Thư Kiếm Trường An

Dịch giả: Phuongkta1

Đạt được câu trả lời thuyết phục của Tô Trường An, trên mặt lão giả trồi lên nụ cười như trẻ con. Lão giống như là đã hoàn thành tâm nguyện cực kỳ trọng yếu của người nào đó, liên tục gật đầu.

Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Tô Trường An nhiều ít có chút quái dị.

Dù sao hắn cũng không thể biết được năm ấy lão giả cùng hai vị sư thúc tổ của mình cuối cùng đã trải qua những chuyện gì, thậm chí cuộc nói chuyện vừa rồi là thật hay giả, Tô Trường An cũng khó có thể xác định.

"Ngươi gọi ta đến cuối cùng là có chuyện gì?" Hắn cũng không nghĩ tiếp tục nán lại, ở đây dù sao vẫn là địa bàn của Man tộc, chờ càng lâu có hại chứ không lợi.

Lão giả nghe vậy, hơi sững sờ, cũng không bởi vì ngữ khí có chút bất mãn của Tô Trường An mà khó chịu, "ha ha, lớn tuổi, dù sao vẫn luôn nhớ chuyện xưa." lão giả nói, thân thể ngồi trở lại giường. Lúc này, nụ cười trên gương mặt lão tản đi, thần sắc bỗng nhiên nghiêm nghị, một cỗ linh lực mênh mông thuộc về Tinh Vẫn trào ra.

"Vậy ngươi tới chỗ này làm chuyện gì?" Lão hỏi ngược lại như thế.

Lực lượng của một vị Tinh Vẫn, cho dù là Tinh Vẫn tuổi đã cao, vẫn như cũ không phải là thứ mà Tô Trường An có thể chống cự đấy. Nhưng hắn cũng không có vì vậy mà cảm thấy nửa phần sợ hãi.

Vừa rồi hắn đã hiểu rõ một ít chuyện.

Lão giả này nếu muốn hại hắn, trong lúc hắn chiến đấu cùng vị Man tộc tên là Ngọc Sơn, có thể ra tay bất cứ lúc nào. Lấy tu vi của Tô Trường An lúc này chắc chắn không thể trốn thoát khỏi bàn tay của một vị Tinh Vẫn. Nhưng hết lần này tới lần khác lão không ra tay, chuyện này ít nhất tới một mức độ nào đó nói lên lão giả đối với hắn cũng không có quá nhiều ác ý, đây cũng là nguyên nhân Tô Trường An có can đảm một mình lẻ loi tới gặp lão.

"Ta lạc đường." Tô Trường An rất nhanh liền trả lời vấn đề của lão giả.

"Lạc đường?" lão giả sững sờ, điều này hiển nhiên cũng không phải là một cái lý do đặc biệt có sức thuyết phục.

Nhưng lão giả sau khi có chút suy tư, cũng không có ý định miệt mài theo đuổi.

"Ta là một trong chín thị tộc lớn của Man tộc, Đại Vu Hàm của Cường Lương thị tộc - Hổ Yển."

"Ừm." Tô Trường An gật đầu, mấy trăm thị tộc Man tộc chỉ duy nhất chín thị tộc lớn có được Tinh Vẫn. Bởi vậy sau khi Tô Trường An xác định được lão giả là Tinh Vẫn, hắn liền ý thức được bộ lạc này hiển nhiên chính là một trong chín thị tộc lớn kia.

Vì vậy, hắn đối với chuyện này cũng không cảm thấy quá kinh ngạc. Hắn chỉ kỳ quái, thân là một bộ lạc thuộc chín đại thị tộc vì cái gì nhìn qua lại rách nát như thế.

"Vì vậy nơi này là đất Man?" Tô Trường An nói, thần sắc trên mặt có chút cổ quái.

Đần độn, u mê đi tới đất Man, nghĩ đến muốn trở về có thể cũng không phải dễ dàng như vậy rồi. Dù sao đối với Man tộc, thân hình của hắn vẫn có chút quá dễ làm người khác chú ý, nghĩ đến đoạn đường này trở về Đại Ngụy, tất nhiên sẽ không quá yên bình.

Hắn cũng chưa từng nghĩ là, lời của mình vừa thốt ra, thần sắc trên mặt Hổ Yển đồng thời trở nên có chút cổ quái.

Lão lắc đầu, nói: "ở đây không phải là đất Man."

Không phải là đất Man? Tô Trường An sững sờ, hắn mặc dù không phải là người Man, nhưng vẫn biết chín thị tộc lớn có địa vị cực cao trên đất Man, theo lý bộ lạc của bọn họ phải ở trong đất Man đấy, mà lại là ở khu trung tâm phì nhiêu. Đạo lý này liền giống như Đại Ngụy khởi đầu dựng ở thành Trường An.

"Công tử thật sự không biết nơi đây là chỗ nào?" Hổ Yển nhìn thấy vẻ mặt Tô Trường An nghi hoặc, giọng điệu nói chuyện của lão cũng theo đó bắt đầu kì quặc, tựa như việc Tô Trường An không biết mình đang ở chỗ nào là một chuyện rất kỳ quái.

"Không biết." Tô Trường An lắc đầu, thần sắc trên mặt không giống làm bộ.

Tô Trường An không có chút ý định đi lừa gạt lão giả trước mặt này, dù sao cũng là Tinh Vẫn sống gần trăm năm, người như vậy người nào không phải hạng người tâm tư kín đáo? Điểm lòng dạ này của mình, ở trước mặt lão giả, chắc rất là buồn cười, hiển nhiên cũng không cần thiết múa rìu qua mắt thợ. Huống chi Tô Trường An là quả thực rất cần lão giả nói cho hắn biết đường trở về nên đi như thế nào.

Mà Hổ Yển cũng rất nhanh khẳng định Tô Trường An cũng không phải nói ngoa.

Trên mặt lão thần sắc biến hóa, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng Tô Trường An. Hoặc là tình cảnh hiện tại của bộ tộc Cường Lương cũng không có quá nhiều lựa chọn để cho Hổ Yển có thể chọn lựa.

"Nơi này là Hạn Mộc lĩnh, ở bên ngoài đại mạc Nhạn Bất Quy hai trăm dặm. Cách quan Vĩnh Ninh tám trăm dặm, cách đất Man ba nghìn dặm. Nói nơi này là cửa quan Tây Lương của các ngươi ta nghĩ càng thêm thích hợp." Hổ Yển nói.

"Hạn Mộc lĩnh?" Tô Trường An nhắc đi nhắc lại cái tên này, rất nhanh liền nhớ lại nơi đây - hắn theo Trấn Tây Quan hành quân bày trận từng nhìn qua nơi đây trên bản đồ, cùng theo trong lời nói của Hổ Yển thật ra là không có cái gì khác nhau.

Điều làm hắn nghi hoặc là, Cường Lương thị tộc tới đây làm gì?

Không nói đến chung quanh đại mạc Nhạc Bất Quy một mảnh hoang vu, cũng không thích hợp để sinh linh sinh sống. Chỉ là bọn họ mang theo phụ nữ và trẻ em đi tới một nơi cách chỗ Nhân tộc quá gần, cái này chính là một chuyện cực kỳ quái dị.

Coi như Man tộc bây giờ vẫn như trước kia cùng Nhân tộc giằng co ngoài quan Vĩnh Ninh, nhưng hành quân đánh trận không có quy luật mang theo phụ nữ và trẻ em. Chuyện này một là đối với quân đội đánh trận không có chút giúp ích, thậm chí còn tiêu hao lương thảo xa xỉ, hai là khó tránh khỏi tạo kẻ hở cho kẻ địch lợi dụng, nếu như quân địch đánh lén bộ lạc, có lẽ những binh lính đồng tộc hiển nhiên không cách nào tiếp tục ở tiền tuyến tác chiến.

Dường như nhìn ra tâm tư của Tô Trường An, trên gương mặt già nua của Hổ Yển lộ ra nụ cười đắng chát. Lão rốt cuộc quyết định không vòng vo cùng Tô Trường An.

"Tô công tử, ngươi nhìn vẻ mặt những người trong bộ tộc chúng ta, cảm thấy chúng ta vì chuyện gì mà đi tới nơi đây?" lão nói như thế.

Tô Trường An nhướng mày, trong đầu hắn nghĩ lại những ánh mắt bối rối của người trong bộ tộc Cường Lương khi nhìn thấy hắn, lại nhìn một chút lão giả trông có vẻ cường hãn, kì thực thân thể đã là nỏ mạnh hết đà. Sau một chút chần chờ, mới có chút không dám chắc nói: "chạy nạn?"

Thần sắc đắng chát trên mặt lão giả ngày càng nhiều, lão có chút khốn khổ nhẹ gật đầu. Dù sao thừa nhận thị tộc mình đang quẫn bách với một thiếu niên ngoại tộc thật sự không phải là chuyện có ý nghĩa gì để vui mừng, nhất là đối với một vị Tinh Vẫn mà nói.

"Thực không dám giấu giếm, xác thực như công tử nói, thị tộc Cường Lương chúng ta đúng là chạy nạn đến tận đây." nhưng cuối cùng, lão giả vẫn đáp lại như vậy. Chính như lúc trước nói, bây giờ bộ tộc Cường Lương cũng không có quá nhiều lựa chọn. Cho dù Hổ Yển bản thân là Tinh Vẫn, hiện tại cũng không thể không bỏ xuống tư thái của mình, nói ra sự thật với thiếu niên Nhân tộc này.

So sánh với những người khác trong tộc, ở trong lòng Hổ Yển có được Tô Trường An là hậu nhân cùng truyền nhân của Thiên Lam, hiển nhiên là người càng đáng giá tín nhiệm cùng nhờ cậy.

Lời nói của lão giả, không thể tránh khỏi làm Tô Trường An lâm vào khiếp sợ.

Man tộc chẳng lẽ đã xảy ra việc lớn đến mức đủ để cho cả tộc Cường Lương thân là một trong bộ chín thị tộc lớn chạy trốn tới tận vùng biên thùy này.

Mà nguyên do đủ để bộc phát ra sự tình lớn như thế, phản ứng đầu tiên trong lòng Tô Trường An tất nhiên chính là thị tộc Cửu Anh cùng Thần tộc có ngàn vạn lần liên hệ.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi sinh ra lo lắng với tình cảnh hiện tại của quan Vĩnh Ninh.

Nhưng ngoài mặt lại không có bất cứ biểu hiện gì, hắn vẫn thấy được trong lời nói của vị Tinh Vẫn này có ý khẩn cầu. Hắn cũng không nói ra, chỉ là yên tĩnh chờ Hổ Yển nói.

Mà không ngoài dự đoán của Tô Trường An, Hổ Yển quả thực cũng nói ra một cái "đại sự" đủ để cho Tô Trường An nghẹn họng nhìn trân trối.

"Thị tộc Đế Giang diệt vong rồi."

---o0o---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui