường ẩn núp, đi về như gió, hành động đúng kiểu Bỉ Mông trùng tộc. Tuy không thể giống như thú nhân chiến sĩ phổ thông tiến nhập cuồng hóa nhưng là Lục đảng tộc đao thánh cấp cao, có thể huyễn hóa thành mấy ảo ảnh chiến sĩ phân thân, so với cuồng hóa không hề thua kém.
"Trong Tế tự pháp điển ghi chép lại về Trùng tộc gần đây nhất là một vạn năm trước Trùng tộc đã tuyệt diệt trong cuộc Thần ma đại chiến, không ngờ đến hôm nay có thể nhìn thấy một chi tộc duy nhất của Bỉ Mông Trùng tộc." Ngải Vi Nhĩ có điểm sợ hãi nắm tay Ngưng Ngọc, vừa rồi may mắn cho bọn Xú dứu không biết trời cao đất dày chỉ cãi nhau huyên náo, không hề ỷ người đông mà khi phụ bọn Đường lang tài ba này, nếu không nhất định là đã chết rất khó coi rồi.
"Đâu chỉ một chủng tộc bị tiêu thất, chiến tranh đối với chủng tộc có trí tuệ thực là tổn hại quá nhiều!" Đại mạo trưởng lão vuốt hàm râu lưa thưa của mình:"Toàn bộ tộc Bỉ Mông nguyên là một chủng tộc cường thịnh phi thường, thậm chí Bỉ Mông là đại danh từ chỉ chung cho cả chủng tộc lục địa. Nhưng bởi vì bị chiến tranh đồ sát phá hoại, nền văn minh xán lạn, nền lịch sử dài lâu đó đã trở thành mây khói."
"Ngài trường thọ như vậy, chắc đã trải qua mấy cuộc chiến tranh đó phải không?" Ngải Vi Nhĩ rất hiếu kỳ hỏi.
"Trừ cuộc Thần ma đại chiến ra, hải lục chi chiến hai ngàn năm trước và chiến dịch Hải Gia Nhĩ một ngàn năm trước, ta đều có thấy qua. Vô số chủng tộc kiệt xuất, Bác Đắc tộc Bỉ Mông điểu nhân, thủy tộc Bỉ Mông trong các thủy tộc Bỉ Mông, chỉ còn lại có thú tộc biết bay Thú tộc Hoa bạc nha Biên bức nhân... Ài.." Đại mạo trưởng lão than dài.
"Lục đảng tộc nghe nói nhân khẩu trước nắt đã là đơn bạc phi thường mà mỗi Đường lang nhân đều là đao pháp giáo quan cho quân đội vương quốc, vì sao ngài lại có bốn vị tăng lữ học đồ này? Quân đội vì sao không kêu gọi các người nhập ngũ?" Ngưng Ngọc hỏi.
"Đường lang tộc có một tập quán kỳ quái, tân nương Đường lang nhân ngay trong đêm tân hôn thì nhai đầu của tân lang, sau khi cả Lục đảng tộc tiêu hao quá nhiều, nhân số sút giảm sớm đã tiếp cận bờ vực diệt vong." Đại mạo tăng lữ An Độ Lan than một tiếng:"Các học đồ của ta chính là sợ hãi cái tập quán bị bêu đầu trong đêm tân hôn đó nên toàn bộ đều trốn khỏi nhà, làm sao dám tiếp xúc quân đội, chịu đi nhập ngũ chứ?"
"Vứt bỏ gia tộc nghe nói là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Ngải Vi Nhĩ nói.
"So với sinh mệnh thì cái quy định vô vị của gia tộc mới là tội lỗi nguyên thủy lớn nhất." Đại mạo trưởng lão ánh mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ.
"Ta tán thành. Bọn ta sẽ giúp ngài che giấu bí mật này." Ngưng Ngọc cười:"Ngài tất nhiên là sẽ tin tưởng Hải tộc đồng bào, bọn ta hai người Hải tộc vãn bối đối với ngài trưởng giả đức cao vọng trọng đều là nói những lời thành thật."
"Bọn ta chỉ có thể sống kiếp sống dư thừa ở nơi hoang lương này, không dám tiến vào phạm vi thành thị của Bỉ Mông. Điều lo lắng là bị Lục đảng tộc hoặc chính quyền biết được. Tất nhiên là hai vị cô nương cùng lãnh chủ đại nhân có quan hệ đặc thù, lão Đại mạo này bất đắc dĩ phải vác cái mặt già chát này ra nguyên lai là vì bọn ta muốn tiếp tục lưu lạc tìm nơi cập bến. Cảm tạ Hải thần Ni Phổ Đốn đã cho ta được gặp hai vị đồng hương." Đại mạo lão nhân cười nói.