Thư Kiếm Trường An

Dịch giả: argetlam7420
Biên: Đình Phong

Giữa Lai Vân Thành và Lang Nha là một bình nguyên rất lớn, gọi là Bắc Mục Nguyên, đã từng là một thảo nguyên xanh tốt, nhưng do chiến tranh loạn lạc mà trở nên hoang vu.

Mà trên bình nguyên hoang vu này, có một nhóm người đang di chuyển.

Bọn họ thể hình to con, để ngực trần hở vai, bên trên còn có những hình xăm kỳ quái.

Ba người dẫn đầu đang cưỡi một loại thú dữ chưa ai từng nhìn thấy bao giờ.

"Công chúa. Đường hành quân vừa xa lại hiểm trở. Các tộc nhân sớm đã mệt mỏi lắm rồi, lúc này mà cưỡng ép công thành e rằng…" Người đàn ông đi bên trái có thân hình hộ pháp hơi chần chờ nói.

"Thời gian gấp rút, Nhân tộc cũng sẽ không ngờ tới chúng ta lại trực tiếp công thành, lần này đánh úp bất ngờ, nhất định có thể chiếm được Lai Vân Thành." Cô gái đi ở giữa nói như vậy, thế nhưng lông mày nàng cũng hơi nhíu lại, khiến cho người ta cảm thấy chính nàng đối với lời vừa nói ra cũng không có bao nhiêu lòng tin.

Nhưng vào lúc này, gã đàn ông cả người mặc áo đen đi bên phải thiếu nữ chợt phát ra một trận cười khàn khàn làm người ta muốn nôn mửa.

"Công chúa cùng Ma tướng quân, Cửu Anh bộ của ta đã sớm cài nội gián trong Lai Vân thành, chuyến này nhất định tất thắng!"

Trấn Tây Quan vội vã leo lên đầu tường Lai Vân thành, gã nhìn thấy đống lửa hiệu đang cháy hừng hực trước mắt, nhướng mày một cái, lớn tiếng hỏi: "Ai bảo các ngươi đốt lửa hiệu (phong hỏa)?"

Mấy binh sĩ đứng trên phong hỏa đài nhìn thấy mặt Trấn Tây Quan đầy vẻ tức giận, tất cả im thin thít đứng một bên, cúi đầu không dám ho he.

Trấn Tây Quan lông mày nhíu lại càng chặt hơn, gã đang định lên tiếng khiển trách mấy tên binh sĩ thì đúng vào lúc đó, một lão già còng lưng chậm rãi đi đến.

"Trấn tướng quân, chớ có nổi giận. Là ta lệnh cho bọn họ đốt lửa hiệu đấy." Đó là lão Thái Thú đã cao tuổi của Lai Vân Thành. Tuổi tác lão khá lớn, đi lên rất là khó nhọc, cần một người hầu đứng ở một bên đỡ, mới có thể leo lên bức tường cao của Lai Vân Thành.

"Thám báo ở tiền phương truyền tới tin tình báo, nói là đại quân Man tộc đã đến gần, nhìn tình hình hẳn là đang nhắm thẳng tới Lai Vân thành. Ta thắp sáng phong hỏa đài, cũng là vì để cho Nam tướng quân cùng Cố tướng quân dẫn binh tới cứu viện, trong ngoài hợp kích!" Lão già lên tiếng, có lẽ là do mới đi một đoạn thang dốc, nên thanh âm có chút yếu ớt đứt quãng.

Nghe lão già giải thích xong, vẻ mặt Trấn Tây Quan lại không vì vậy mà giãn ra chút nào, y gắt gao nhìn chằm chằm lão già một lúc lâu, sau đó mới quay đầu nhìn về phía mấy gã binh sĩ, lạnh giọng quát: "Tắt phong hỏa đài! Từ bây giờ, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai mà tự điều động binh mã, chém chết không tha!" Vừa dứt lời, ánh mắt y tưởng như vô tình, nhưng lại cố ý liếc qua ở trên người lão già kia, xoay người dẫn hộ vệ bỏ đi.

Những hộ vệ bên cạnh lão già nghe vậy không cam lòng, định tiến lên tranh luận, nhưng đều bị lão già lắc đầu ngăn cản.

"Thành chủ, Man quân sắp đánh đến nơi rồi, vì sao không triệu gọi công tử ở Tây Đầu Bảo cùng Hãm Trận Doanh? Tên Trấn Tây Quan đối xử với ngài như vậy, rõ ràng là dùng việc công để báo thù riêng, bụng dạ hẹp hòi a!" Gã hộ vệ kia tỏ vẻ không phục.

Lão già lại lắc đầu một cái, nói: "Chuyện năm đó, là Viên gia ta đã phụ Thần Hầu." Nói đến đây, lão già trầm mặc một lát, sau đó thở dài một hơi không nói gì nữa, bảo hộ vệ dìu mình đi xuống. Nhưng chưa từng có ai để ý tới, trước khi rời đi, trong tròng mắt lão già kia chợt có một tia huyết quang thoáng qua.

Tây Đầu Bảo.

Hãm Trận Doanh cùng bảy trăm binh sĩ thủ hạ của Viên Động Khôn đã tập họp đông dủ, nhưng đúng lúc ấy ngọn lửa hiệu đang cháy rực trời chợt dập tắt.

Lửa hiệu đốt lên, chứng tỏ địch quân sắp đánh đến, thỉnh cầu tiếp viện.

Nhưng mà, ngọn lửa hiệu kia bỗng nhiên lại tắt, như vậy là có ý gì?

Tô Trường An không khỏi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Trấn Tây Quan đã đánh tan địch quân? Hay là Man quân đã hoàn toàn công phá Lai Vân?

Cả hai khả năng này, cũng chắc chắn không thể xảy ra trong thời gian ngắn như vậy được.

Như vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Lai Vân?

Tô Trường An không thể biết được.

Nhưng đúng vào lúc này, Cố Nha Lãng toàn thân áo giáp đang cầm một bức thư chậm rãi đi tới.

"Tướng quân, trinh sát truyền đến tin tình báo." Vừa nói, Cố Nha Lãng đem tờ giấy trong tay đưa cho Tô Trường An.

Tô Trường An vội vàng nhận lấy bức thư, xem qua nội dung trong thư một cái, sau đó nhướng mày.

Nội dung trong bức thư đại khái là, Man quân vẫn còn đang trên đường, chưa công thành. Chỉ là do trời tối quá, cộng thêm xung quanh có bọn quạ đêm tuần tra liên tục, cho nên họ không dám tiếp cận quá gần, chẳng qua là đứng đằng xa nhìn tình hình, Man quân ước chừng có năm ngàn quân, thân thể rất cao lớn cường tráng, hẳn là quân tinh nhuệ của tinh nhuệ.

Tô Trường An gấp thư lại, quay đầu nhìn về phía Cố Nha Lãng, hỏi ý kiến gã.

Cố Nha Lãng cũng hơi trầm ngâm, một hồi lâu sau mới nói: "Man quân đến Lai Vân so với chúng ta dự tính phải nhanh hơn mấy ngày, bọn chúng nhất định đã tăng nhanh tốc độ hành quân, sau khi ra khỏi Lang Nha Sơn lại không ngừng nghỉ, lập tức tấn công Lai Vân. Như vậy, quân bọn chúng nhất định đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, Lai Vân thành lại không thể so với Tây Đầu Bảo được, nơi đó thành cao tường dày, muốn công phá tuyệt không phải chuyện dễ. Ta nghĩ Trấn Thần Tướng cũng đã ý thức được điểm này, cho nên mới dập tắt lửa hiệu, muốn cho chúng ta dẫn binh không phát, ở đúng thời khắc mấu chốt sẽ ra tay tiếp viện, tạo thế gọng kìm tiền hậu giáp kích đánh cho đám Man tộc không còn đường lui."

Tô Trường An nghe gã nói vậy cũng thầm cảm thấy có lý. Bây giờ tình hình Man quân còn không rõ, mà Lai Vân Thành cũng đã dập tắt lửa hiệu, hiển nhiên là không cần bọn họ trợ giúp. Lúc này tự ý xuất binh không chỉ không giúp được bọn họ, mà không khéo còn sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Trấn Tây Quan, vì vậy án binh bất động là lựa chọn tốt nhất hiện tại.

"Ừ." Tô Trường An gật đầu một cái, nói với Cố Nha Lãng: "Cố tướng quân ngươi mau phái các thám báo thăm dò thêm tin tức, báo cáo tình huống trước mắt, ta sẽ chỉnh đốn binh sĩ, tùy thời đợi lệnh chuẩn bị xuất kích!"

"Được!" Cố Nha Lãng gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Quyết định như vậy, các binh sĩ nghe được mỗi bên lại có một phản ứng khác nhau.

Ví dụ như đám binh lính trong Hãm Trận Doanh vốn là sợ ra chiến trường, dĩ nhiên nghe vậy thì thở dài một hơi.

Nhưng binh lính tới từ Lai Vân thành thì lại tỏ vẻ bất mãn, dẫu sao đại đa số bọn họ đều đã sinh sống ở Lai Vân thành từ rất lâu, cha mẹ vợ con tất cả đều ở thành, hôm nay Man tộc sắp xua binh công thành, bọn họ sao có thể bỏ mặc được, nhất thời những thanh âm bất mãn vang lên.

Ngay cả Viên Động Khôn thời khắc này cũng tập hợp mọi người lại, nói với Tô Trường An: "Tướng quân, trong thành Lai Vân còn có thân nhân của bọn ta vẫn đang ở đó, cần tới tiếp viện ngay, xin tướng quân suy nghĩ kỹ lại."

Thái Thú Lai Vân thành có con rất muộn, đương nhiên đối với Viên Động Khôn yêu thương hết mực, mà Viên Động Khôn cũng rất hiếu thảo với cha mình, hôm nay cha thân ở Lai Vân, gã là con trai, trong lòng không khỏi nôn nóng sốt ruột.

Nhưng chưa đợi Tô Trường An đáp lời, trong Hãm Trận Doanh đã truyền ra mấy tiếng chửi mắng.

"Các ngươi muốn chết thì tự đi mà chịu chết, sao lại phải kéo theo chúng ta!"

"Đúng vậy! Các ngươi cứ lo bảo vệ vợ con các ngươi, chả liên quan gì tới chúng ta!"

Tiếng chửi mắng càng lúc càng nhiều hơn, binh lính Lai Vân thành đương nhiên cũng đứng ngồi không yên, bắt đầu quay ra mắng lại binh sĩ Hãm Trận Doanh, trong lúc nhất thời toàn quân ồn ào như cái chợ, song phương chửi bới mặt đỏ tới mang tai.

Ngay tại lúc sắc mặt Tô Trường An khó coi đến cực điểm, bỗng Hồ Tử từ trong đám người xông ra, lớn tiếng quát: "Ồn ào gì thế! Nam tướng quân đã nói là án binh đợi chiến! Bây giờ tùy tiện tiến đến, không chỉ không giúp được Lai Vân, mà ngược lại sẽ làm hỏng kế sách của Trấn tướng quân! Còn các ngươi nữa! Tên nào cũng nhát như thỏ đế! Vậy còn gọi gì là nam nhi! Nếu ai còn dám nói mấy câu hèn nhát như thế nữa, không cần Nam tướng quân hạ lệnh, ta liền chém chết không tha!"

Hồ Tử không hổ là cựu binh lăn lộn nhiều năm nơi chiến trường, một câu nói cực kỳ công bằng, cả hai bên đều bị ăn mắng, rốt cục cũng đã dẹp yên được đám lính.

Nhưng lục đục mới dẹp yên được chưa đến một khắc đồng hồ, bóng người Cố Nha Lãng đã một lần xuất hiện trước mắt mọi người.

Khác với lần trước, lần này xuất hiện, gã đi rất nhanh, nét mặt không hề che giấu sự nôn nóng lo âu.

"Không xong rồi! Thám báo vừa truyền tới tin tức, nói là Lai Vân thành bị phá, Man quân đã vào thành!"

---o0o---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui