Thư Kiếm Trường An

Dịch: Đình Phong

Sắc mặt Quách Tước ngày càng trắng nhợt, mặc dù gã đã thành Tinh Vẫn lại nhận được truyền thừa của Lạc Vô Trần. Nhưng dù sao Tư Mã Hủ cũng là đại năng thượng cổ, lại hấp thu linh hồn chi lực của mấy vị Tinh Vẫn Thiên Cơ nhất mạch từ trước, tu vi của lão dũng mãnh không gì sánh được, Quách Tước dùng sức một người dây dưa được mấy canh giờ đã là cực hạn của gã rồi.

Tư Mã Hủ hiển nhiên cũng ý thức được điểm này.

Trong con ngươi của lão chợt hiện lên một đường hàn quang, linh áp tràn đầy từ trong cơ thể lão tràn ra.

Thân thể Quách Tước ở đằng kia chấn động, rốt cuộc không nhịn được nữa liền phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi như diều đứt dây rơi xuống.

Mà Tư Mã Hủ cũng không vội vàng giết gã, lão đưa tay sửa sang quần áo một phen, sau đó thu liễm khí tức bay tới đầu tường quận Gia Hán đứng sóng vai với Hạ Hầu Hạo Ngọc đã biến thành quái vật.

Cùng lúc đó, bên kia.

Đằng xà hóa thành Chân Long một lần nữa dựa vào năng lực thân xác dũng mãnh xé một vị vương hầu thành mảnh nhỏ.

Có thể vì điều này nó cũng trả một cái giá cực kỳ thảm trọng, tám vị vương hầu còn lại trong một khắc tung ra sát chiêu mạnh nhất với toàn bộ lực lượng oanh kích lên lưng của nó, nó phát ra một tiếng rên rĩ to lớn, rốt cuộc mất đi tất cả khí lực. Thân thể Đằng xà thẳng tắp rơi xuống chiến trường, một mảng lớn binh lính của Tư Mã Hủ bị nó đè thành thịt nát. Tường thành quận Gia Hán cũng không may mắn thoát khỏi bị đuôi của nó quẫy trúng, bức tiền liền sụp đổ, tử thương thành phiến, bi thương gào thét không dứt.

Tám vị vương hầu còn lại dồn dập rơi vào sau lưng Hạ Hầu Hạo Ngọc, mặt lạnh nhìn xem mọi người ở đây. Quang cảnh trong con ngươi chúng giống như giếng cạn, không khí trầm lặng.

"Bệ hạ muốn chiếm đoạt nàng?" Tư Mã Hủ mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp, không có nửa phần tình cảm chấn động. Hiển nhiên dù cho ở vào trong chiến đấu lớn nhưng lão vẫn dư lực chú ý động tĩnh, việc Hạ Hầu Hạo Ngọc muốn chiếm đoạt Hồng Loan cũng không thoát khỏi lỗ tai lão.

“Thế nào? Không được sao?" Lông mày Hạ Hầu Hạo Ngọc nhíu lại hỏi.

Giọng điệu mặc dù bình thản, nhưng mà lại nhiều ra một phần khinh miệt không khó phát giác.

Trước đây y cùng Tư Mã Hủ biểu hiện ra tự nhiên là quân thần nhưng trên thực tế lại là quan hệ hợp tác, y có thể chiếm được Thần tính Thiên Ngô thì công lao lớn nhất vẫn là của Tư Mã Hủ. Trong tâm y cũng cũng âm thầm sợ hãi sự thần phục sâu đậm của Tư Mã Hủ.

Nhưng hiện tại y đã triệt để nắm giữ Thần tính Thiên Ngô, sức mạnh cường đại đến mức chính y khó có thể nói. Sự sợ hãi đối với Tư Mã Hủ không còn như dĩ vãng.

Loại khinh miệt nhàn nhạt kia làm sao thoát khỏi lỗ tai Tư Mã Hủ.

Nhưng lão cũng không vạch trần, vẫn y nguyên thái độ cung kính nói: "bệ hạ muốn làm cái gì, tự nhiên là bệ hạ định đoạt, nhưng vi thần lại có một chuyện muốn cáo lệnh bệ hạ."

"Hửm?" Hạ Hầu Hạo Ngọc sững sờ đáp: "cứ nói đừng ngại."

"Trời có cực số, có đạo là, trăng tròn lại khuyết, qua khổ sẽ bình yên. Thiên Đạo sinh sáu Thần, thần lực của nó bao hàm trong mỗi Thần tính, sức mạnh mỗi Chân Thần vốn có đã tiếp cận khả năng thừa nhận cực hạn của Thiên Đạo, nếu như nhiều thêm... Sợ nhất định không phải chuyện tốt."

Tư Mã Hủ chậm rãi nói.

"Cũng không phải là chuyện tốt? Cái kia cuối cùng sẽ như thế nào?" Hạ Hầu Hạo Ngọc vừa quay đầu nhìn về phía Tư Mã Hủ, híp mắt hỏi, trong giọng nói rất có ý uy hiếp.

"Xưa nay chưa từng có, hạ thần không biết." Tư Mã Hủ nói, vẻ mặt đạm mạc, tựa hồ là không có nghe được uy hiếp trong lời nói của Hạ Hầu Hạo Ngọc.

"Ái khanh quả thật không biết?" Hạ Hầu Hạo Ngọc truy vấn, con ngươi y gắt gao nhìn thẳng vào mắt Tư Mã Hủ, dường như muốn từ vẻ mặt lão phân biệt rõ lão không có chỗ giấu diếm y.

"Quả thật không biết." Nhưng điều khiến y thất vọng chính là đôi con ngươi của Tư Mã Hủ như một cái giếng sâu, dùng tâm tính của y cũng khó có thể nhìn ra manh mối.

Sau một hồi trầm mặc, Hạ Hầu Hạo Ngọc rốt cục thu hồi ánh mắt của mình.

Y nhìn lần nữa về phía Hồng Loan đang cảnh giác nhìn mình, liếm liếm bờ môi nói.

"Trời có cực số, cũng có định số, mà trẫm chính là nghịch thiên mà đi, không phá cực số làm sao phá định số?" Trong lời nói của y tự nhiên là hào tình vạn trượng nhưng tham lam sâu trong con ngươi đã bộc lộ rõ nội tâm y hiện giờ.

Tư Mã Hủ nghe đến đó thì quét mắt tới trên người Tô Trường An đang chật vật cầm đao, lão nhạy cảm phát hiện trên thân đao Cửu Nạn xâm nhiễm máu tươi đang phát ra lưu quang sáng chói. Phát hiện như vậy khiến con ngươi lão hiện lên một tia khác thường nhưng rất nhanh được thu liễm.

"Bệ hạ đã có quyết ý này, hạ thần liền không tiện nhiều lời." Lão nói xong thì thân thể liền lui về sau một bước. Ý tứ lão biểu đạt rất rõ ràng, hậu quả việc này lão đã nói rõ với Hạ Hầu Hạo Ngọc, nếu như y còn khư khư cố chấp, vậy lão liền không đặt mình trong đó.

Cử động như vậy làm Hạ Hầu Hạo Ngọc có chút tức giận, y chính muốn phát tác nhưng đã thấy Tư Mã Hủ lui sang một bên, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, vẻ mặt đạm mạc như lão tăng nhập định đứng bên ngoài.

Tim y không khỏi có chút đập nhanh, y quen biết Tư Mã Hủ nhiều năm, trong lòng biết tâm tư của lão cực kỳ thâm trầm, lại tinh thông tính toán, chuyện làm đều có hàm ý trong tính toán của lão. Một liên tưởng là Tư Mã Hủ có can đảm giúp y chiếm đoạt Thần tính Thiên Ngô, với tâm tính của lão tất có hậu chiêu khống chế y.

Hạ Hầu Hạo Ngọc nghĩ tới đây thì tâm tư chống lại càng mạnh thêm một phần.

"Hừ!" Y hừ lạnh một tiếng sau đó lại quay đầu nhìn Hồng Loan, thần sắc trên mặt lập tức dữ tợn.

Đợi ta hấp thu Thần tính trong cơ thể cô gái này, đến lúc đó lại xử Tư Mã Hủ cũng không muộn.

Trong lòng y nghĩ như vậy, bàn tay lớn chợt mở ra, từng đạo huyết nhục màu hồng từ năm ngón tay của y bay ra đánh úp về phía Hồng Loan.

Hồng Loan sẽ là loại người ngồi chờ chết?

Mặt nàng phát lạnh, Thần Điểu sau lưng ngửa mặt lên trời thét dài, từng cái hỏa cầu to lớn liền dưới cánh chim của nàng ngưng kết.

Nhiệt độ những hỏa cầu kia cực cao, từ khi chúng xuất hiện thì không khí xung quanh trở nên cực nóng.

"Tất Phương Thần Viêm!"

Hồng Loan quát.

Hỏa cầu sau lưng như mũi tên gào thét lao ra nghênh tiếp huyết nhục buồn nôn trong tay Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Phanh! Phanh! Phanh!

Mấy tiếng nổ vang dữ dội đẩy ra.

Những hỏa cầu có thể nung chảy kim loại nhưng sau khi va chạm với đám huyết nhục thì một cái tiếp một cái nổ tung, ngoại trừ lưu lại chút dấu vết cháy đen thì không mang đến chút tổn thương thực chất nào cho nó.

Biến cố như vậy có thể khiến Hồng Loan không chuẩn bị kịp.

Trên mặt của nàng rốt cục hiện lên một vẻ bối rối, nhưng cũng chưa từng từ bỏ ý nghĩ chống cự, hai tay của nàng chắp lại trước ngực. Thần Điểu sau lưng thét lên một tiếng vang đội, đôi cánh chim hỏa diễm to lớn bốc cháy một khắc này nhô ra bao bọc thân thể Hồng Loan vào trong. Hiển nhiên là tư thế đẩy ra, muốn ngăn cản một thức công kích dũng mãnh không gì sánh được của Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Ầm vang!

Vài tức sau đó, mấy tiếng nổ vang cùng tiếng Thần Điểu rên rỉ phát ra.

Cánh chim chắc chắn của Thần Điểu kia lúc này bị năm đạo huyết nhục do năm ngón tay Hạ Hầu Hạo Ngọc nhô ra xuyên thủng, khí tức xanh trắng giao nhau của Thần Điểu lập tức uể oải xuống.

Mà những huyết nhục kia y nguyên như độc xà tiếp tục thẳng tắp đâm về phía Hồng Loan.

"Cẩn thận!" Tô Trường An nhìn thấy hết phát ra một tiếng thét kinh hãi, nhưng lời vừa ra thì hoa máu từ cơ thể Hồng Loan phun lên người cùng mặt hắn.

Máu tươi kia cực kỳ nóng, tựa như muốn phủ hết thân thể hắn.

Hắn bắt đầu run rẩy, trong óc vòng qua vòng lại hình ảnh Hồng Ngọc ngã xuống, bên tai truyền đến tiếng gào thét bi thương của đám binh sĩ.

Trường đao trong tay khi đó càng run rẩy dữ dội hơn.

Năm đạo huyết nhục như độc xà rốt cuộc vẫn đâm vào thân thể Hồng Loan, nàng phát ra tiếng gào thét bi thương thống khổ.

Huyết dịch đỏ thẫm giống như vỡ đê tràn ra, mà đám huyết nhục như độc xà kia khi đó như nếm được đồ ăn ngon miệng nhất trên đời, bên ngoài hấp thu vẫn chưa đủ nên tiếp tục thâm nhập vào vết thương của Hồng Loan.

Đau đớn như vậy khó có thể dùng bút mực để hình dung.

Sắc mặt Hồng Loan lập tức trở nên tái nhợt, thân thể của nàng cũng nhanh chóng được Hạ Hầu Hạo Ngọc nhấc lên khỏi mặt đất.

Khi đó từng đạo màu hồng không ngừng tuôn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc làm khuôn mặt tràn đầy vết rạn của y hiện lên vẻ hưởng thụ.

"Đây chính là Thần tính trong cơ thể ngươi sao? Thật là món ngon a." Y không nhịn được phát ra cảm thán như vậy, cánh tay kia lúc đó cũng được y đưa ra ngoài, năm đạo huyết nhục xấu xí bắn ra. Bắn thẳng vào cơ thể Hồng Loan.

Trên cơ thể nàng lại xuất hiện thêm năm chỗ vết thương đáng sợ, thêm năm đạo huyết nhục này thì Thần tính càng bị Hạ Hầu Hạo Ngọc chiếm đoạt nhanh hơn. Khí tức của nàng ngày càng mỏng manh, giãy dụa cũng dần dần trở nên vô lực. Thần thái trong hai tròng mắt dần tan rã, dường như đang cận kề cái chết.

Mà khí tức của Hạ Hầu Hạo Ngọc càng phát ra tràn đầy.

Cảm giác cường đại như vậy khiến y trầm mê, khó có thể tự kiềm chế. Cảnh báo khi trước của Tư Mã Hủ sớm đã như gió thoảng mây bay.

"Oa Hoàng, Thụ Hợi, Cư Bỉ, Chúc Âm. Đợi cho trẫm hút hết món ăn chỗ này, các ngươi sẽ có tư cách là cống phẩm bị trẫm chiếm đoạt, đến lúc đó thứ gọi là Thiên Nhân cuối cùng cũng chỉ trở thành tù binh dưới chân trẫm." Y lẩm bẩm như vậy, dường như đã thấy được cái tương lai quân lâm thiên hạ kia, say mê trên mặt càng phát ra nồng đậm.

"Buông nàng ra." Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh giá chợt vang lên.

Hạ Hầu Hạo Ngọc sững sờ, chuyển con mắt nhìn lại, đã thấy Tô Trường An toàn thân là máu đã đứng lên từ lúc nào, hắn cầm một thanh trường đao, đầu gục xuống, một đầu tóc dài tán loạn nói như vậy.

"Ngươi nói cái gì?" Hạ Hầu Hạo Ngọc hỏi, y dường như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này.

"Đây chỉ là bắt đầu, ta nói rồi, ta sẽ cho toàn bộ các ngươi chết hết." Y nói lại lời khi trước với ý đồ khiến Tô Trường An rơi vào vô biên tuyệt vọng.

"Ta nói..."

Giọng nói của Tô Trường An trầm thấp mang theo một cỗ hàn ý như từ dưới cửu u suối vàng.

Đầu của hắn mãnh liệt nâng lên nhìn về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu, gân xanh cùng mạch máu trên mặt nổi cộm. Khuôn mặt sạch sẽ bởi vậy mà lộ ra đặc biệt dữ tợn.

"Buông nàng ra!!!"

Hắn chợt quát lên như vậy, cực kỳ giống sư tử không còn lối thoát, tóc rối bời tung lên như lông bờm, trong cơn gió mạnh lại giống như ngọn lửa.

Có lẽ một khắc này Tô Trường An mở ra khí tức quá mức làm người ta sợ hãi hay là giọng của hắn quá mức dữ tợn.

Trong một chớp mắt, Hạ Hầu Hạo Ngọc sững sờ ngay tại chỗ, đợi khi y hồi phục thần trí nhớ tới trạng thái khi trước của bản thân thì một cỗ tức giận xông lên đầu.

"Một con chó hoang, có tư cách gì nói chuyện với trẫm?" Y nói như vậy, từng đạo huyết nhục từ những khe hở đỏ tươi trên thân y tuôn ra bốn phía giam cầm mọi người tính cả Cổ Tiễn Quân cùng Quách Tước nằm dưới thành chưa rõ sống chết, rồi sau đó bị y dùng huyết nhục giơ lên trước người bọc lại như kén.

"Nhìn xem, bọn chúng đều chết, mà hết thảy căn nguyên đều vì ngươi, bởi vì ngươi cố ý đối địch với trẫm!" Y nói như vậy, những đầu rắn huyết nhục phát ra tiếng gào rú sau đó đâm vào trong cơ thể mọi người.

Tiếng rên cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Nhưng trẫm sẽ không cho bọn chúng chết thống khoái, ta muốn xé từng tầng máu thịt của chúng ra, khiến bọn chúng trong vô tận thống khổ đi sám hối tội lỗi của mình, còn ngươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình này." Hạ Hầu Hạo Ngọc nói xong thì khuôn mặt càng dữ tợn.

Dùng hình thức như vậy trả thù Tô Trường An khiến y nhận được một khoái cảm to lớn, lại không chú ý trên mặt Tư Mã Hủ lại lộ ra sự thương hại nhàn nhạt.

Vượt quá dự kiến của Hạ Hầu Hạo Ngọc chính là, Tô Trường An đối mặt chuyện như vậy lại cực kỳ bình tĩnh.

Thiếu niên kia chậm rãi nhấc lên thanh đao Cửu Nạn trong tay mình.

Thân đao tuyết trắng nhiễm đầy máu tươi từ cơ thể hắn, vì thế thân đao kia cũng trở nên đặc biệt chói mắt, hiện ra một tầng thần quang rồi lại đen tối kỳ dị, thân đao càng không tự chủ được run rẩy, tựa như có chút gì đó muốn từ thân đao tuôn ra.

Lúc này Hạ Hầu Hạo Ngọc rốt cuộc cảm nhận được đồ vật không tầm thường nào đó, đôi mắt y ngưng trọng, chút kinh hãi trong lòng càng bất định.

Đây cũng không phải là y nhát gan sợ phiền phức hay là trời sinh tính đa nghi, mà tiểu tử Tô Trường An này quả thực cổ quái, ban đầu ở thành Trường An nhiều lần mà người không ngờ tới, y không thể không phòng.

"Đi, ngăn cản hắn cho ta!"

Y lớn tiếng nói, khuôn mặt dữ tợn lại chẳng biết vì sao nhiều thêm một phần hoảng hốt.

Phía sau y còn lại tám vị vương hầu đồng loạt chuyển động, dùng tốc độ như lôi đình đánh về phía Tô Trường An.

Bọn chúng đã sớm mất thần trí, không còn sợ hãi tử vong, trong nội tâm chỉ còn lại sự trung thành không gì sánh được với Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Tám vị vương hầu có tu vi gần bằng Thái Thượng, Tô Trường An sớm đã tinh bì lực tẫn nhưng trên mặt lại không có nửa phần sợ hãi hay ý rút lui.

Hắn đưa tay ra đặt trên thân đao, thân đao xâm nhuộm huyết dịch chậm chạm dùng sức dị động, khí tức quanh thân hắn theo động tác như vậy theo thời gian cũng dần tràn đầy lên.

Lúc này những vương hầu đã nhảy đến không trung trên đầu hắn, khí thế từng đạo sát chiêu bắt đầu chuẩn bị trong tay chúng.

Mọi người xa xa đang bị Hạ Hầu Hạo Ngọc giam cầm thấy cảnh này thì trong lòng càng sợ hãi, bọn họ la to ý đồ nhắc nhở Tô Trường An.

Nhưng bây giờ Tô Trường An dường như không nghe thấy những tiếng gào thét này, hắn chậm chạm lau sạch máu trên thân đao, theo từng vết máu được lau không thì ánh đao dần rõ phát sáng lên.

Đó là một quá trình không hề dài rồi lại cực kỳ chậm chạp.

Sát chiêu tám vị vương hầu dĩ nhiên đã thành hình, từ trong tay bọn chúng gào thét lao tới Tô Trường An.

Mà lúc này rốt cuộc Tô Trường An di động chuôi đao Cửu Nạn. Tia máu cuối cùng được lau sạch thì thân đao bắn ra ánh sáng chói mắt không gì sánh được, tựa như mặt trời tháng ba rực rỡ khiến người không thể nhìn thẳng.

Keeeng!

Thân đao Cửu Nạn trong tay hắn biến chuyển, một cỗ đao ý cuồn cuộn từ trong cơ thể hắn tràn ra, nó quấy lên từng đợt gió mạnh dữ dội thổi ngã các sự vật ở quận Gia Hán.

Mà lúc này sát chiêu do tám vị vương hầu tế ra dĩ nhiên đã đến trước người Tô Trường An.

Tô Trường An vẫn bất động.

Hắn chuyển hướng đao, hai tay nắm chuôi đao dựng thẳng trước ngực, lưỡi đao thẳng tắp giống như sợi dây nhỏ chia thân thể hắn thành hai nửa.

Trong con ngươi hắn chợt lóe sáng, bờ môi hơi mở ra.

"Nhân sinh tại thế, cửu nạn đi theo, sinh thời nạn khởi, tử thời nạn diệt."

"Cái gọi sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán tăng hội, cầu bất đắc nạn nạn tương tùy, luân phiên không ngừng."

"Mà vạn pháp tuy khó, ta nhất pháp phá chi."

Hắn giống như giác ngộ thì thào lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp lại mang theo vô thượng uy nghiêm, truyền rõ ràng vào tai mọi người ở đây.

Dưới sự chiếu rọi của ánh đao, khuôn mặt hắn dính đầy máu tươi nhưng lại lộ ra sự thánh khiết thần linh quỷ dị.

"Pháp này..."

Hắn tiếp tục nói, trong con ngươi ánh sao tràn ngập.

"Gọi là..."

Sợi tóc trên trán tung bay, một ấn ký mặt trời sáng lên, vàng son lộng lẫy.

Tư Mã Hủ xa xa di động thì đôi mắt chợt híp lại, lão nhìn thần quang bên trong Tô Trường An, trên mặt lộ ra vui vẻ nhàn nhạt.

Lão thì thào nói ra: "vài ngàn năm trước gieo xuống hạt giống, rốt cục trưởng thành đại thụ che trời rồi."

Lời ấy vừa dứt, thân thể lão ở đằng kia chậm rãi biến mất, cuối cùng không ai chú ý mà triệt để biệt tăm.

"Gọi là Cửu Nạn!"

Giọng nói của Tô Trường An một khắc này đột nhiên cực kỳ ngân vang, tựa như tiếng gáy của gà trống trước sáng sớm yên tĩnh.

Vừa gáy thiên hạ sáng.

Ánh đao lăng liệt mang theo sát ý đầy trời bị vung ra, vô biên đao ý như sóng biển tụ tập.

Đao này vừa ra, mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Tất cả mọi người tại một khắc này yên tĩnh lại, bọn họ nhìn xem ánh đao chói mắt kia, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng đẹp nhất trên đời này.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

...

Mấy tức sau đó ánh đao tan hết, âm thanh tám cái đầu lâu rơi xuống đất kéo mọi người thất thần về tới hiện tại.

Khi đó, thiếu niên cầm theo thanh trường đao nhuốm máu, từng bước một chạy đến trước mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn y, trên đó là vui vẻ sáng lạn.

Hắn nói.

"Tới phiên ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui